ZingTruyen.Xyz

[BHTT-EDIT] Hộ Thực

Chương 38

_mer_z

Triều Từ đem sườn heo nướng lấy ra khỏi lò nướng, lúc này Lục Kim lại uống thêm một ngụm rượu.

Rượu này ngon ngoài dự đoán, mặc dù vẫn còn cái mùi rượu làm Lục Kim chưa thích ứng lắm, nhưng cũng không giống những rượu vang đỏ khác làm nàng khó nuốt trôi.

Sau khi vào cổ họng, ngược lại có cảm giác mê muội làm Lục Kim sướng đến mức tự hành hạ mình.

Lục Kim vô tình đã uống hơn nửa ly, càng uống càng nghiện.

Dưới sự kích thích của cồn, ánh mắt lén lút nhìn Triều Từ cũng trở nên trắng trợn và háo hức hơn nhiều.

Vì tham gia lễ trao giải, lớp trang điểm lộng lẫy vẫn chưa kịp tẩy đi, làm khí chất của Triều Từ hôm nay sắc bén hơn rất nhiều.

Lục Kim trước kia đã cảm thấy bề ngoài cô tuy là dễ gần, đối với ai cũng lễ phép, đúng mực, khách sáo, nhưng đôi mắt trời sinh mềm mại kia vô cùng biết câu người, đuôi mắt hơi hướng lên trên, cười rộ lên rõ ràng rất dịu dàng, lại có một khí chất mê hoặc lòng người.

Mặc dù cô chủ động duy trì khoảng cách thích hợp với người khác, nhưng một khi đối diện với đôi mắt cô, luôn luôn làm người ta không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.

Triều Từ sẽ là loài yêu gì đây?

Nàng xinh đẹp như thế, có lẽ...

Đầu ngón tay Lục Kim bị nhiệt độ trên mặt lây lan đến bắt đầu nóng lên, kéo theo khóe miệng cũng là nụ cười ngọt ngào không nén được.

Có lẽ, là con hồ ly họa nước họa dân?

Lục Kim bỗng nhiên nhớ tới cảnh trong mơ một đêm nào đó, dưới bầu trời cao của Huyền Sơn, có một người phụ nữ có đôi tai thú màu đỏ lửa đang cõng nàng, dưới làn gió tà, cơn mưa nhỏ, cam tâm tình nguyện cõng nàng đi qua con đường phiến đá xanh dài đằng đẵng.

Mặc dù nàng không nhìn thấy dung mạo đối phương, cũng không biết vì sao, Lục Kim cứ cảm thấy người phụ nữ kia có hơi thở vô cùng gần gũi với Triều Từ.

Đều là người làm nàng không nhịn được muốn tới gần.

Triều Từ đang đặt sườn heo nướng lên thớt, cắt thịt đã nướng da giòn còn đang chảy mỡ thành từng miếng vừa ăn.

Cô cắt rất nghiêm túc, không để ý tới Lục Kim đang chăm chú nhìn cô, càng không biết cô gái nhỏ đối diện lúc này đang tự tiện thêm một đôi tai thú lông xù lên đỉnh đầu cô.

Khuôn mặt vũ mị mê người này, kết hợp với đôi tai thú màu đỏ rực chạm vào liền dễ dàng phát ngứa lại vô cùng hài hòa...

Sau khi tách hết thịt khỏi xương, Triều Từ đặt ngay ngắn từng khối thịt lên chiếc đĩa nhỏ hình trăng tròn, đang định bưng cho Lục Kim, vừa ngẩng đầu, phát hiện Lục Kim mặt đỏ bừng, không biết đã ngây ngốc nhìn cô bao lâu rồi.

Triều Từ: "?"

Hành động nhìn lén lại một lần nữa bị bắt quả tang, lúc này vẫn là vì cồn mà phản ứng chậm nửa nhịp, thẳng đến lúc hai người đối diện nhau Lục Kim mới ý thức được, ánh mắt chăm chú nhìn Triều Từ của mình nồng liệt và si mê đến mức nào.

Lục Kim lập tức dùng hai tay nắm chặt chén rượu, nhanh chóng kéo tầm mắt trở về, cố tình dán chặt vào bình rượu.

Đáng tiếc, cảnh tượng hỗn loạn này rốt cuộc đã bị Triều Từ nhìn thấy rõ ràng.

Giống như rất rất lâu trước kia, đây là sinh hoạt hằng ngày hai nàng ở chung.

Vô luận Triều Từ đang làm việc gì, Kim Kim của cô cũng sẽ ngồi một bên bầu bạn cô, hai người vừa trò chuyện vừa làm việc.

Việc khô khan đến mấy chỉ cần có Kim Kim làm bạn đều sẽ đạt được kết quả gấp đôi nỗ lực, một chút cũng không cảm thấy buồn bực.

Khi đó không có tà chú cũng không có chuyển thế, Triều Từ đương nhiên sẽ đòi hỏi từ Kim Kim của cô một cái ôm hoặc là hôn môi, Kim Kim cũng luôn luôn sẽ thỏa mãn cô, thậm chí vượt qua sự tưởng tượng của cô...

Nhớ lại chuyện quá khứ, tâm thần Triều Từ mê mẩn, nhìn khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn này của Lục Kim, theo bản năng muốn đòi hỏi một chút ôn nhu nhỏ nhẹ từ người yêu của cô.

Nhưng cơn đau không ngừng bị gặm cắn trong lòng, ngoài việc làm cô chống cự tà chú, càng là có thể tỉnh táo mà làm cô hiểu rõ, hiện nay đã là thời không khác biệt.

Hơn nữa nhìn ánh mắt lấp ló né tránh của Lục Kim, cùng với phản xạ có điều kiện nắm chặt thứ gì đó, liền biết nàng đã rất khó xử, trên cổ đỉnh một quả đào căng tròn (thủy mật đào) chín mọng dường như, Triều Từ cũng không đành lòng trêu chọc nàng nữa.

Đầu ngón tay Triều Từ nhúc nhích, không có lại tiến lên gần, đặt chiếc đĩa đựng thịt nướng trước mặt Lục Kim, duy trì khoảng cách cơ bản.

"Cảm ơn." Lục Kim thật may mắn Triều Từ không trực tiếp vạch trần nàng.

Bất quá, sao lại chỉ có một phần thịt?

Lục Kim cảm thấy khoảng thời gian cùng Triều Từ chung hoạn nạn này, đã coi như là có chút thân thiết, thêm vào tình trạng tinh thần hơi phấn khởi sau rượu, bầu không khí tối nay tốt đến mức làm Lục Kim có một ảo giác là nàng và Triều Từ thật sự đã rất gần gũi.

Sự nghi ngờ vẫn luôn kẹt trong lòng trước kia rốt cuộc tìm thấy cơ hội có thể hỏi ra miệng.

"Triều tiểu thư, vì sao cô không ăn?"

"Tôi không đói bụng." Triều Từ ba chữ kết thúc vấn đề, đi dạo về phía cửa sổ bên cạnh.

"Tôi hình như chưa từng gặp cô ăn thứ gì." Lục Kim xiên một miếng thịt nướng, hồi tưởng một chút, rất khẳng định mà nói, "Ngay cả uống nước cũng chưa từng có."

Triều Từ mở cửa sổ ra, một mặt nhìn Lục Kim, tựa hồ đang nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, một mặt giơ tay tiếp được một cọng lông chim mềm mại thon dài từ ngoài cửa sổ.

"Lục tiểu thư có nghĩ tới chưa, có lẽ loài yêu bọn tôi không giống nhân loại các cô, yêu không cần ăn cơm." Triều Từ mỉm cười đưa ra một đáp án có vẻ hợp lý.

"Phải không... Chính là, Dương Thư Kỳ cũng là yêu mà. Tôi trước kia đã gặp Dương Thư Kỳ ở trường hợp khác, vì một lần nàng ta có thể ăn ba cái hamburger, cho nên tôi ấn tượng đặc biệt sâu sắc." Lục Kim lâm vào trầm tư, "Lẽ nào là vì loài khác nhau, cho nên thói quen ăn uống cũng không giống nhau? Triều tiểu thư, rốt cuộc cô là..."

Triều Từ nắm chặt lông chim vào tay, rất nhanh, lông chim hóa thành một mảng sương mù màu xám, lan tràn trong không trung. Mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói Tiểu Túc truyền ra từ phiến sương mù hỗn độn kia, ngắt lời Lục Kim đang nói.

"Chủ nhân, Phó lão bản nói nguồn gốc Ngọc Côn Luân và Giới Thạch Tây Hải cần phải truy tra một thời gian, hơn nữa... Chuyện lần này hình như rất khó giải quyết, cho nên nàng nói cần phải tăng giá gấp đôi. Bên nàng ấy hy vọng ngài có thể rút thời gian gọi điện thoại cho nàng, xác nhận một chút có cần ký hợp đồng không. Tôi trên đường trở về truy tra được một chút sự tình, có liên quan đến tộc của tôi, cho nên có lẽ phải muộn ba ngày mới trở về. Chủ nhân xin ngài đợi tôi ba ngày, tôi sẽ nhanh chóng quay về, thật xin lỗi."

Mảng sương mù màu xám sau khi "truyền phát" xong lời Tiểu Túc, đột nhiên khuếch trương nhanh chóng ra bên ngoài. Sau tiếng nổ nhỏ, liền hóa thành một đám khói nhẹ, biến mất không thấy.

Lục Kim kinh hãi nhìn tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.

Mặc dù nàng đã chấp nhận chuyện trên thế giới có yêu quái, và ngoài Nhân giới còn có tam giới, nhưng lại một lần nữa đối mặt với sự tình vượt qua nhận thức ban đầu của mình, trong chốc lát vẫn sẽ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

"Thật xin lỗi." Triều Từ tựa hồ mỗi ngày phải xin lỗi một trăm lần vì các loại chuyện nhỏ, "Tôi biết Lục tiểu thư khẳng định nghi hoặc, vì sao rõ ràng gửi một tin nhắn WeChat là có thể giải quyết chuyện, nàng ta cố tình lại truyền một cọng lông chim trở về.

"Vị bằng hữu cũ này của tôi thật ra cũng sống mấy trăm năm rồi, không sai, như cô nghĩ, nàng ấy cũng không giống cô, không phải nhân loại.

"Tiểu Túc đi theo tôi sống mấy trăm năm ở Nhân giới, thích vẫn là một số đồ cổ, đối với văn minh hiện đại phát triển tốc độ cao không mấy cảm mến, thậm chí có chút cảm xúc phản kháng chán ghét. Tuy rằng cô ấy có điện thoại thông minh cũng có tài khoản WeChat, nhưng tần suất sử dụng ngày thường cũng không cao, cô ấy thích hơn vẫn là phương thức gửi thư truyền thống phi vũ. Có lẽ điều này có liên quan đến thiên tính của cô ấy.

"Cũng xin cô đừng bị dọa bởi chuyện cô ấy xưng hô tôi là 'chủ nhân', thật ra bản thân tôi cũng không thích xưng hô này lắm, đơn giản là mấy trăm năm trước dưới sự trùng hợp cơ duyên tôi đã cứu mạng cô ấy. cô ấy ngây thơ đáng yêu, chí tình chí nghĩa, liền nguyện ý hầu hạ tôi suốt đời, dùng xưng hô này để phân biệt tôn ti, chỉ là làm tôi buồn rầu một thời gian dài, muốn làm cô ấy từ bỏ tật xấu xưng hô 'chủ nhân' này, nhưng vô luận tôi nói thế nào cô ấy đều có suy nghĩ riêng của mình, dần dần tôi cũng không cưỡng bách cô ấy."

"Thì ra là thế, tôi thì... ừm, có thể lý giải."

Thì ra cô gái quản gia kia tên là Tiểu Túc, cũng giống Triều Từ, không phải nhân loại.

Vừa rồi cô ấy gửi về một cọng lông chim... Cho nên, Triều Từ cũng giống nàng ấy, là loài chim sao?

Nghĩ như vậy, đôi tai lông xù vừa rồi còn đứng ở hai bên đầu Triều Từ biến mất trong đầu Lục Kim, thay bằng một đôi cánh lớn.

Lục Kim hơi có chút sợ hãi đôi cánh, rốt cuộc trước kia đã bị tập kích rồi.

Nếu đó là loài chim, mỏ có thể rất cứng không?

Mỗi lần vỗ cánh có phải có thể rụng đầy đất lông không? Trong nhà vệ sinh khó mà thu dọn đi...

"Lục tiểu thư, cô ăn trước, tôi gọi điện thoại."

"Ừm ừm, cô cứ bận đi, không cần để ý tôi." Lục Kim còn cần từ từ tiêu hóa chuyện Triều Từ không phải hồ ly, mà là một con chim này.

Triều Từ thấy sắc mặt nàng ửng hồng, có ý tốt nhắc nhở một câu: "Tuy rằng biết Lục tiểu thư thích uống loại rượu này, nhưng Lục tiểu thư trông vẻ tửu lượng không tốt lắm, đừng uống quá nhiều nhé, nếu không say sẽ không thoải mái."

Lục Kim thuận theo gật đầu sau, Triều Từ cười nhạt với nàng, đi đến một bên cửa sổ khác nói chuyện nhỏ nhẹ.

Lục Kim nắm chén rượu, nhìn chằm chằm chất lỏng đỏ sẫm trong ly, trong miệng đang hồi vị ngọt, mùi rượu thơm ngọt kia làm nàng có chút xúc động muốn uống cạn nốt số rượu còn lại.

Chính là vừa rồi Triều Từ nói không cần uống quá nhiều, Lục Kim lại không muốn trái ý cô.

Nghe theo lời Triều Từ nói, có một loại ngọt ngào chỉ có một mình Lục Kim biết.

Lục Kim âm thầm ngọt ngào mà cười, đầu ngón tay thon dài xoay chuyển thân ly thủy tinh mỏng manh, nhớ lại một chi tiết nào đó trong giọng nói Triều Từ vừa rồi, nụ cười dần dần đọng lại trên mặt nàng.

Tuy rằng biết Lục tiểu thư thích uống loại rượu này...

Tuy rằng biết tôi thích uống? Vì sao nàng lại biết? Tôi trước kia chưa từng cùng nàng uống rượu chung, thậm chí ngay cả bản thân tôi cũng không biết tôi thích khẩu vị rượu nào.

Ý thức được điểm này sau, Lục Kim rất nhanh nhớ tới trước kia lúc hai người cùng nhau ăn cơm, Triều Từ kiểm soát tất cả món ăn luôn luôn đã có tính toán trước, chưa từng hỏi Lục Kim khẩu vị như thế nào, rốt cuộc có thích những món ăn đó hay không, mà là toàn bộ đều chuẩn bị sẵn cho nàng từ trước, thỏa mãn chờ nàng tới thưởng thức.

Đích xác, Lục Kim thừa nhận, tất cả món ăn Triều Từ làm đều rất hợp khẩu vị nàng, thậm chí đến trình độ cực kỳ kinh diễm, sau khi ăn xong trong lòng sẽ đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác hạnh phúc, khó quên thật lâu.

Lúc Triều Từ làm những món ăn này, trong sự sắp xếp đương nhiên và sự im lặng kia, nàng nghĩ đến khẩu vị của ai vậy?

Lục Kim nhìn chén rượu, trầm mặc không nói.

Tất cả niềm vui trước đó trở nên hư không, khuôn mặt nàng phản chiếu trên chén rượu.

Người Triều Từ nhìn thấy khi nhìn khuôn mặt này... cũng không phải tôi đi.

Lục Kim hơi hơi thở dốc, trong lồng ngực đang lên men có một thanh âm nhắc nhở nàng – đừng bị ảo giác trước mắt mê hoặc, Triều Từ sẽ đột nhiên tiếp cận ngươi, tất nhiên có chuyện nàng ấy cần làm.

Triều Từ chính mình không phải cũng đã nói sao, nàng ở Nhân giới có dục vọng và thứ muốn có được thuộc về chính nàng, tôi chỉ là "đồng bọn hợp tác" nàng ái mộ, chỉ thế mà thôi.

"Đồng bọn hợp tác" bốn chữ này, chỉ sợ bao hàm không chỉ là đồng bọn kết phường thương nghiệp, còn có hàm nghĩa khác, Lục Kim đã hiểu rõ.

Lúc tầm nhìn mơ hồ, nàng thấy trên thân bình rượu gần như một mình nàng uống hết, có đánh dấu ngày xuất xưởng là 1925...

Đây hóa ra là một chai rượu nho vượt qua gần trăm năm thời gian.

Khó trách ngon đến vậy.

Lục Kim ngây ngốc mà nở nụ cười.

Nàng coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, Triều Từ lưu lại nhân gian tìm kiếm chỉ sợ cũng không phải nhân loại, đại khái là ai đó gặp gỡ nàng ở Nhân giới vào khoảng năm 1925 đi.

Năm 1925... Bà nội Lục Kim đều còn chưa ra đời, càng đừng nói bản thân nàng.

Có lẽ trong cái niên đại đầy biến động kia, hai nàng ở Nhân giới có kỳ ngộ sinh tử, càng có khả năng có được một đêm cực kỳ lãng mạn, cùng nhau chia sẻ một chai rượu nho y hệt.

Người làm Triều Từ nhớ mãi không quên, có phải yêu sâu sắc loại rượu này không?

Lúc này mới làm Triều Từ cũng vẫn luôn để ở trong lòng.

Những suy đoán hợp lý này gần như mở ra hình ảnh cụ thể trong đầu Lục Kim, giống như một bàn tay mạnh mẽ, không chút thương tình mà dùng sức xoa nắn trái tim Lục Kim, làm nàng chua xót làm nàng đau đớn.

Nếu đã quyết định không thể đi quá giới hạn, vậy đừng si tâm vọng tưởng nữa, xác định đúng vị trí của mình, đối với ai cũng là chuyện tốt.

Lục Kim tự nhủ trong lòng –

Mình chỉ là... muốn đối tốt với Triều Từ mà thôi.

Nếu có thể làm nàng vui vẻ, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì nàng muốn tôi làm.

Cảm giác ghê tởm đã lâu nhân cơ hội tràn đầy trong lồng ngực nàng, dấy lên một trận quay cuồng đất trời làm nàng khó có thể chống cự.

Ngay trong khoảnh khắc này, một thứ bí ẩn cứng rắn vẫn luôn bó chặt linh hồn nàng bị kéo ra một kẽ hở, vô số cảm xúc xa lạ thậm chí là ký ức lập tức chiếm cứ thần trí nàng, làm cả người nàng run rẩy.

"Được rồi."

Triều Từ đứng ở bên cửa sổ nhéo nhéo mũi, có chút mệt mỏi.

"Vậy tôi chờ tin tức ngài."

Giọng nữ bên kia điện thoại tinh tế, trong trẻo, giọng nói mang ý cười lưu loát: "Triều Từ đại nhân dứt khoát như vậy, tôi khẳng định sẽ làm ổn thỏa chuyện này."

"Phiền phức ngài Phó lão bản, nếu có tin tức xin báo cho tôi biết trước tiên."

"Trong vòng ba ngày nhất định có tin tức, ngài yên tâm."

Triều Từ lại khách sáo một hồi, cắt đứt điện thoại, cầm điện thoại trong tay.

Triều Từ thầm nghĩ, ngay cả "thần côn" giỏi nhất Nhân giới là Phó Uyên Di cũng rất khó điều tra rõ ngay lập tức lai lịch Ngọc Côn Luân và Giới Thạch Tây Hải, người cầm hai vật này nhất định là đã sớm làm đủ chuẩn bị.

Mặt khác, một khi bị truy tra đến thân phận, mặc dù chỉ lộ ra một dấu vết nhỏ xíu, đều có khả năng bị tôi phân biệt ra thân phận nó.

Người này nhất định quen biết tôi.

Kết hợp lời tiểu mị yêu nói, khí tức của người đưa hai món pháp khí này cho nó còn có chút tương tự với tôi...

Ánh mắt Triều Từ dần dần tối lại, lộ ra một tia sát ý âm trầm, nụ cười lạnh nơi khóe miệng làm cô dưới ánh trăng trông có vẻ tà mị lạnh băng.

Rốt cuộc đã không nghiền xương thành tro nó, để nó chạy thoát một phách, kéo dài hơi tàn.

Gan thật ra rất lớn, còn dám tìm tới.

Nếu đã như vậy, thì lại giết thêm một lần vậy.

Suy nghĩ Triều Từ hơi có chút bay bổng, đợi cô hoàn hồn, phát hiện tối nay lại là đêm trăng tròn.

Mặt trăng tròn treo trên bầu trời đêm sáng ngời, gần như chiếm trọn toàn bộ sự chú ý của cô, không khỏi làm cô nghĩ đến Tết Trung Thu năm nay, chuyện cô cường ngạnh đem Kim Kim thoát hồn bằng bản năng chạy trốn lên mặt trăng mang về.

Khi đó trên người Lục Kim đã bị bao phủ một cỗ khí tức điềm xấu. Triều Từ không màng tất cả cùng khí tức điềm xấu chết chung, dẫn đến một phách của cô ở nhân gian hơn ba trăm năm này hoàn toàn tan vỡ.

May mắn thuận lợi đem Kim Kim mang về, đưa về trong phàm thai, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng. So sánh như vậy, mất đi một phách này cũng không đáng tiếc đến thế.

Sau đó Triều Từ dùng ba tháng thời gian mới lại phân ra một phách, một lần nữa trở lại nhân gian.

Hiện tại hồi tưởng lại, chuyện nguyên thần Kim Kim dần dần thức tỉnh, chính là bắt đầu từ Tết Trung Thu, người kia không biết dùng phương pháp gì đang từng bước đánh thức thần thức của Kim Kim.

Sự tình phát triển đến bây giờ, năng lực của Kim Kim đã thức tỉnh hơn nửa. Nếu nguyên thần nàng thật sự hoàn toàn tỉnh lại, rất có khả năng sẽ nhớ lại tất cả chuyện, đến lúc đó nàng sẽ không còn là phàm nhân "Lục Kim" nữa, mệnh cách nàng không còn nghi ngờ gì sẽ bị viết lại hoàn toàn.

Thiên phạt sẽ lại một lần nữa giáng xuống.

Triều Từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Ngươi đánh chính là ý đồ này đi.

Tuyệt đối không thể nào để ngươi thực hiện được.

Triều Từ vẫn còn đang tính toán làm thế nào để Lục Kim có thể phát hiện hiệu quả sự xao động xung quanh, duy trì năng lực tự bảo vệ mình, lại sẽ không hoàn toàn khôi phục ký ức thì, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân.

Hai mắt Triều Từ mở to, còn chưa kịp cô nhìn rõ sự tình đang xảy ra trước mắt, liền cảm giác một đoàn vật ấm áp mềm mại ôm ngang lấy cô.

Triều Từ cúi đầu vừa nhìn, Lục Kim không biết khi nào đã chủ động nhào vào trong lòng ngực cô.

"Lục tiểu thư?" Triều Từ không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, muốn chống cự nàng, tay đã đè trên cánh tay nàng, "Cô uống nhiều rồi sao?"

Lục Kim thở hổn hển hai cái trong lòng ngực cô, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã là chín phần men say, nhưng cái vẻ mặt kia lại không giống chỉ là say rượu, khuôn mặt hồng như quả đào chăm chú nhìn cô.

Hương thơm nồng đậm xưa nay chưa từng có trực tiếp khóa lấy linh hồn Triều Từ, làm trái tim cô đau nhói lên.

Càng làm cho Triều Từ không ngờ tới là, ngay sau đó Lục Kim không gọi cô "Triều tiểu thư", thậm chí không gọi tên cô, mà là dùng một loại quyến luyến, mềm mại, giọng điệu chỉ dành cho người yêu nhẹ nhàng gọi:

"... Mục Mục."

Trong lòng Triều Từ chấn động.

Đây là, xưng hô độc đáo mà thê tử cô dành cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz