ZingTruyen.Xyz

[BHTT-EDIT] Hộ Thực

Chương 37

_mer_z

Không biết nàng khóc bao lâu, cho đến khi nước mắt nàng làm ướt cả vai Triều Từ, Triều Từ mới chậm rãi mở lời.

"Không nên khóc nữa đâu, Lục tiểu thư." Triều Từ vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng nhắc nhở nàng, "Nếu không ngày mai mắt sưng lên, sẽ khó chịu đấy."

Lưng Lục Kim phập phồng hai cái, sau khi phát tiết đã dần ổn định, nàng rất nhanh dồn tất cả cảm xúc lại trong hai tiếng nghẹn ngào cuối cùng.

Triều Từ thấy lớp trang điểm của nàng đều đã hơi nhòe đi vì khóc, hoàn toàn giống một cô bé không hề hay biết sự đời, không có kỹ xảo khóc thút thít sau khi trang điểm, trong lòng mềm đến không chịu được, dùng mu bàn tay giúp nàng nhẹ nhàng lau nước mắt trước mắt.

Bầu không khí thân mật tự nhiên này vốn đã làm Lục Kim có chút vô thố, cùng lúc đó lại không hiểu sao xui xẻo thấy được dấu hôn trên cổ Triều Từ lại lần nữa lộ ra...

Dấu hôn bị che đậy bởi một lớp phấn nền dày cộp, vì Lục Kim đã nằm ở đó khóc nửa ngày, đã bị nước mắt rửa trôi đi một lớp. Mặc dù là phấn nền không thấm nước, cũng mơ hồ có thể nhìn thấy vết màu đỏ tím kia.

Lục Kim gần như là phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt bất đắc dĩ nhưng vẫn mỉm cười của Triều Từ, hai bên đều nhận ra đối phương đã phát hiện ra bí mật nhỏ này.

"Đây là, tôi làm ra sao?" Giọng điệu nghi vấn thận trọng của Lục Kim, còn mang theo chút cảm giác rệu rã sau khi khóc thút thít.

"Nếu tôi nói không phải, cô sẽ tin sao?"

Lục Kim cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc, ngoan ngoãn nhận lỗi.

Tiếng cười mang theo giọng mũi của Triều Từ rất nhanh chảy vào tai nàng, làm trong lỗ tai nàng vừa nóng vừa ngứa.

"Cho nên, Lục tiểu thư còn nhớ rõ tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Nhớ lại chuyện đêm đó, Lục Kim còn chưa mở miệng mặt đã có chút nóng bừng lên vì xấu hổ.

"Tôi chỉ nhớ rõ giống như trúng mị thuật của Dương Thư Kỳ, vốn dĩ cho rằng sau khi nàng ta rời khỏi thì mị thuật sẽ tự động biến mất..."

Lúc nói những lời này, mặc dù Lục Kim biết Triều Từ vì nàng mở ra một kết giới người khác vô pháp bước vào cũng vô pháp thấy, vẫn theo bản năng mà nhìn quanh một vòng, xác định không có người chú ý tới các nàng sau đó mới đè thấp giọng nói, tiếp tục nói:

"Nhưng cũng không giống như tôi tưởng, mị thuật vẫn luôn tàn lưu trong cơ thể tôi. Sau đó tôi lái xe đưa cô về nhà, mị thuật đó bắt đầu làm rối loạn ý thức tôi, chuyện sau đó có chút mơ hồ, nhưng mà tôi hình như..."

"Hình như cái gì?"

"Hình như... làm chuyện quá đáng với Triều tiểu thư." Giọng nói Lục Kim nhỏ đến sắp biến mất, nàng nỗ lực khống chế giọng nói mình không phát ra sự run rẩy tự trách.

Lục Kim xấu hổ đến hận không thể chui xuống đất, Triều Từ lại xoay cổ qua, chỉ vào dấu hôn đáng sợ kia cười hỏi Lục Kim: "Chuyện quá đáng, là chỉ cái này sao?"

Lục Kim: "..."

Triều Từ nói một cách vô cùng tự nhiên: "May mắn là phấn nền hiện tại lợi hại thật sự, ngay cả Lục tiểu thư có chém một nhát trên cổ tôi cũng có thể che vết thương lại, huống chi chỉ là một dấu hôn dưới tình trạng ý thức không rõ. Cũng nhờ có loại phấn nền này, nếu không hôm nay tôi có lẽ phải mặc áo len cổ cao tham dự lễ trao giải, có lẽ như vậy sẽ càng khiến người ta nghi ngờ."

"Thật xin lỗi... Đây không phải ý định của tôi, tôi ban đầu chỉ là muốn đưa cô về, nhưng nhìn thấy cô không khỏe, tôi liền nghĩ ở lại biết đâu có thể có chút tác dụng. Không ngờ..." Hai bên tai Lục Kim đã hoàn toàn đỏ, chỉ còn lại con đường xin lỗi này.

Triều Từ biết Lục Kim vừa mới khóc xong, lúc này cảm xúc không được ổn định, nhưng cô gái thanh cao này hiếm khi không phải đang tức giận, mà là thật lòng áy náy, cô có chút không khống chế được muốn làm bầu không khí tốt đẹp hiện tại kéo dài lâu hơn một chút.

"Lục tiểu thư có phải thật sự chưa từng yêu đương không? Đây cũng không phải là lực độ của lời tán tỉnh." Triều Từ nhẹ giọng nói, "Lần sau xin hãy thương tiếc tôi hơn một chút nhé."

"... Đang nói năng bậy bạ gì đấy." Lục Kim xấu hổ đến cuối cùng bắt đầu có chút giận dỗi, "Đã nói là vì mị thuật mà, nếu tôi tỉnh táo, tôi... sẽ không đối xử với cô như vậy."

Đương nhiên rồi, em luôn luôn rất thương tôi.

Những lời này lướt qua trong lòng Triều Từ một lần, không thể nói ra, cùng với những hồi ức được Kim Kim yêu thương hóa thành nụ cười cô tự mình biết rõ ở khóe miệng, chỉ có một mình cô hồi vị mà cười.

Không nỡ sự ấm áp của Lục Kim trong lòng lúc này, nhưng Triều Từ cũng hiểu không thể nào cứ luôn ở trong kết giới như vậy.

Các nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Vừa lúc một nhóm người đi ngang qua, lúc hậu trường tạm thời yên tĩnh, Triều Từ thu kết giới lại.

Điện thoại reo lên.

Triều Từ nhìn màn hình điện thoại, cười bí ẩn với Lục Kim.

Lục Kim: "?"

"Ừm, được, tôi đã biết." Triều Từ yên tĩnh nghe một lúc sau, rất nhanh cúp điện thoại, nói với Lục Kim cùng đi đến lối ra phía Tây Bắc, từ chỗ đó rời đi.

"Đi ngay à?" Lục Kim đi theo sau cô hỏi.

"Lễ trao giải chưa kết thúc, chúng ta cứ thế rời đi là không được lịch sự cho lắm, nhưng không sao, chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể lo liệu ổn thỏa cho Lục tiểu thư."

Trong lúc nói chuyện, Triều Từ vừa đi vừa búng tay một cái, hiện trường Kim Đồng Thưởng có hai người giống hệt Triều Từ và Lục Kim trở về chỗ ngồi hai nàng, tiếp tục trò chuyện.

Sắp sửa đi vào phân đoạn trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không khí hiện trường lần nữa căng thẳng, cũng không có quá nhiều người chú ý tới Triều Từ dùng tiểu ảo thuật.

"Yên tâm đi, sẽ không có người cảm thấy Lục tiểu thư được giải liền bỏ đi."

Lúc hai nàng sắp đến cổng Tây Bắc, điện thoại Lục Kim nhận được một tin nhắn WeChat.

Vốn dĩ Triều Từ đang ở bên cạnh, nàng cũng không muốn lập tức xem WeChat, vẫn là Triều Từ nhắc nhở nàng: "Không xem là ai nhắn sao?"

Triều Từ nói như vậy, phỏng chừng ngay cả ai nhắn WeChat cho nàng đều đã đoán trước, khẳng định có chuyện này.

Lục Kim lập tức mở WeChat, lại là... Hà Thiên Minh, người đã trao đổi WeChat trước đó.

Hà Thiên Minh: 【 Lục tiểu thư, tôi ở cổng Tây Bắc chờ cô, có một số chuyện muốn trò chuyện trực tiếp với cô một chút. 】

Lục Kim nắm chặt điện thoại, nói với Triều Từ: "Hà Thiên Minh, nói có việc tìm tôi."

"Đến cũng nhanh thật." Triều Từ giúp nàng mở cửa ra, "Phỏng chừng là muốn trả lại giải Giải thưởng Phong Bi cho cô. Cô đi đi, tôi sẽ không lộ mặt."

Lục Kim đã nhìn thấy Hà Thiên Minh đang hút thuốc đứng trong bóng đêm không người qua cánh cửa mở hé.

Trải qua những chuyện gần đây, lúc này Lục Kim đã tin tưởng Triều Từ một trăm phần trăm. Triều Từ bảo nàng một mình đi ra ngoài, vậy khẳng định sẽ không có nguy hiểm.

Lục Kim gật đầu với cô, không chút do dự đi ra ngoài.

Không đến năm phút Lục Kim đã trở lại, trong tay có thêm một chiếc cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Giải thưởng Phong Bi.

"Hà tiên sinh vừa rồi xin lỗi tôi, hơn nữa đưa giải thưởng này cho tôi, ông ấy nói..." Lục Kim tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảm xúc bất ngờ và lo sợ, "Ông ấy nói, giải thưởng này vốn dĩ nên thuộc về tôi, là tôi xứng đáng."

Hai chiếc cúp mà vô số người làm điện ảnh phấn đấu cả đời cũng không nhất định có thể đạt được, giờ phút này đều được Lục Kim trẻ tuổi ôm vào lòng.

"Tôi thật sự có thể có được chúng không?" Lục Kim lại có một cảm giác không thật như mơ, lúc dò hỏi Triều Từ, mơ hồ mang theo mong đợi, chờ mong nhận được sự khẳng định của cô.

Dường như chỉ có Triều Từ đưa ra một đáp án xác thực, tất cả những điều này mới có thể cởi bỏ lớp áo ngoài ảo giác.

"Đương nhiên, chúng vốn dĩ chính là của cô, đây là vinh quang thuộc về cô. Tôi trước đây đã nói rồi." Triều Từ nói, "Lục tiểu thư của chúng ta đặc biệt tuyệt vời."

Không ngừng là Lục Kim, đêm Kim Đồng Thưởng này đối với rất nhiều người mà nói, chắc chắn là một đêm không ngủ.

Không đến một giờ sau khi Lục Kim đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Đồng Thưởng lần thứ 47, trở thành nữ chính trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của giải thưởng này, Weibo chính thức của hội đồng giám khảo Giải thưởng Phong Bi cũng đã đăng Weibo, đồng dạng trao vinh dự Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho Lục Kim.

Lục Kim mấy ngày trước còn đang bị tập thể chế giễu nay đã lột xác, hai chiếc cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cực kỳ có trọng lượng đã về tay, càng là bỏ xa các đối thủ cạnh tranh cùng thời kỳ ở phía sau, trong thời gian ngắn nổi bật không ai sánh bằng.

Tất cả mọi người cảm thấy tuồng kịch đầy biến cố này vô cùng thu hút, người thắng cuối cùng không phải là Tinh Duệ, ông chủ cũ của Lục Kim, thì còn ai nữa!

Không ngờ ngay lúc đêm khuya hôm đó, Weibo chính thức của Tinh Duệ đột nhiên đăng Weibo tuyên bố chia tay hòa bình với Lục Kim, lời lẽ khẩn thiết mà chúc phúc nàng tiền đồ như gấm.

Không ai có thể lý giải đợt thao tác này của Tinh Duệ là có ý gì.

【 Tinh Duệ vì sao lại thả Lục Kim đi ngay lúc này? Ai hiểu? Giá trị thương mại của Lục Kim không phải vừa mới muốn bắt đầu thể hiện sao? 】

【 Lẽ nào tin đồn trước đó là thật sao? 】

【 Tin đồn gì? 】

【 Chính là Lục Kim bị mất Giải thưởng Phong Bi, Tinh Duệ liền muốn đưa nàng cho một đại gia đầu tư nào đó, ý đồ dùng giao dịch để đổi tài nguyên tin đồn ấy. 】

【 Thảo (chửi bậy)? Còn có chuyện này? Dơ bẩn như vậy sao? 】

【 Cho nên Lục Kim mới muốn thoát khỏi Tinh Duệ, là như vậy sao? Chính là Lục Kim xuất thân bình dân không có gì bối cảnh phải không? Hơn nữa hiện tại hợp đồng các công ty quản lý lớn đều còn khá áp đặt, nàng ra mắt mới bao lâu? Cũng không có đội ngũ của mình, có thể đối kháng với Tinh Duệ sao? 】

【 Nữ diễn viên trẻ tuổi thiên tài từ trước đến nay thanh cao thật sự, phỏng chừng là không muốn khom lưng uốn gối hầu hạ đại gia, bị Tinh Duệ từ bỏ. Cười chết, cầm giải thưởng lại có ích lợi gì đâu? Không có công ty tốt chuẩn bị cho nàng, sau này tài nguyên chỉ biết càng ngày càng tệ mà thôi. Xem đi, Kim Đồng Thưởng chính là đỉnh cao của nàng. 】

【 Giải thưởng Phong Bi có thể bị mua lần đầu tiên, là có thể mua lần thứ hai (cười cợt) 】

【 Vị chua này tuyệt vời ... Còn nói Kim Đồng Thưởng chính là đỉnh cao của nàng? Có bao nhiêu diễn viên cả đời thèm Kim Đồng Thưởng thèm đến muốn chết cũng không thể đạt được, Lục Kim mới hai mươi tuổi đã giành được vinh quang người khác cả đời đều không thể với tới. Hai chiếc cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất xem ra là đâm vào phổi rất nhiều người. Tức giận nha tức chết rồi, nhưng mà có thể làm sao đâu (cười) 】

Trên mạng ồn ào đến mức loạn xị ngầu, đại chiến người hâm mộ và người anti từ Weibo cãi đến diễn đàn, lại đến các loại nơi tranh luận.

Các bên thế lực thậm chí là thủy quân mạng xã hội giằng co không ngừng, trong đêm Sở Vân và Khang tổng Tinh Duệ không thể nào ngủ được này, Lục Kim thu hoạch đầy đủ cùng Triều Từ ngồi chung trong xe, suốt đường nói cười không liên quan đến nỗi khổ nào, vui vẻ nhìn chùm đèn neon đô thị, trở về nhà Triều Từ.

Bụp.

Triều Từ mở chai rượu trong tay, xoay người cười nói với Lục Kim: "Chúc mừng Lục tiểu thư dũng cảm đoạt Phong Kim (Phong Bi và Kim Đồng) song giải thưởng, tôi tin tưởng đây chỉ là một khởi điểm nho nhỏ, sau này sự nghiệp của Lục tiểu thư sẽ ngày càng tốt hơn. Tối nay... tôi đặc biệt vui vẻ, đã lâu không vui vẻ như vậy. Này, chai rượu quý giá nhiều năm này Nghiêm Phong tiểu thư đòi tôi mấy lần tôi cũng chưa nỡ cho nàng ấy, còn bây giờ, lấy ra để hiếu kính ngài. Xin Lục tiểu thư nếm thử xem."

"Nói gì 'hiếu kính' nói gì 'ngài' chứ..."

Lục Kim đã sớm bị Triều Từ ấn vào trước bàn, đối mặt với Triều Từ nhanh hơn mình một vòng tuổi lại luôn không biết lựa lời, nói một cách bất đắc dĩ: "Triều tiểu thư cũng quá khách sáo."

Vốn dĩ Lục Kim không quá thích uống rượu, ngày thường lúc xã giao cũng đều chỉ nhấp môi một chút, có thể trốn thì trốn, nàng không thực sự hiểu vì sao những người nghiện rượu lại thích uống thứ khó uống như vậy.

Bất quá...

Lục Kim nhận lấy chén rượu sau, mùi rượu thơm ngào ngạt rất nhanh xâm nhập khứu giác nàng, là một loại hương trái cây rất đặc biệt, làm nàng tò mò.

Bất quá, đây là Triều Từ quý trọng, Lục Kim có chút muốn nếm thử một chút hương vị, muốn biết hương vị làm Triều Từ thích, là như thế nào.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rượu này vừa vào miệng vẫn còn hơi chát, nhưng rất nhanh, cảm giác vị phức tạp cùng tanin tuyệt diệu nhanh chóng chinh phục vị giác nàng, vị chát của rượu rất nhanh được thay thế bằng mùi hương đậm đà, hương trái cây nhanh chóng nổi bật lên, làm tinh thần Lục Kim vì thế mà rung lên.

Triều Từ vẫn không hỏi nàng những lời như "có thích hay không", như thể đã sớm đoán định nàng nhất định sẽ không từ chối, đứng bên cạnh lò nướng nhìn nàng uống xong sau mặt lộ vẻ vui sướng, cười nói:

"Lục tiểu thư uống chậm một chút, sườn heo nướng sắp sửa xong rồi. Loại rượu này kết hợp ăn cùng thịt heo nướng, có thể tạo ra nhiều hương vị thú vị khác biệt hơn."

Lục Kim giống như trẻ con, hai tay nắm chặt chén rượu, gật đầu với Triều Từ: "Cảm ơn Triều tiểu thư. Rượu này độ cồn cao không?"

"Rượu nho đều không tính là cao."

"Phải không, vậy, có thể là vì tôi ngày thường không hay uống rượu, cho nên tửu lượng rất kém, tôi hình như có chút... say."

Không cần Lục Kim tự mình nói, Triều Từ đã nhìn ra từ khuôn mặt có chút ửng hồng của nàng, nàng đích xác bình thường không uống rượu.

"Chính là," Triều Từ thầm nghĩ, "ngày thường không hay uống rượu, nhưng tôi bảo nàng uống nàng liền uống. Thật ngoan."

Sự khao khát trong lòng càng thêm nồng nhiệt, Phệ Tâm Cổ cũng đang gặm cắn trái tim cô.

Triều Từ đã quen với cơn đau phệ tâm này, ngược lại có chút thư thả, thoải mái mà thưởng thức hơi thở thơm ngọt độc đáo của Lục Kim.

Tà chú dây dưa cô mấy ngàn năm, luôn luôn không để cô yên ổn, thay đổi mọi cách muốn thấy cô gặp xui xẻo.

Thường xuyên, Triều Từ hồi tưởng lại nội dung ác độc của tà chú, đều sẽ cảm nhận được sự hận thù ăn sâu vào tận xương tủy mà người dùng chính mạng sống mình để thi chú dành cho cô.

Tà chú làm Triều Từ không thể ăn bất cứ thứ "đồ ăn" nào ngoài Kim Kim, nếu không, Kim Kim sẽ nguyên thần đều diệt, vĩnh viễn không được chuyển thế, hoàn toàn tan biến trong tứ giới, rốt cuộc không tìm thấy bất kỳ một tia hơi thở nào thuộc về nàng.

Thứ duy nhất cô có thể ăn đó là Kim Kim. Chỉ là, một khi cô ăn Kim Kim, Kim Kim vẫn như cũ sẽ thần hình đều diệt, hóa thành bụi bặm không thể chạm tới.

Tà chú giống như một thanh kiếm hai lưỡi, kẹp chặt trái tim Triều Từ, làm cô chỉ có thể lựa chọn giữa mạng sống của Kim Kim và mong muốn ăn của cô.

Cố tình Kim Kim còn bị hết lần này đến lần khác đưa vào luân hồi, nguyên thần ngủ say trong cơ thể. Vô luận đời nào, chỉ cần nguyên thần không diệt, nàng vẫn như cũ là Kim Kim của Triều Từ, vẫn như cũ là thê tử đã từng thành thân cùng cô.

Nốt ruồi đỏ nhỏ trên tai Lục Kim theo cô mấy ngàn năm, cùng nhau tiến vào luân hồi có thể làm chứng.

Cho nên, so sánh với mong muốn ăn, đương nhiên là mạng sống của Kim Kim quan trọng hơn.

Tà chú không chỉ là làm Triều Từ mất đi khả năng ăn uống, càng là ác độc làm tê dại cảm quan của cô.

Tà chú một mặt làm tổn thương Triều Từ, một mặt còn đang dụ hoặc Triều Từ. Cô yêu Lục Kim bao nhiêu, hơi thở của Lục Kim đối với cô liền ngọt ngào bấy nhiêu, dụ hoặc cô lập tức ăn uống thỏa thích.

Ba ngàn năm không ăn một miếng đồ ăn, không uống một ngụm chất lỏng nào, Triều Từ đã đến điểm giới hạn suy yếu nhất.

Mặc dù tà chú thường xuyên thúc giục đến mức cô phát điên, nhưng cô đã quên đi cảm giác ăn uống.

Bất quá, Triều Từ tự có phương pháp hóa giải.

Bất quá chỉ là mấy ngàn năm không ăn không uống thôi, bất quá chỉ là thêm một con sâu nhỏ không ngừng gặm cắn trong lòng mà thôi, đau đớn đã vô pháp làm cô lay động. Triều Từ mặc cho chính mình suy yếu đi xuống, cũng không nghĩ làm tổn thương Kim Kim.

Cô tin tưởng vạn vật trên đời tương sinh tương khắc, có thể thi tà chú này liền nhất định có phương pháp giải chú.

Một ngày nào đó, cô khẳng định có thể tìm được phương pháp phá giải tà chú.

Trước đó, cô cần khống chế tốc độ thức tỉnh của Lục Kim, ấn nàng trên quỹ đạo nhân sinh, không cho tất cả mất kiểm soát.

Muốn Lục Kim cảnh giác có năng lực tự bảo vệ mình, lại không làm tổn thương chủ chốt mệnh cách nàng, điều này không phải một việc dễ dàng, trong đó sự đúng mực cần Triều Từ thật cẩn thận nắm giữ.

Triều Từ lần này có chuẩn bị mà đến, cô tin tưởng mình có thể làm rất tốt.

Chờ đến văn tự trên mệnh bộ lại một lần xuất hiện, đời này của Kim Kim mới coi như khôi phục nguyên dạng, an toàn vô lo.

Đến lúc đó...

Triều Từ yên tĩnh nhìn Lục Kim gần trong gang tấc.

Đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, Lục Kim có một tia hơi say mà dùng giọng điệu nhẹ nhàng đang chia sẻ niềm vui với cô, như vậy tươi sống, thần thái bay bổng, thật đáng yêu.

Khóe miệng còn cong lên nụ cười thỏa mãn, nhưng ánh mắt tham luyến đã đang dần ảm đạm.

"Đến lúc đó," Triều Từ tự nhủ, "tôi liền sẽ trở lại vị trí nên thuộc về mình."

Editor: Càng đọc thấy Triều từ càng khổ huhu :'((((

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz