Chương 39
"Mục Mục."
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trong lồng ngực như muốn hòa tan hồn phách Triều Từ.
Đôi mắt chuyên chú của nàng phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của Triều Từ, nhìn chăm chú rất lâu, tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt Triều Từ, tựa hồ không thể tin vào cảnh tượng quá mức hạnh phúc trước mắt, dường như đang ở trong mộng, nôn nóng mà xác nhận:
"Mục Mục, thật sự là ngươi sao..."
Lục Kim vừa mới dùng giọng run rẩy nói câu ngắn ngủn này, liền không thể kiềm chế được, hốc mắt chứa đầy nước mắt tuôn trào trong khoảnh khắc.
Triều Từ trong lúc nhất thời thậm chí nửa chữ cũng không nói nên lời.
Vì sao...
"Kim Kim?" Triều Từ thử gọi nàng một tiếng.
"Mục Mục! Thật sự, đúng là ngươi!"
Lục Kim nghe thấy tiếng gọi của thê tử mình, không kịp chờ đợi tiến lên, lần này nhào đến càng mạnh càng cấp thiết, đụng ngã một chậu hoa bên cửa sổ. Chậu hoa lập tức nứt một khe hở.
Toàn bộ sự chú ý của Lục Kim vẫn còn trên người Triều Từ, chỉ là liếc thấy vết nứt của chậu hoa trong tầm mắt còn lại, vươn một bàn tay tới nắm chậu hoa, đặt thẳng lại.
Đợi tay nàng rời đi, vết nứt vừa rồi đã vô tình chữa lành, chỉ để lại một mảng ánh huỳnh quang màu xanh lục nhạt.
Triều Từ nhìn không chớp mắt mà rũ mắt xem chậu hoa kia.
Đây là năng lực chữa lành của Kim Kim, pháp lực chữa trị vạn vật, năng lực mạnh mẽ từ viễn cổ và bản năng lương thiện vẫn luôn chứa đựng trong cơ thể nàng.
Đây là Kim Kim, là người vợ cả yêu nhau với cô vỏn vẹn trăm năm, lại ly tán mấy ngàn năm.
"... Là ta." Khóe miệng Triều Từ nhếch lên nụ cười, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
Từ kiếp đó cho tới nay hơn một ngàn năm, đa số thời điểm nàng đối với Kim Kim mà nói, vẫn luôn chỉ là một người xa lạ không quan trọng, người yêu của cô chưa bao giờ có thể nhận ra cô. Vô số lần cô nhìn Kim Kim từng bước rời xa chính mình, ngay cả tư cách giữ lại cũng không có.
Đây là lần đầu tiên được đáp lại suốt nghìn năm qua, làm tình yêu bị đè nén ở sâu trong linh hồn cô đột nhiên dâng lên.
Lục Kim vẫn luôn nôn nóng chờ đợi đáp án, khi nghe thấy những lời này của cô, nhìn thấy lúm đồng tiền quen thuộc cùng nước mắt, cũng ngẩn ngơ mà vừa khóc vừa cười theo.
Lục Kim nắm đầu ngón tay cô, học thủ pháp quen thuộc của cô, nhẹ nhàng ủ ấm ngón tay lạnh lẽo của cô, sau đó đau khổ lại đau lòng mà áp vào đôi môi mềm mại đang nóng lên của mình.
"Ngươi đi đâu vậy? Ta tìm khắp nơi đều không thấy ngươi."
Rõ ràng, lúc này suy nghĩ Lục Kim hỗn loạn, ký ức căn bản không biết dừng lại ở hồi ức nào. Lời nói đau đớn thấu tận tâm can của nàng giống như một con dao, trong nháy mắt làm Triều Từ đau lòng đến run rẩy.
Triều Từ cắn chặt môi, lại buông ra.
Cô cố gắng khống chế cảm xúc, làm chính mình tiếp tục duy trì nụ cười Kim Kim yêu thích nhất, chính là vừa mở miệng, giọng điệu tràn đầy sự tan nát cõi lòng không thể giấu được.
"Ta không đi đâu hết, ta vẫn luôn... vẫn luôn luôn luôn ở bên cạnh ngươi."
Đôi môi Lục Kim mấp máy, vuốt ve từ đầu ngón tay cô đến gương mặt cô, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt cô, từng hạt châu nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ đôi mắt đỏ không chớp.
"Mục Mục... Ngươi sao lại trở nên như vậy? Gầy đi nhiều như thế, chỉ còn lại một phách... Ngươi nhất định đã chịu rất nhiều khổ."
Triều Từ cười, lại nhắm mắt lại khóc.
Trong ký ức của Kim Kim, Triều Từ trước nay chưa từng khóc, mặc dù bi thảm đến đau lòng cắt gan cũng chưa từng làm Triều Từ rơi qua một giọt nước mắt.
Lông mi Lục Kim run rẩy rõ ràng, trong lòng tràn đầy chua xót, không màng gì cả, giữ chặt cổ áo Triều Từ đem môi cô kéo xuống.
Triều Từ bị đôi môi rực lửa của nàng phong lại trong nháy mắt, lập tức hoàn hồn, nói mơ hồ: "Kim Kim, không thể!"
"Để ta vì ngươi trị liệu." Lục Kim quấn quýt cô, "Ta không thể mặc kệ ngươi suy yếu như vậy tiếp tục."
Hơi thở ngọt ngào mãnh liệt từ giữa môi Lục Kim phóng thích, trái tim Triều Từ đang bị Cổ Phệ Tâm gặm nhấm lập tức được chữa lành.
Triều Từ còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau quen thuộc Cổ Phệ Tâm mang đến cho cô, liền bị linh khí của Lục Kim hoàn toàn bao phủ.
Không ổn.
Triều Từ cảm nhận rất trực tiếp sức mạnh to lớn đến từ viễn cổ trong cơ thể Lục Kim, đang hồi sinh điên cuồng với tốc độ khó có thể dự tính.
Lục Kim tiến gần một tấc, Triều Từ liền lùi lại một bước, quấn chặt lấy đôi môi đang nóng lên của nàng.
Trải qua vô số kiếp chuyển thế, Lục Kim nguyên thần bị phong tỏa đều có thể phóng thích hơi thở mê người làm Triều Từ không thể chống đỡ được. Lúc này, sự tiếp xúc thân mật dưới sự hồi sinh điên cuồng gần như muốn lấy mạng Triều Từ.
Tà chú đang thúc giục thần kinh cô khát khao khó nhịn, làm mùi hương huyết nhục của Lục Kim gần như hóa thành dòng khí có thể thấy được, không ngừng khiêu khích giác quan cô, đồng thời Cổ Phệ Tâm cũng trở nên gần như điên cuồng.
Tất cả cám dỗ và đau đớn đấu đá lung tung trong lòng cô, dù vậy, cô cũng không cách nào đẩy Lục Kim ra, càng ngăn cản không được sự chủ động của người yêu.
Mỗi một nụ hôn đều chọc cô cả người bốc lửa, thần trí đều sắp bị hương khí của nàng xé tan.
Triều Từ cũng đã thử muốn thoát khỏi nàng, nhưng Lục Kim quấn lấy quá chặt chẽ, nếu dùng sức thì chỉ sợ sẽ làm Lục Kim bị thương.
Triều Từ gần như bị nụ hôn trùng phùng sau bao năm xa cách này làm cho say, thở hổn hển, ánh mắt đều mơ màng.
Bỗng nhiên, thanh âm xa xôi kia như một tia sét, đánh vào trong đầu cô.
Là ngươi —
Một lần lại một lần hại chết nàng!
Nếu là nguyên thần hoàn toàn thức tỉnh, mệnh cách sẽ không cách nào vặn lại, thiên phạt liền ở trước mắt!
"Kim Kim!" Triều Từ đột nhiên mở mắt tỉnh táo lại, nắm lấy vai nàng, đẩy nàng ra một khoảng cách.
Nhìn ánh mắt Lục Kim vẫn còn không rõ ràng, hơi thở cũng còn chưa thể thở bình ổn, nàng không phát hiện gương mặt mình đã bị Lục Kim hôn thành màu hồng đào, đôi mắt hồ ly hiện rõ sự kiều mị.
"Không thể tiếp tục, thật sự không thể."
Cô gục đầu xuống, cảm giác nóng rực bị Lục Kim thúc giục vẫn chưa giảm bớt, mồ hôi lạnh đã làm ướt sau lưng.
"Vì sao?"
Lục Kim vẫn còn đang cố chen vào lòng ngực cô, tay chống ở cửa sổ phía sau Triều Từ, hơi ngẩng đầu lên, trong đáy mắt tràn đầy ôn nhu chỉ có bóng dáng Triều Từ một người.
Triều Từ biết lúc này nguyên thần Kim Kim đã thức tỉnh một bộ phận, nhưng khẳng định còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nói cách khác nàng nhất định sẽ nhận thấy vị trí hoàn cảnh vô cùng xa lạ, truy vấn chính mình đang ở nơi nào.
Rõ ràng, nguyên thần nàng có lẽ chỉ là bị kích hoạt một bộ phận nhỏ, mà thần thức mãnh liệt trong nháy mắt bao trùm đại não phàm nhân, thao tác hành động Lục Kim, kiềm chế tứ chi nàng, theo bản năng hành sự dựa theo quán tính ký ức.
Sự thức tỉnh của Lục Kim chính là hậu quả xấu mà người đứng sau muốn...
Tranh thủ hiện tại còn chưa hoàn toàn sa vào, tất cả còn có đường cứu vãn.
Đợi Lục Kim lại muốn tiến lên, Triều Từ hít sâu nhắm mắt lại, không nhìn nàng nữa, nhanh chóng dùng đốt ngón tay gập lại nhẹ nhàng gõ vào mi tâm Lục Kim.
Cú gõ này cũng không làm Lục Kim cảm thấy đau đớn, nhưng thần thức chấn động, Lục Kim rất nhanh ngất đi.
Triều Từ vững vàng mà ôm lấy nàng, nhẹ giọng mà thì thầm, gọi: "Kim Kim?"
Lục Kim nhắm hai mắt, không có đáp lại cô, xem ra là thật sự hôn mê đi.
Hơi thở mãnh liệt của Lục Kim vừa rồi gần như chiếm cứ toàn bộ không gian rất nhanh bình tĩnh trở lại, làn sóng phấn khởi của nguyên thần gần như bị đánh thức mạnh mẽ cũng rõ ràng hạ xuống.
Trái tim Triều Từ bị treo lơ lửng dần dần hồi phục, dựa vào một bên hoãn nửa ngày, mới đem cơn khát giống như sóng thần do Lục Kim dẫn phát kia áp chế trở về.
Cô ôm chặt Lục Kim, nhàn nhạt mà nhìn ánh trăng sáng xa xôi ngoài cửa sổ, nơi đó rõ ràng là quê hương của Kim Kim, nhưng cô cũng không thích.
Tất cả tối nay, nó có khả năng là đồng lõa.
Triều Từ bế Lục Kim lên, lên lầu, vững vàng mà đặt nàng nằm phẳng trên giường.
Cởi quần áo sẽ gây trở ngại giấc ngủ thoải mái của nàng, giống như trước kia, sau khi thay áo ngủ thoải mái cho nàng, Triều Từ dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi tinh tế sinh ra trên trán mình vì sự nhẫn nhịn, tính toán rời đi như vậy.
"Mục Mục..."
Giọng nói tinh tế chảy ra từ miệng Lục Kim, Triều Từ ngoảnh đầu nhìn lại, thấy khóe mắt Lục Kim còn vương nước mắt, lông mi mảnh dài đều bị nước mắt làm ướt, âm cuối thút thít oan ức, tựa hồ bị nhốt trong một giấc mơ làm nàng vô cùng khó chịu.
Cô cũng không biết Kim Kim cụ thể nằm mơ thấy gì, nhưng khẳng định là có liên quan đến cô.
Triều Từ rất nhiều lần muốn chạy, nhưng tưởng tượng đến Lục Kim lúc này đang đau khổ, cô liền không dịch nổi bước chân.
Nhớ tới cảm giác vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay, môi trên, Triều Từ trong lòng nổi lên sóng lòng không nỡ.
Cô biết chính mình không thể làm như vậy, không thể tham luyến, nói cách khác sẽ chỉ làm chính mình lâm vào vòng xoáy sâu hơn bên trong.
Chính là...
Chỉ một đêm, chỉ một đêm thôi.
Trước khi Lục Kim tỉnh lại lần nữa, cô muốn ở bên cạnh người yêu, mặc dù người yêu cũng không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, cô cũng muốn thực hiện sự bảo vệ thật thật tại tại này.
Kim Kim của cô khi ngủ thích nằm nghiêng, cơ thể hơi cuộn tròn. Triều Từ nằm xuống bên cạnh nàng, phát hiện tư thế và thói quen dựa gần của hai nàng, giống hệt trước kia.
Triều Từ nhìn khuôn mặt ngủ của Lục Kim dưới ánh trăng càng thêm gần với sự bình tĩnh, cùng với nốt chu sa đỏ tươi trên tai nàng, liền không nhịn được để lộ nụ cười mãn nguyện.
Vô luận chuyển thế bao nhiêu lần, một số thói quen nhỏ vẫn được giữ lại. Nếu là phàm nhân thì điều này không thể nào làm được, Kim Kim tự nhiên khác biệt.
Những chi tiết nhỏ kia tỏa ra hơi thở quen thuộc, nói cho Triều Từ một lần lại một lần, đây là người yêu của ngươi, nàng chưa từng chết đi, chẳng qua còn đang ngủ say.
Nàng cần mình bảo hộ, chờ đợi mình cứu rỗi.
Triều Từ nhìn khuôn mặt ngủ say của Lục Kim, có chút uể oải, nhưng tạm thời còn luyến tiếc chợp mắt.
Ký ức trôi về rất sớm rất sớm trước kia, những tháng năm quen biết, thấu hiểu của hai người được Triều Từ lặp lại thưởng thức, là vũ khí quan trọng nhất tiêu khiển thời gian của cô trong vô số đêm dài cô đơn.
Con thỏ nhỏ không biết từ đâu tới kia, bị cô xách lên liền không khống chế được mà lăn ra một viên phân, điều này là điều Triều Từ yêu sạch sẽ không thể nhịn nổi.
Khinh thường mà buông tay, ném con thỏ bẩn thỉu này ra ngoài.
Con thỏ nhỏ giống như quả cầu tuyết kia sau khi bị cô ném ra, lập tức xoay một cái thân mình trên không trung, vô cùng linh hoạt mà nhảy vào bụi cỏ, rất nhanh biến mất không thấy.
Tuy rằng không biết vì sao trong giới tộc lại vô duyên vô cớ có thêm một con thỏ, Triều Từ cũng không nghĩ nhiều. Ở nơi tất cả đều là động vật ăn thịt này, con thỏ ngốc này chỉ sợ rất nhanh liền sẽ bị ăn sống lột da, sẽ không gặp lại.
Điều ngoài dự đoán là, vài ngày sau, hai nàng thật sự lại tương ngộ.
Chỉ là lần tương ngộ này còn làm Triều Từ vô ngữ hơn lần trước.
Hôm qua cô liền phát hiện, đám cỏ linh lăng linh thảo che chở suốt 20 năm, khó khăn lắm mới trồng sống đã bị thứ gì đó gặm mất.
Triều Từ không bắt được hung thủ tại chỗ, ôm một bụng tức giận. Suốt đêm nay đều canh giữ ở nơi này, xem thử thứ nhỏ bé dám hủy diệt linh thảo này còn dám xuất hiện không.
Nửa đêm, Triều Từ ngồi trên cây, đôi mắt sáng như tuyết nhìn chằm chằm bụi cỏ, đôi tai cũng dựng lên. Mặc dù là ban đêm côn trùng kêu không ngừng, nhưng tiếng gặm nhấm dù nhỏ cô cũng có thể phân biệt ra được.
Rất nhanh, cô nghe thấy một trận tiếng ăn cỏ tham lam.
Thật sự còn dám đến?
Đầu ngón tay Triều Từ nhếch lên, một chùm hỏa long tươi sáng nhảy vào trong cỏ linh lăng linh thảo, nhắm chuẩn mà chấm vào mông tên trộm ăn vụng kia.
Vật nhỏ kia kinh hãi lại đau đớn, lập tức nhảy ra từ trong bụi cỏ.
Hóa ra vẫn là con thỏ nhỏ tùy tiện phun phân kia.
Thỏ nhỏ che lại cái mông đang bốc lửa hoảng loạn mà nhảy dựng lên, lập tức ngồi bệt xuống đất, lập tức tại chỗ lăn vài vòng, mới miễn cưỡng dập tắt lửa. Nó quay đầu nhìn lại, cái đuôi tròn vo trắng xóa mềm mại trước kia lúc này đã bị đốt thành lông xoăn cháy đen.
Đôi mắt to của thỏ nhỏ vừa mới rưng rưng nước mắt, bỗng nhiên một bàn tay từ trên trời giáng xuống, một cái bóp lấy cổ nó, đem nó ấn chặt trên mặt đất.
"Con súc sinh ăn cỏ này gan rất lớn." Triều Từ rũ mi mắt, cười lạnh nói, "Dám ăn vụng linh thảo của ta, tin hay không ta hiện tại liền lột da ngươi ra?"
Cỏ linh lăng linh thảo này cực kỳ non mềm, cảm giác đối với động vật ăn cỏ đặc biệt là thỏ nhỏ mà nói căn bản không thể kháng cự.
Nhưng con thỏ nhỏ mới tới này cũng không biết, cỏ linh lăng linh thảo Triều Từ trồng cũng không giống cỏ bình thường, đối với tộc thỏ có hiệu quả gây ảo giác rất rõ ràng.
Ngày hôm qua bụng đói cồn cào nó chỉ ăn nửa miếng, đã bị Triều Từ đột nhiên xuất hiện hù chạy. Hôm nay một lần nữa trở về muốn ăn một bữa thật thỏa thích, miếng đầu tiên cắn xuống liền cắn một ngụm lớn. Lúc này lại bị kinh hãi còn bị Triều Từ ấn xuống, trong lúc nhất thời cảm giác ảo ảnh của linh thảo nháy mắt xông lên đầu, làm nó trong lúc hoảng loạn biến ra hình người.
Hình người này căn bản không thể khống chế tốt, thế mà biến ra bộ dáng một thiếu nữ nhỏ không mặc quần áo.
Triều Từ: "..."
Ăn vụng cỏ không thành, còn muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc tâm trí ta?
Con bé lông nhỏ này hóa ra lại phải sử dụng kỹ xảo cấp bậc này đối với ta? Hay là nó cũng không nhìn ra chân thân của ta?
Triều Từ thật sự nghi hoặc, yêu quái nhỏ bé từ đâu tới?
Thỏ nhỏ mặt đỏ bừng mà cúi xuống vừa thấy, phát hiện chính mình hóa ra không mảnh vải che thân, kinh hãi thốt lên một tiếng, lập tức kéo cỏ bên người lại đây, muốn che kín chính mình.
Triều Từ thu tay về, khinh thường nói: "Không biết xấu hổ."
Thỏ nhỏ vẫn còn trong trạng thái đầu óng ánh, nhất thời rối loạn không thể biến ra quần áo, gấp đến độ kêu lên: "Lưu manh! Mau tránh ra!"
Triều Từ "Ha" một tiếng, không thể tưởng tượng nổi nói: "Ngươi không mặc quần áo nằm bò trong địa bàn của ta, còn bảo ta tránh ra? Con thỏ hôi hám không biết liêm sỉ lại còn phun phân bừa bãi này!"
"Chính là... Ta sao lại biến không ra quần áo, quần áo của ta..." Thỏ nhỏ vừa chóng mặt vừa gấp gáp, dưới sự hỗn loạn càng là một chút pháp thuật cũng không dùng ra được, gấp đến độ cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Triều Từ không còn lời gì để nói, nhìn thân thể trơn bóng trắng như tuyết của nàng, dưới ánh sáng ban ngày thật sự có hơi mất mặt, khinh thường mà thở dài một tiếng, cởi áo ngoài của mình xuống, ném cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz