[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 97: Chân tướng (2)
Cái nhóm người này, rốt cuộc là sao.
Chỉ cần lấy lịch sử phiên bản ra đối chiếu, nhất định có thể chứng minh sự thật họ ăn trộm tài liệu.
Nhưng trước mắt xem ra, nhóm người này có thể nói là hoàn toàn không hề sợ hãi. Ăn cắp thành quả lao động của người khác, đây là một hành vi rất nghiêm trọng, bị phát hiện là bị cấm thi, hơn nữa học bổng và các cơ hội ở trường học cũng sẽ không còn được duy trì.
Họ thế nhưng lại không hề sợ hãi đến vậy sao?
Trong đám người xuất hiện một người quen thuộc, Lý Đông Thành. Trước đó hắn còn không có ở đây.
Lý Đông Thành không chút biến sắc liếc nhìn Văn Tiêu Tiêu và Ngụy Tầm, ánh mắt thoáng qua một tia hận ý. Hắn rút lui vào một góc, chuẩn bị xem trò hay tiếp theo.
Cách một cái bàn làm việc, hai bên mỗi bên đứng một nhóm, mặt đối mặt giương cung bạt kiếm, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ đánh nhau.
"Được rồi, Tổ B, mang chứng cứ của các em lên." Ban tổ chức thấy không khí không ổn, vội vàng nói ra những lời này.
Tổ trưởng Tổ B lấy laptop họ đã chuẩn bị từ trong túi ra đặt lên bàn, mở máy.
Hô hấp của Văn Tiêu Tiêu ngưng lại, tay chân căng thẳng.
Đối phương, quá bình tĩnh.
Ngụy Tầm chú ý thấy hơi thở người bên cạnh rối loạn, nắm lấy tay Văn Tiêu Tiêu.
Laptop rất nhanh được mở ra, nhưng lịch sử phiên bản sớm nhất của hồ sơ đúng là từ ngày tài liệu của họ bị mất trộm.
Tảng đá vô hình vẫn đè nặng ngực Văn Tiêu Tiêu nhẹ nhàng mở ra. Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi dao nhìn lại các thành viên Tổ B.
Tổ trưởng tiến lên một bước, chỉ vào laptop, nói: "Chứng cứ đều bày ra ở đây, các cậu bây giờ còn có gì để chối cãi."
Tổ trưởng Tổ B không nói chuyện với Tổ trưởng Đội A, mà quay đầu nhìn về phía Ban tổ chức.
Ban tổ chức liếc nhìn họ một cái, "Hồ sơ này cho thấy chứng cứ của các em không có căn cứ, Đội A các em còn có chứng cứ nào khác không?"
Trần Quân nhìn Ban tổ chức, mở to hai mắt, "Không phải, vị lão sư này, lịch sử phiên bản của chúng tôi sớm hơn của họ vài ngày mà, thế này còn chưa thể chứng minh sao?"
Tổ trưởng Tổ B hắng giọng một tiếng, "Ngại quá, vì tôi cảm thấy tài liệu bản điện tử không được an toàn cho lắm, cho nên trước đây vẫn luôn dùng giấy bút viết tay, sau này mới nhập vào."
Các thành viên Tổ A đều bị lý do gượng ép này của Tổ B tức đến mức bật cười. Mọi người nhìn Ban tổ chức, khẳng định Ban tổ chức sẽ không đồng ý với lời giải thích gượng ép của tổ trưởng Tổ B.
Nhưng hành động tiếp theo của Ban tổ chức làm tất cả mọi người Đội A đều mở to hai mắt.
Ban tổ chức gật đầu, "Tài liệu viết tay tôi đã xem qua, nội dung rất nhiều, không giống như là có thể hoàn thành trong mấy ngày nay. Trong đó bao gồm phần thi hôm nay của họ."
"Cho nên các em không thể lấy cái này làm chứng cứ vu cáo họ trộm tài liệu của các em." Ban tổ chức đóng máy tính lại, hạ quyết định cho chuyện này.
Đội A nghe xong những lời này của Ban tổ chức lập tức xao động, ai nấy giận dữ tận trời.
Có người phản bác: "Các người sao chép còn không thừa nhận, xác suất tài liệu giống nhau nhỏ đến mức hầu như không có."
Tổ trưởng Tổ B phát ra một tiếng cười đầy ẩn ý, nhìn Đội A đang xao động, "Đúng vậy, xác suất quả thật nhỏ, vậy Ban tổ chức, nên xem xét kỹ xem Đội A có phải sao chép chúng tôi không?"
Lời nói của tổ trưởng Tổ B khiến Trần Quân giận không thể kiềm chế. Cô xông lên, túm lấy cổ áo tổ trưởng Tổ B, "Vậy cậu lấy tài liệu giấy ra cho mọi người xem đi!"
Còn chưa kịp làm gì, Trần Quân đã bị Tổ trưởng kéo lại. Lúc này, tuyệt đối không thể ra tay vì xúc động, bằng không sẽ bị bọn họ bắt lấy điểm yếu, cấm thi ngay lập tức.
Tổ trưởng Tổ B khiêu khích nhìn họ, "Tài liệu của chúng tôi còn có phần thi đấu cho trận tiếp theo, sao có thể lấy ra cho các cậu xem. Chúng tôi cho lão sư xem là đủ rồi. Bằng không, đợi lần sau các cậu lại tới bôi nhọ chúng tôi à?"
"Cậu!" Với cái tính nóng của Trần Quân, nếu không phải Tổ trưởng kéo cô, cô thế nào cũng phải tặng Tổ trưởng Tổ B hai cái tát.
Tổ trưởng lúc này ngược lại lại bình tĩnh lại. Đối phương đã có đối sách khi đối mặt với lời tố cáo của họ, họ không thể bị đối phương dắt mũi.
Bộ dạng này của tổ trưởng Tổ B, chính là ước gì Trần Quân đánh hắn một quyền. Như vậy, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Trần Quân bị cấm thi, họ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đi đâu tìm được đồng đội thay thế.
Tổ trưởng từ nhỏ đã lớn lên trong các loại cuộc thi, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Cô đã phát hiện ra điều gì đó ngay khoảnh khắc người Tổ B và Ban tổ chức bước vào, nhưng cô không muốn tin.
Thi đua, ngoài sự nỗ lực tuyệt đối và thiên phú, còn có một loại phương pháp, đó chính là hối lộ.
Những gia đình có tiền có quyền đưa con mình vào các đội thi đấu, hoặc hối lộ giám khảo, hoặc hối lộ giáo viên, để giám khảo cho điểm cao, để giáo viên tiết lộ đề. Tóm lại, con cái của họ luôn có thể dễ dàng đoạt giải.
Tổ trưởng tuy gia đình điều kiện không tồi, nhưng cũng giới hạn ở mức trung lưu. Trải qua nhiều cuộc thi như vậy, gặp qua không ít bất công, đến sau này đã thành thói quen.
Trước đây chỉ là cô ấy một mình thì tính, nhưng lần này, họ là một tập thể. Cô ấy nhất định sẽ tìm ra chứng cứ.
Văn Tiêu Tiêu cảm thấy tức giận đến mức run rẩy. Nàng cắn chặt răng, môi trở nên trắng bệch. Nàng không ngờ, đối phương lại hiểm ác đến như vậy.
Ngụy Tầm cau mày suy nghĩ. Cô không biết rõ toàn bộ sự việc, trước mắt mà nói, cũng không có cách nào giúp đỡ Văn Tiêu Tiêu. Bất quá có một việc cô có thể xác định, Tổ B này, tuyệt đối có giao dịch mờ ám gì đó với Ban tổ chức.
Tổ trưởng giữ chặt tay Trần Quân, không cho cô ấy hành động. Tổ trưởng nhìn về phía Ban tổ chức, cố gắng hết sức để giọng nói của mình giữ được bình tĩnh: "Vậy thầy hiện tại tính toán xử lý chuyện này như thế nào?"
Thành tích là không thể nào công bố lại. Ông ta liếc nhìn về phía Tổ B, hắng giọng, nói: "Có thể sắp xếp các em thi lại một ván. Lần này, không dùng ngân hàng đề đã cung cấp trước đó."
Tổ trưởng đương nhiên không thể đồng ý, ai biết phía sau họ đã thực hiện giao dịch gì.
"Cho chúng tôi thêm một ngày thời gian. Nếu trưa mai chúng em không đưa ra được chứng cứ thiết thực, chúng em sẽ đồng ý yêu cầu của thầy."
Tổ trưởng Tổ B vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng nói với Ban tổ chức: "Lão sư, chúng tôi vô duyên vô cớ bị Tổ A khiếu nại, lãng phí nhiều thời gian như vậy, họ không thể không chịu một chút trừng phạt sao?"
Tổ trưởng híp mắt nhìn tổ trưởng Tổ B, hỏi: "Các cậu muốn thế nào?"
Khóe miệng tổ trưởng Tổ B không nhịn được nhếch lên, con cá rốt cuộc đã cắn câu. Hắn nói như chém đinh chặt sắt: "Ngày mai lúc này các cậu không đưa ra được chứng cứ, các cậu liền rút lui khỏi cuộc thi."
Tổ trưởng nghe thấy yêu cầu này, cổ họng lập tức dâng lên một cảm giác khô chát. Cô quay đầu nhìn về phía các thành viên Đội A.
Văn Tiêu Tiêu không hề do dự, gật đầu. Nàng biết, nếu lần này không điều tra ra chứng cứ, cho dù sau này họ thắng, cũng sẽ có người nói huy chương này của họ thắng được danh bất chính, ngôn không thuận.
Trong mắt các thành viên khác có sự giãy giụa, có sự không cam lòng. Cuối cùng ngàn lời vạn tiếng hóa thành cái gật đầu. Họ dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Tổ trưởng. Họ tin tưởng đội trưởng.
Hốc mắt Tổ trưởng đột nhiên nóng lên. Cô liền quay đầu nhìn về phía tổ trưởng Tổ B, không dám quay đầu lại nữa, gật đầu mạnh, "Được!"
Phòng họp Đội A
"Hiện tại quan trọng nhất là lấy lại tinh thần. Tiêu Tiêu và Tiểu Anh ở lại một chút, những người khác đi ăn cơm bổ sung thể lực trước."
Đoàn người kéo theo sự mệt mỏi trở lại phòng họp. Nghe thấy Tổ trưởng nói vậy, mọi người đều đứng dậy, "Chúng tôi không mệt!"
"Đúng vậy, Tổ trưởng, là muốn tra camera giám sát hay muốn tra lịch sử trò chuyện, cậu giao cho chúng tôi là được."
Tổ trưởng trừng mắt nhìn họ một cái, dùng ngữ khí không cho phép từ chối nói: "Mau chóng đi ăn cơm đi! Chú ý tin nhắn điện thoại, có yêu cầu, tôi sẽ gọi các cậu lại đây, các cậu chuẩn bị sẵn sàng."
Tổ trưởng đã nói như vậy, mấy người còn lại đành phải chậm rì rì, không tình nguyện rời đi.
Chỉ còn lại Văn Tiêu Tiêu, Tiểu Anh, và Ngụy Tầm ở đây.
Tổ trưởng liếc nhìn Ngụy Tầm một cái, Văn Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu. Tổ trưởng lúc này mới không nói gì.
Tiểu Anh đứng ở một bên, cúi đầu, nước mắt trên mặt còn chưa khô, hai tay xoắn vào nhau, lưng cong sâu xuống, như thể muốn chôn vùi chính mình.
"Tiểu Anh, cậu có thể là có khó khăn gì đó. Trạng thái trước mắt cậu cũng thấy rồi, cậu còn muốn giấu giếm sao?" Tổ trưởng cũng mệt mỏi, cô ấy thở dài.
Chuyện tra camera khối lượng công việc thật sự quá lớn. Căn cứ vào sự việc xảy ra trước đó, tạm thời có thể phỏng đoán Tiểu Anh chỉ đưa một phần tài liệu giấy ra ngoài, không đưa hồ sơ.
Nhưng hành vi của Tiểu Anh có một vài điểm kỳ lạ. Nếu cô ấy đưa tài liệu, không nên lặng lẽ sao chép một phần cho đối phương là được sao? Tại sao lại phải nói chuyện này cho họ.
Tiểu Anh cúi đầu, vẫn không nói gì.
"Nếu có khó khăn gì, cậu có thể cùng chúng tôi nói, chúng tôi sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ cậu. Hay là nói... cậu ngay từ đầu chính là người được đối phương phái tới?" Tổ trưởng vô tình nói ra câu cuối cùng. Đương nhiên điều này không thể xảy ra. Nếu đối phương chỉ muốn loại bỏ họ, hà tất phải đợi họ vào vòng bán kết mới gây ra những chuyện xấu này.
"Không! Đương nhiên không phải!" Tiểu Anh đột nhiên ngẩng đầu. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, cả người như trút hết sức lực.
Nhưng Tiểu Anh phủ nhận xong, lại không chịu nói thêm điều gì.
Cục diện lâm vào bế tắc.
Điện thoại của Văn Tiêu Tiêu đột nhiên vang lên, là tin nhắn từ Trần Quân.
Trần Quân: Phó tổ trưởng, kỳ thật tôi vẫn luôn do dự một chuyện, chính là về chuyện của Tiểu Anh. Tài liệu mọi người đều giữ rất nghiêm, tôi hoài nghi tổ viên của chúng ta có kẻ phản bội.
Trần Quân: Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tôi rất hoài nghi là Tiểu Anh. Lần trước chúng ta liên hoan, tôi nhìn thấy Tiểu Anh cùng Lý Đông Thành của Tổ B giằng co...
Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy tin nhắn, đại não nháy mắt tỉnh táo lại. Sự việc rốt cuộc xuất hiện bước ngoặt. Lý Đông Thành, hắn quả thật có động cơ gây án. Lần trước cô ấy đụng phải Lý Đông Thành ở hành lang, Lý Đông Thành còn thả lời tàn nhẫn.
Văn Tiêu Tiêu giơ điện thoại cho Ngụy Tầm xem. Tin nhắn chỉ có ngắn ngủi hai đoạn, Ngụy Tầm liếc mắt một cái đã hiểu.
Cô nhíu mày lại. Sao lại là Lý Đông Thành, âm hồn không tan.
Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng đánh một đoạn chữ trên ghi chú điện thoại, yêu cầu Ngụy Tầm giúp nàng làm.
Ngụy Tầm hiểu ý, "Là Lý Đông Thành phải không?" Văn Tiêu Tiêu muốn cô gài Tiểu Anh một chút.
Ngụy Tầm bình tĩnh nhìn Tiểu Anh.
Tiểu Anh há hốc miệng, nhìn Ngụy Tầm, rồi lại nhìn Tổ trưởng. Cô ấy che mặt lại, cuối cùng không phủ nhận.
Tổ trưởng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Anh. Tuy rằng không biết Ngụy Tầm biết được bằng cách nào, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là giải quyết chuyện này.
Chuyện đã đến nước này, Tiểu Anh đành phải nói ra sự việc.
Là ung thư.
Tiểu Anh học năm ba. Đêm trước đăng ký thi đấu, một lần ở phòng học, cô đau nhói ở bụng trên bên phải, đau đến mức cô hầu như không thở nổi.
Cô chống cự đến lúc tan học, vội vàng gọi taxi đi bệnh viện làm kiểm tra. Ung thư gan giai đoạn giữa. Nghe được bốn chữ này từ miệng bác sĩ, cả người Tiểu Anh đều choáng váng. Cô mới hai mươi tuổi, sao lại mắc bệnh này.
Nhưng vận mệnh lại bất hạnh như vậy. Đáng buồn hơn là, gan cô có ba khối u ung thư gan, lại còn phân tán, dẫn đến không thể cắt bỏ. Cô chỉ có thể chọn dùng trị liệu miễn dịch nhắm mục tiêu, hoặc cấy ghép gan.
Cô nói cho cha mẹ, cha mẹ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ủng hộ cô trị liệu. Biện pháp tốt nhất là cấy ghép gan, nhưng gan tương thích ngẫu nhiên, đâu dễ dàng chờ ra như vậy.
Vừa mới bắt đầu trị liệu, triệu chứng bệnh của cô không rõ ràng, chỉ là tinh thần kém đi rất nhiều.
Đúng lúc này, Tổ trưởng cưỡng ép kéo cô vào đội thi đấu. Trong quá trình ở chung, cùng các thành viên hướng về phía trước, trạng thái của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Ngay cả bác sĩ cũng nói tình hình của cô ổn định rất nhiều.
Đúng lúc mọi thứ đều đang tiến triển tốt lên, Tiểu Anh đi ra khỏi phòng khám của bác sĩ, đụng ngay Lý Đông Thành.
Lý Đông Thành đến tìm chú hắn, chú hắn làm trong ngành y tế. Lần chạm trán này, Lý Đông Thành liền quấn lấy Tiểu Anh.
Lý Đông Thành sau khi biết tình hình của Tiểu Anh, liền quấn lấy cô ấy. Ban đầu là lấy việc nói bệnh tình của Tiểu Anh cho những người khác làm uy hiếp, muốn Tiểu Anh đưa hắn vào nhóm.
Tuy rằng Tiểu Anh có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết từ chối hắn.
Lý Đông Thành bị từ chối, yên phận một thời gian. Tiểu Anh cho rằng Lý Đông Thành sẽ không đến tìm cô nữa.
Vừa hay, trong một buổi liên hoan trước khi đi Thủ đô, Tiểu Anh gặp Lý Đông Thành ở tiệm cơm. Lý Đông Thành không biết dùng cách nào đã vào được một đội ngũ khác vào vòng bán kết.
Hắn cưỡng ép yêu cầu Tiểu Anh đến cửa gặp mặt hắn, và lại đưa ra lý do cũ để uy hiếp.
Tiểu Anh do dự một chút. Rốt cuộc Lý Đông Thành chỉ yêu cầu gặp mặt cô, lại còn ở cửa tiệm cơm. Thế là cô đồng ý với Lý Đông Thành.
Nhưng Tiểu Anh hiển nhiên đã đánh giá thấp đạo đức của người này. Vừa thấy mặt, Lý Đông Thành liền bắt đầu đưa ra yêu cầu vô lễ với cô.
Lý Đông Thành thật sự điên rồi, lại muốn cô tiết lộ tài liệu cho hắn.
Hai người tranh cãi ở cửa. Tiểu Anh xoay người định quay về, nhưng Lý Đông Thành giữ chặt cô, và đưa ra một điều kiện khiến Tiểu Anh không thể từ chối.
Nguồn gan.
Chỉ cần Tiểu Anh cung cấp tài liệu của nhóm cô cho hắn, hắn sẽ nhờ chú mình ưu tiên cung cấp nguồn gan cho Tiểu Anh.
Tiểu Anh nghe thấy điều kiện này lập tức khựng lại bước chân. Cô do dự.
Sự cám dỗ này, đối với bất cứ người bệnh ung thư nào mà nói đều không thể từ chối. Kể từ sau lần bệnh nặng đó, cơ thể cô từ từ gầy đi, đau nhói bụng, mệt mỏi uể oải là chuyện thường xuyên. Huống chi là trong những đêm tối sâu thẳm, cô đã nghĩ đến cái chết.
Cô quá đau khổ, quá sợ hãi. Cuối cùng, cô và Lý Đông Thành đã đạt thành giao dịch.
Trong lòng Tiểu Anh vô cùng áy náy. Ngày hôm đó, cô cố ý đưa tài liệu bản giấy, và cũng cố ý nói cho Văn Tiêu Tiêu.
Đây là cách cô không muốn vứt bỏ lương tri của mình.
Nói xong tất cả, Tiểu Anh đã nước mắt giàn giụa.
"Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, tôi quá ích kỷ."
Tổ trưởng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Kể từ cuộc thi, sự chú ý của cô ấy luôn đặt vào thi đua và học tập, đã lâu không chú ý đến Tiểu Anh.
Hiện tại nhìn kỹ Tiểu Anh.
So với Tiểu Anh trước đây, khuôn mặt Tiểu Anh hiện tại lõm sâu vào trong, bờ vai gầy yếu thậm chí không đỡ nổi quần áo.
Văn Tiêu Tiêu nghe những chuyện Tiểu Anh phải trải qua, trong lòng vừa chua vừa xót, mắt nóng lên, nước mắt thế nhưng chảy ra từ hốc mắt.
Ngụy Tầm rút khăn giấy từ hộp giấy trên bàn, đưa cho Văn Tiêu Tiêu, rồi lại đưa cho Tiểu Anh.
Mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng Ngụy Tầm vẫn không thể không nói cho Tiểu Anh, "Tiểu Anh, chú của Lý Đông Thành làm trong ngành y tế không sai, nhưng ông ta là bên phân phối thiết bị y tế, thậm chí không nắm giữ nghiên cứu phát minh và sản xuất."
"Thứ như nguồn gan, ông ta không có cách nào quyết định."
Câu cuối cùng Ngụy Tầm không nói ra. Đối với Tiểu Anh mà nói, quá tàn nhẫn.
Cho nên Lý Đông Thành, hắn có lẽ, đã lừa dối cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz