[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 96: Chân tướng (1)
"Yên lặng!" Người của Ban tổ chức gõ gõ bàn, hai bên đều im lặng lại, nhìn Ban tổ chức tỏ thái độ.
Ban tổ chức suy nghĩ một lát, sau đó nhìn về phía nhóm Văn Tiêu Tiêu, "Ai chủ trương, người đó cử chứng. Nếu các em nói họ trộm tài liệu của các em, các em có chứng cứ không?"
Tổ trưởng nhất thời yên lặng. Bản thân tài liệu của họ có thể làm chứng cứ hay không cũng còn chưa rõ, bởi vì họ không thể xác định đối phương có viết tài liệu của họ vào hồ sơ hay không.
Nói không chừng còn sẽ bị đối phương trả đũa, vừa ăn cướp vừa la làng. Rốt cuộc đối phương đã vô liêm sỉ như vậy, vô liêm sỉ thêm một chút nữa là hoàn toàn không thành vấn đề.
Ban tổ chức nhìn Tổ trưởng Đội A không nói nên lời, lại nhìn vẻ mặt không thẹn với lương tâm của Tổ B, cán cân trong lòng nghiêng về phía Tổ B.
Ban tổ chức nhìn bảng thành tích trên giấy. Kỳ thực, tuy rằng điểm giải thích của Tổ A thấp hơn Tổ B, nhưng lợi thế phần dịch viết cao hơn không ít, vừa vặn cao hơn Tổ B đúng 0.5 điểm.
Bất quá, dựa theo tình huống hiện tại, họ tuyệt đối không cho phép một nhóm có phẩm chất bại hoại như thế thăng cấp.
"Nói như vậy, các em không có cách nào chứng minh Tổ B sao chép các em?" Ban tổ chức nghiêm túc hỏi.
Mặt Tổ trưởng đã tái mét, cô ấy cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe.
Ban tổ chức thở dài, lắc đầu chuẩn bị tuyên bố kết quả.
"Khoan đã."
Giọng Ngụy Tầm thu hút sự chú ý của mọi người.
Ban tổ chức liếc nhìn Ngụy Tầm. Cổ cô ấy trống trơn, không đeo thẻ đại diện cho thân phận tuyển thủ.
"Vị đồng học này, em không phải tuyển thủ phải không?" Ban tổ chức hỏi Ngụy Tầm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Ngụy Tầm không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Ban tổ chức, giọng nói vững vàng, có lực: "Em là người nhà của Phó tổ trưởng Đội A. Văn Tiêu, Phó tổ trưởng, là người tổng hợp tài liệu nhiều nhất, cũng là người có khả năng nhất chứng minh chân tướng sự việc. Em cảm thấy cần thiết phải đợi bạn ấy trở lại rồi mới kết luận."
Vừa nãy Văn Tiêu Tiêu đã đột ngột một mình chạy ra khỏi văn phòng ngay khoảnh khắc Ban tổ chức yêu cầu chứng cứ. Ngụy Tầm vốn dĩ muốn đuổi theo, nhưng đầu óc suy nghĩ vài giây, dừng bước lại.
Hiện tại xem ra, lựa chọn của cô là chính xác.
Ban tổ chức nhìn ánh mắt kiên định của Ngụy Tầm. Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Ban tổ chức dời mắt đi.
Không nói chuyện, chính là ngầm thừa nhận.
Ngược lại, thành viên Tổ B có chút sốt ruột. Một thành viên trong đó đứng dậy, "Làm ơn, hiện tại còn cần chứng minh sao? Tổ trưởng của họ đều không nói nên lời, Phó tổ trưởng sợ là đang ngụy tạo chứng cứ đấy?"
Tổ trưởng Đội B ngăn lại thành viên vội vã muốn kết quả, híp mắt nhìn đám người đối phương, "Không sao, chúng tôi nguyện ý chờ."
Không đến hai phút, Văn Tiêu Tiêu ôm theo túi máy tính đẩy cửa văn phòng bước vào.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng. Trừ thành viên nhóm mình và Ngụy Tầm, ánh mắt những người khác đều như hổ rình mồi.
Văn Tiêu Tiêu lấy laptop ra, mở máy tính.
Ánh mắt mọi người lại từ trên người Văn Tiêu Tiêu chuyển sang máy tính.
Văn Tiêu Tiêu đâu vào đấy mở ra hồ sơ trên notebook.
Tổ trưởng mím môi chặt. Điều cô ấy lo lắng đã xảy ra.
Đúng lúc mọi người đều cho rằng Văn Tiêu Tiêu muốn mở nội dung hồ sơ thì Văn Tiêu Tiêu không làm vậy, mà là mở ra lịch sử phiên bản. Bên trong ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu thu thập tài liệu đến khi kết thúc chỉnh sửa.
Ánh mắt Tổ trưởng sáng lên. Đúng vậy! Cô ấy lại không nghĩ tới đạo lý đơn giản như thế!
Toàn bộ văn phòng im ắng, tất cả mọi người chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Văn Tiêu Tiêu. Màn hình nhỏ bé 14 inch dường như sắp bị mọi người nhìn xuyên thủng.
Nàng lại mở một hồ sơ trống, bắt đầu biên tập trên hồ sơ:
Lịch sử phiên bản ghi lại mọi quá trình lập hồ sơ, mỗi một phần lập hồ sơ từ khi em bắt đầu tổng hợp tài liệu đến khi kết thúc chỉnh sửa. Mặc dù liên tục có chỉnh sửa, nhưng độ dài không lớn. Nội dung vừa rồi tổ trưởng chúng em cũng nói, tổ giải thích của bọn họ có độ tương đồng 90% về cách dùng từ đặt câu so với tài liệu chúng em chuẩn bị. Thi đấu có ghi hình, chúng em bất cứ lúc nào cũng có thể so sánh đối chiếu. Xin hỏi tổ trưởng Tổ B, các bạn có thể hay không lấy ra lịch sử phiên bản tài liệu các bạn chuẩn bị trước đó để xem xét không? Nếu thật sự là trùng hợp, vậy lịch sử phiên bản của chúng tôi hẳn là cũng có độ trùng hợp cực cao chứ. Mọi người nói xem?
Tâm trạng căng thẳng của mọi người trong Đội A đạt đến đỉnh điểm khi Văn Tiêu Tiêu gõ xuống chữ cuối cùng. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn về phía Ban tổ chức.
Lời nói này của Văn Tiêu Tiêu trực tiếp lật ngược cục diện yếu thế của Đội A. Ban tổ chức xem xét kỹ lưỡng câu chữ trên màn hình. Cán cân trong lòng lại chậm rãi nghiêng về phía Đội A, cuối cùng hướng tới ngang hàng.
Hai bên đều cho rằng mình đúng, còn phải đưa ra chứng cứ có lực hơn mới có thể biết chân tướng rốt cuộc là gì.
Ban tổ chức dời ánh mắt, nhìn về phía tổ trưởng Tổ B, nói: "Phó tổ trưởng Đội A cử chứng hợp lệ. Tổ B, các em đi lấy laptop về đây, mười phút sau, tôi muốn nhìn thấy laptop của các em ở đây."
Ban tổ chức giới hạn thời gian. Từ phòng chờ lên sân khấu lấy một chiếc laptop, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mất sáu bảy phút. Giới hạn thời gian là vì công bằng, phòng ngừa có ý đồ gian lận.
Người Tổ B vừa rời đi, người của Ban tổ chức cũng cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại. Toàn bộ văn phòng chỉ còn lại người của Đội A. Bờ vai căng thẳng của mọi người buông lỏng xuống.
Mọi người Đội A ùa lên ôm lấy Văn Tiêu Tiêu, thậm chí trong mắt rưng rưng nước mắt.
Đây là thành quả khổ cực của họ suốt mấy tháng. Lại gặp phải chuyện này. Nếu không có Văn Tiêu Tiêu, họ thật sự không biết phải làm gì.
Ngụy Tầm khoanh tay, mỉm cười nhìn mọi người ôm nhau. Văn Tiêu Tiêu bước ra từ bùn lầy, cứng cỏi sinh trưởng trong thế giới phức tạp, trưởng thành, mới nỗ lực trở thành cô gái hiện tại.
Hiện tại, cô nhìn thấy một Văn Tiêu Tiêu tỏa sáng lấp lánh.
Một Văn Tiêu Tiêu tự mình nở rộ ánh sáng, không dựa vào bất cứ ai.
Cảm giác tự hào trào ra không ngừng cuồn cuộn từ ngực trào ra, như măng mùa xuân nhú khỏi mặt đất. Cảm giác căng tức, tê dại trong lồng ngực quả thực muốn bao phủ lấy cô.
Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu, cho dù đang bị đồng đội vây quanh, nàng vẫn kiên định nhìn về phía Ngụy Tầm.
Hai người đối diện nhau, những cảm xúc không thể miêu tả được truyền tải cho đối phương thông qua ánh mắt.
Mọi người ôm nhau suốt ba phút mới nỡ buông Văn Tiêu Tiêu ra.
"Phó tổ trưởng, cậu thật sự quá đáng tin cậy! Vừa rồi tình huống khẩn cấp, chúng tôi không ai nghĩ đến bước này!" Trần Quân mắt sáng như sao nhìn Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu ngượng ngùng sờ sờ đôi tai hơi nóng lên của mình, lập tức từ Phó tổ trưởng khí thế lẫm liệt biến trở lại thành cô gái dịu dàng mà họ quen thuộc. Văn Tiêu Tiêu kỳ thực trong lòng cũng rất căng thẳng, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng lúc đó, trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ minh oan cho Đội A. Cứ như vậy, dựa vào một luồng sức mạnh vọt từ lòng bàn chân lên đầu, nàng liền mạch lưu loát làm như vậy.
Việc làm dưới cảm xúc bộc phát thậm chí khiến nàng bây giờ còn hơi mơ hồ, phản ứng không kịp mình vừa làm gì.
Trần Quân gãi gãi đầu, cúi đầu xin lỗi Văn Tiêu Tiêu: "Thực xin lỗi, Phó tổ trưởng, chuyện trước đây là lỗi của tôi. Thật sự, thực xin lỗi!" Trần Quân nói xong câu đó, đột nhiên khom lưng 150 độ.
Văn Tiêu Tiêu bị hành động này của Trần Quân làm cho hơi giật mình. Nàng hồi tưởng một chút, mới nhận ra Trần Quân đang nói đến chuyện không muốn cùng Văn Tiêu Tiêu tiến hành tổng hợp tài liệu sau khi tới Thủ đô.
Nhưng bản dịch sau này của Trần Quân rất tốt. Nàng tự mình tổng hợp tài liệu, biết công việc đó không thể nào hoàn thành trong một ngày. Trần Quân, nhất định là đã âm thầm cố gắng ở nơi họ không nhìn thấy.
Văn Tiêu Tiêu đỡ Trần Quân dậy, nở một nụ cười dịu dàng với cô ấy, đánh thủ ngữ.
Ngụy Tầm đứng bên cạnh phiên dịch: "Tiêu Tiêu nói cậu ấy tha thứ cho cậu."
Mọi người đều xì xào bàn tán nói xấu Tổ B và khen ngợi Văn Tiêu Tiêu. Chỉ có một người, đứng ở góc tường không hòa hợp với mọi người, cảm xúc suy sụp, im lặng không lên tiếng.
Kể cả Ngụy Tầm, tính toán đâu ra đấy trong văn phòng cũng chỉ có bảy người.
Ngụy Tầm liếc mắt một cái đã nhận ra người này không thích hợp. Còn chưa kịp để Ngụy Tầm mở lời, Tổ trưởng đã thoát ra khỏi đám đông vây quanh Văn Tiêu Tiêu.
Tổ trưởng nhìn Tiểu Anh. Hiện tại cô còn gì mà không hiểu, chuyện này, hơn nửa có liên quan đến Tiểu Anh. Nhưng cô không rõ, tại sao Tiểu Anh lại làm như vậy.
Tổ trưởng và Tiểu Anh là bạn học từ khi nhập học. Tuy rằng Tiểu Anh văn tĩnh, ngày thường không nói nhiều trong đám đông, nhưng kỳ thực rất mạnh về mặt khẩu ngữ. Đây là điều Tổ trưởng ngẫu nhiên phát hiện.
Buổi tối hôm ấy, tổ trưởng sau khi từ phòng học chuyên ngành về phòng ngủ, mới phát hiện sổ từ vựng của mình không cánh mà bay. Nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là để quên ở phòng học chuyên ngành. Cuốn sổ từ vựng đó ngày thường không rời khỏi người, giống như người bạn thân vậy.
Đi đi lại lại vài vòng ở hành lang, cô vẫn quyết định quay lại phòng học chuyên ngành để lấy sổ từ vựng về.
Vừa mới tiến gần phòng học, cô đã loáng thoáng nghe thấy giọng nữ liên tục không ngừng.
Nghe thấy âm thanh này trong khu dạy học trống rỗng, cô có chút sợ hãi, nhưng vì sổ từ vựng của mình, cô vẫn kiên quyết đi về phía phòng học.
Càng đến gần phòng học, giọng nữ kia càng ngày càng rõ ràng. Cô cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện người này đang đọc nội dung sách.
Cô nhịn không được thả nhẹ bước chân, đi tới cửa. Phát âm này thật sự quá tuyệt vời! Quả thực là cấp độ ngôn ngữ mẹ đẻ. Cô dựa vào cửa, nhắm mắt lại nghe rất lâu.
Mãi cho đến khi âm thanh biến mất, bên tai phảng phất vẫn văng vẳng phát âm thuần khiết dễ nghe kia.
Cửa đột nhiên mở vào trong, cô chuẩn bị không kịp, ngã nhào vào.
Hai người song song ngã trên mặt đất. Tiểu Anh cứng đờ như một cục đá, suýt chút nữa ngất xỉu.
"Người sống, tôi là người sống!" Cô nhìn Tiểu Anh sợ ngây người, liên tục giải thích.
Hai người cứ thế quen biết nhau. Trong quá trình ở chung với Tiểu Anh, cô phát hiện Tiểu Anh không chỉ phát âm đặc biệt tốt, khả năng giải thích cũng tương đương mạnh, chỉ là ngày thường Tiểu Anh không nói chuyện, không nhìn ra được.
Sau này, Tổ trưởng muốn tham gia Cuộc thi Phiên dịch Toàn quốc để ghi thêm một nét vinh quang rực rỡ vào lý lịch của mình. Cô chiêu mộ thành viên, và cứng rắn kéo Tiểu Anh vào đội này.
Có thể nói, Tiểu Anh là người duy nhất cô chủ động kéo vào. Cô không rõ, tại sao Tiểu Anh lại làm như vậy, là cô cưỡng bức Tiểu Anh sao? Hay Tiểu Anh thực chất không muốn tham gia kỳ tranh tài lần này.
Tổ trưởng thất thần nhìn Tiểu Anh. Rất nhiều lần há miệng muốn hỏi nguyên do, cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Tiểu Anh bị ánh mắt của Tổ trưởng nhìn đến tâm đều nát. Cô ấy cúi đầu, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống từ khóe mắt, "Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi."
Giọng nói run rẩy không ngừng phát ra từ cổ họng Tiểu Anh. Mọi người trong văn phòng cũng chú ý tới động tĩnh này, xôn xao quay đầu nhìn về phía Tiểu Anh.
Sắc mặt mọi người khác nhau. Có người đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, có người vẫn chưa hiểu rõ tình huống.
Đúng lúc Tổ trưởng hạ quyết tâm muốn bắt đầu hỏi, cửa văn phòng bị đẩy ra. Thành viên Tổ B cùng đoàn người Ban tổ chức nối đuôi nhau đi vào. Tổ trưởng theo bản năng chắn Tiểu Anh đang khóc.
Ngụy Tầm cúi đầu nhìn điện thoại, khoảng cách ước định 10 phút đã quá giờ.
Văn Tiêu Tiêu nhìn các thành viên Tổ B ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không chút hối hận, nhíu mày thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz