[BHTT-Edit Hoàn] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 105: Ghen tuông
Khó mà tưởng tượng được, Lâm tổng vốn dĩ luôn nghiêm túc, khắc kỷ, tỉ mỉ đến từng chi tiết lại có thể đỏ mặt, lộ ra vẻ say đắm đó, và nghe lời một người đến thế.
---
Lộc Miên tháo kính râm, nhón lấy tấm thiệp hình trái tim, nheo mắt nhìn chằm chằm.
Áp suất trong văn phòng đột ngột giảm xuống. Trợ lý của Lâm Giản đứng một bên, không dám thở mạnh.
Trợ lý nghĩ thầm, chết rồi...
Cô ấy mới làm việc ở đây chưa đầy hai tháng, nhưng cô ấy nhận ra người phụ nữ trước mặt này, và còn biết rằng cô ấy có mối quan hệ không hề tầm thường với sếp lớn của mình.
Thời gian đầu đi làm, cô ấy phát hiện Lâm tổng sẽ dành rất nhiều thời gian bay đến Giang Thành để gặp một người tên là "Lộc tiểu thư", thậm chí còn hủy rất nhiều cuộc họp quan trọng, công việc quan trọng...
Lúc đó cô ấy thấy kỳ lạ, lén hỏi một tiền bối làm lâu hơn. Tiền bối chỉ cười và bảo cô ấy: "Lâm tổng có một buổi xã giao quan trọng hơn ở Giang Thành."
Hóa ra là buổi xã giao quan trọng hơn này.
Ấn tượng đầu tiên của cô ấy về Lâm tổng là một tảng băng trôi dịu dàng, quyết đoán, không vướng khói lửa trần gian, nên cô ấy đương nhiên tin lời tiền bối, tin chắc rằng Lâm tổng đi Giang Thành là để xã giao.
Cô ấy chỉ thấy nàng thật vất vả, xem Lâm tổng là hình mẫu, và tự nhủ phải làm việc chăm chỉ hơn.
Niềm tin này kéo dài cho đến hơn một tháng trước, khi Lộc tiểu thư này tiện đường công việc mà đến Đế Đô.
Cô ấy vẫn nhớ lúc đó mình đang báo cáo công việc cho Lâm tổng, lễ tân đột nhiên gọi điện nói Lộc tiểu thư đến. Lâm tổng lập tức gác lại công việc đang làm, lấy kem nền và son môi ra dặm lại, trang điểm xong, nàng còn hỏi cô ấy những câu như "có đẹp không".
Lúc đó cô ấy còn nghĩ Lộc tiểu thư là một khách hàng quan trọng nào đó.
Không ngờ, sau khi "Lộc tiểu thư" mà lễ tân nhắc tới lên đến nơi, khí chất của Lâm tổng hoàn toàn thay đổi. Nàng nắm tay Lộc tiểu thư, ôm Lộc tiểu thư, gọi tên thân mật của Lộc tiểu thư, vừa mềm mại, vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ, tràn đầy khí chất của một người bạn gái.
Và Lộc tiểu thư đối xử với Lâm tổng của họ thì đặc biệt tùy hứng.
Tùy hứng ngồi ghế làm việc của Lâm tổng, dùng son môi của Lâm tổng, bắt Lâm tổng uống nước trái cây cô ấy đã uống, vân vân và vân vân những hành động mà người bình thường không thể làm được.
Cô ấy thậm chí còn vô tình bắt gặp cảnh Lâm tổng bị Lộc tiểu thư này đè lên bàn làm việc hôn. Lộc tiểu thư đưa tay vào trong áo sơ mi của Lâm tổng, không hài lòng mắng nhỏ: "Không phải bảo cậu mặc cái mình gửi cho cậu sao?"
"Mình không ngờ Miên Miên lại đến..."
"Thật đáng xấu hổ..."
Khó mà tưởng tượng được, Lâm tổng vốn dĩ luôn nghiêm túc, khắc kỷ, tỉ mỉ đến từng chi tiết lại có thể đỏ mặt đến vậy, lộ ra vẻ say đắm đó, và nghe lời một người đến thế.
Sự tương phản này quá lớn, gần như làm đảo lộn nhận thức của cô ấy, khiến cô ấy mất một thời gian dài mới tiêu hóa được. Sau này, cô ấy mới dần dần phát hiện, trên người Lâm tổng có quá nhiều dấu vết liên quan đến Lộc tiểu thư.
Ví dụ như hình nền điện thoại là ảnh của Lộc tiểu thư, mỹ phẩm, túi xách hàng hiệu nàng dùng đều là các thương hiệu mà Lộc tiểu thư làm đại diện, vân vân và vân vân...
Cô ấy thực sự thấy rất ngọt ngào.
Nhưng điều kỳ lạ là, nói là người yêu, nhưng dường như họ lại chưa xác nhận mối quan hệ yêu đương.
Khi có người theo đuổi hỏi Lâm tổng có độc thân không, nàng luôn lịch sự và dịu dàng nói vẫn độc thân, nhưng đã có chủ.
Người chủ này có phải là Lộc tiểu thư không? Nhưng theo những gì cô ấy biết, Lộc tiểu thư chưa bao giờ có bất kỳ tuyên bố rõ ràng nào về vấn đề này. Gần đây cô ấy còn hợp tác lại với bạn gái tin đồn trước đây, một loạt ảnh được tung ra, gây ra không ít bàn tán, thậm chí còn có tài khoản marketing nói họ đã hẹn hò riêng.
Cô ấy không biết Lâm tổng có theo dõi những chuyện này không, chỉ biết nàng chưa bao giờ thay đổi thái độ với Lộc tiểu thư, không hề có chút giận dỗi nào. Thái độ cực kỳ tương phản của Lâm tổng đối với Lộc tiểu thư, cộng với cảm giác dục vọng giữa họ, khiến cô ấy không thể không nghi ngờ rằng mối quan hệ giữa họ là một loại quan hệ cấm kỵ hơn...
Mặc dù cô ấy hơi khó chấp nhận một người như Lâm tổng lại làm...
Nhưng bây giờ có một vấn đề nan giải hơn đang ở trước mắt, Lộc tiểu thư dường như rất tức giận.
Lộc tiểu thư tức giận, Lâm tổng chắc chắn sẽ...
Đọc xong nội dung trên tấm thiệp, Lộc Miên ném tấm thiệp trở lại đống quà, khịt mũi cười lạnh.
Tim cô trợ lý đập mạnh, âm thầm lo lắng cho Lâm tổng.
"Cậu ấy ở nhà hàng nào?"
Cô trợ lý nói tên nhà hàng. Lộc Miên ôm hoa định đi, đi được nửa đường, cô ấy quay lại nhìn trợ lý: "Đừng nói với cậu ấy rằng tôi đã đến."
Vì tâm trạng không tốt, giọng điệu của cô ấy cũng không tốt, trợ lý nghe ra ý cảnh cáo.
"...Vâng, vâng."
Lộc Miên lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của nhà hàng nơi Lâm Giản đang ở. Chưa kịp xuống xe, cửa thang máy cách đó không xa đã mở ra trước. Lộc Miên nhìn thoáng qua, thấy một trong hai người bước ra chính là Lâm Giản.
Lộc Miên rút tay đang định mở cửa xe lại, lặng lẽ nhìn họ.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Lâm Giản rất xinh đẹp, tóc ngắn ngang vai, mặc bộ vest đen giản dị, đeo kính gọng vàng, trông có vẻ thư sinh bại hoại. Cô ấy vừa đi vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu mỉm cười với Lâm Giản.
Thái độ của Lâm Giản không hề lạnh lùng. Nàng thỉnh thoảng nhìn cô ấy một cái, và cũng mỉm cười lại.
Mối quan hệ của họ dường như rất tốt. Người này ăn mặc không nghiêm túc. Theo giác quan thứ sáu của Lộc Miên, cô ấy tuyệt đối không phải là khách hàng của Lâm Giản.
Liên tưởng đến món quà để trong văn phòng, tin nhắn Lâm Giản gửi giảm đi trong thời gian này và việc nàng không chủ động đến gặp cô trong nửa tháng, cảnh tượng trước mắt khiến Lộc Miên cảm thấy bực bội không rõ lý do.
Người này có phải là người đã gửi quà cho nàng không?
Nếu phải, Lâm Giản lẽ ra nên tự giác xử lý món quà đó, sau đó từ chối lời mời ăn tối của cô ấy chứ?
Nhận quà, bóc quà, rồi còn cùng người ta đi ăn, ăn xong còn cười nói vui vẻ là có ý gì?
Dù biết đây có thể chỉ là suy đoán và suy nghĩ quá nhiều của mình, sự không vui của Lộc Miên vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. Cô đặt bó hoa trong tay lên ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi Lâm Giản đang làm gì.
Gửi xong, ánh mắt cô lập tức quay lại Lâm Giản. Điện thoại của Lâm Giản hình như để trong túi, tắt âm, nàng hoàn toàn không chú ý, tiếp tục đi bộ và trò chuyện với người phụ nữ.
Chủ đề họ đang nói là tình trạng cảm xúc gần đây của Lâm Giản. Người phụ nữ tóc ngắn dường như rất quan tâm đến điều này. Cô ấy còn nhiệt tình đưa ra lời khuyên cho nàng, nói cho nàng biết chỗ nào vui, chỗ nào có thể thư giãn đầu óc...
Trong mắt Lộc Miên, đó hoàn toàn là vẻ mặt nóng lòng thể hiện sự ân cần.
Họ dừng lại trước một chiếc sedan màu đen. Người phụ nữ tóc ngắn mở cửa xe, Lâm Giản ngồi vào ghế phụ lái.
Sắc mặt Lộc Miên càng đen thêm một bậc.
Cô nhận ra chiếc xe này không phải xe của Lâm Giản, mà là của người phụ nữ tóc đen kia. Cô không thể chấp nhận việc Lâm Giản lên xe của người theo đuổi, càng không thích phải đoán già đoán non.
Lòng bực bội, cô gọi điện thoại thẳng. Nếu Lâm Giản không nghe, cô sẽ đi thẳng đến chỗ nàng. Cô không muốn có bất kỳ kết quả tồi tệ nào.
Cô nhận ra mình đã tức giận đến mức nào, ghen tuông đến mức nào, và quan tâm đến thái độ của Lâm Giản đối với mình nhiều ra sao.
Lâm Giản mất trí nhớ trong thời gian này đã nói cho cô một điều: Ngay cả khi không bệnh, ngay cả khi không cần cứu rỗi, ngay cả khi không có sự chấp niệm, nàng vẫn yêu cô.
Kế thừa tình yêu trước đây, thuần khiết hơn, không giữ lại, không che giấu.
Lộc Miên tin vào tình yêu này, dần dần không còn kiềm chế mình chìm đắm vào đó nữa. Đồng thời, cô cũng càng quan tâm đến thái độ của Lâm Giản đối với mình.
Cô từng rất thích cảm giác Lâm Giản coi cô là tất cả, và cô cũng lo lắng Lâm Giản sẽ nhìn người khác, sẽ không coi cô là người quan trọng nhất, duy nhất.
Cô sẽ khó chịu nếu Lâm Giản không báo cáo với cô. Chỉ một chút không kiểm soát được cũng khiến cô cảm thấy rất bực bội.
Nhận ra những điều này, cơn giận trong lòng Lộc Miên càng tăng thêm.
Dù chỉ là hiểu lầm, cô cũng phải bắt Lâm Giản chịu trách nhiệm vì đã làm cô ghen tuông khi cô đã lặn lội đường xa đến để tạo bất ngờ.
Cửa sổ xe của họ đang hạ xuống. Lộc Miên thấy Lâm Giản lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.
"Alo? Miên Miên?"
Lộc Miên nhìn nàng: "Đang làm gì?"
Lâm Giản dịu dàng nói: "Đang ở với bạn."
"Bạn nào?"
Bên Lâm Giản im lặng một lúc. Lộc Miên thấy nàng nghiêng đầu nhìn người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh mình, rồi tiếp tục giải thích:
"Hình như là một người bạn cũ."
Lộc Miên phát ra một tiếng nghi hoặc: "Hình như?"
"Ừm, cô ấy nói cô ấy quen mình, nhưng mình không nhớ cô ấy."
Lộc Miên mím môi không nói.
"Miên Miên?" Lâm Giản tinh ý nhận ra sự bất thường của Lộc Miên.
"Miên Miên, hôm nay cậu không vui sao?" Giọng Lâm Giản rất quan tâm, chưa xác định được Lộc Miên có thật sự không vui hay không, đã vội toát ra đau lòng.
Lộc Miên im lặng một lúc lâu, giọng nói trầm và chậm rãi: "Đúng là không vui."
"Sao vậy?"
Trong lúc Lâm Giản lo lắng cho cô, người phụ nữ ngồi bên cạnh nàng ghé sát lại, muốn nghe nội dung cuộc gọi.
Nhưng từ góc độ của Lộc Miên, tư thế của họ trở nên rất thân mật.
Lộc Miên cau chặt mày.
Sự không vui trong lòng tăng thêm một bậc. Quan trọng là Lâm Giản không né tránh. Lộc Miên cảm thấy ranh giới của nàng đối với người khác dường như hơi lỏng lẻo.
Sự chiếm hữu đối với Lâm Giản khiến cô không thể ngồi yên được nữa. Lộc Miên mở cửa xe bước ra.
"Miên Miên, sao không nói gì?" Họ không đứng quá gần nhau, Lâm Giản còn đang cúi đầu, tạm thời chưa phát hiện ra cô.
"Lâm Giản, nhìn sang bên trái."
"Ừm... Hả?"
Lâm Giản sững sờ nửa giây, nhanh chóng nghiêng đầu ngẩng lên. Khoảnh khắc nhìn thấy Lộc Miên từ xa, đôi mắt nàng bùng lên pháo hoa bất ngờ.
"...Miên Miên!"
Lộc Miên cúp điện thoại, đứng yên tại chỗ.
Đúng như cô dự đoán, và khiến cô hài lòng, Lâm Giản không hề suy nghĩ, thậm chí không kịp chào hỏi người phiền phức bên cạnh, liền bước xuống xe, nhanh chóng đi về phía cô.
"Sao cậu đến đây?" Lâm Giản nắm tay cô, ngước nhìn cô. Trong mắt nàng là tình yêu thuần khiết như trước.
Lộc Miên đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng sát vào mình hơn: "Muốn đến thì đến thôi."
Lâm Giản nhân tiện ôm lấy cô, áp sát hoàn toàn vào người cô, nói những lời mềm mại bên tai cô: "Mình vui quá, cậu đến rồi, mình nhớ cậu lắm."
"Thật sao?"
Lộc Miên quay mặt nàng về phía mình, cúi đầu nhìn môi nàng, hơi cúi xuống, liền hôn lên.
Lâm Giản hơi sững lại, như đang cân nhắc điều gì đó.
Nhưng chỉ cần Lộc Miên muốn hôn, nàng sẽ không từ chối vì có người ngoài. Nàng ngoan ngoãn hé môi đón nhận, rất thành thạo.
Đối với việc Lộc Miên vừa gặp đã muốn hôn nàng, nàng cũng rất thích...
Nàng biết Lộc Miên thích, biết làm như vậy là cách tốt nhất để làm hài lòng Lộc Miên, khiến Lộc Miên vui vẻ. Nàng biết, Lộc Miên chỉ muốn nàng chấp nhận mọi thứ của cô, cả tốt lẫn xấu... Cô chỉ thích nàng tùy ý để cô xâm nhập.
Nhưng lần này Lộc Miên không tiếp tục nụ hôn sâu. Cô chỉ đưa tay xoa xoa sau gáy Lâm Giản, cúi đầu nhìn nàng.
Lâm Giản dường như hiểu ý cô, nhắm mắt lại, chủ động hôn cô.
Lộc Miên đáp lại một chút, rồi nhanh chóng rút lui, véo eo nàng – nơi cô có thể ôm trọn trong lòng bàn tay. Lực không hề nhẹ, chắc chắn đã để lại dấu vết.
Lâm Giản bị hành động nhỏ của cô kích thích, eo hơi cong xuống. Nàng đưa đầu lưỡi ra, cố gắng hơn để làm hài lòng, thậm chí cố gắng đến mức phát ra tiếng nước đầy ám muội, bất giác đã trở thành bộ dạng khao khát khẩn thiết mà không tự hay.
Âm thanh hôn nhau bị phóng đại trong bãi đỗ xe dưới lòng đất trống trải. Lộc Miên nheo mắt tận hưởng, tùy ý nghịch mái tóc của nàng, nhìn về phía người phụ nữ tóc ngắn đang ngây người nhìn họ từ trong xe cách đó không xa.
Từ góc độ của cô ấy, chắc chắn cô ấy có thể nhìn thấy rõ sự mê đắm và nghe lời của Lâm Giản đối với cô phải không?
Ánh mắt Lộc Miên tràn đầy sự chiếm hữu được thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz