ZingTruyen.Xyz

[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 100: Đột nhiên cay sống mũi

VLinh3005

"Alo? Sao không nói gì?"

Ngụy Tầm tiếp tục im lặng.

Người lớn tuổi ở đầu dây bên kia ngửi thấy ý vị phản kháng liền sa sầm mặt xuống, giọng nói âm trầm: "Ngụy Tầm." Lần này, là gọi tên đầy đủ.

Ngụy Tầm mấp máy môi, cuối cùng vẫn cất tiếng, "Cháu biết rồi."

Giọng nói đầu dây bên kia lúc này mới hòa hoãn lại, báo cho Ngụy Tầm thời gian và địa chỉ.

Ngụy Tầm "ừ" một tiếng, ông nội dặn dò thêm vài câu, rồi cắt đứt điện thoại.

Ngụy Tầm nhìn điện thoại, là tin nhắn hồi đáp của Tiêu Tiêu. Vẻ mặt u sầu của Ngụy Tầm không đổi, cô trả lời trên điện thoại: Đến thành phố A an toàn rồi! Tiêu Tiêu, cậu ở bên đó cố lên nhé, còn nữa, không được thức khuya.

Văn Tiêu Tiêu nhìn tin nhắn trên điện thoại, trong lòng ngọt ngào, trên mặt vô thức nở nụ cười. Trần Quân ngồi bên cạnh nàng liếc mắt một cái, biết Phó tổ trưởng lại đang trò chuyện với cô bạn gái kia.

Văn Tiêu Tiêu hồi đáp: Ừm, biết rồi.

Ngụy Tầm: Còn nữa, nhớ phải nhớ mình.

Văn Tiêu Tiêu không trả lời nữa, chỉ là trái tim nàng rung động. Rõ ràng đã nói qua rất nhiều lần, nàng vẫn sẽ xúc động như vậy.

Ngụy Tầm nhìn đối phương vẫn luôn đang gõ, cuối cùng vẫn không có tin nhắn hồi âm.

Vẻ mặt u sầu cuối cùng cũng có một tia ý cười, nhưng rất nhanh lại bị giấu đi.

Ngụy Tầm kéo vali hành lý chuẩn bị về nhà trước. Cô nhận lời ông nội là một chuyện, nhưng có đi hay không, lại là một chuyện khác.

Bất quá, trước đó, cô cần phải nghĩ ra đối sách ứng phó.

...

Ngụy Tầm đặt hành lý xong thì đến công ty.

Ngụy Tầm trước đây đã đến công ty rất nhiều lần, ở lâu rồi tổng sẽ bị lộ. Hơn nữa, khuôn mặt của Ngụy Tầm vô cùng giống Lâm tổng, muốn không quen biết cũng khó.

Lễ tân thấy Ngụy Tầm bước vào, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Tiểu Ngụy tổng."

Ngụy Tầm gật đầu, nói: "Tôi đến tìm Lâm tổng." Ở công ty, cô không gọi là mẹ.

Ngón tay lễ tân quay số trên điện thoại bàn vài cái, nói nhỏ vài câu, liền quay đầu nói với Ngụy Tầm: "Tiểu Ngụy tổng, Lâm tổng hiện tại đang chờ cô ở văn phòng."

"Tôi dẫn ngài qua."

Ngụy Tầm chặn cô ấy lại, "Không cần, tôi biết vị trí."

Nói xong, Ngụy Tầm đi thẳng đến văn phòng CEO bằng thang máy.

Dọc đường đi, mọi người đang vội vàng di chuyển đều tò mò lén lút nhìn Ngụy Tầm. Kể từ khi dự án Tân Tổ thành công, cộng thêm thân phận của Ngụy Tầm được thêm vào.

Mọi người đều vô cùng tò mò về phong cách làm việc kín đáo của Đại tiểu thư này.

Trước kia tin đồn là thiên kim tổng giám đốc kiêu căng tùy hứng trong trường học, mỗi ngày bị mời phụ huynh. Hiện giờ vừa thấy, ngược lại không hẳn vậy.

Dù sao, đây rất có thể là người kế nhiệm công ty sau này. Các công nhân viên vẫn hy vọng sếp lớn là một người có năng lực.

Ngụy Tầm sớm đã quen với sự đánh giá của những người xung quanh đối với mình. Cô một đường nhìn thẳng, nhanh chóng đi tới văn phòng Lâm tổng.

Cô gõ cửa.

"Con, Ngụy Tầm."

"Vào đi."

Lâm tổng khi làm việc đặc biệt không giống với bình thường. Tóc búi, một bộ vest xanh dương cắt may khéo léo dứt khoát lưu loát, sắc mặt bình thản, mang theo khí chất mạnh mẽ của người đứng đầu.

Ngay cả Tiểu Vương – trợ lý theo bà nhiều năm, nhìn thấy biểu cảm này của Lâm tổng, vẫn sẽ nhút nhát.

Lâm tổng trông không được vui cho lắm, "Không ở cùng cô bạn gái nhỏ ngọt ngào của con, còn biết đến thăm mẹ à?"

Ngụy Tầm khoảng thời gian trước bận rộn dự án đến mức bay lên, vừa xong việc, còn chưa kịp thăm hỏi mẹ già, đã bay đến Thủ đô.

Mặc dù Lâm tổng biết Ngụy Tầm không phải đi chơi, nhưng vẫn sẽ có chút ghen tị nhỏ.

"Làm gì có! Đây không phải vừa về liền đến thăm mẹ sao." Ngụy Tầm cười cười. Hiện tại mối quan hệ mẹ con giữa họ cũng đã là có thể nói đùa được.

Ngụy Tầm vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra một món quà đóng gói tinh xảo đặt lên bàn làm việc của Lâm tổng, "Này, cố ý mang về cho mẹ từ Thủ đô đấy."

Lâm tổng nhìn hộp quà, nếp nhăn giữa hai mày giãn ra, khóe miệng thêm một tia ý cười. Bà bất động thanh sắc thu hồi hộp quà, "Cũng coi như con còn có lương tâm."

"Nói đi, chuyện gì?" Lâm tổng cất quà xong, mở miệng hỏi.

Ngụy Tầm đi tới trước, giúp Lâm tổng xoa bóp vai, "Mẹ~ con trong lòng mẹ là loại người đó sao?"

Lâm tổng rất hưởng thụ hành động của Ngụy Tầm, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha: "Mẹ còn không hiểu con sao?"

Mặc dù từng có ngăn cách ở giữa hai mẹ con, nhưng dù sao cũng là mẫu tử. Ngụy Tầm sinh ra từ bụng bà, trưởng thành lớn đến thế, về mặt tính cách, bà cuối cùng vẫn hiểu rõ cô.

Ngụy Tầm cũng không nói thêm lời nịnh hót nào nữa, "Mẹ, mẹ xem con làm CFO được không?"

Lâm tổng nghe lời này của Ngụy Tầm liền dừng lại, lặng lẽ dời tay Ngụy Tầm đang đặt trên vai mình, không chút khách khí nói: "Không thể nào."

Bà đoán được con gái đến tìm bà mưu cầu chức vụ. Vừa mở lời đã là CFO, cái khẩu khí này có chút quá lớn. Chưa kể CFO đương nhiệm trong công ty quản lý tốt đến mức nào, chỉ riêng mục lý lịch là có thể quăng Ngụy Tầm ra mười tám con phố.

Trong nhà là con gái được cưng chiều, nhưng vẫn chưa đến mức mặc kệ sống chết của công ty.

Ngụy Tầm biết Lâm tổng sẽ không đồng ý, lùi một bước, "Vậy con làm Tổng giám đốc Bộ phận Sự nghiệp cũng được."

Lâm tổng bị con gái mình chọc cười. Hiệu ứng cửa sổ vỡ trước kia dạy cô còn chưa áp dụng lên khách hàng, ngược lại đã áp dụng lên người bà trước.

"Không được."

"A?" Ngụy Tầm thất vọng nhìn Lâm tổng, vô cùng đáng thương.

"Vậy con nói cho mẹ biết, tại sao đột nhiên lại muốn trực tiếp làm chức vụ cao như vậy?" Lâm tổng gõ gõ bàn. Trước kia Ngụy Tầm đều muốn trước tiên hiểu rõ sự vận hành của công ty ở cấp cơ sở, làm thử một hai dự án nhỏ rồi mới đi lên. Hiện giờ lại thay đổi chủ ý. Hành động này của Ngụy Tầm, tuyệt đối không phải là ý tưởng tự nhiên xuất hiện.

Ngụy Tầm bĩu môi. Không phải cô không muốn nói, là cảm thấy nói cũng không có tác dụng gì.

Trước đây cô nghĩ, việc làm ăn trong nhà không dựa vào ông nội, những lời của ông nội không nghe cũng chẳng sao.

Nhưng cha mẹ thay cô làm người thuyết phục hai lần, vẫn không có kết quả lớn, có thể thấy ông nội vẫn còn kiểm soát cha mẹ.

Chuyện kinh doanh quá phức tạp, cô mới bước chân vào xã hội, rất khó nắm bắt ngay lập tức. Cô muốn mượn làn gió Đông này của gia đình để điên cuồng phát triển lên cao.

Đến thời cơ thích hợp, cô sẽ dùng bản lý lịch xuất sắc này cùng kinh nghiệm quản lý quý giá để chuyển việc sang nơi khác. Như vậy gia đình rốt cuộc cũng không quản được cô nữa.

Dưới sự truy vấn không ngừng của Lâm tổng, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng Ngụy Tầm vẫn nói ra.

Văn phòng rơi vào im lặng, Lâm tổng cũng không bất ngờ.

Bản thân Lâm tổng là người tự thân lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau này mới quen biết cha Ngụy Tầm. Sau khi ở bên nhau, Lâm tổng quả thực đã bị ông nội Ngụy Tầm tra tấn đến phát điên. Tính kiểm soát cực mạnh, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn, một thời gian, khiến Lâm tổng và cha Ngụy Tầm đều vô cùng chật vật.

Trải qua một khoảng thời gian dài nỗ lực, họ mới dần dần thoát ly sự kiểm soát của ông nội Ngụy Tầm. Đây cũng là một nguyên nhân khiến họ điên cuồng làm việc lúc đó, dẫn đến bỏ qua thời kỳ học sinh của Ngụy Tầm.

Tính khí ông nội Ngụy Tầm thất thường, không biết đâu được ngày nào đó lại làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, họ không dám đánh cược.

Vì thế vẫn luôn nhường nhịn.

Nào ngờ sự nhượng bộ mấy năm nay, lại khiến ông nội Ngụy Tầm càng thêm quá đáng. Họ đã trưởng thành, khó có thể kiểm soát, ông liền muốn thỏa mãn tính kiểm soát của mình từ cô cháu gái này.

Lâm tổng lặng lẽ rủa trong lòng một tiếng: Lão già chết tiệt.

Lâm tổng liếc nhìn Ngụy Tầm đang im lặng không nói, trong lòng có chút áy náy. Trong khoảng thời gian này, họ lại bỏ qua cô.

Lâm tổng thực ra muốn bảo vệ Ngụy Tầm cả đời, nhưng dựa vào người không bằng dựa vào chính mình. Lâm tổng lặng lẽ đưa ra quyết định trong lòng.

Nhìn Ngụy Tầm: "Lên chức thì được, nhiều nhất là làm từ Phó Giám đốc bộ phận. Mẹ sẽ tìm một người đáng tin cậy để dẫn dắt con."

Ngụy Tầm vốn dĩ đang tâm trạng buồn bã, vừa nghe thấy mẹ cô đồng ý thì thiếu chút nữa vui vẻ đến nhảy cẫng lên, "Không thành vấn đề!"

"Bất quá mẹ có một điều kiện." Lâm tổng tiếp tục nói.

Ngụy Tầm nghiêm túc nhìn mẹ, ánh mắt kiên định, chỉ cần không quá đáng, yêu cầu gì cô cũng đáp ứng.

"Con phải hoàn thành việc học của mình trước, không thể vì những chuyện này mà bỏ bê việc học." Lâm tổng nhìn Ngụy Tầm nói.

Ngụy Tầm liên tục gật đầu, vốn dĩ cô cũng tính toán muốn tăng cường hoàn thành tín chỉ sớm.

Hai mẹ con lại nói chuyện tâm tình một lát, Ngụy Tầm lúc này mới vui vẻ rời đi.

Lâm tổng nhìn bóng lưng Ngụy Tầm rời đi, thở dài, ai, đứa nhỏ này, thật ra bà còn muốn Ngụy Tầm ra nước ngoài rèn dũa, nhưng con cái đã lớn, có tư tưởng của riêng mình, liền  để cô đi.

Đợi Ngụy Tầm rời đi, Lâm tổng gọi điện thoại cho ông nội Ngụy Tầm.

Đầu dây bên kia hình như cố ý không để ý bà, một lúc lâu mới bắt máy.

Giọng nói hùng hồn truyền ra từ loa ngoài, ngữ khí mang theo một cảm giác áp bức nhàn nhạt: "Alo."

Lâm tổng đã lăn lộn lâu năm trên thương trường không còn mắc bẫy này nữa. Bà hừ lạnh một tiếng trong lòng, "Cha, có phải ngài sắp xếp Ngụy Tầm không?"

Ông nội Ngụy Tầm vẫn như trước ngạo mạn, trong giọng nói lộ ra ngữ khí đại gia trưởng ngữ khí không cho mạo phạm: "Cái con nhóc tìm con cáo trạng à, tuổi nào nên làm việc nấy, cái này gọi là sắp xếp gì."

Lâm tổng không vội vàng phản bác, chiều theo lời ông nội Ngụy Tầm nói: "Ngài nói đúng, tuổi nào nên làm việc nấy."

"Ngài cũng lớn tuổi rồi, cũng nên ở nhà hưởng thụ thanh nhàn." Không có việc gì cũng đừng tới lo chuyện bao đồng, nửa câu sau Lâm tổng không nói ra. Lời này của Lâm tổng nói ra không chút biến sắc, theo lời ông nội Ngụy Tầm mỉa mai, đắc tội ông hoàn toàn.

"Mày!"

Lâm tổng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng râu tóc dựng lên của lão già đối diện.

Tâm trạng Lâm tổng tốt hơn một chút, tay nắm bút xoay   một vòng bút hoa xinh đẹp, giống hệt cách Ngụy Tầm thích xoay bút khi còn học cấp ba.

"Lâm Phong, đừng quên, dự án của các người với tập đoàn Hoa Thiên thành phố A vẫn còn trong tay ta." Giọng ông nội Ngụy Tầm trở nên âm trầm, rất không vui.

Mắt Lâm tổng lóe lên, thái độ dịu xuống, "Cha, con cũng không muốn như vậy, nhưng Tiểu Tầm bị ủy khuất, con không thể ngồi yên mà không để ý đến."

"Ngài cũng biết, con là người thế nào. Thỏ bị dồn vào đường cùng còn biết cắn người, trước kia Ngài không phải thường xuyên mắng con là con chó điên sao? Ngài quên rồi sao?"

Ông nội Ngụy Tầm nhớ lại năm đó, sắc mặt càng âm trầm, không nói thêm nữa, hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại.

Lâm tổng đặt điện thoại xuống. Lão gia tử bị bà dụ rồi, phía sau nhất định sẽ nghĩ cách trả thù lại, bất quá, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không tìm Tiểu Tầm.

Ngụy Tầm còn không biết mẹ ở phía sau đã làm nhiều chuyện như vậy cho cô.

Cô chỉ biết mẹ đã đồng ý yêu cầu của cô, kế hoạch của cô cũng có thể thực hiện.

Về đến nhà, thời gian đã không còn sớm. Ngụy Tầm gọi   một phần đồ ăn, đang gỡ hộp đồ ăn thì tay vô tình dính chút dầu ở bên cạnh hộp thức ăn.

Video call của Văn Tiêu Tiêu vừa lúc gọi tới. Ngụy Tầm luống cuống tay chân dùng ngón út sạch sẽ nhấp bắt máy, vội vàng để lại một câu: "Tiêu Tiêu chờ chút, mình đi lấy cái giá điện thoại."

Ngụy Tầm chạy nhanh, động tác rất nhanh, hình ảnh xoay tròn một trận, bộ dạng của Ngụy Tầm liền xuất hiện trước mặt Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu cũng đang ăn, nàng ở ký túc xá. Tiểu Anh vì chuyện trước đó, tự giác xấu hổ, công với bị bệnh nên giấc ngủ nông, liền thuê một phòng khác.

Hiện tại chỉ có một mình Văn Tiêu Tiêu ở trong phòng.

Nhìn hộp đồ ăn của Văn Tiêu Tiêu, thật trùng hợp, hai người lại đều gọi sủi cảo!

Hộp vừa mới mở, hơi nóng tỏa ra, làm màn hình ở quá gần mờ đi một lớp hơi nước mỏng. Khuôn mặt người đối diện nhất thời trở nên mơ hồ.

Nghĩ đến Ngụy Tầm không ở bên cạnh.

Mũi Văn Tiêu Tiêu đột nhiên cay xè. Nàng cúi đầu, ăn một cái sủi cảo, bất động thanh sắc che giấu đi cảm xúc dưới đáy mắt, tự hỏi, hôm nay sao lại nhạy cảm như vậy.

Ngụy Tầm nhìn thấy camera bị phủ một tầng sương mù, lại nhanh chóng rút một tờ giấy lau đi sương mù trên màn hình.

Vừa vặn bỏ lỡ khoảnh khắc u buồn của Văn Tiêu Tiêu.

Ngụy Tầm gắp chiếc sủi cảo tròn vo, giọng nói vang lên: "Tiêu Tiêu, thật trùng hợp, chúng ta đều gọi sủi cảo này!"

Ngụy Tầm cắn nửa cái, lộ ra nhân hạt ngô vàng óng và thịt heo.

"Ngô." Ngụy Tầm nhai sủi cảo rồi nuốt xuống, "Mình gọi sủi cảo nhân thịt heo bắp, cậu gọi nhân gì?"

Văn Tiêu Tiêu nghe giọng nói tràn đầy vui vẻ của Ngụy Tầm, bị cô lây nhiễm, cũng học theo Ngụy Tầm cắn nửa viên sủi cảo, đưa mặt cắt của sủi cảo cho Ngụy Tầm xem.

Nhân thịt heo bắp!

Ngụy Tầm lập tức cười tít mắt, "Tiêu Tiêu, chúng ta thật là tâm linh tương thông."

Ngụy Tầm ăn một viên sủi cảo kể chuyện một lát, cũng không cần Văn Tiêu Tiêu phản ứng quá nhiều với cô, cô chỉ là muốn chia sẻ những chuyện xảy ra xung quanh mình cho Văn Tiêu Tiêu.

Ví dụ như, hôm nay cô từ sân bay ra nhìn thấy một đôi tình nhân cãi nhau, hai người ồn ào liền hôn nhau, khiến người khác liên tục ngoái nhìn.

Lại ví dụ như, hôm nay cô ở bụi cây nhìn thấy một con mèo nhỏ mặt đen, nhưng lông trên người lại trắng như tuyết.

Lại ví dụ như, hôm nay cô vừa nhìn thấy đôi dép lê ở cửa, liền nhớ Văn Tiêu Tiêu.

...

Phía sau toàn là những chủ đề không đứng đắn.

Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm từng câu từng chữ trêu chọc   đến mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn luyến tiếc cúp điện thoại.

Sủi cảo đều đã nguội, điện thoại của hai người vẫn chưa gọi xong.

Cho đến khi đồng hồ báo thức của Văn Tiêu Tiêu kêu, nàng phải về phòng họp, Ngụy Tầm lúc này mới lưu luyến cúp điện thoại.

Rót nước, trên quầy bar đặt hai chiếc cốc sứ đôi.

Thu dọn thức ăn thừa trên bàn. Túi đựng rác là túi đựng rác in hình cún con, cô và Tiêu Tiêu cùng nhau đi siêu thị dạo phố mua.

Ngồi ở phòng khách, trên bàn trà bày bó hoa bách hợp Ngụy Tầm dùng rất nhiều tiền vận chuyển từ phòng nhỏ  từng ở thời cấp ba về.

Để nuôi sống bó hoa này, Ngụy Tầm đã bỏ ra rất nhiều công sức học tập trên mạng, ngày thường không ở nhà cũng thuê người chăm sóc.

Bó hoa bách hợp này mới khó khăn lắm sống được đến bây giờ. Ngụy Tầm nhớ lại thời cấp ba của hai người, trên mặt không nhịn được nở nụ cười ngây ngô.

Trong thư phòng, Ngụy Tầm mở máy tính. Hình nền máy tính là ảnh chụp chung của hai người.

Ngụy Tầm chống cằm, dời ánh mắt. Mấy vật trang trí nhỏ  trong thư phòng này, tất cả đều là kỷ niệm của hai người.

Ngày đầu tiên Tiêu Tiêu không ở, nhớ nàng.

Sờ sờ điện thoại, lại nghĩ đến Văn Tiêu Tiêu đang nỗ lực thi đấu, liền từ bỏ.

Ngụy Tầm thở dài, bắt buộc chính mình tập trung sự chú ý vào máy tính. Muốn nhanh chóng hoàn thành việc học, một chút sự tập trung cũng không thể thiếu được.

Nhưng kiên trì không đến mười phút, Ngụy Tầm lại phát ngốc với cây xương rồng nhỏ trên bàn.

Trong nhà có hai gian thư phòng. Thư phòng của Văn Tiêu Tiêu sạch sẽ, nhưng có chút vật trang trí, đồ vật phần lớn thiên về tông màu ấm, rất ấm áp. Thư phòng của cô là xám xanh giản dị, cũng không có màu sắc lộn xộn.

Vì thế Văn Tiêu Tiêu tặng cô một chậu xương rồng nhỏ như vậy, màu xanh lục bảo vệ mắt, dễ nuôi sống.

...

Ngụy Tầm mất không ít thời gian mới điều chỉnh trạng thái của mình trở lại.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại của ông nội liền gọi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz