[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 92: Không phải cậu chạy trước à?
Rất nhanh đã đến ngày Hạ Chước Phong và Đào Tử đến chơi.
Thời tiết dần lạnh, họ quyết định địa điểm gặp mặt là một quán lẩu.
Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu là chủ nhà nên đến quán lẩu trước, đồng thời báo số bàn cho Hạ Chước Phong và Đào Tử.
Văn Tiêu Tiêu cũng chia sẻ thời gian và địa điểm cho Diệp Lăng.
Trong lòng Văn Tiêu Tiêu đập thình thịch, nàng có linh cảm Diệp Lăng nhất định sẽ đến. Đồng thời nàng cũng cảm thấy hơi thấp thỏm, Hạ Chước Phong sẽ không giận chứ.
"Tiêu Tiêu! Ngụy Tầm!"
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ xa. Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Là Hạ Chước Phong và Đào Tử.
Hạ Chước Phong vẫn nhiệt tình như trước. Lên đại học, mọi người đều dần rút đi sự ngây ngô của học sinh cấp ba, trở nên trưởng thành hơn không ít.
Bất quá, tình bạn giữa mấy người vẫn không hề thay đổi. Vừa gặp mặt, bốn người đã vui vẻ trò chuyện như chưa từng xa cách.
Đào Tử nhìn vẻ thân thiết của Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu, không nhịn được hỏi ra câu hỏi mà mình luôn muốn hỏi.
"Ngụy Tầm, Tiêu Tiêu, hai cậu có phải là..."
Chưa đợi Đào Tử nói xong, Ngụy Tầm liền nắm tay Văn Tiêu Tiêu, giơ lên trên bàn, "Không sai, chính là như cậu nghĩ đó."
Đào Tử kinh ngạc che miệng lại. CP mình đẩy là thật!
"Hạ Chước Phong, sao cậu không ngạc nhiên chút nào vậy?" Đào Tử lắc lắc vai Hạ Chước Phong.
Hạ Chước Phong hừ một tiếng ra vẻ khoe khoang, "Tớ đã sớm biết rồi."
"Vậy Diệp Lăng chắc chắn cũng biết! A a a các cậu dám không nói cho tớ, tớ lại là người biết cuối cùng!" Đào Tử điên cuồng lắc Hạ Chước Phong.
Nghe thấy tên Diệp Lăng, trừ Đào Tử, ba người còn lại đột nhiên im lặng.
Nụ cười luôn treo trên mặt Hạ Chước Phong cũng suýt nữa không duy trì được, rơi xuống trong chớp mắt.
"Này, sao lần này Diệp Lăng không đến nhỉ." Đào Tử nghi hoặc hỏi.
Hạ Chước Phong học ở phương Bắc, rất gần Đào Tử, dứt khoát hai người cùng nhau đến.
Đào Tử biết Diệp Lăng học ở phương Nam, nhưng là tụ hội của bạn bè, Diệp Lăng hẳn là không có lý do gì để không đến.
"Ai nói tớ không đến."
Giọng nói lanh lảnh truyền đến từ phía sau Đào Tử.
Đào Tử và Hạ Chước Phong đồng thời ngẩng đầu.
Diệp Lăng mặc một chiếc áo gió, trông có vẻ phong trần mệt mỏi bước đến.
Nụ cười trên mặt Hạ Chước Phong hoàn toàn cứng lại. Cô như chim cút thu mình vào góc, nhưng biểu hiện lừa mình dối người này làm sao có thể qua mắt được Diệp Lăng.
Đào Tử không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.
Cái bàn là một bàn vuông bát tiên, mỗi bên có thể ngồi hai người. Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu ngồi cùng nhau.
Hạ Chước Phong và Đào Tử ngồi cùng nhau.
Đào Tử thấy Diệp Lăng đến, nhanh nhẹn nhường chỗ. Nội tâm Đào Tử như nở hoa, hôm nay là ngày lành gì vậy, cùng lúc thấy hai cặp CP lên sàn.
Diệp Lăng cũng không khách sáo với Đào Tử, nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Chước Phong.
Hạ Chước Phong cả người không dám cử động, dáng vẻ trò chuyện vui vẻ ban nãy không biết đã bị ném đi đâu.
Diệp Lăng đặt túi xách lên chiếc ghế trống bên cạnh, cười xin lỗi với những người khác, "Xin lỗi nhé, trên đường vừa có chút chuyện nên tớ đến trễ."
"Không sao, đến là được rồi. Nếu người đã đến đông đủ, vậy gọi món thôi!" Ngụy Tầm chỉ vào mã QR trên bàn, quét mã gọi món.
Mọi người cũng không khách sáo, lần lượt gọi những món mình muốn ăn.
Phần nước lẩu còn chưa chọn, Ngụy Tầm mở lời trước: "Vậy gọi lẩu uyên ương nhé? Một bên cay, một bên thanh đạm."
"Được." Mọi người đều đồng ý.
Ngụy Tầm chuẩn bị đặt món, mở ra thì phát hiện nước lẩu còn có một lựa chọn: độ cay của lẩu cay cũng có thể chọn, hơi cay, cay vừa, rất cây, siêu cấp vô địch cay.
Ngụy Tầm nhìn thấy lựa chọn cuối cùng thì cười một chút. Nếu là cô và Văn Tiêu Tiêu đến ăn, có lẽ sẽ thử thách một chút.
Cô và Văn Tiêu Tiêu đều là người ăn cay được.
Ngụy Tầm ngẩng đầu xin ý kiến mọi người. Hạ Chước Phong nghe đến chọn độ cay, ánh mắt sáng lên, liếc nhìn Diệp Lăng một cái. Diệp Lăng nhìn qua, Hạ Chước Phong lại lập tức chuyển ánh mắt đi.
"Tớ nhớ mọi người đều ăn cay được nhỉ, vậy rất cay đi, vừa hay thử xem cấp độ cay ở thành phố A là thế nào." Hạ Chước Phong lẩm bẩm một câu.
"Không được." Diệp Lăng dứt khoát bác bỏ ý kiến của Hạ Chước Phong.
Những người khác quả thực đều ăn cay được, nhưng Hạ Chước Phong ăn uống vừa lề mề lại thích ăn cay, tối bụng đau là cô ấy chịu.
Hạ Chước Phong tức khắc bốc hỏa, "Rất cay thì sao? Cậu lại không phải không ăn được?"
"Cậu ăn không nổi cay đến mức đó đâu." Diệp Lăng nhìn vào mắt Hạ Chước Phong.
Nhìn đôi mắt Diệp Lăng như có thể nhìn thấu mình, Hạ Chước Phong né tránh, cô quật cường nói: "Không cần cậu lo."
"Cay bình thường đi, nếu không chịu nổi thì chúng ta nhúng canh cũng được." Ngụy Tầm ra mặt hòa giải.
"Đúng vậy đúng vậy, nghe nói cay bên thành phố A vẫn rất cay." Đào Tử phụ họa.
"Ừm, được." Diệp Lăng cũng đồng ý.
Hạ Chước Phong không nói gì, cúi đầu nhìn bát đũa đũa.
Đào Tử cảm nhận được không khí quỷ dị, khó trách khoảng thời gian này hầu như không thấy Diệp Lăng và Hạ Chước Phong xuất hiện cùng lúc trong nhóm, hóa ra hai người đã cãi nhau.
Có Diệp Lăng ở bên cạnh, Hạ Chước Phong cũng không nói chuyện nhiều.
Năm người mang theo không khí có chút ngột ngạt ăn xong bữa lẩu này.
Đào Tử nhìn điện thoại, "A! Tớ quên trích dẫn tài liệu tham khảo luận văn rồi! Phải nộp trước ngày mai, tớ phải về khách sạn một chuyến!"
Đào Tử xin lỗi nhìn bốn người, đi xe trước một bước trở về khách sạn.
Ở cửa quán lẩu, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Diệp Lăng và Hạ Chước Phong, "À, cái kia, Diệp Lăng, Hạ Chước Phong, chúng tớ đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ trường học giao hôm qua vẫn chưa hoàn thành. Xin lỗi, chúng tớ cũng đi trước đây, hẹn ngày mai nhé!" Lời viện cớ thực sự vụng về.
Hạ Chước Phong không thể tin được nhìn Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu rời đi, dường như ý thức được điều gì, phẫn nộ nhìn về phía Diệp Lăng.
Bốn người đều đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Lăng và Hạ Chước Phong đứng tại chỗ.
"Đi thôi, đừng chắn ở cửa ảnh hưởng công việc kinh doanh của người khác." Diệp Lăng ý đồ kéo cánh tay Hạ Chước Phong.
Hạ Chước Phong dùng sức hất tay Diệp Lăng ra, "Không cần cậu quản." Sau đó giận đùng đùng bỏ đi.
Diệp Lăng trầm mặc nhìn bóng lưng Hạ Chước Phong rời đi, không nói gì, chỉ là vẫn luôn yên lặng đi theo sau lưng Hạ Chước Phong.
Hạ Chước Phong nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Lăng, đi càng lúc càng nhanh hơn.
Không biết đã đi bao lâu, Hạ Chước Phong đột nhiên không còn nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Lăng nữa.
Cuộc sống về đêm ở thành phố A cực kỳ phong phú, trên đường người tấp nập ồn ào, một mảnh xa hoa truỵ lạc.
Tim Hạ Chước Phong giật mình, bước chân chậm lại. Cô dựng tai lên lắng nghe, tiếng bước chân Diệp Lăng quả thật không còn nữa. Cô hoảng hốt dừng bước, quay người nhìn về phía sau.
Diệp Lăng vẫn ở ngay phía sau cách đó không xa, thu hồi điện thoại đã quét mã xong, cầm một chuỗi kẹo hồ lô nhìn cô.
Hạ Chước Phong lập tức thu quay đầu lại, chột dạ một cách khó hiểu, có cảm giác bị bắt quả tang. Mặt cô nóng bừng, Hạ Chước Phong nhìn đường phố, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Diệp Lăng từ phía sau đuổi theo bắt lấy cánh tay Hạ Chước Phong, bất đắc dĩ nhìn cô: "Đừng chạy, mua cho cậu này."
Hạ Chước Phong lại lần nữa dùng sức hất tay Diệp Lăng ra, ánh mắt nhìn cô ấy giống như giấu một ngọn lửa, "Ai chạy? Không phải cậu chạy trước à?"
Nói xong câu đó, nụ cười trên mặt Diệp Lăng lập tức tiêu tán, môi rủ xuống, ngơ ngẩn nhìn Hạ Chước Phong.
Hạ Chước Phong nhìn Diệp Lăng bộ dạng này trong lòng càng tức giận, cô không cần kẹo hồ lô của Diệp Lăng, chính mình giận đùng đùng bỏ đi.
Hạ Chước Phong chạy ra rất xa, chạy mệt, cô ngồi trên ghế dài ven đường, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Diệp Lăng quả nhiên thật sự không đuổi theo.
Chắc là đã chạy ra khỏi phố xá sầm uất, người xung quanh cũng không còn đông đúc như vậy. Nhiệt độ không khí buổi tối ở thành phố A càng thấp, áo khoác trên người Hạ Chước Phong hơi mỏng.
Gió thổi qua, Hạ Chước Phong run lập cập. Cô hít hít cái mũi chua xót, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Diệp Lăng quả nhiên thật sự không đuổi kịp.
Cô cúi đầu, mấy giọt nước trong suốt nặng trĩu rơi xuống đùi đang đặt trên đầu gối. Hạ Chước Phong sững sờ, cô đưa tay lên lau mặt, cô lại rơi nước mắt.
Một chiếc khăn giấy màu trắng đưa tới trước mặt cô, bóng dáng quen thuộc ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Giọng nói ôn nhu làm mũi Hạ Chước Phong càng chua xót, nước mắt cũng không ngăn được chảy xuống, "Tớ sai rồi, đừng khóc."
Ánh đèn neon như dòng xe cộ trên đường phố thành phố A kéo dài không dứt.
Ngụy Tầm lái xe, Văn Tiêu Tiêu ngồi ở ghế phụ, hai tay đan chéo, trong lòng rất căng thẳng. Cô lo lắng việc họ làm như vậy có thể ý tốt lại thành kết quả xấu.
Ngụy Tầm nhìn thấy cảm xúc bất an của Văn Tiêu Tiêu qua khóe mắt, an ủi nàng: "Không sao đâu Tiêu Tiêu, tình cảm của họ trước kia tốt như vậy, khẳng định là có hiểu lầm gì đó ở giữa thôi."
"Diệp Lăng hôm nay chẳng phải đã đến rồi sao? Khẳng định là đến xin lỗi đấy."
"Ngày mai chúng ta không phải còn hẹn nhau cùng nhau đi chơi sao. Nếu ngày mai không khí giữa hai người họ vẫn rất tệ, chúng ta sẽ không tác hợp nữa."
Văn Tiêu Tiêu gật đầu, cảm xúc bất an trong lòng giảm đi một chút.
Về đến nhà, Ngụy Tầm ôm nàng lên, trán chạm vào trán Văn Tiêu Tiêu.
"Nói đi, Tiêu Tiêu, hôm nay ăn lẩu cậu một chút cũng không nhìn mình." Ngụy Tầm trong lòng sớm đã ghen tuông tràn đầy.
Lúc ăn lẩu, Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn căng thẳng chú ý tình hình giữa Diệp Lăng và Hạ Chước Phong, làm lơ Ngụy Tầm luôn.
Đáng tiếc là Ngụy Tầm vẫn luôn gắp đồ ăn cho Văn Tiêu Tiêu, sợ nàng không ăn no. Kết quả chờ Văn Tiêu Tiêu chú ý đến miếng thịt cuốn được cuộn kỹ lưỡng với nước sốt trong đĩa mình, thì nó đã nguội rồi.
Ánh mắt Văn Tiêu Tiêu mơ hồ, nàng quả thật không chú ý đến Ngụy Tầm nhiều.
"Cậu bồi thường cho mình thế nào." Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu, trong mắt có thứ gì đó đang bùng cháy.
Văn Tiêu Tiêu đẩy khuôn mặt Ngụy Tầm đang lại gần hơn, vành tai nàng hồng thấu, ngón chân cuộn tròn lại.
Đánh thủ ngữ: Không được, ngày mai còn phải cùng các cậu ấy ra ngoài.
Ngụy Tầm cố ý không nhìn thủ ngữ của Văn Tiêu Tiêu, mà là nhìn chằm chằm vành tai đỏ hồng giống như quả anh đào kia. Trong cổ họng cô có chút khô rát.
Không đợi Văn Tiêu Tiêu tiếp tục nói, Ngụy Tầm đã ngậm lấy vành tai làm người ta thèm nhỏ dãi kia.
Tai Văn Tiêu Tiêu cực kỳ mẫn cảm, nàng nắm chặt quần áo trên vai Ngụy Tầm, phát ra tiếng "ưm ư" cực nhỏ.
Cảm giác ngứa ngáy râm ran lan tràn từ vành tai mở ra.
Ngụy Tầm vẫn còn ngậm lấy và liếm vành tai xinh đẹp kia. Văn Tiêu Tiêu có chút xấu hổ và giận dữ, dùng sức nhéo nhéo tai Ngụy Tầm.
"Tê— đau quá." Ngụy Tầm ngậm vành tai nói lầm bầm, nhưng vẫn không nỡ buông ra.
Ngụy Tầm hôn dọc theo vành tai xuống cổ, dừng lại ở xương quai xanh. Cô lưu luyến hôn môi Văn Tiêu Tiêu, cô biết, nếu không dừng lại, sự việc sẽ không thể vãn hồi.
Tai Văn Tiêu Tiêu nóng rực gần như muốn thiêu cháy người. Cảm giác liếm mút dường như vẫn còn đọng lại trên vành tai.
"Rất thích cậu, bảo bối." Lời tỏ tình trắng trợn của Ngụy Tầm lại đến.
Văn Tiêu Tiêu chống đỡ không nổi, nghe được lời này liền cả người bủn rủn. Trong lòng nàng nảy lên vị ngọt, cái gì cũng nghe theo Ngụy Tầm.
Nàng nhắm mắt lại. Ngụy Tầm chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt nàng, rồi buông tha nàng.
Văn Tiêu Tiêu mở mắt ra, Ngụy Tầm ngồi xổm xuống thay dép lê cho nàng.
Ngày hôm sau
Năm người đi đến khu thắng cảnh lâm viên nổi tiếng của thành phố A, nơi đó vô cùng xinh đẹp. Đây là điều mà năm người đã hẹn ước từ sớm.
Hạ Chước Phong vẫn không nói chuyện với Diệp Lăng, nhưng không khí giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều, không còn căng thẳng như vậy.
Đào Tử ngáp một cái. Cô ấy đã thức trắng đêm hôm qua, tiện thể còn sửa chữa những chỗ khác của luận văn.
Đào Tử mơ mơ màng màng nhìn Hạ Chước Phong, "Hạ Chước Phong, tối qua cậu không về khách sạn à?"
Hai người cùng đến, đặt một phòng đôi. Xa lạ nơi đất khách, hai người coi như có thể chiếu cố lẫn nhau.
Mặt Hạ Chước Phong đỏ lên, ngượng ngùng xoắn xuýt, ánh mắt mơ hồ, "Hôm qua về muộn quá, tớ sợ làm phiền cậu, nên tùy tiện ở lại một phòng gần đó để nghỉ ngơi."
Diệp Lăng ý vị xâu xa liếc nhìn Hạ Chước Phong một cái.
Hạ Chước Phong trừng mắt nhìn Diệp Lăng một cái.
Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu đều chú ý đến những hành động nhỏ của hai người, nhìn nhau cười, biết hai người hẳn là đã hòa giải.
Đào Tử còn hơi chưa tỉnh táo, cô gật đầu, cũng không nghi ngờ tính xác thực trong đó.
Ngày hôm đó năm người chơi rất vui vẻ, dường như muốn trút hết mọi buồn bực trong lòng kể từ khi lên đại học. Buổi chiều họ còn đi công viên trò chơi lớn nhất thành phố A, nơi có tàu lượn siêu tốc cao nhất cả nước.
Năm người đều ngồi. Lúc tàu lượn siêu tốc từ đỉnh cao lao xuống, cảm giác không trọng lực đáng sợ kia trực tiếp làm Đào Tử mất hết sự mơ màng, tỉnh táo ngay lập tức.
Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu thứ Hai còn phải đi học, nên không thể ở lại bầu bạn với họ nữa, điều này hơi đáng tiếc.
"Không sao đâu! Lần sau các cậu đến tìm chúng tớ chơi mà." Hạ Chước Phong tùy tiện vỗ vỗ vai Văn Tiêu Tiêu, nở một nụ cười tươi.
"Đúng vậy, chúng tớ lúc nào cũng hoan nghênh." Diệp Lăng theo sát nói.
Hạ Chước Phong trừng mắt Diệp Lăng một cái, nhưng không phản bác.
Trước đây, Diệp Lăng chỉ cần một ánh mắt, Hạ Chước Phong liền biến thành chim cút. Bây giờ có sự thay đổi, lại trở nên thú vị hơn.
"Ha ha, lần sau các cậu cũng có thể đến thủ đô tìm tớ nha, thủ đô có rất nhiều đồ ăn ngon, đến lúc đó tớ dẫn các cậu đi ăn!" Đào Tử xách những món quà lưu niệm đã mua nói. Trước đây mọi người còn chưa phát hiện Đào Tử lại nghiện mua sắm như vậy.
Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu một lời đồng ý, thời gian đại học rất nhiều, có thời gian nhất định sẽ lại đi tìm mọi người chơi.
Hai người cứ như vậy chia tay với họ.
Hai người về đến nhà, Văn Tiêu Tiêu vội vã chạy đến thư phòng mở máy tính.
"Sao vậy?" Ngụy Tầm vừa mới dọn dẹp xong đồ đạc mua về, đi vào thư phòng.
Cô thấy Văn Tiêu Tiêu đang xem thư điện tử.
Văn Tiêu Tiêu kích động nhảy dựng lên ôm Ngụy Tầm một cái, mở nội dung thư điện tử trên máy tính cho Ngụy Tầm xem.
Ngụy Tầm cúi người xuống xem thư điện tử.
Người gửi là người mà Văn Tiêu Tiêu đã từng nhắc đến, vị giáo viên phiên dịch hồi cấp ba.
Trong thời gian đó Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn giữ liên lạc với vị giáo viên này. Vị giáo viên này nói với Văn Tiêu Tiêu rằng cô ấy sẽ chuyển công tác về trường của Tiêu Tiêu vào cuối tháng Sáu năm sau.
Vị giáo viên này có ơn tri ngộ đối với Văn Tiêu Tiêu, đã giúp đỡ Văn Tiêu Tiêu ở rất nhiều phương diện, bảo sao Văn Tiêu Tiêu không thể không phấn khích.
Về tình về lý, Văn Tiêu Tiêu đều nên cảm ơn vị giáo viên này một cách tử tế.
Theo đề nghị của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu hồi đáp vị giáo viên này một thư điện tử chính thức, gửi lời mời đến giáo viên.
Nếu giáo viên đến thành phố A, nhất định phải cho Văn Tiêu Tiêu mời cô ấy một bữa cơm.
Giáo viên rất nhanh đã trả lời, đồng ý.
Văn Tiêu Tiêu vô cùng phấn khích. Nàng biết vị giáo viên này là một vị giáo sư, phụ trách nghiên cứu sinh. Nếu giáo viên thật sự đến trường của họ, Văn Tiêu Tiêu hy vọng sau này có thể tiếp tục đào tạo chuyên sâu dưới sự hướng dẫn của cô ấy.
Tắm rửa xong, Văn Tiêu Tiêu nằm trên giường, sự phấn khích đó vẫn chưa qua đi.
Nàng trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, không ngủ được.
Ngụy Tầm từ ngoài cửa bước vào. Cô vừa mới đi lấy nước, liền thấy Văn Tiêu Tiêu đang xoắn vặn người trên giường.
Ngụy Tầm đặt cốc nước ở tủ đầu giường, bắt lấy nàng, cười hỏi: "Vui vẻ đến vậy sao?"
Văn Tiêu Tiêu dùng sức gật đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm khẽ mỉm cười. Cô thật sự đã lâu không thấy Văn Tiêu Tiêu vui vẻ như vậy.
Văn Tiêu Tiêu nâng người dậy, hôn lên má và môi Ngụy Tầm. Hương thơm của dầu gội len lỏi vào mũi Ngụy Tầm.
Lần này Ngụy Tầm cũng vui vẻ lên.
Ngày mai hai người đều có tiết học sớm, hai người lại đùa giỡn một lúc, liền ngoan ngoãn đi ngủ.
Không có ông nội thúc giục, Ngụy Tầm ở trường học như cá gặp nước. Thời gian năm nhất cô đã thi được hai cái chứng chỉ, thành tích dẫn đầu trong trường học.
Văn Tiêu Tiêu càng xuất sắc hơn, học kỳ này nàng đạt điểm chuyên ngành cao nhất, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lý Đông Thành im lặng đã lâu đột nhiên bắt đầu gây chuyện.
Cho dù tin đồn trong trường đã rõ ràng như vậy, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu cũng thường xuyên đi cùng nhau. Quan sát kỹ lưỡng còn có thể phát hiện hai người thường xuyên ôm và hôn môi.
Nhưng Lý Đông Thành cố tình không tin, hai người phụ nữ thì có tình yêu gì được.
Cha hắn đột nhiên không cho hắn theo đuổi Ngụy Tầm, Lý Đông Thành vừa hay. Hắn vốn dĩ không thích kiểu phụ nữ quá cường thế như Ngụy Tầm, cưới về nhà chỉ tự mình chịu tội. Vẫn là kiểu con gái ngoan ngoãn như Tiêu Tiêu thích hợp làm vợ hơn.
Văn Tiêu Tiêu còn là người câm, mình lại còn thích cô ấy như vậy, cô ấy khẳng định rất cảm động đi, Tiêu Tiêu thật đúng là vận khí tốt à! Lý Đông Thành chìm đắm trong thế giới "anh hùng cứu mỹ nhân" của mình, nhất thời vô pháp tự kiềm chế.
Lý Đông Thành quên mất lời cảnh cáo của Ngụy Tầm, lại bắt đầu lởn vởn trước mặt Văn Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu, ngày mai có muốn cùng tôi ăn cơm không? Tôi đã đặt trước một chỗ ở nhà hàng tầng cao nhất thành phố A. Nghe nói từ đó có thể nhìn xuống trung tâm thành phố A, đặc biệt xinh đẹp." Lý Đông Thành chống bàn, lắc lắc tóc của mình.
Nhà hàng tầng cao nhất là một nhà hàng hot trên mạng rất nổi tiếng ở thành phố A. Đặt một chỗ ăn cơm thôi đã phải đợi rất lâu, càng khỏi phải nói đến giá cả của một bữa ăn.
Văn Tiêu Tiêu bị cắt ngang dòng suy nghĩ phiên dịch, nàng lập tức nhíu mày. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Rất lâu trước, nàng không phải đã nói rõ ràng với Lý Đông Thành sao?
Văn Tiêu Tiêu dùng bút bi viết chữ to trên giấy nháp: Ngại quá, bạn học Lý Đông Thành, tôi đã có đối tượng.
Lý Đông Thành liếc mắt một cái, thấy lời Văn Tiêu Tiêu viết trên giấy.
Cười nhạo một tiếng, nói: "Cậu sẽ không nói là Ngụy Tầm đi? Cậu yên tâm, tuy rằng chuyện cậu và Ngụy Tầm ồn ào trên diễn đàn, nhưng tôi tin rằng, chuyện này nhất định là giả."
Được rồi, Văn Tiêu Tiêu bất đắc dĩ và cạn lời nhìn Lý Đông Thành.
Đành phải viết trên giấy: Tôi thật sự không thích cậu, bạn học Lý Đông Thành, xin cậu đừng đến quấy rầy tôi nữa.
Viết xong những lời này, Văn Tiêu Tiêu liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc chạy lấy người. Đây là trong phòng học chuyên ngành, tuy rằng vừa mới tan học, nhưng không ít bạn học vẫn còn ở lại.
Văn Tiêu Tiêu thật sự không có sở thích làm động vật trong vườn bách thú.
Nụ cười trên mặt Lý Đông Thành nhìn thấy những lời này lập tức đông lại. Bạn cùng bàn của Văn Tiêu Tiêu cũng thấy những lời này, nhịn không được bật cười. Bạn cùng bàn im lặng gõ chữ trên điện thoại.
Một truyền mười, mười truyền trăm, người trong lớp rất nhanh đều biết chuyện này, nhìn Lý Đông Thành, nhịn không được cười ra tiếng.
Lý Đông Thành cảm thấy mất mặt, hắn hừ lạnh một tiếng, "Tiêu Tiêu, cậu là chưa thử qua đàn ông, mới không biết đàn ông tốt." Lý Đông Thành vừa nãy còn không thừa nhận tình yêu của Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu, lúc này bị từ chối trước mặt mọi người, lại bắt đầu một bộ ngôn luận khác của hắn.
Cả lớp ồ lên, không ngờ Lý Đông Thành nhìn qua văn văn tĩnh tĩnh, ngày thường ở chung cũng coi như lễ phép, lại nói ra loại lời làm người ta cảm thấy hạ lưu ghê tởm như vậy.
Văn Tiêu Tiêu nghe được câu nói có tính chất vũ nhục này của Lý Đông Thành, thật sự không thể duy trì được biểu cảm trên mặt mình. Biểu cảm Văn Tiêu Tiêu nháy mắt lạnh xuống, nàng cắn răng, trong lòng có vô số lời muốn phản bác, nhưng lại không có cách nào nói ra.
"Đàn ông tốt như vậy, cậu sao không đi thử xem?" Giọng nói mang theo khí lạnh truyền đến từ cửa.
Ngụy Tầm cầm sách đi nhanh vào phòng học. Vừa rồi bạn cùng phòng Văn Tiêu Tiêu đã mật báo cho cô. Cô vốn dĩ đang đợi Văn Tiêu Tiêu ở bên ngoài phòng học, nhìn thấy tin nhắn, lập tức đi vào.
Lý Đông Thành quay đầu lại, Ngụy, Ngụy Tầm? Hắn hơi sợ Ngụy Tầm, thấy Ngụy Tầm đi tới, lùi lại vài bước.
Ngụy Tầm nghiêng mắt nhìn Lý Đông Thành một cái, lạnh lùng nói: "Tôi đã cảnh cáo cậu trước rồi."
Để lại một câu nói như vậy, Ngụy Tầm liền kéo tay Văn Tiêu Tiêu đi ra.
Ra khỏi\lớp học, Ngụy Tầm đưa tay về phía Văn Tiêu Tiêu, "Điện thoại."
Văn Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đặt điện thoại vào tay Ngụy Tầm. Ngụy Tầm mở điện thoại của Văn Tiêu Tiêu, hai người đều biết mật mã của nhau.
Mở phần mềm trò chuyện, tìm thấy Lý Đông Thành, kéo vào danh sách đen, xong việc.
Sau đó trả điện thoại lại cho Văn Tiêu Tiêu.
"Về sau gặp loại người này, không cần ngượng ngùng, trực tiếp tỏ rõ cự tuyệt họ. Nếu không họ sẽ cảm thấy cậu là đang muốn giả vờ từ chối, không ngừng quấy rầy cậu, đã biết chưa?"
Ngụy Tầm nghiêm túc nhìn Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu cái hiểu cái không gật đầu.
Ngụy Tầm thở dài, sao có lúc lại thông minh như vậy, có lúc lại giống như ngốc đầu ngỗng vậy chứ? Ngụy Tầm xoa đầu Văn Tiêu Tiêu, "Nếu là lại gặp loại người này, cậu trực tiếp nói với mình."
Văn Tiêu Tiêu gật đầu. Người như Lý Đông Thành quả thật rất đáng ghét, rõ ràng đã cự tuyệt hắn, hắn vẫn không ngừng quấy rầy người khác.
Buổi tối Văn Tiêu Tiêu còn có một tiết tự chọn, Ngụy Tầm không có tiết.
Ngụy Tầm gọi điện thoại cho Lý Đông Thành.
"Alo? Ai đó?"
"Tôi, Ngụy Tầm, đến sau khán đài sân thể dục một chuyến." Nói xong, Ngụy Tầm liền cúp điện thoại.
Ngụy Tầm liệu định, với cái tính cách tự đại của Lý Đông Thành nhất định sẽ đến.
Đúng như dự đoán, Lý Đông Thành đến, bất quá hắn còn coi như có đầu óc, không đến một mình, phía sau còn đi theo một nam sinh.
"Ê, tôi nói Ngụy Tầm, cậu cũng không cần mang thù như vậy đi."
"Cũng không phải là trong nhà bắt chúng ta đính hôn sao, cậu đến nỗi vẫn luôn trả thù tôi sao, ngay cả bạn gái tôi cũng phải đoạt." Lý Đông Thành đứng cách Ngụy Tầm 3 mét, ngữ khí khó chịu nói.
Ngụy Tầm quả thực bị Lý Đông Thành chọc cười tức giận. Trước không nói đến trả thù, Lý Đông Thành cái đầu ngốc này lại dám tự coi Văn Tiêu Tiêu là bạn gái hắn.
Ngụy Tầm lười lý luận với hắn, cô vận động gân cốt.
Lý Đông Thành sợ hãi lùi lại mấy bước. Hắn có nghe ông nội Ngụy Tầm nói qua Ngụy Tầm luyện qua mấy năm tán thủ, bất quá hai người con trai lớn như bọn họ sợ cái gì!
Nghĩ vậy, Lý Đông Thành lại dựng thẳng ngực.
...
"A!" Theo tiếng hét thảm cuối cùng phát ra từ phía sau sân thể dục, Ngụy Tầm vỗ vỗ tay, rời khỏi sân thể dục.
Ngụy Tầm lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn đồng hồ, Văn Tiêu Tiêu cũng gần tan học.
Cô chạy đến ngoài cầu thang hội trường lớp tự chọn.
Theo tiếng chuông vang lên, học sinh trong phòng học lục tục đi ra, nhưng vẫn chưa thấy Văn Tiêu Tiêu đâu.
Ngụy Tầm thò đầu từ cửa vào, tìm kiếm bóng dáng Văn Tiêu Tiêu.
Hàng thứ 5 từ bên trái, Văn Tiêu Tiêu đang ngồi trên ghế xem điện thoại.
Ngụy Tầm rón rén đi đến phía sau Văn Tiêu Tiêu, vỗ vỗ vai trái Văn Tiêu Tiêu, sau đó vòng qua bên phải Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu theo bản năng nhìn sang bên trái, nhưng không có ai, lại nhìn sang bên phải, liền thấy Ngụy Tầm đang cười nhìn .nàng
Văn Tiêu Tiêu thở phào, dọa nàng nhảy dựng.
Rõ ràng hồi cấp ba đã bị chiêu này của Ngụy Tầm lừa rất nhiều lần, lên đại học vẫn chưa sửa được.
Ngụy Tầm từ hàng ghế sau vòng trở lại bên cạnh Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu đưa điện thoại cho cô, muốn cô xem bài đăng hot trên diễn đàn.
Kinh hãi! Hai nam sinh trần truồng ở phía sau sân thể dục...
Cái tiêu đề này thật sự học được chân truyền của một dạng tin tức giật gân, phàm là người nào hóng hớt đều sẽ bấm vào.
Hình ảnh là hai tấm ảnh đã che mờ, hai nam sinh trần truồng chỉ mặc quần lót ôm nhau.
Ngụy Tầm nhịn không được cười ra tiếng.
Văn Tiêu Tiêu dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô. Văn Tiêu Tiêu thông qua quần áo ở bên cạnh nhìn ra, bên trong có một bộ dường như là bộ hôm nay Lý Đông Thành mặc.
Ngụy Tầm chớp chớp mắt về phía Văn Tiêu Tiêu, đặt ngón trỏ lên môi, làm khẩu hình, Bí mật.
Người như Lý Đông Thành quan tâm nhất chính là thể diện. Ngụy Tầm vốn dĩ chỉ muốn chụp mấy tấm ảnh xấu của hắn đăng lên diễn đàn.
Nhưng hắn lại vừa hay dẫn theo một người đàn ông, hơn nữa lời nói hôm nay của Lý Đông Thành làm Ngụy Tầm thực sự rất khó chịu.
Vì thế cô nhất thời nổi lòng tham, lột sạch hai người, sau đó dùng ống tay áo cột vào cùng nhau.
Sân thể dục bên kia nhiều người như vậy, cho dù phía sau khán đài người tương đối ít, nhưng ít nhiều vẫn sẽ có vài người đi qua.
Vì thế Ngụy Tầm cột họ vào nhau xong, liền tiêu sái rời đi.
Ai bảo Lý Đông Thành kỳ thị đồng tính luyến ái.
Có mối quan hệ gia đình của hắn bên kia, Lý Đông Thành cũng không dám đến tìm cô gây rắc rối.
Chuyện này ở Đại học A náo động ồn ào, Lý Đông Thành không dám nói ra chân tướng, điều đó quá mất mặt, vì thế hắn và nam sinh kia đồng thời bị nhà trường xử phạt.
Cuối cùng, hắn không dám lắc lư trước mặt Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu nữa.
Người dạy người, dạy không được, sự việc dạy người, một lần liền biết.
Năm nhất trôi qua rất nhanh. Ngụy Tầm nghỉ hè dưới sự sắp xếp của cha mẹ, bắt đầu từ cơ sở, tìm hiểu quy trình nghiệp vụ của công ty.
Mọi người không biết thân phận thật sự của Ngụy Tầm, rất nhanh liền hòa nhập với cô.
Vị giáo viên của Văn Tiêu Tiêu sẽ chuyển đến trường A nhậm chức vào học kỳ sau. Văn Tiêu Tiêu đã gặp mặt giáo viên, giáo viên càng thêm hài lòng với Văn Tiêu Tiêu. Rốt cuộc đứa trẻ thông minh lại nỗ lực, ai mà không thích chứ?
Cô ấy tiết lộ với Văn Tiêu Tiêu rằng học kỳ sau sẽ có một cuộc thi đấu phiên dịch quan trọng, hy vọng nàng có thể tham gia.
Văn Tiêu Tiêu biết được, lập tức đi tra cứu cuộc thi này cùng với một số tài liệu của những năm trước.
Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu đều đang tiến triển tốt hơn trên quỹ đạo của mình.
Đầu năm đại học thứ hai
Văn Tiêu Tiêu liền lập nhóm, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi mà giáo viên nói.
Cộng thêm thời gian nghỉ hè, Văn Tiêu Tiêu đã chuẩn bị cho cuộc thi này ròng rã ba tháng rưỡi.
Nàng làm người dịch viết quan trọng, cùng với các thành viên đáng tin cậy và giáo viên làm giáo viên chỉ đạo. Nhóm của nàng một đường vượt qua mọi chướng ngại, xông vào trận chung kết.
Trường Đại học A của họ tổng cộng có hai nhóm đi vào vòng bán kết đợt thứ hai, xông vào vòng chung kết, họ chính là một trong số đó.
Trận chung kết sẽ diễn ra ở tỉnh ngoài, tại Thủ đô. Trường học hỗ trợ chi phí đi lại và ăn ở cho đội ngũ vào chung kết. Nếu đạt giải, nhà trường còn sẽ thưởng thêm một khoản tiền thưởng.
Con số khả quan, các thành viên trong tổ đều vì thế mà lòng nhiệt huyết dâng trào, tràn đầy động lực.
Văn Tiêu Tiêu nhìn thông báo trên điện thoại, trong lòng vừa kích động lại vừa lo lắng.
Nàng lập tức kể tin tức này cho Ngụy Tầm.
Về đến nhà.
Ngụy Tầm bế nàng lên xoay một vòng, Văn Tiêu Tiêu căng thẳng nắm chặt cánh tay Ngụy Tầm.
"Tiêu Tiêu nhà chúng ta quá lợi hại! Lại xông vào trận chung kết! Cuộc thi này rất khó để vào chung kết đấy!"
"Đến lúc đó mình sẽ đi cùng cậu!"
Ngụy Tầm đặt nàng xuống, xoa đầu Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn cô, đánh thủ ngữ: Thật sao?
Ngụy Tầm: "Đương nhiên là thật, chuyện mình nói có khi nào là giả đâu?"
Nhìn vẻ Văn Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, Ngụy Tầm đương nhiên biết nàng đang lo lắng điều gì. Ngụy Tầm tuy đã nhập học, nhưng vẫn phải bận rộn một số công việc bên công ty.
Cô đã tham gia vào một dự án trong kỳ nghỉ hè, chịu trách nhiệm rất nhiều về nội dung. Cô không thể dễ dàng rời đi, cho nên sau khi trở lại trường, cô vừa đi học vừa xử lý công việc công ty, bận tối mày tối mặt.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều bận rộn, nhưng cuộc sống trôi qua vô cùng phong phú.
"Không sao, cậu không phải nói trận chung kết còn hai tuần nữa sao. Lúc đó dự án bên mình chắc đã kết thúc rồi. Cho dù không kết thúc, mình cũng sẽ xin nghỉ để đi cùng cậu!"
Văn Tiêu Tiêu oán trách nhìn Ngụy Tầm một cái, ra hiệu không được nói đùa.
Ngụy Tầm cười hì hì, trong lòng đã chuẩn bị tăng ca suốt hai tuần này. Mỗi một thời khắc quan trọng trong cuộc đời Tiêu Tiêu, cô đều không muốn bỏ lỡ.
"Hơn nữa Đào Tử không phải đang học ở Thủ đô sao? Đến lúc đó chúng ta có thể đi tìm cậu ấy chơi."
Văn Tiêu Tiêu như suy tư gì rồi gật đầu.
Hai người đều từ chế độ bận rộn chuyển sang chế độ cuồng công việc. Ngay cả cuối tuần về nhà, hai người cũng thường ôm máy tính bận đến khuya.
Bạn bè xung quanh đều phàn nàn hai người là cặp đôi chăm học và làm việc quá mức.
Đến ngày xuất phát, trường học thống nhất mua vé máy bay. Hai đội tuyển được sắp xếp ở gần nhau.
Ngụy Tầm bên kia vẫn còn một chút việc cần kết thúc, nên cô đặt vé máy bay hai ngày sau.
Trên máy bay mọi người đều khá yên tĩnh, dù sao đến sân thi đấu, họ đều là đối thủ cạnh tranh của nhau.
Thực lực hai bên không thể xem thường, trong lòng mọi người đều vô cùng ngưng trọng. Rốt cuộc không ai muốn thua cuộc trong trận thi đấu đã dành nhiều thời gian chuẩn bị như vậy.
Đội đối thủ lại có một người làm Văn Tiêu Tiêu không ngờ tới: Lý Đông Thành.
Lúc thi đấu vòng trước nàng không thấy Lý Đông Thành, chẳng lẽ, là thành viên dự bị?
Nàng đã xem qua bảng điểm trong lớp, thành tích Lý Đông Thành không hề xuất sắc.
Nàng hơi lo lắng, nghĩ xem có nên nói cho Ngụy Tầm không. Cuối cùng, nàng vẫn bỏ điện thoại xuống. Mấy tháng nay Lý Đông Thành không đến quấy rầy nàng, hẳn là chỉ đơn thuần đi theo đoàn đội để kiếm kinh nghiệm thi đấu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz