[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 94: Một ngày không gặp giống như cách ba thu
Ngụy Tầm đã kéo vali hành lý ra khỏi sân bay.
Cô nhắn cho Văn Tiêu Tiêu một tin nói rằng cô sắp xuất phát.
Nhưng trên thực tế, Ngụy Tầm đã đến Thủ đô, cô muốn tạo cho Văn Tiêu Tiêu một niềm vui bất ngờ.
Ngụy Tầm gọi taxi đến khách sạn đã đặt. Cô vốn định đặt phòng ở khách sạn Văn Tiêu Tiêu đang ở, nhưng khi gọi điện hỏi thăm thì được thông báo khách sạn tạm thời bị bao trọn, không thể đặt phòng.
Ngụy Tầm đành phải đặt khách sạn bên cạnh. Việc đầu tiên cô làm sau khi nhận phòng là vệ sinh cá nhân. Cô đã thức trắng mấy đêm liền, vì để kịp chuyến bay này mà chưa kịp tắm rửa. Cô không muốn lấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch này đi gặp Văn Tiêu Tiêu.
Ở Thủ đô xa xôi, điện thoại Văn Tiêu Tiêu ting ting một tiếng.
Văn Tiêu Tiêu vừa xem xong tài liệu, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy hình ảnh Ngụy Tầm gửi cho nàng.
Trái tim hoảng loạn suốt một ngày bỗng chốc được ổn định lại. Nàng suy nghĩ bay xa, nghĩ Ngụy Tầm tới sẽ ở đâu, tối nay nàng có kịp đi đón Ngụy Tầm không.
"Phó tổ trưởng?"
Suy nghĩ của Văn Tiêu Tiêu bị Trần Quân cắt ngang. Nàng lấy lại tinh thần, xin lỗi nhìn Trần Quân đang nghiêm túc nhìn nàng, gật đầu.
Nàng ngồi xuống, gõ chữ trên máy tính để giao tiếp với Trần Quân, làm vậy sẽ nhanh hơn một chút.
Tổ trưởng nhìn hai người đang nghiêm túc làm việc, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Anh.
Tiểu Anh đang đọc tài liệu mới tổ trưởng phát cho cô ấy sáng nay. Ánh mắt cô ấy cẩn thận liếc về phía Văn Tiêu Tiêu, bị tổ trưởng vừa vặn bắt gặp.
Tim Tiểu Anh đột nhiên nhảy dựng, vội vàng thu ánh mắt lại.
Tổ trưởng nhìn chằm chằm Tiểu Anh, vốn đã nhíu mày lại càng nhíu chặt hơn.
Văn Tiêu Tiêu giao tiếp xong với Trần Quân, tổ trưởng lấy cớ có việc rồi rời khỏi phòng họp.
Điện thoại Văn Tiêu Tiêu ngay sau đó vang lên. Văn Tiêu Tiêu cầm điện thoại.
Là tin nhắn của tổ trưởng.
Tổ trưởng: Tiêu Tiêu, cậu cảm thấy là Trần Quân làm sao?
Văn Tiêu Tiêu liếc nhìn Trần Quân đang tiếp tục sắp xếp tài liệu, mím môi.
Nàng gõ chữ trên điện thoại: Em cảm thấy không phải.
Trần Quân tuy rằng đôi khi tính tình có chút không tốt, nhưng Văn Tiêu Tiêu nhìn bản tài liệu kia, quả thật là đã làm nghiêm túc. Nàng không tin một người trộm tài liệu lại làm ra loại chuyện này.
Tổ trưởng: Vậy Tiểu Anh thì sao?
Văn Tiêu Tiêu: Tiểu Anh... ngày thường cũng rất nghiêm túc.
Ban đầu khi lập nhóm, mỗi người đều thật lòng muốn giành chức vô địch, một đường tiến lên. Mọi người đều đã cống hiến rất nhiều nỗ lực, nàng rất khó để hoài nghi bất cứ thành viên nào.
Tổ trưởng cầm điện thoại thở dài. Cô lo lắng sốt ruột, ngày mai liền phải thi đấu, hy vọng đừng xảy ra bất cứ ngoài ý muốn nào.
Văn Tiêu Tiêu vừa chuẩn bị cất điện thoại, tin nhắn của Ngụy Tầm lại tới.
Ngụy Tầm: Tiêu Tiêu, cậu đoán xem mình đang ở đâu?
Văn Tiêu Tiêu nhìn tin nhắn trên điện thoại sững sờ. Máy bay từ thành phố A đến Thủ đô nhanh như vậy sao? So với lần trước nàng đi nhanh hơn gần nửa tiếng.
Văn Tiêu Tiêu: Cậu nhanh như vậy đã hạ cánh rồi? Xin lỗi, mình không đi đón cậu.
Ngụy Tầm: Đồ ngốc, cậu ra đây.
Phản ứng đầu tiên của Văn Tiêu Tiêu khi nhìn thấy tin nhắn này là không dám tin, cả người ngơ ngác đứng sững tại chỗ.
Ngụy Tầm: Bảo bối, người đâu rồi?
Ngay sau đó là một bức ảnh Ngụy Tầm giơ tay tự chụp. Bối cảnh phía sau Văn Tiêu Tiêu vô cùng quen thuộc, chính là khách sạn nàng đã ở mấy ngày nay.
Tựa hồ có gì đó lập tức xông lên trong đầu Văn Tiêu Tiêu, nàng nhét điện thoại vào túi.
Vội vàng xông ra khỏi cửa phòng họp. Các thành viên trong nhóm nhìn nhau, họ hầu như chưa từng thấy Phó tổ trưởng gấp gáp như vậy.
Tổ trưởng đang đi ở hành lang chuẩn bị về phòng họp, nhìn thấy Văn Tiêu Tiêu đang đi về phía mình, vừa định ngăn nàng lại để hỏi thêm vài vấn đề.
Văn Tiêu Tiêu giống như cơn gió lướt qua bên cạnh tổ trưởng.
Đợi tổ trưởng hoàn hồn lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy một góc áo Văn Tiêu Tiêu ở chỗ rẽ.
Ngụy Tầm dùng điện thoại chiếu vào mình, cô sờ sờ đôi mắt mình. Khi ra cửa cô đã trang điểm nhẹ, che đi một chút quầng thâm mắt, nếu không thì thật sự không thể gặp người!
Nhìn đồng hồ, Tiêu Tiêu sao còn chưa tới? Ngụy Tầm cất điện thoại đi.
Cô nhìn thấy nhân viên ra vào khách sạn, nhưng cố tình lại không thấy người mình muốn gặp.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, sẽ không "biến khéo thành vụng" chứ? Thật ra Tiêu Tiêu hiện tại không ở khách sạn?
Bất quá, lo lắng là thừa thãi. Ý niệm này vừa mới nảy ra, người cô nhung nhớ ngày đêm cứ thế xinh xắn chạy từ cửa vào.
Nhìn nàng gấp gáp, tóc cũng chạy rối cả lên. Văn Tiêu Tiêu đứng thẳng tắp tại chỗ, không cần tìm, người đó mặc một bộ quần áo màu trắng, đứng thẳng ở cửa lớn, liếc mắt một cái là thấy.
Ngụy Tầm đi về phía Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu cũng đi về phía Ngụy Tầm.
Càng đi càng nhanh, Ngụy Tầm mấy bước nhanh tiến lên, mạnh mẽ ôm chặt người vào lòng.
"Một ngày không gặp, tựa như ba thu. Tiêu Tiêu, cậu xem chúng ta đây là mấy cái thu rồi." Ngụy Tầm ở trước mặt mọi người không tiện ôm người quá lâu, cô kéo người sang một bên, giọng nói làm nũng ngọt đến rát cổ.
Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm chọc cười, nỗi buồn bực mấy ngày liền trở thành hư không. Văn Tiêu Tiêu dùng đôi mắt sáng lấp lánh như bảo thạch nhìn Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm giống như làm ảo thuật không biết từ đâu lấy ra một hộp bánh ngọt.
"Ta ta ta ta ta, món bánh đậu xanh da xốp cậu thích ăn nhất."
"Mình đã tra rồi, Thủ đô không có đâu." Ngụy Tầm cười tủm tỉm. Mùi hương bánh đậu xanh da xốp tỏa ra, gợi sự thèm ăn của Văn Tiêu Tiêu.
"Ngày mai là thi đấu rồi, đây là phần thưởng trước khi thi đấu dành cho cậu." Ngụy Tầm đưa hộp cho Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu vui vẻ nhận lấy, nhịn không được cười thành tiếng. Nào có ai lại thưởng trước khi thi đấu.
Ngụy Tầm sờ sờ bàn tay hơi lạnh của Văn Tiêu Tiêu, dùng bàn tay nóng bỏng của mình nắm lấy, "Tay sao lạnh vậy, mình làm ấm cho cậu."
Ngụy Tầm: "Mấy ngày nay chuẩn bị thế nào rồi?"
Văn Tiêu Tiêu nghe thấy chủ đề này, cảm xúc ngay lập tức chùng xuống. Nàng không che giấu cảm xúc bất an của mình trước Ngụy Tầm, nàng lắc đầu.
Ngụy Tầm nhíu mày, cảm nhận được không khí hơi lạnh, nắm tay Văn Tiêu Tiêu rồi dẫn nàng vào khách sạn mình ở.
"Nói mình nghe, làm sao vậy?"
Văn Tiêu Tiêu kể lại một cách chi tiết những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Ngụy Tầm nghe.
Ngụy Tầm nghe xong nhíu chặt mày. Ở những cuộc thi lớn như thế này, cho dù những người vào vòng cuối đều là người xuất sắc, nhưng không loại trừ vẫn có người muốn giở trò.
Ngày mai là thi đấu rồi, rất khó để lãng phí thời gian điều tra rõ chân tướng.
"Mình tin tưởng cậu. Cho dù có người trộm tài liệu của các cậu, nhưng trong đó có những hàm nghĩa sâu xa, chỉ có chính cậu mới rõ." Việc đã đến nước này, chi bằng dồn hết tinh lực vào khâu cuối cùng.
Nhìn ánh mắt tin tưởng vững chắc của Ngụy Tầm, trong lòng Văn Tiêu Tiêu phảng phất cũng có một nguồn sức mạnh lớn lao trào ra, nàng gật đầu mạnh.
Ngụy Tầm xoa đầu Văn Tiêu Tiêu, "Ngày mai mình sẽ đi khu vực dành cho người nhà để cổ vũ cho cậu."
Mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ ửng. Mỗi tuyển thủ đều có ba tấm vé người nhà. Cha mẹ nàng chắc chắn sẽ không tới, nàng cũng sẽ không mời họ. Vậy nên, tấm vé người nhà này, Văn Tiêu Tiêu không chút do dự dành cho Ngụy Tầm.
Nhìn thấy gò má ửng hồng trên mặt Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm nổi tính trêu chọc, "Tiêu Tiêu, vậy cậu nói xem, mình là người nhà gì của cậu?"
Ngụy Tầm vừa nói vừa áp sát bên cạnh Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu nhịn không được trốn vào trong sofa, cuối cùng hết chỗ, nàng bị mắc kẹt ở góc. Hơi thở Ngụy Tầm phả tới, hơi thở hai người giao hòa, tạo thành một khoảng trời nhỏ bé chỉ có hai người.
Ngụy Tầm hôn Văn Tiêu Tiêu một cái, cười nhẹ, "Hai chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, Tiêu Tiêu sao cậu vẫn ngượng ngùng như thế."
Văn Tiêu Tiêu cũng không biết vì sao, chỉ cần là lời nói thoát ra từ miệng Ngụy Tầm, nàng liền luôn nhịn không được xấu hổ.
Đúng lúc Văn Tiêu Tiêu cho rằng Ngụy Tầm muốn buông tha nàng.
Ngụy Tầm áp cả người lên, con ngươi màu đá hắc diệu chăm chú nhìn nàng: "Tiêu Tiêu, cậu vẫn chưa nói đâu."
Văn Tiêu Tiêu xấu hổ xen lẫn oán trách trừng mắt nhìn Ngụy Tầm một cái. Nàng lại không thể nói, làm sao mà nói được chứ.
"Không nói lời nào? Vậy chỉ có thể dùng cách khác bồi thường."
Ngụy Tầm đã sớm để mắt tới đôi môi đỏ hơi khô kia, lại không uống nước.
Cô mang theo chút ý vị trừng phạt, cắn nhẹ một cái, liếm mút, ngậm lấy cánh môi khô, dính lên lớp ẩm ướt trong suốt.
Văn Tiêu Tiêu nhéo chặt quần áo ở eo Ngụy Tầm. Bộ quần áo vuốt phẳng phiu bị Văn Tiêu Tiêu vò đến đầy nếp nhăn.
Lông mi nàng run rẩy, không nỡ nhắm mắt lại. Cho dù chân lông mi đã nhuốm ẩm ướt, vẫn phải dùng mắt để miêu tả ngũ quan người này.
Nàng ngửi thấy, mùi cà phê dày đặc trên người Ngụy Tầm dù đã tắm rửa vẫn không tan đi. Mấy ngày nay, Ngụy Tầm cũng thực sự rất vất vả.
Văn Tiêu Tiêu thả lỏng cơ thể, tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt như sóng lớn của Ngụy Tầm, vuốt ve lưng Ngụy Tầm. Hai người ôm nhau rất lâu.
Thẳng đến khi hôn người ta đến thở hổn hển, nửa nằm trên sofa, Ngụy Tầm lúc này mới đứng dậy buông tha cho người ta.
Văn Tiêu Tiêu thấy ánh mắt Ngụy Tầm đi xuống, vội vàng bưng kín cổ áo mình, sợ hãi nhìn Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm dở khóc dở cười, "Cậu coi mình là gì?"
Cô bế người ta lên, sửa lại cổ áo vừa bị cô cọ xát làm rối, "Cậu cứ thế này trở về, người ta chắc chắn tò mò cậu đi làm gì."
Tầm mắt hướng lên trên, Ngụy Tầm sờ sờ đôi môi đỏ hơi sưng của Văn Tiêu Tiêu, dặn dò: "Còn nữa, đừng quên uống nước."
Văn Tiêu Tiêu thở nhẹ, trên mặt ráng mây đỏ một mảnh, gật đầu.
Ngụy Tầm nắm lấy vạt áo Văn Tiêu Tiêu, rõ ràng là không muốn để nàng đi, nhưng lời nói ra lại nói một đằng làm một nẻo: "Cậu đi đi, các thành viên của cậu còn đang đợi cậu đấy."
Văn Tiêu Tiêu chống sofa đứng dậy, lại phát hiện vạt áo bị người nào đó nắm chặt.
Nàng bất đắc dĩ nhìn Ngụy Tầm, chủ động đặt một nụ hôn lên khóe môi Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm "Ừm hừ" một tiếng, lúc này mới không tình nguyện buông vạt áo Văn Tiêu Tiêu ra.
Ngụy Tầm đứng dậy, cầm lấy hộp bánh đậu xanh da xốp đặt trên bàn, lại nắm tay Văn Tiêu Tiêu, "Mình đưa cậu xuống."
Hai cô gái xinh đẹp thân mật như vậy dẫn tới người khác ghé mắt nhìn. Trong một phòng hội nghị nào đó của khách sạn, một ánh mắt vốn đang thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ vô tình liếc qua, chú ý tới cảnh tượng dưới lầu.
Tờ tài liệu đang nhéo trong tay dưới sự thúc giục của cảm xúc bị vò thành cục giấy, phát ra tiếng rẹt rẹt.
Những người khác đang nghiêm túc chuẩn bị cho trận thi đấu ngày mai trong phòng hội nghị giận mà không dám nói gì.
Hắn ném cục giấy lên bàn, đi ra khỏi phòng họp.
Không hề e dè dùng sức đóng sầm cửa phòng họp. Một tiếng "Rầm" khiến tất cả mọi người giật mình.
Phòng họp yên tĩnh vài giây.
"Mẹ kiếp, khoe mẽ gì chứ." Một giọng nói khó chịu truyền đến, sau đó bị một ánh mắt của người ngồi ở ghế chủ tịch áp xuống.
Trần Quân xoa xoa đôi mắt cay xè, chuẩn bị đi WC dùng nước lạnh tạt vào mặt để tỉnh táo một chút. Vừa ra khỏi cửa, cô va chạm vai với một nam sinh trang phục nhã nhặn.
Trần Quân bị lực đẩy của nam sinh này làm lùi lại hai bước. Cô vốn dĩ đã tâm trạng không tốt, lúc này bị va chạm, chỉ số tức giận trong lòng trực tiếp tăng vọt.
"Cậu có bệnh không?!"
Nam sinh đang đi lung tung nghe thấy những lời này lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn Trần Quân một cái.
Trần Quân lúc này mới nhìn rõ mặt nam sinh, cô nhíu mày. Sao lại quen mắt như vậy? Cô đã nhìn thấy cậu ta ở đâu rồi?
Hình như là trước khi lên máy bay đã gặp qua, là gặp phải cậu ta cùng ai đó cùng nhau tới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz