[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 93: Tài liệu không cánh mà bay
Đến gần hạn cuối, lại đột nhiên nảy sinh thêm một vài vấn đề.
Điều này khiến Ngụy Tầm, người vốn đã sắp xếp mọi thứ để cùng bạn gái đến Thủ đô, trở nên vô cùng bực bội.
Cô liếc nhìn máy tính, sau đó xả một trận vào nhân viên mắc lỗi. Đối phương rõ ràng kinh nghiệm và tuổi tác đều lớn hơn Ngụy Tầm, nhưng vẫn cúi gằm mặt, không dám nói thêm một lời nào.
Tuy rằng mới bước vào chốn công sở, Ngụy Tầm còn rất non trẻ, nhưng nhờ sự hậu thuẫn của kiến thức vững chắc và sự giúp đỡ của gia đình, Ngụy Tầm nhanh chóng thích ứng với công việc, hơn nữa còn ưu tú hơn một số tiền bối.
Nhưng vấn đề cần giải quyết vẫn phải giải quyết. Ngụy Tầm ngước mắt nhìn nhân viên mắc lỗi, đầu nhân viên cúi càng lúc càng thấp.
Sau đó cô bắt đầu sắp xếp lại tài liệu, mở cuộc họp, giải quyết vấn đề.
Làm việc với hiệu suất cao suốt một ngày trời, Ngụy Tầm vươn vai, nhưng vẫn chưa xong việc.
Ngụy Tầm còn có thể làm việc tiếp, nhưng vài người khác trong nhóm thật sự không chịu nổi. Ai nấy đã uống vài ly cà phê, quầng thâm mắt treo nặng, tỏa ra một luồng mệt mỏi nồng nặc.
Ngụy Tầm thở dài, gõ gõ bàn. Trong công việc, nghỉ ngơi hợp lý cũng là cần thiết, nếu không ngày mai sẽ khó mà đạt được trạng thái làm việc tốt hơn.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Nhóm nhân viên đang vùi đầu gian khổ làm việc nghe thấy những lời này đồng loạt đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm nhíu mày, "Nhìn tôi làm gì? Không muốn tan ca à?"
Nhóm nhân viên ngay lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ cuống quýt, thu dọn đồ dùng cá nhân, ai nấy chạy trốn nhanh hơn cả thỏ.
Ngụy Tầm uống một ngụm cà phê đã nguội lạnh, nhíu mày. Vị đắng chát lan tràn trong miệng, thật sự không ngon.
Kỳ thật Ngụy Tầm cũng không thích uống cà phê, nhưng lúc làm việc, cà phê quả thật giúp tinh thần tỉnh táo.
Cô lại mở lại tài liệu, gõ máy tính.
Trong vô số ánh đèn của các tòa nhà cao tầng ở thành phố A, có một ngọn đèn là do cô cống hiến.
Ngụy Tầm vốn dự tính bận hai ngày là xong, nhưng không ngờ lỗ hổng này được phát hiện, lại còn kéo theo lỗ hổng khác.
Lần này Ngụy Tầm không mắng nhân viên đó nữa, xem như "trong cái rủi có cái may". Nếu không phát hiện ra lỗ hổng này, hậu kỳ họ còn không biết phải tăng ca bao nhiêu lần.
Bất quá, cũng có điều không tốt, đó là cô lại phải lùi lại hai ngày để đi Thủ đô.
Buổi tối, Ngụy Tầm gửi tin nhắn cho Văn Tiêu Tiêu.
Ngụy Tầm: Tiêu Tiêu, xin lỗi, bên mình lại có chút việc, lại phải đi trễ hai ngày nữa.
Nhìn thấy tin nhắn, Văn Tiêu Tiêu có chút hụt hẫng, nàng mím môi.
Nhưng tin nhắn trả lời vẫn rất lạc quan, tích cực.
Bảo bối: Không sao đâu, cậu cứ lo việc bên cậu trước đi.
Bảo bối: Bên mình cũng đang chuẩn bị cho vòng bán kết, mỗi ngày đều họp sắp xếp tài liệu.
Ngụy Tầm lại cùng Văn Tiêu Tiêu trò chuyện vài câu, sau đó bỏ điện thoại xuống, trong lòng loáng thoáng có chút lo lắng.
Tiêu Tiêu một mình ở Thủ đô thật sự không có vấn đề gì chứ?
Bọn họ còn ba ngày nữa là chính thức bước vào vòng bán kết. Ba ngày này, cô nhất định phải hoàn thành công việc.
Ánh mắt Ngụy Tầm dần trở nên quyết tâm, cô thở ra một hơi thật dài, mở máy tính.
Văn Tiêu Tiêu bên kia cũng vô cùng bận rộn.
Chủ đề của vòng bán kết lần này đã được xác định, thời gian eo hẹp. Các thành viên trong nhóm phần lớn ngâm mình trong phòng hội nghị do ban tổ chức sắp xếp, tìm đọc tài liệu, dịch viết, giải thích.
Tài liệu trước mặt Văn Tiêu Tiêu đã xếp thành một ngọn núi nhỏ. Văn Tiêu Tiêu là người phụ trách chính mảng dịch viết, giữ vị trí phó tổ trưởng trong nhóm.
Tài liệu quan trọng nhất được Văn Tiêu Tiêu tổng hợp bằng máy tính thành một văn kiện, rồi in ra.
Văn Tiêu Tiêu đưa tài liệu cho tổ trưởng.
Tổ trưởng lật xem tài liệu, ánh mắt càng ngày càng sáng. Văn Tiêu Tiêu thật sự viết rất tốt.
Cô ấy không ngần ngại khen ngợi Văn Tiêu Tiêu. Cô ấy đã là năm ba, nếu bảo cô ấy viết và tổng hợp những tài liệu này, cô ấy tự thấy mình không làm tốt bằng Văn Tiêu Tiêu năm hai.
Không hổ là học trò của giáo sư, tổ trưởng có chút ngưỡng mộ nhìn về phía Văn Tiêu Tiêu.
Tuy rằng bề ngoài giáo sư không nói, nhưng mọi người tiếp xúc hàng ngày đều thấy, giáo sư đối với Văn Tiêu Tiêu có thể nói là quan tâm đặc biệt, còn thường xuyên dạy thêm cho Văn Tiêu Tiêu.
Một thành viên khác của tổ dịch viết, Trần Quân, lập tức liếc nhìn máy tính của Văn Tiêu Tiêu, hỏi: "Phó tổ trưởng, chỉ có vậy thôi sao?"
Văn Tiêu Tiêu gật đầu, nàng đã tổng hợp rất lâu, tài liệu quan trọng gần như đều ở đây.
"Vậy Phó tổ trưởng, gửi cho tôi một bản được không?" Trần Quân nhìn tài liệu trong tay tổ trưởng.
"Công việc dịch viết đều làm xong rồi, cậu còn cần văn kiện làm gì?" Tổ trưởng nói.
Tổ trưởng liếc nhìn thành viên này, có chút bất mãn. Trần Quân và Văn Tiêu Tiêu cùng là tổ dịch viết, nhưng thái độ đối với công việc hoàn toàn không nghiêm túc như Văn Tiêu Tiêu, "đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày". Nếu không có Văn Tiêu Tiêu tăng ca mỗi ngày, tổ trưởng cũng không biết tài liệu này hôm nay có chỉnh sửa xong không.
Tổ trưởng lắc đầu. Rõ ràng lúc mới vào đội vẫn là một cô gái rất tích cực, sao đến vòng bán kết lại đột nhiên trở nên lười biếng vậy.
Trần Quân đẩy gọng kính trên mũi, cười nói: "Không thể nói như vậy được. Bạn học Văn Tiêu Tiêu đã làm nhiều việc giai đoạn đầu, công việc hậu kỳ cứ để tôi làm đi. Tôi sẽ kiểm tra xem có vấn đề gì cần sửa lại không."
Tổ trưởng nghe cô ấy nói liền dịu giọng lại một chút. Nhìn vẻ mệt mỏi của Văn Tiêu Tiêu, cô ấy gật đầu. Mấy ngày nay Văn Tiêu Tiêu quả thật vất vả, công việc giải quyết khâu cuối còn lại cứ để Trần Quân làm.
Tổ trưởng nhìn về phía Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu gật đầu, không vấn đề, rồi gửi văn kiện đi.
Trần Quân nhận văn kiện, ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu nghiêm túc xem máy tính.
Tổ trưởng thấy Trần Quân đang nghiêm túc kiểm tra rồi, gật đầu, cầm văn kiện giấy đến chỗ khác.
Văn Tiêu Tiêu vận động cơ thể một chút. Nhiệm vụ của nàng cũng đã hoàn thành hơn nửa, còn lại là chuẩn bị cho lên thuyết trình. Nàng chỉ cần hợp tác bên cạnh, giúp họ ngẫu nhiên giải quyết một số vấn đề là được.
Văn Tiêu Tiêu gấp máy tính lại. Nàng hẹn Đào Tử ăn tối hôm nay.
Nàng vừa đến Thủ đô liền gửi tin nhắn vào nhóm. Tuy rằng Hạ Chước Phong ở rất gần, nhưng cô ấy đi tìm Diệp Lăng chơi, nên Văn Tiêu Tiêu hẹn Đào Tử đi ăn tối.
Văn Tiêu Tiêu gõ chữ trên điện thoại, gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ.
Văn Tiêu Tiêu: Các cậu còn có vấn đề gì không? Lát nữa tớ phải ra ngoài.
Các thành viên tạm thời không có vấn đề gì. Những tài liệu Văn Tiêu Tiêu đã tổng hợp đủ để họ nghiên cứu một thời gian.
Văn Tiêu Tiêu: Vậy tớ đi trước nhé. Đến lúc đó các cậu có vấn đề thì liên hệ tớ qua điện thoại, hoặc đợi tớ về tối nay hỏi lại cũng được.
Mọi người gật đầu.
Văn Tiêu Tiêu mang máy tính về khách sạn, cất vào túi đựng máy tính.
Khách sạn đặt là phòng đôi, ngoài Văn Tiêu Tiêu còn có một thành viên khác của đội dịch nói. Nàng thu dọn đồ đạc xong, dặn dò thành viên kia không được dẫn người ngoài vào phòng khách sạn, rồi yên tâm đi tìm Đào Tử.
Lưu lượng xe ở Thủ đô so với thành phố A chỉ có nhiều hơn chứ không kém. Nhìn những hàng xe dài dằng dặc, Văn Tiêu Tiêu chọn đi tàu cao tốc để tìm Đào Tử.
Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng tương đối gần trường của Đào Tử. Đào Tử nói món ăn nhà hàng này có phong vị Thủ đô, nhưng đã được cải tiến nhỏ, rất thích hợp với khẩu vị của họ.
Rốt cuộc nếu ngay từ đầu liền trực tiếp ăn món ăn địa phương Thủ đô, do khác biệt vùng miền, họ không nhất định cảm thấy ngon.
Hai người gần như đã đến giờ. Văn Tiêu Tiêu vừa đến cửa nhà hàng, liền thấy Đào Tử từ một hướng khác đi tới.
Đào Tử vẫy tay về phía Văn Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu, lại gặp mặt."
"Ai? Ngụy Tầm không đi cùng cậu sao?" Đào Tử ngó ngang ngó dọc, phát hiện chỉ có Văn Tiêu Tiêu một mình. Cô nhớ rõ mấy hôm trước Văn Tiêu Tiêu nói với cô Ngụy Tầm sẽ đi cùng Văn Tiêu Tiêu đến Thủ đô.
Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, dùng điện thoại giải thích một chút với Đào Tử.
"À à, là vậy sao." Đào Tử có chút thất vọng, không thể gán ghép CP được.
Bữa cơm này hai người ăn vô cùng vui vẻ, Đào Tử thật sự cao hứng khi thấy họ đã tu thành chính quả.
Khi trở lại khách sạn thì trời đã không còn sớm.
Nàng chỉ thấy thành viên đội dịch nói đang hoảng loạn tìm kiếm gì đó trong túi.
Thành viên này thấy Văn Tiêu Tiêu trở về, lập tức lao tới, "Tiêu Tiêu, tài liệu của tôi không thấy?"
Văn Tiêu Tiêu nhíu mày, dùng điện thoại gõ chữ hỏi cô ấy: Tài liệu gì?
"Sau khi cậu đi, tổ trưởng đã sao chép tài liệu và phát cho mỗi người chúng tôi một bản."
Tài liệu dịch viết của mỗi đội là vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Hai ngày sau liền phải bắt đầu thi đấu, hiện tại tài liệu quan trọng này lại không cánh mà bay vào thời khắc mấu chốt này, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
"Tôi rõ ràng nhớ tôi đã đặt tài liệu trong túi mà?" Thành viên đội dịch nói thần kinh căng thẳng, lại lần nữa lục lọi cái túi.
Thậm chí cô ấy đổ hết đồ vật trong túi ra giường.
Vở, bút, son môi, một vài tài liệu lộn xộn, nhưng đều không phải bản mà Văn Tiêu Tiêu đã tổng hợp hôm nay.
Trong lòng Văn Tiêu Tiêu đột nhiên trào ra một dự cảm chẳng lành. Bản tài liệu đó đã gần như là bản cuối cùng, nếu bị đội khác nắm được...
Tuy rằng Văn Tiêu Tiêu thật sự không muốn nghĩ như vậy, nhưng trong thực tế loại chuyện dơ bẩn này cũng không ít.
Văn Tiêu Tiêu lập tức gửi tin nhắn cho tổ trưởng: Tổ trưởng, tài liệu của Tiểu Anh không thấy.
Tổ trưởng: Cái gì?!
Tổ trưởng vừa mới nằm xuống, nhìn thấy những lời này của Văn Tiêu Tiêu nháy mắt bật dậy khỏi giường.
Văn Tiêu Tiêu: Em sẽ hỏi Tiểu Anh một chút, chị trước hết hỗ trợ đi phòng họp tìm xem có không.
Chuyện này Văn Tiêu Tiêu tạm thời chỉ nói với tổ trưởng, không kinh động những người khác. Tiểu Anh có thể chỉ là vô ý để lạc tài liệu ở đâu đó, để mọi người đều biết, ngược lại không tốt.
Tiểu Anh bối rối nhìn cặp sách trống rỗng, hốc mắt nước mắt đảo quanh.
Nếu tài liệu bị người khác lấy đi, vậy cô ấy thật sự là "tội ác tày trời". Đây chính là thành quả mà cả nhóm đã nỗ lực suốt hai tháng mới đi tới mấy trận thi đấu cuối cùng.
Văn Tiêu Tiêu không thể nói chuyện để an ủi Tiểu Anh, chỉ có thể vỗ vỗ lưng cô ấy, gõ chữ trên điện thoại.
Văn Tiêu Tiêu: Không sao đâu Tiểu Anh, có thể cậu chỉ quên tài liệu ở đâu đó thôi.
Văn Tiêu Tiêu: Cậu nghĩ lại xem, sau khi có tài liệu cậu đã làm gì?
Tiểu Anh nức nở hai tiếng, kìm nước mắt lại. Hiện tại sự việc đã xảy ra, điều quan trọng nhất là ngăn chặn thiệt hại kịp thời.
Cô nhớ rõ, sau khi nhận được tài liệu, cô đọc lướt qua một lần. Trừ lúc đi vệ sinh, về cơ bản cô luôn cầm trên tay xem.
Lần duy nhất cô ra ngoài là lúc ăn cơm. Vì xem tài liệu đến quá muộn, lúc đó trong phòng hội nghị chỉ còn tổ trưởng, cô và Trần Quân ba người.
Nhưng, lúc ăn tối tài liệu vẫn còn mà!
Sau đó, cô lại ở phòng họp xem tài liệu một lát, rồi trở về nghỉ ngơi. Vừa mở cặp sách ra, tài liệu đã không thấy tăm hơi!
Cô thật sự không nhớ ra tài liệu bị đặt ở đâu.
Sau khi thương thảo, tổ trưởng, Văn Tiêu Tiêu và Tiểu Anh, ba người phân công nhau hành động. Tổ trưởng đi phòng họp, Văn Tiêu Tiêu tìm ở hành lang khách sạn và bên trong khách sạn. Tiểu Anh tìm dọc theo tuyến đường từ phòng họp đi nhà ăn của mình.
Nhưng ba người tìm suốt cả đêm, cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối nào.
Người đầu tiên tổ trưởng nghi ngờ chính là Trần Quân. Chưa nói đến thái độ của Trần Quân, ngày hôm đó trong phòng hội nghị ngoài tổ trưởng và Tiểu Anh, cũng chỉ có Trần Quân ở đó.
Chuyện Tiểu Anh đặt tài liệu vào cặp sách cũng chỉ có Trần Quân biết.
Trong phòng hội nghị.
Biểu cảm tổ trưởng nghiêm túc, cô bảo Tiểu Anh về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Tiểu Anh với vẻ mặt thấp thỏm đi về.
Trong phòng hội nghị trống rỗng, Văn Tiêu Tiêu và tổ trưởng đứng cùng nhau.
Tổ trưởng hai tay chống trên bàn hội nghị, mặt đầy ngưng trọng, cô cầm mấy tờ tài liệu tán loạn trên bàn.
Quay đầu nhìn về phía Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, em cảm thấy là ai?"
Văn Tiêu Tiêu nghe tổ trưởng nói liền sững sờ. Tổ trưởng đã xác định chuyện này là do người làm rồi sao? Vạn nhất chỉ là Tiểu Anh sơ ý thì sao?
Văn Tiêu Tiêu dùng điện thoại giao lưu với tổ trưởng.
Tổ trưởng lắc đầu, trầm giọng nói: "Lúc mọi người lập nhóm đã tiến hành một bài thí nghiệm em còn nhớ không?"
Văn Tiêu Tiêu hồi ức một chút trong đầu, nhớ ra, gật đầu. Họ không phải tùy tiện lập nhóm. Lúc đó tổ trưởng đang tuyển người. Văn Tiêu Tiêu tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng bản thân nàng không am hiểu trù tính chung nhân sự loại chuyện này.
Sau khi giao lưu với nhiều nhóm dự thi đã chuẩn bị, nàng quyết định gia nhập đội của tổ trưởng.
Trước khi gia nhập, tổ trưởng yêu cầu tất cả mọi người tiến hành một bài thí nghiệm, đó là thí nghiệm trí nhớ.
Tổ trưởng không công bố kết quả, chỉ có một số người không đến nữa, những người còn lại thuận lợi lập nhóm, sau đó "một đường vượt qua mọi chướng ngại" đi tới Thủ đô.
"Vòng cuối này tôi đã sàng lọc và tổng hợp suy xét. Trí nhớ của mỗi người trong đội chúng ta đều cực kỳ tốt. Chúng ta làm phiên dịch, trí nhớ không thể không tốt."
Điểm này Văn Tiêu Tiêu đồng tình gật đầu. Cần phải nhớ vô số từ đơn, học vô số ngữ pháp, còn phải hiểu biết phong tục địa phương và các thứ khác.
Trí nhớ không thể không tốt.
Cho nên khả năng Tiểu Anh đánh mất tài liệu là cực kỳ nhỏ...
Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn tổ trưởng.
Tổ trưởng gật đầu, "Không sai, hoặc là bị người khác trộm, hoặc là Tiểu Anh đang nói dối."
Tổ trưởng lại tiếp tục phỏng đoán, "Nếu là trường hợp đầu, thì theo tình hình hiện tại, Trần Quân có hiềm nghi lớn nhất."
"Nếu là trường hợp sau..." Trong ánh mắt tổ trưởng lóe lên một tia ám mang không thể phát hiện.
Nói thật, trường hợp nào cũng không phải là điều tổ trưởng hy vọng xảy ra.
Tổ trưởng lắc đầu, cô thật sự không nghĩ ra hai người đó có lý do gì để làm như vậy.
Văn Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng chỉ vào camera theo dõi trong phòng họp.
Tổ trưởng nhìn camera theo dõi trên trần phòng họp. Tuy rằng cô không cho rằng đối phương sẽ ngu ngốc đến mức để lại dấu vết trước camera, nhưng có thể điều tra.
Tổ trưởng và Văn Tiêu Tiêu đều là phái hành động. Nói xong, hai người lập tức đi đến phòng điều khiển.
Thời gian đã là rạng sáng. Văn Tiêu Tiêu tiến lên gõ cửa phòng an ninh.
Gõ liên tục rất nhiều lần, người đến mở cửa mới thong thả chậm rãi đi tới.
"Tới đây, tới đây, giữa đêm khuya, thật là..." Ngữ khí bảo an thật không tốt, mắt hơi sưng, cho dù đội mũ bảo an, vẫn có thể thấy tóc hỗn độn qua những sợi tóc lộ ra bên ngoài.
Xem ra họ đã quấy rầy giấc ngủ của bảo an.
Bảo an phòng điều khiển bụng phệ, thấy họ là hai cô gái, còn quét mắt nhìn từ trên xuống dưới vài lần.
Ánh mắt kia làm Văn Tiêu Tiêu thật không thoải mái, nàng hơi nhíu mày lùi lại nửa bước.
Tổ trưởng kéo cánh tay Văn Tiêu Tiêu về phía sau, lộ ra một nụ cười với bảo an, "Anh bảo an, điện thoại của tôi để quên trong phòng họp không thấy, bên trong có tài liệu rất quan trọng tôi phải dùng vào ngày mai. Có thể nào tạo điều kiện cho chúng tôi kiểm tra camera theo dõi được không?"
Nhiều nơi không thể tùy tiện tra camera, đều phải trình bày tình huống với bộ phận quản lý mới có thể tra. Nhưng mà...
Nói rồi, cô móc trong túi ra một gói thuốc lá đưa cho bảo an.
Văn Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn tổ trưởng, nàng chưa từng thấy tổ trưởng hút thuốc.
Bảo an nhìn xung quanh, bất động thanh sắc nhận lấy thuốc lá, "Vào đi."
Bảo an ngồi ở ghế làm việc một bên, chỉ tay vào máy tính dưới máy theo dõi, rồi tự mình chơi điện thoại.
Tổ trưởng để cửa hé mở, lúc này Văn Tiêu Tiêu mới đi theo tổ trưởng vào.
Điều khiển camera theo dõi rất đơn giản, hai người nghiên cứu một lát là biết.
Hai người tìm được camera phòng họp, bắt đầu tra từ lúc tổ trưởng phát tài liệu cho mọi người, bật tốc độ gấp bốn lần.
Hai người đứng trước máy tính nhìn rất lâu, thẳng đến lúc bảo an phòng điều khiển lại bắt đầu ngủ ngáy, hai người đều không tra ra được gì khả nghi cả.
Nghĩ cũng đã nghĩ tới, hai người lại tra xét camera lúc Tiểu Anh đi ra ngoài, cho đến khi Tiểu Anh rời khỏi tòa nhà này, đều không tra ra được tin tức hữu dụng nào.
Mọi thứ đều như lời Tiểu Anh nói. Chẳng lẽ, thật sự là Tiểu Anh không cẩn thận đánh mất tài liệu ở bên ngoài?
Hai người tắt camera theo dõi, trở lại phòng họp.
Họ không thể từng bước từng bước đi tra camera, quá tốn thời gian và sức lực, lại còn không nhất định có kết quả.
Ngón tay tổ trưởng không ngừng gõ lên mặt bàn phòng họp, không khí càng lúc càng ngưng trọng.
Cuối cùng, tổ trưởng thở dài một tiếng, "Hy vọng là Tiểu Anh không cẩn thận làm mất tài liệu đi."
Tổ trưởng nâng tay nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, em đi về trước nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ngày mai tôi sẽ in một bộ tài liệu mới cho Tiểu Anh. Mọi người trước hết tập trung tinh lực vào chuyện thi đấu. Nếu vì tìm tài liệu mà chúng ta không liên quan đến thi đấu, đây chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi sao? Em chính là tuyển thủ quan trọng của đội chúng ta đấy."
Tổ trưởng nói vài câu nhẹ nhàng để hòa hoãn không khí.
Văn Tiêu Tiêu gật đầu, nhưng sự trầm trọng trong lòng vẫn không tan đi vì mấy câu nói đó của tổ trưởng.
Hai người rời khỏi phòng họp, mỗi người trở về phòng mình.
Lấy thẻ phòng ra quẹt mở cửa, Tiểu Anh ngồi trên giường, vẫn chưa ngủ. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Tiểu Anh lập tức đứng lên.
Cô ấy căng thẳng xoa tay, nhìn Văn Tiêu Tiêu, "Phó tổ trưởng..."
Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, nàng an ủi Tiểu Anh. Lúc này cũng không còn cách nào khác. Tiểu Anh buồn bã ủ rũ ngủ thiếp đi.
Văn Tiêu Tiêu rửa mặt đánh răng, thay xong áo ngủ nằm trên giường, trong lòng cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tắt đèn, thế giới đột nhiên tối đen như mực. Văn Tiêu Tiêu mở to mắt, theo sự thích ứng của đôi mắt với bóng tối, hình dáng của mọi vật thể xung quanh đều dần dần hiện ra.
Nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng nhớ ra có điều gì đó không ổn.
Tối nay Ngụy Tầm lại không hề nhắn tin cho nàng!
Văn Tiêu Tiêu mở điện thoại ra, trừ buổi trưa, suốt cả buổi chiều, Ngụy Tầm hoàn toàn không hề liên lạc với nàng. Điều này quá khác thường.
Ngày thường Ngụy Tầm đã sớm gọi video hoặc nhắn tin tới rồi.
Văn Tiêu Tiêu cầm điện thoại, trong lòng lập tức rối bời, thấp thỏm không yên.
Chẳng lẽ Ngụy Tầm giận vì nàng buổi chiều không liên lạc với cậu ấy sao? Hay là vì chuyện khác?
Hai giờ sáng, Văn Tiêu Tiêu gọi điện thoại qua cũng không tiện, nhưng không gọi, lòng nàng lại bất an.
Nhìn điện thoại, sự mệt mỏi mấy ngày liền đột nhiên ập đến. Nhìn mãi, mi mắt càng thêm nặng trĩu.
Văn Tiêu Tiêu cứ thế cầm điện thoại ngủ thiếp đi.
Ngụy Tầm tỉnh giấc trên bàn làm việc hỗn độn.
Kim đồng hồ trên tường vừa vặn chỉ ba giờ đúng.
Ngụy Tầm xoa xoa trái tim đau âm ỉ và thái dương đang mê man nhức óc.
Ôi, làm việc quá độ cũng không phải chuyện tốt. Cô không muốn chết đột ngột khi tuổi còn trẻ đâu.
Ngụy Tầm tỉnh giấc lúc rạng sáng, đầu óc mơ hồ. Cô thậm chí không nhận ra hiện tại là mấy giờ.
Cô chỉ loáng thoáng nhớ rằng mình đã làm việc liên tục hai ngày, buổi chiều thực sự quá buồn ngủ, gục xuống bàn định nghỉ ngơi một lát, liền ngủ đến tận bây giờ.
Công ty không một bóng người.
Đèn cũng đã tắt, có lẽ không ai nhận ra có một người đang ngủ gục trên bàn.
Ngụy Tầm sờ soạng trên bàn làm việc, sờ được điện thoại của mình.
Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đồng tử Ngụy Tầm co rụt lại.
Cô lại ngủ một mạch đến tận 3 giờ sáng!
Ngụy Tầm chân tay luống cuống mở khóa điện thoại. Văn Tiêu Tiêu đã gửi cho cô một tin nhắn lúc hai giờ sáng, hỏi cô đã ngủ chưa.
Ngụy Tầm: Thực xin lỗi Tiêu Tiêu, công việc quá mệt mỏi, không nhìn thấy tin nhắn.
Gõ xong hàng chữ này, Ngụy Tầm cảm thấy không ổn, lại xóa tin nhắn, quyết định sáng mai mới trả lời.
Nếu Tiêu Tiêu đã ngủ rồi mà đánh thức nàng thì không hay. Cô nhớ rõ, nếu tính cả hôm nay, thì ngày mai Tiêu Tiêu phải thi đấu rồi!
Không được, chiều nay cô nhất định phải đến Thủ đô.
Ngụy Tầm đã ngủ một buổi trưa, tuy rằng vai và eo chỗ nào cũng nhức mỏi, nhưng cô vẫn kiên cường đứng dậy khỏi ghế làm việc. Công việc chỉ còn lại một chút, cô làm thêm một lúc nữa là xong.
Ngày hôm sau
Văn Tiêu Tiêu tâm thần không yên, luôn thường xuyên nhìn điện thoại.
Tổ trưởng cho rằng nàng là vì chuyện tài liệu, vỗ vỗ vai Văn Tiêu Tiêu, "Không sao, phải tin tưởng thực lực của chúng ta."
Rốt cuộc cũng không phải chỉ dựa vào tài liệu là có thể thắng lợi.
Đến tận buổi chiều, Trần Quân mới thong thả chậm rãi đến, ôm theo máy tính. Cô ấy lấy từ cặp sách ra một chồng tài liệu mới, rồi đưa cho Văn Tiêu Tiêu một bản trước.
Văn Tiêu Tiêu nhìn cô ấy.
Ánh mắt Trần Quân phức tạp liếc nhìn Văn Tiêu Tiêu, "Tôi đã sửa lại một vài chỗ, cậu xem thử. Bản này tôi dùng bút đỏ đánh dấu rồi."
Văn Tiêu Tiêu nhận lấy tài liệu.
Các thành viên khác thấy có tài liệu mới, cũng làm ầm lên đòi xem.
Ánh mắt tổ trưởng loé lên, "Các cậu cứ xem bản trước đó đi."
Tổ trưởng đi đến bên cạnh hai người, cô ấy nhìn thoáng qua Trần Quân, sau đó nói: "Đừng phát bản tài liệu này trước."
Trần Quân vẻ mặt khó hiểu nhìn tổ trưởng, "Dựa vào cái gì chứ? Chị không tin tôi sao tổ trưởng?"
"Không phải."
Văn Tiêu Tiêu kéo vạt áo Trần Quân. Tổ trưởng nhìn Văn Tiêu Tiêu một cái, hai người trao đổi ánh mắt, Văn Tiêu Tiêu nháy mắt đã hiểu ý của tổ trưởng.
Trần Quân tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng cô ấy cũng không phải người ngu. Thấy tình huống trước mắt, cô ấy đại khái biết hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Vì thế cô ngậm miệng, ném cặp sách lên bàn, ngồi phịch xuống ghế, chịu đựng cơn tức trong lòng, bắt đầu chơi điện thoại.
Tổ trưởng nhìn những thành viên khác đang nhìn về phía này, gõ gõ bàn, "Đừng nhìn nữa, không thay đổi nhiều đâu. Các cậu nghiêm túc chuẩn bị đi, ngày mai là bắt đầu thi đấu rồi."
Văn Tiêu Tiêu nghiêm túc xem tài liệu.
Mấy chỗ được khoanh đỏ này đều đáng khen ngợi, tốt hơn không ít so với bản phiên dịch trước đó của nàng.
Càng xem xuống dưới, biểu cảm Văn Tiêu Tiêu càng thêm nghiêm trọng. Trần Quân tuy nhìn như đang xem điện thoại, nhưng mắt lại thường xuyên liếc về phía Văn Tiêu Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz