[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 99: Êm đềm, trở về thành phố A
Cuối cùng mọi người cũng không nghĩ tới, sự việc lại kết thúc bằng kết cục này.
Một bộ phận nhân viên Ban tổ chức nhận hối lộ bị tổ chức sa thải. Các thành viên Tổ B bị cấm tham gia vĩnh viễn loại cuộc thi này.
Chỉ là, Văn Tiêu Tiêu có một việc nghĩ mãi không rõ, ai là người tố cáo.
Nàng hỏi Ngụy Tầm, Ngụy Tầm không tố cáo. Lúc đó nàng và các thành viên Đội A đều ở đó, vẻ mặt kinh ngạc không hiểu rõ chuyện gì của mọi người không phải giả.
Vậy ai là người tố cáo đây?
Nhưng thời gian không cho phép họ có cơ hội tự hỏi. Thành tích thi đấu dựa theo thông báo trước đó, họ thắng lợi và tiến vào vòng tiếp theo.
Họ lập tức phải đón nhận trận đấu kế tiếp.
Họ cần phải lấy lại tinh thần. Mặc dù các thành viên trong nhóm rất phê phán ngầm cách làm của Tiểu Anh, nhưng dưới sự nói chuyện riêng của Tổ trưởng và áp lực của cuộc thi sắp tới, mọi người vẫn tạm thời quên đi chuyện trước đó, lại một lần nữa toàn tâm toàn ý vùi đầu vào cuộc thi.
Tiểu Anh tự giác nhận ra lỗi lầm của mình. Cô gái vốn đã kiệm lời, nay lại càng trầm mặc ít nói, chỉ vùi đầu nghiên cứu tài liệu, hoặc đi đến một góc nào đó luyện tập diễn giải.
Ngụy Tầm lôi Văn Tiêu Tiêu – người thức trắng sắp xếp tài liệu – ra khỏi phòng họp.
Cô gõ nhẹ vào trán Văn Tiêu Tiêu, nghiêm khắc nhìn nàng.
Lần này Ngụy Tầm gõ thật sự rất nhẹ, nhưng Văn Tiêu Tiêu vẫn oan ức nhìn Ngụy Tầm, đôi mắt hạnh long lanh rũ xuống, vô cùng đáng thương nhìn qua.
Ngụy Tầm hơi động lòng, cô thừa nhận mình mềm lòng, nhưng cô sẽ không thay đổi thái độ của mình.
"Chuẩn bị không phải là chuẩn bị như thế! Sức khỏe còn muốn hay không?" Ngụy Tầm nghiêm khắc nói.
Nếu không phải Tổ trưởng của Văn Tiêu Tiêu nhắn tin nói với cô tình hình, Ngụy Tầm cũng không biết Văn Tiêu Tiêu lại liều mạng đến mức không quan tâm đến sức khỏe của mình.
"Thức mấy ngày đêm như vậy, tài liệu quả thật đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng lỡ ngất xỉu trên sân thi đấu thì làm sao?" Ngụy Tầm tiếp tục phê bình.
Văn Tiêu Tiêu bĩu môi, xoa xoa cái trán bị gõ. Chỉ là, họ trước đây đã lãng phí một ngày, nếu không nỗ lực hơn người khác, liền sẽ bị người ta vượt qua.
Ngụy Tầm cũng biết Văn Tiêu Tiêu quá mức vội vàng. Cô phê bình xong Văn Tiêu Tiêu, lại cầm tay nàng đang đặt trên trán xuống, tự mình vươn tay xoa trán cho Văn Tiêu Tiêu.
Giọng nói dịu dàng nói: "Đồ ngốc, tài năng phiên dịch của các cậu há phải một ngày mà thành? Cậu mỗi ngày ở cùng các thành viên trong nhóm, chẳng lẽ không nhìn ra năng lực và sự nỗ lực của mọi người sao?"
Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, lông mi hơi run rẩy. Nàng quả thật có chút nóng vội.
"Đi, tối nay mình giám sát cậu, phải ngủ ngon." Ngụy Tầm nói xong, liền muốn kéo Văn Tiêu Tiêu về phía mình.
Văn Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu, đứng yên tại chỗ không đi. Nàng hoảng loạn đánh thủ ngữ: Tài liệu kia trên bàn mình còn chưa làm xong đâu!
Điện thoại Ngụy Tầm như thể nghe được lời Văn Tiêu Tiêu nói, vừa lúc Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ xong, điện thoại liền vang lên.
Ngụy Tầm từ trong túi lấy điện thoại ra, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn.
Cô đưa điện thoại đến trước mặt Văn Tiêu Tiêu, "Này, tự cậu xem."
Mặt trên rõ ràng là tin nhắn Tổ trưởng gửi cho Ngụy Tầm: Cậu cứ để Văn Tiêu Tiêu yên tâm về nghỉ ngơi đi, tôi và Trần Quân đã sắp hoàn thành phần tài liệu này rồi.
Kèm theo một bức ảnh của hai người.
Lần này Văn Tiêu Tiêu không còn lời gì để nói. Nàng lưu luyến nhìn phòng họp, không quá tình nguyện đi theo Ngụy Tầm.
Mấy ngày này Văn Tiêu Tiêu luôn trong trạng thái thi đấu căng thẳng. Đột nhiên rảnh rỗi, ngược lại lại không biết nên làm gì.
Ngụy Tầm "tịch thu" laptop của nàng, ngay cả điện thoại cũng lấy danh nghĩa "có phóng xạ" mà giữ lấy cho nàng. Ngụy Tầm không sợ Văn Tiêu Tiêu chơi điện thoại, chỉ sợ nàng dùng điện thoại tiếp tục xem văn kiện, xem tư liệu.
Văn Tiêu Tiêu ngốc nghếch ngồi trên sofa, lưng thẳng tắp, nhìn Ngụy Tầm bận rộn ở quầy bar. Nàng vô cớ có chút căng thẳng.
Chỉ chốc lát, Ngụy Tầm liền bưng trà cam cúc tự mình pha đi tới bên cạnh Văn Tiêu Tiêu. Cô đặt ly trà cam cúc đang bốc hơi nóng lên bàn trà.
Như dâng hiến vật quý, Ngụy Tầm giới thiệu với Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, đây là trà cam cúc mình học trên mạng, có thể giảm bớt áp lực, giúp ngủ ngon."
"Bản thân mình đã thử qua hôm qua rồi, khá ngon, lát nữa cậu nếm thử."
Văn Tiêu Tiêu gật đầu, ánh mắt bị thu hút bởi mấy đóa hoa cúc màu vàng xinh đẹp nổi lên trong chiếc ly trong suốt.
Dương cam cúc phiên dịch là...
"Tiêu Tiêu!" Ý nghĩ này kịp thời bị Ngụy Tầm cắt ngang.
Ngụy Tầm vẻ mặt không vui nhìn Văn Tiêu Tiêu, vươn tay xoa bóp khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu, "Cậu vừa rồi, có phải lại suy nghĩ chuyện phiên dịch không?"
Văn Tiêu Tiêu do dự một giây, quyết đoán lắc đầu, nhưng ánh mắt lảng tránh làm Ngụy Tầm liếc mắt một cái liền nhìn ra Văn Tiêu Tiêu đang nói dối.
Cô không vạch trần Văn Tiêu Tiêu, mà là mở TV, chọn một bộ phim hài.
Cuối mùa thu Thủ đô buổi tối nhiệt độ rất thấp, nhưng bật điều hòa dường như không cần thiết. Ngụy Tầm lấy một cái chăn trong tủ khách sạn đắp lên đùi Văn Tiêu Tiêu.
Còn từ vali hành lý của mình lấy ra một bộ áo ngủ giản dị cho Văn Tiêu Tiêu, bảo nàng thay vào.
"Cậu xem TV một lát, mình đi xuống dưới lầu mua chút đồ ăn nóng." Ngụy Tầm đứng dậy. Văn Tiêu Tiêu kéo lấy góc áo của cô, trong mắt lộ ra cảm xúc không muốn xa rời.
Tâm Ngụy Tầm như thể lập tức bị lấp đầy bởi điều gì đó. Cô sờ sờ khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu, hạ xuống một nụ hôn ở khóe môi.
"Ngoan, Tổ trưởng các cậu nói với mình là cậu buổi tối chưa ăn gì hết. Mình đi mua chút đồ cho cậu lót bụng. Vạn nhất để dạ dày đói thì không tốt." Ngụy Tầm nói.
Kỳ thật cũng có thể gọi thức ăn ngoài hoặc kêu khách sạn đưa một ít thức ăn nóng đến, nhưng Ngụy Tầm ngại không đủ nhanh, vẫn quyết định tự mình đi xuống mua.
Vết thâm quầng vì mệt mỏi trên mắt Tiêu Tiêu thật sự khiến cô đau lòng muốn chết. Tiêu Tiêu nghiêm túc như vậy, niềm tin muốn làm tốt chuyện này thậm chí khiến nàng xem nhẹ sự mệt mỏi của bản thân.
Ngụy Tầm sờ sờ trái tim đang đập của mình, rồi bước ra khỏi khách sạn.
Ngụy Tầm chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, quả thật bị gió thu Thủ đô lạnh đến run cầm cập.
Gần khách sạn không ít nhà hàng và quán ăn vặt. Ngụy Tầm đi thẳng đến một nhà hàng.
Nhà hàng này mấy ngày nay cô đã ăn rất nhiều lần, hương vị rất ngon, lên món cũng rất nhanh.
Cô gọi món xong liền lười biếng ngồi xuống trên chiếc ghế dài một bên, gõ gõ mặt bàn, thoáng thấy trên bàn đặt một cái đồng hồ cát. Cô lật ngược đồng hồ cát lại.
Ngụy Tầm cúi đầu nhìn đồng hồ cát trên bàn, nghĩ đồ ăn khi nào xong thì, một bóng người đột nhiên che phủ cô.
Ngụy Tầm ngẩng đầu, nhìn người trước mắt.
Một cô gái khí chất rất cá tính, quần áo gọn gàng, xem ra vô cùng thắng thắn dứt khoát.
Cô gái vươn tay về phía cô, "Xin chào, tôi tên là Lâm Thư Dịch."
Ngụy Tầm nhíu mày. Cô không hề quen biết cô gái này, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn nắm tay lại cô ấy một chút.
Lâm Thư Dịch nhìn ra sự nghi hoặc của Ngụy Tầm, giải thích: "Tôi là đối thủ cạnh tranh của Văn Tiêu Tiêu, Đội trưởng đội Đại học Phiên dịch Thủ đô."
Ngụy Tầm nghe được Lâm Thư Dịch tự xưng danh hiệu, tư thế vẫn lười biếng nhưng ánh mắt rõ ràng cảnh giác lên.
Lâm Thư Dịch vẫy tay, cười nói: "Cậu không cần căng thẳng như vậy, tôi không cùng phe với đám bại hoại Đại học A của các cậu đâu."
Nghe Lâm Thư Dịch nhắc đến chuyện này, Ngụy Tầm lập tức nhớ đến chuyện tố cáo trước đó.
Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Thư Dịch. Lâm Thư Dịch không né tránh.
Ngụy Tầm hỏi: "Người tố cáo hôm đó, là cậu?"
Lâm Thư Dịch cười híp mắt, "Đúng vậy."
Ngụy Tầm: "Cậu vì sao muốn làm như vậy?"
Lâm Thư Dịch dùng tay chống đầu, nhìn Ngụy Tầm, trả lời: "Có lẽ, là muốn xem tiểu sư muội này ưu tú hơn tôi ở chỗ nào."
Tiểu sư muội? Trong đầu Ngụy Tầm dâng lên nghi hoặc.
Lâm Thư Dịch cầm điện thoại lên nhìn thời gian, rồi đứng dậy.
"Xin lỗi đã làm phiền, nếu gặp tiểu sư muội thì phiền phức thay tôi hỏi thăm nhé."
Để lại những lời này, Lâm Thư Dịch liền đi.
Ngụy Tầm vẫn còn đang suy nghĩ, người phục vụ mang đồ ăn đã đóng gói xong tới. Ngụy Tầm nhận lấy đồ ăn, nghĩ về hỏi Tiêu Tiêu trực tiếp chẳng phải tốt hơn sao.
Ngụy Tầm quẹt thẻ trở lại khách sạn. Âm thanh trong TV vẫn đang phát ra.
Cô đã thay dép bông, ý cười rạng rỡ, xách đồ ăn trong tay đi vào.
Văn Tiêu Tiêu nửa nằm trên sofa, cuộn tròn trong chăn lông, mặt mày giãn ra, ngủ thật sự rất ngon.
Quần áo ban ngày trước đó đã được gấp gọn gàng ở một bên. Văn Tiêu Tiêu có nghe lời cô thay áo ngủ, nhưng áo ngủ của cô hiển nhiên là hơi lớn, ống tay áo còn dài ra một đoạn.
Trà cam cúc trên bàn trà đã uống cạn, chỉ còn lại mấy đóa hoa cúc ướt át rơi xuống đáy.
Ngụy Tầm thấy cảnh này, bước chân dưới chân cũng không dám thả mạnh. Cô nhẹ nhàng đặt đồ vật lên bàn trà.
Giữa việc gọi Văn Tiêu Tiêu dậy ăn cơm và để nàng ngủ tiếp, Ngụy Tầm không chút do dự chọn vế sau.
Ngụy Tầm nhìn tư thế của Văn Tiêu Tiêu, biết ngủ như vậy lâu chắc chắn sẽ không thoải mái. Cô trước tiên lật chăn trên giường.
Cô bế Văn Tiêu Tiêu đang cuộn trong chăn lông lên. Văn Tiêu Tiêu trong lúc ngủ mơ phát ra vài tiếng "ân", nhưng vẫn chưa tỉnh, xem ra thật sự là quá mệt.
Cô sờ đến xương bướm của người kia, trong lòng đau nhói. Cảm giác Tiêu Tiêu mấy ngày này gầy đi rất nhiều, ngay cả cảm giác xương trên tay cũng rõ ràng hơn.
Cô mím môi, đặt người lên giường.
Đệm mềm mại của khách sạn lập tức lõm xuống một mảng. Ngụy Tầm cẩn thận lấy chăn lông ra, sau đó đắp chăn lên cho người ta.
Văn Tiêu Tiêu trên giường điều chỉnh lại tư thế.
Làm xong tất cả, Ngụy Tầm thở phào, xoa xoa mồ hôi không có trên trán.
Cô không dám động nữa, thay áo ngủ, nằm vào ổ chăn.
Văn Tiêu Tiêu hôm nay tựa như một cái lò sưởi nhỏ. Khoảng thời gian ngắn ngủi này, đã làm ổ chăn ấm áp.
Ngụy Tầm nhìn mặt nghiêng của Văn Tiêu Tiêu, môi không nhịn được cong lên cười. Cô sờ sờ lông mi Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu đại khái cảm nhận được cảm giác ngứa truyền đến trên lông mi, nhíu mày. Ngụy Tầm nhất thời nín thở, không dám động nữa.
Cho đến khi nếp nhăn giữa hai lông mày Văn Tiêu Tiêu giãn ra, Ngụy Tầm mới dám buông tay xuống.
Ngụy Tầm nằm trên giường, chậm rãi suy nghĩ một số chuyện gần đây.
Cô rời trường đã lâu. Cho dù đã nói chuyện trước với giáo viên, ít nhiều vẫn sẽ có chút ý kiến.
Khoảng cách một năm ông nội nói đã trôi qua, bên kia bắt đầu thúc giục.
Chẳng tin Lý Đông Thành, ông nội lại thay đổi một số đối tượng khác giới thiệu cho cô.
Mặc dù đã nhờ cha mẹ đến làm người thuyết phục ở chỗ ông nội rất nhiều lần, nhưng ông nội vô cùng cố chấp, cứ chỉ đích danh bắt cô đi xem mắt.
Cô mới hơn hai mươi tuổi, xem mắt cái gì chứ. Huống chi, cô chính là người đã có bạn gái.
"Nếu không phải sợ ông nội dùng thủ đoạn gì, cô đối nghịch với ông nội thì đã sao?"
Còn những đối tượng xem mắt kia, cô một người cũng không muốn đi gặp. Trong lòng Ngụy Tầm bị một tảng đá lớn vô hình đè nặng hơn, ý muốn độc lập càng trở nên cấp thiết.
Cô mở mắt, nhìn trần nhà hiện ra hình dáng mơ hồ trong bóng đêm, quyết tâm muốn hoàn thành trước tín chỉ đại học trước năm ba.
Chỉ là... Ngụy Tầm quay đầu nhìn về phía Văn Tiêu Tiêu đang ngủ rất say, cô có chút luyến tiếc Tiêu Tiêu.
Sáng hôm sau
Đồng hồ sinh học của Văn Tiêu Tiêu đúng giờ gọi nàng thức dậy. Nàng chống người rời giường, vươn vai thật dài.
Giấc ngủ này, Văn Tiêu Tiêu ngủ vô cùng thoải mái, tựa như hoa nở rộ vào mùa xuân, cảm giác toàn bộ cơ thể đều giãn ra, đầu óc cũng linh hoạt hơn nhiều, sự mệt mỏi mấy ngày liền bị quét sạch sành sanh.
Nàng nhìn người còn đang ngủ say bên cạnh, chớp chớp đôi mắt.
Ký ức đêm qua ùa về. Ngày hôm qua sau khi Ngụy Tầm đi ra ngoài, nàng ôm ly trà cam cúc, nhấp từng ngụm cho đến khi nước trà cạn đáy.
Không biết là tác dụng của trà hay là ảo giác tâm lý Ngụy Tầm mang lại, Văn Tiêu Tiêu xem TV một lát cảm thấy cả người thả lỏng không ít, cơn buồn ngủ ập đến, nằm trên sofa ngủ luôn.
Trong mơ màng nàng cảm giác có người ôm nàng lên, chắc chắn chính là lúc đó Ngụy Tầm đã bế nàng lên giường.
Ngụy Tầm đêm qua ngủ rất nông. Vừa nghe thấy động tĩnh, mí mắt nhảy lên hai cái, hơi mở mắt ra.
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ lưới màu trắng chiếu vào, đủ để nhìn rõ tình hình trong phòng.
Văn Tiêu Tiêu đang dùng cặp mắt to trong suốt nhìn cô. Ngụy Tầm cong lên một nụ cười cười xấu xa, vươn tay ôm lấy eo Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ từ cổ họng, sau đó lại một lần nữa ngã vào trong ổ chăn.
Ngụy Tầm từ trong ổ chăn ấm áp vòng qua eo Văn Tiêu Tiêu, vùi đầu vào cổ Văn Tiêu Tiêu.
Giọng nói khàn khàn: "Sao lại dậy sớm như vậy, ngủ thêm chút nữa."
Công lực làm nũng của Ngụy Tầm tăng trưởng, nhưng Văn Tiêu Tiêu vẫn không chiều theo cô. Nghỉ ngơi lâu như đêm qua đã tính là xa xỉ, hôm nay cũng không thể thư giãn.
Rửa mặt đánh răng xong, Ngụy Tầm quấn lấy Văn Tiêu Tiêu để hôn một cái tràn ngập vị bạc hà.
Hôn người kia đến thở hổn hển, Ngụy Tầm mới chần chừ chuẩn bị đề cập quyết định ngày hôm qua.
"Tiêu Tiêu..." Âm cuối Ngụy Tầm mang theo chút vòng vèo, đôi mắt như cún con móc lấy Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu bình ổn lại hô hấp, sờ sờ góc mày Ngụy Tầm. Đây là tín hiệu của hai người.
Ngụy Tầm khó khăn mở miệng, ánh mắt không dám nhìn Văn Tiêu Tiêu, "Thực xin lỗi, trận đấu tiếp theo mình không thể ở bên cạnh cùng cậu, mình, mình chuẩn bị trở về." Câu cuối cùng Ngụy Tầm thiếu chút nữa không nói ra.
Ngụy Tầm bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích : "Mình không phải không muốn ở bên cậu, mình muốn nhanh chóng hoàn thành tín chỉ đại học, bên công ty cũng có một số dự án, mình vẫn muốn rèn luyện thêm, mình..." Ngụy Tầm bối rối, trong lời nói liền bắt đầu lẫn lộn, giải thích lung tung rối loạn, rõ ràng không phải ý này.
Văn Tiêu Tiêu bưng kín miệng cô, đôi mắt nhìn cô. Hai người đối diện hồi lâu, Ngụy Tầm thua cuộc.
Là cô sai rồi, cô không nên xem nhẹ sự mềm lòng của Văn Tiêu Tiêu đối với mình.
Tiêu Tiêu, nàng hiểu cô.
Ngụy Tầm vùi đầu vào cổ Văn Tiêu Tiêu, ngửi mùi hương trên người nàng, trong lòng càng thêm không muốn xa rời.
Nhưng không thể chỉ tập trung vào niềm vui trước mắt, cô còn phải càng nỗ lực vì tương lai sau này của hai người. Ngụy Tầm ôm chặt Văn Tiêu Tiêu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Đợi đưa Văn Tiêu Tiêu về, cô liền thu dọn hành lý, bước lên máy bay về thành phố A.
Máy bay vừa hạ cánh.
Điện thoại của ông nội liền gọi tới.
Ông nội: "Tiểu Tầm cháu về thành phố A rồi à? Cháu của một người bạn của ông, đặc biệt ưu tú, ông sắp xếp cháu cùng cậu ấy gặp mặt."
"Ông đã kiểm tra thời khóa biểu của cháu rồi, ngày mai cháu không có tiết, vậy ngày mai đi."
Lời thông báo của ông nội như một đạo sấm sét, giáng mạnh lên người Ngụy Tầm.
Cô tức giận đến run người. Cô không có bất kỳ quyền lựa chọn nào sao? Thông báo trực tiếp cho cô, thậm chí hành trình của chính mình cũng bị ông nội biết rõ ràng. Phải biết, vé máy bay của cô mới đặt tạm thời hôm nay.
Ngụy Tầm lòng lạnh đi một nửa. Cô có lẽ đã hiểu, vì sao lúc trước cha mình lại muốn thoát ly ông nội như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz