ZingTruyen.Xyz

12 chòm sao || Tàn lửa giữa hỗn loạn

9. Mê Cung Khát Hơi Thở

Thaoooo22

Khu vực thứ nhất - Ares Ignis

Ánh mắt Ares Ignis chuyển sang lạnh lẽo và đầy căm hận. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn vương những vệt nước mắt khô, nhưng thần trí hắn đã hoàn toàn trở lại. Cơn giận dữ vì bị thao túng còn mạnh hơn sự sợ hãi.

Ares dồn năng lượng vào tay phải. Một luồng nhiệt cực kỳ cô đặc, sáng rực cuộn trên lòng bàn tay rồi phóng thẳng về phía con Rết Ngọc Bích đang quằn quại.

Kẻ Chủ Mưu vẫn rên rỉ sau đòn sóng âm của Gemini, đang ngóc đầu lên, từng đốt cơ thể ánh lên màu xanh ngọc như thủy tinh ướt, trơn trượt và lạnh lẽo. Hơi thở của nó làm không gian co rút, như thể không khí bị nuốt ngược lại.

Nhưng nó phản ứng nhanh đến đáng sợ.

Ngọn lửa đỏ rực xé toang bóng tối, lao thẳng vào thân sinh vật.

Nhưng trước khi chạm vào, nó lụi dần. Không có vụ nổ, không có sức nóng. Chỉ còn luồng khói trắng bốc ra, lạnh đến rát da.

Gemini cau mày. "Nó hấp thụ năng lượng à?"

Ares gầm khẽ, tung tiếp đòn khác, mạnh hơn, cuộn lửa xoáy ốc như bão. Một lần nữa, lửa biến mất trước khi tới mục tiêu.

Mỗi lần tấn công, thân con rết lại rung lên như hấp thụ, rồi co lại, như đang "tiêu hóa" ánh lửa. Nhưng sau đó không có thay đổi gì.

Ares trợn mắt. Gemini cũng cau mày, dõi theo con Rết, chờ đợi một biến đổi kỳ dị. Nhưng thân xác nó gần như không đổi.

Bản năng kiêu ngạo thúc Ares đáp trả, ba đòn lửa tiếp, mạnh hơn. Mỗi ngọn lại bị không khí xung quanh nuốt mất, chỉ để lại hơi nóng cháy và mùi khét như đất nung.

Mọi thứ thất bại. Kẻ Chủ Mưu chỉ lay động chậm rãi, không thương tích, không tiến hóa rõ rệt.

"Khốn kiếp! Sao lại thế này?" Ares rít lên. "Nó không hấp thụ năng lượng, mà cũng không bị tổn thương!"

Gemini nhìn vào khoảng không giữa họ và con Rết. Bình tĩnh quay trở lại, cô phân tích nhanh: nếu nó hút nhiệt thì phải có thay đổi, nếu nó phản kháng nhiệt thì phải có xung lực.

Nhưng không. Ngọn lửa bị tiêu tán một cách từ từ và gián tiếp.

Cô bất chợt nhớ đến lời của Aqua Vesper khi còn ở trên mặt đất, những lời mà một chiến binh như Ares sẽ chẳng bao giờ bận tâm:

"Ares, anh còn nhớ lời Aqua nói chứ?" Gemini lên tiếng, giọng cô dứt khoát cắt ngang cơn điên cuồng của hắn.

Ares vẫn dồn nhiệt, chuẩn bị cho đòn tiếp theo, cau có nhìn cô. "Lời nhảm nhí nào? Về việc nó cần máy tính của cô ta ư?"

"Không phải!" Gemini hét lên, cô tiến sát hơn. "Đặc tính của rết: Ưa ẩm, Sợ khô hạn."

Ares Ignis, người luôn coi lý thuyết khoa học là vô nghĩa, khựng lại.  Ánh mắt hắn quét qua không khí đặc quánh, qua vách ẩm và đất xốp.

"Không... nó không ăn lửa của tôi," hắn lẩm bẩm. "Lửa biến mất trước khi chạm tới nó."

Gemini bỗng hiểu ra: đó là lý do Kẻ Chủ Mưu vô hiệu hóa Ares đầu tiên. Trong môi trường ẩm này, chỉ hắn mới có thể giết chết con rết bằng cách triệt tiêu độ ẩm, còn cô thì không. Vậy nên nó không cố nhốt Gemini ngay khi cô thoát ra, mà lại đánh sập ý thức Ares ngay lập tức.

Một giây im lặng. Rồi Ares hạ tay, nhìn quanh. Đất ẩm. Trần hang đọng nước. Mọi thứ ở đây được thiết kế để bóp nghẹt lửa.

Gemini nghĩ Ares sẽ nổi điên, nhưng ngược lại hắn trầm ngâm. Ánh sáng trong mắt hắn không còn là lửa cuồng, mà là thứ gì đó lạnh và tập trung.

"Gemini." Giọng hắn khàn đặc. "Nếu nó ưa ẩm, và sợ khô hạn..."

Hắn đưa bàn tay phải lên, áp vào vách đất.

"...thì ta chỉ cần biến nơi này thành sa mạc."

Gemini nhíu mày. "Anh điên à? Nếu anh tăng nhiệt độ thêm nữa, toàn bộ mê cung sẽ sập—"

Ares cắt ngang, giọng thấp hơn, nhưng chắc nịch: "Không. Tôi không tăng. Tôi giảm."

Cô sững người. "Giảm...?"

Hắn nheo mắt, đôi môi nhếch thành nụ cười khó đoán:

"Nếu tôi hạ nhiệt độ không khí đột ngột, nước và hơi ẩm trong tường đất sẽ bốc hơi rồi ngưng tụ lại thành hơi nóng nén. Chỉ cần một điểm đánh lửa nhỏ..."

Gemini mở to mắt.

"...cả mê cung này sẽ biến thành lò nung đất."

Không khí dường như đông cứng. Hơi thở Gemini nghẹn lại trong cổ. Cô nhận ra Ares, gã chiến binh nóng nảy, tưởng chừng chỉ biết đốt lại đang tính toán như một nhà chiến lược thực thụ.

Ánh lửa mờ trên tay Ares dần dịu xuống, chỉ còn ánh cam nhạt, quấn lấy các hạt bụi đang bay lơ lửng.

"Anh..." – Gemini khẽ nói, gần như thốt ra trong vô thức – "Không phải là não cơ bắp như tôi nghĩ."

Ares nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh. "Không ngờ à? Đừng quên, tôi sống trong lửa. Môi trường này chỉ là trò chơi để tôi khai thác."

Gemini trợn mắt, trong lòng thở dài khẽ. "Cái tên này tự cao kinh khủng. Được cái mã đẹp chắc cũng vớt vát đi phần nào..."

Ares khựng lại một giây, nhíu mày. Gemini lườm, cười mỉa, rồi thầm nghĩ: "Thật ra cũng tạm ổn, miễn là đừng bùng lửa lên nữa là được.".

Ares bắt đầu gom năng lượng, không còn theo hướng bạo liệt. Ngọn lửa tập trung, đổi sắc sang đỏ sẫm, lặng lẽ như than hồng đang nén lại.

Kẻ Chủ Mưu – con Rết Ngọc Bích – bắt đầu rít lên. Nó nhận ra điều sắp đến. Cơ thể nó quằn quại, cố trườn đi.

Rồi — BÙM!

Một tiếng nổ câm.

Không có lửa, chỉ là ánh sáng trắng bừng lên như bình minh trong lòng đất.

Không khí ẩm bị nén đến cực hạn, sau đó bốc hơi, tạo nên một cú shock nhiệt khô rát lan khắp đường hầm.

Con Rết Ngọc Bích - Kẻ Chủ Mưu rú lên. Cơ thể nó nứt vỡ, hơi nước thoát ra thành sương trắng. Gemini và Ares cùng quay lưng, tránh vụ nổ thứ cấp.

Tường đất chuyển màu, đỏ sậm, nung chín, hóa đá.

Khi khói tan, Kẻ Chủ Mưu đã biến mất. Chỉ còn lại mùi đất nung và hơi nóng khô khốc, như thể chính mê cung đã bị thiêu rụi từ bên trong.

Gemini thở ra, mồ hôi chảy dọc cổ.

Ares đứng im, tay vẫn chạm vào vách. Ánh mắt hắn không còn dữ dội, mà sâu như tro tàn.

"Lần này," Gemini nói khẽ, "anh cứu cả hai ta thật rồi."

Ares đáp lại, chỉ bằng một tiếng thở phào khẽ đến mức gần như tan vào không khí.

Khu vực thứ năm - Scorpia Alistair, Sagi Aurelian, Aqua Vesper, Capri Blackwood.

Từ trên cao, một giọt chất nhầy rơi xuống vai Sagi, "tách" một tiếng khô khốc.

Và ở đâu đó trong bóng tối sâu hơn, vang lên âm thanh khe khẽ như tiếng hàng trăm cái chân nhỏ đang cào vào tường đất.

Capri Blackwood không quay lại. Cô biết họ đã bị bao vây.

"Scorpia," Capri nói, giọng lạnh lùng. "Năng lực của em có thể kiểm soát không khí. Hãy tạo một vùng chân không xung quanh chúng ta."

"Không được," Scorpia đáp, hơi thở cô gấp gáp. "Không khí ở đây bị điều chỉnh. Nếu tạo chân không, nó sẽ kéo hết không khí ra ngoài. Chúng ta sẽ chết vì ngạt ngay lập tức."

Capri im lặng một nhịp. Rồi cô nói rất nhẹ, nhưng đủ khiến sống lưng cả ba người còn lại lạnh băng:

"Vậy thì... cứ giết hết bọn kia."

Scorpia giật mình. Sagi cũng quay phắt sang Capri. Nhưng Capri không để họ kịp phản ứng.

"Scorpia, tạo vách khí che chắn bốn người chúng ta."

Scorpia vội vã tập trung. Cô dồn năng lượng tạo ra một lớp màn khí  dày đặc và vô hình, ngăn cách họ với Dị Uế của hang động.

Rồi Capri bước đến phía Sagi, đặt tay lên khẩu súng đang run khe khẽ của cậu, cùng nâng nó lên. Cô muốn mượn đạn của Sagi.

Ngay lúc đó, Aqua xen vào, giọng hơi hoảng:

"Này! Nếu oxy bất ngờ tăng nồng độ, tĩnh điện của cậu với tia lửa từ súng của thằng bé... có thể gây nổ đấy!"

Capri khựng lại vài giây, ánh mắt lóe lên như lưỡi chớp. Hai ngón tay trườn vào buồng đạn, kim loại rung lên như vừa tỉnh.

"Bắn đi!" Capri lạnh giọng nói.

Sagi bóp cò.

ĐOÀNG! Viên đạn bay ra như thiên thạch mini, xoắn vệt sáng trắng xanh.

"Phát nữa!"

ĐOÀNG! Viên đạn dừng giữa không trung, giãn nở, vỏ đỏ rực chuyển sang ánh xanh trắng, như bị bẻ cong dưới từ trường điện của Capri.

"Phát thứ ba!"

ĐOÀNG! Khối kim loại tròn bằng nắm tay lao như mũi kim thép sống, xé gió xuyên đàn Rết.

Các sinh vật rít lên, thân xanh ngọc bật tung, đòn đánh khiến bụi bay mịt mù. Tiếng xoạt xoạt xoạt vang dồn trong đường hầm, kim loại va vào vách, vào cơ thể rết, gợi cảm giác không gian bị kéo căng bởi sức mạnh vô hình.

Sagi há hốc miệng, không tin vào mắt mình. Dị Uế Rết ngóc đầu lên, nhưng ba khối kim loại liên tục cắm xuyên, như bị điều khiển bởi ý chí vô hình của Capri, chúng quằn quại điên cuồng, không còn cách phản kháng

Capri lúc này mới quay sang Aqua:

"Nếu tĩnh điện không tiếp xúc với môi trường bên ngoài thì không sao, đúng chứ?"

Aqua chớp mắt, rồi cười hơi ngây: "Phải."

Mặc dù bị áp đảo hoàn toàn, nhưng những con rết con vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí dường như cựa quậy điên cuồng hơn, như thể được điều khiển bởi một mệnh lệnh sinh học sâu hơn.

Sagi tiến về phía Capri, nòng súng trong tay cậu đã nguội.

"Không thể giết hết đàn con này. Chúng ta phải tìm con cầm đầu."

Capri vẫn giữ khuôn mặt lạnh như tiền, ánh mắt dõi theo đường đi của những mũi kim cuối cùng.

"Ừ," cô đáp, một tiếng đồng tình ngắn gọn nhưng đầy sức nặng.

Cô quay sang Scorpia Alistair, người đang run rẩy tập trung duy trì lớp màng khí vô hình, bảo vệ cả nhóm khỏi Dị Uế bên ngoài.

"Em gái Virgo," Capri ra lệnh. "Tiếp tục di chuyển. Duy trì vách khí và định vị các thành viên khác. Chúng ta sẽ đi tìm con cầm đầu."

"Còn chị Aqua?" Scorpia hỏi, lo lắng nhìn nhà khoa học đang hăng hái ghi chép lại mọi thứ trên giấy.

"Aqua, cậu theo sát tôi." Capri nói.

Aqua Vesper gật đầu, ánh mắt không rời tờ giấy. Cô đã quen với việc bị cuốn vào những tình huống nguy hiểm nhất. Nhưng cô an tâm việc đi cạnh Capri sẽ giúp cô an toàn.

Capri sau đó lùi lại, ra hiệu cho Scorpia dẫn đường. Scorpia hiểu ý. Vừa cố duy trì vách ngăn khí vừa tiến lên phía trước.

Họ nhanh chóng rời khỏi khoang hầm, để lại phía sau một bãi chiến trường lạnh lẽo của những mảnh xác rết. Bốn người họ di chuyển thành một khối vững chắc, được bao bọc trong lá chắn khí vô hình của Scorpia, đi sâu hơn vào mê cung đất ẩm thấp.

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung lắc.

Không phải là một rung chấn mạnh, mà là những chấn động khẽ, nối gót nhau, liên tục và không ngừng nghỉ. Nó giống như nhịp đập gấp gáp của một trái tim khổng lồ đang chịu đựng quá tải.

Scorpia Alistair ngay lập tức cau mày. Khả năng cảm nhận Khí tức của cô đã báo động về một sự thay đổi mật độ lớn trong lòng đất.

"Cái gì vậy?" Sagi hỏi, giọng anh đầy căng thẳng.

"Không phải Dị Uế," Scorpia đáp nhanh. "Nó là rung chấn nhiệt! Cấu trúc đất đang bị biến đổi!"

Aqua ôm chặt vali: "Nếu nhiệt độ biến đổi đột ngột... cả đường hầm sẽ sụp!"

RẦM!

Trần hầm nứt toác, đất đá nứt vỡ. Cả khối sụp xuống.

"CHẠY!" Capri hét. Nhưng đất đá lao xuống như cơn thác khổng lồ.

Scorpia cố gắng tạo vách khí mạnh nhất, nhưng hàng tấn đất đá không phải thứ mà một lá chắn vô hình có thể ngăn được.

Khối đất đá sụp đổ vẫn chưa dừng lại.

Capri lao tới, đứng dưới mảng đá to nhất. Một cú chạm — BÙM! — đá vỡ tan, tung hàng trăm mảnh sắc nhọn.

Xiềng xích kim loại quấn quanh chân, đã âm thầm áp chế sức mạnh cô bấy lâu, bị kéo căng tới cực hạn, phát ra tiếng rít chói tai, vang vọng như xé rách không khí.

Capri nhấc tay, một cơn sóng điện phát ra từ cô, ánh sáng xanh trắng vỡ tung, nện mạnh vào các mảnh đá còn sót lại. Từng nhịp xung kích, xen chậm và nhanh, đánh trúng đá, khiến nó vỡ tách, bật tung ra mọi hướng. Tiếng ĐÙNG – RẦM – XẸT XẸT như hòa nhịp với từng nhịp thở và bước chân, tạo nên bản giao hưởng hỗn loạn của lực và điện.

Bụi xoay quanh bốn người như bão cát, cuốn trôi mọi thứ trên mặt đất. Aqua ôm chặt vali. Scorpia cố gắng giữ vách khí, Sagi đứng sát bên, mắt dán vào Capri, chuẩn bị hỗ trợ.

Rồi cú lực cuối cùng, một vầng sáng xanh trắng chói lòa bùng lên. Khối đá vỡ tan, mở ra một khe hở khổng lồ, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua, soi rọi nơi bốn người mắc kẹt.

Bụi mù lắng xuống. Capri Blackwood đứng giữa đống đổ nát, cơ thể căng cứng, những tia điện quang xanh trắng vẫn còn nhảy múa quanh cơ thể. Ánh mắt cô lạnh như băng, nhưng uy lực phát ra khiến cả nhóm cảm giác như đứng trước một nữ thần giữa bão tàn phá.

Sagi thở hổn hển: "Mạnh... kinh khủng..."

Aqua cười khẩy, vẫn dán mắt vào ghi chép, nhưng ánh mắt long lanh kinh ngạc.

Scorpia, run rẩy nhưng tập trung, thở ra, thôi buông bỏ duy trì vách khí.

Capri đã cứu mạng họ.

Và đúng lúc ấy, Capri gục xuống. Đầu gối đập xuống nền đá vỡ, hai tay chống chật vật. Máu mũi rơi thành từng giọt đỏ tươi trên nền bụi.

Họ lao đến, nhưng âm thanh tách... tách... tách... khiến tất cả khựng lại.

Dưới váy rách tơi là sợi xích kim loại xám đen quấn quanh mắt cá chân Capri, chúng nhỏ và tinh xảo. Nó không đứt, phát sáng yếu ớt, như một sinh vật đang hấp hối sau khi nuốt phải quá nhiều sấm điện.

"Cái quái gì...?" Sagi thốt lên.

Aqua quỳ xuống, tay run nhẹ khi chạm vào xích. "Là thứ phong ấn năng lượng... Capri vừa vượt quá mức chịu đựng của nó."

Capri đưa tay cản lại, giọng khản đặc nhưng vẫn sắc như lưỡi kiếm: "Đừng phá. Nó mà phản ngược thì tôi nát trước."

Một giọt máu mũi rơi xuống nền đá. Nhưng ánh mắt cô vẫn hướng thẳng vào bóng tối phía trước, như thể vết thương chỉ là chuyện vặt.

Sagi đứng thẳng dậy, nhìn lên lỗ hổng Capri đã tạo trên trần hầm.

Sagi nghiến răng: "Chúng ta phải di chuyển. Nếu không Dị Uế sẽ kéo đến."

Capri gật nhẹ, lau vệt máu. "Đi."

Lỗ hổng trên trần hầm vẫn còn tỏa khói trắng. Nhờ cú bùng nổ của Capri, cả nhóm đã có một lối thoát, nhưng lại quá cao để leo lên bằng tay.

Scorpia ngẩng lên. Cơ thể cô phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ, lấp lánh mỏng mảnh. Cô hít sâu.

"Để em đưa mọi người lên."

Sagi nheo mắt. "Cậu còn bay nổi không?"

"Phải nổi."

Không ai nói thêm. Chỉ còn tiếng gió yếu dần theo mỗi lượt Scorpia mang từng người lao lên rồi quay xuống cái hố sâu hun hút. Mỗi lần trở lại, ánh sáng trên người cô lại nhạt hơn, chân cô run hơn.

Sagi rồi Aqua. Còn lại là Capri.

Đến chuyến cuối cùng, cô đáp xuống gần như quỵ hẳn, ánh trắng lập lòe như sắp tắt.

Capri cúi nhìn cô, giọng khàn:

"Không cần ép mình."

"Không. Để em." Nhẹ, nhưng không gì lay được. Từ trường của Capri rất nặng và gây nhiễu khí, nên Scorpia phải cố gấp đôi chỉ để giữ thăng bằng và kiểm soát lớp màng nâng.

Cô vòng tay qua lưng Capri. Ánh sáng trắng hé mở lần cuối, mỏng như sương, chập chờn như bóng đèn sắp tắt.

Cô bay lên. Chậm và run rẩy. Ngay khi ánh sáng trắng gần biến mất hoàn toàn, Sagi với tay xuống và kéo cả hai lên bờ. Scorpia đổ quỵ.

"Sao rồi?" Sagi hỏi, giọng trầm nhưng lo lắng thật sự.

Cô ngẩng lên, thở như đứt quãng, nhưng vẫn nở một nụ cười mệt:

"Vẫn bay được."

Khu vực thứ ba - Pisces Kitsune, Libra Valerius, và Cain Rivera

Pisces cầm đèn pin, dẫn đầu. Cô bước nhẹ, từng bước tránh tạo tiếng động trên nền đất ẩm.

Libra theo sát phía sau.

Cain vừa đi vừa phủi bụi khỏi mặt, cố gắng giữ nhịp theo Pisces.

Họ đi qua từng đường hầm ngoằn ngoèo, vòng quanh các cung đường chằng chịt, ánh sáng yếu dần, soi chỉ đủ để nhìn thấy mặt đất trơn và những đường rãnh khắc lên tường. Không gian cứ co cụm, mở ra, rồi lại thu hẹp, như thể mê cung đang "uốn cong" theo một logic riêng.

"Có khi... đúng là chúng ta lạc trong mê cung thật rồi." Cain nói nhỏ, như sợ phá vỡ lớp im lặng quánh đặc.

Anh quay sang hai người còn lại, giọng thấp và hơi gấp:

"Trong nhóm có ai cảm được không gian không?"

Im lặng. Chỉ có tiếng thở mệt mỏi phản lại trong bóng tối.

Họ tiếp tục di chuyển.

Không biết bao lâu trôi qua chỉ có những khúc quanh vô tận, ánh đèn pin yếu dần và tiếng đất lạo xạo dưới giày.

Cuối cùng, cả ba đều thấm mệt. Trán Cain lấm tấm mồ hôi. Libra bước chậm hẳn, dù vẫn cố giữ dáng thẳng lưng. Pisces thì hơi khựng lại, hơi thở trở nên nặng.

Libra dừng lại, dựa tay lên vách đá. Dù tóc bết mồ hôi và váy lấm lem, cô vẫn giữ được vẻ đoan trang kỳ lạ.

"Chúng ta nghỉ một chút được không?" Giọng cô khàn, nhưng vẫn giữ lịch thiệp mềm mỏng.

Pisces nhìn thoáng qua Libra rồi Cain, thấy cả hai đều xuống sức rõ rệt.

Pisces gật đầu thay cho lời nói.

Cô tắt đèn pin để tiết kiệm pin, mắt ba người từ từ làm quen với bóng tối.

Cả nhóm ngồi xuống nền đất ẩm.

Không khí trong đường hầm nặng mùi đất lạnh, hơi ngột ngạt nhưng im ắng đến lạ thường.

Pisces tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại lắng nghe. Chỉ có tiếng hơi thở của họ và tiếng đất rơi lách tách đâu đó.

Libra đặt một chân lên đầu gối kia, khẽ tháo giày, xoa nhẹ mắt cá.

"Xin lỗi, cao gót không hợp với đi bộ kiểu này." Cô cười mệt.

Cain nghiêng qua Pisces, nói nhỏ để không làm Libra ngại:

"Nếu lát nữa đi tiếp, tôi sẽ đi sau cô. Địa hình xấu lắm." Giọng anh nhỏ, ấm và lịch sự.

Cain lấy điện thoại ra, mở la bàn. Kim la bàn quay vài vòng rồi đứng yên. Theo chỉ báo, hướng Bắc nằm ngay bên trái họ.

Libra nhìn thoáng qua, lắc đầu:

"Vô dụng rồi, Cain. Địa tầng Trái Đất bây giờ bị bẻ cong rồi. La bàn chỉ linh tinh thôi."

Cain cười khẽ, tiếng cười pha chút đuối sức:

"Phải rồi," anh nói, ánh mắt xa xăm. "Bây giờ mặt trời mọc hướng Bắc mà. Thi thoảng lại mọc ở hướng Tây."

Libra khẽ gật, ánh mắt chùng xuống. Anh đang ám chỉ sự đảo lộn của tự nhiên trên Lục Địa Vong Linh.

Cain thử bật ứng dụng khác, không có sóng.

Không định vị. Không liên lạc. Hoàn toàn cô lập.

Một tiếng đất nhỏ rơi trúng vai Pisces. Cô mở mắt.

BÙM!!

Một tiếng nổ lớn vọng tới từ rất xa nhưng đủ mạnh để đá vụn rơi lả tả.

Mặt đất rung mạnh, rồi rung tiếp đợt thứ hai.

Cả nhóm bật dậy gần như cùng lúc.

Pisces bật đèn pin, ánh sáng run lên vì chấn động.

"Tiếng đó...!" Giọng cô gắt lên ngắn gọn. "Tầng hầm đang sập!!"

Ngay khoảnh khắc ấy, Libra khựng lại. Một luồng âm thanh lạ, không qua tai, mà xuyên thẳng vào ý thức.

"Libra, Gemini đây."

Giọng Gemini Aerion bật lên trong đầu cô, gấp và rõ.

Libra đưa tay ôm thái dương.

Pisces nhìn Libra chỉ cần ánh mắt thôi là hiểu: là Gemini đã liên lạc với Libra.

Gemini nói tiếp, giọng gấp nhưng không hoảng:

"Chị nghe tiếng nổ vừa rồi chứ? Là tôi và Ares. Chúng tôi vừa xử lý Kẻ Chủ Mưu. Lối hầm bên này sập hết, nhưng chúng tôi tìm được đường ra."

Libra không đáp lại ngay, nhưng cả người cô thả lỏng một nhịp.

"Tôi đang quét sóng âm theo đợt chấn động còn lại," Gemini tiếp tục. "Tôi sẽ định vị được chị."

Libra vừa định đáp lại Gemini thì Pisces đột ngột giơ tay ra hiệu.

Cain lập tức im lặng và bước một nửa bước che Libra theo phản xạ.

Họ tin Pisces vì kinh nghiệm của cô trong chiến trận và vì sắc mặt cô lúc này khác thường.

Pisces đứng yên, hơi nghiêng người về phía trước như đang nghe thứ chỉ mình cô cảm nhận được. Đường hầm im như chết, nhưng cô cảm thấy nó có một lực rất nhẹ, gần như vô hình, đang hút đi từng hơi thở trong không khí.

"Có gì phía trước." Giọng Pisces thấp và ngắn.

Cain căng người: "Gió à? Hay..."

"Không phải gió."

Pisces cắt ngang, mắt cô mở lớn hơn một chút, đồng tử co lại theo bản năng chiến đấu.

"Không khí đang bị kéo đi."

Không khí xung quanh họ đúng thật bắt đầu thay đổi. Nó không hẳn lạnh hơn, cũng không phải mất oxy, nhưng cảm giác như bị ai đó lấy bớt hút ra khỏi đường hầm theo một nhịp chậm và sâu, giống như hơi thở của một thứ gì đó... rất lớn.

Cain nuốt khan. "Dị Uế trên cả cấp cao?"

Pisces không trả lời ngay. Đèn pin của cô hơi rung, không phải vì tay cô run, mà vì cả nền đất như bị kéo căng theo nhịp hút thở kia.

Một tiếng "rền" khẽ vang lên từ sâu phía trước không phải âm thanh, mà giống như ống hầm bị bóp lại từ bên trong.

Libra đứng sát Cain, cảm thấy da tay nổi gai dù không rõ lý do.

"Thứ đó có đang lại gần không?"

Pisces nhắm mắt trong một giây.

Là nhịp. Là dòng khí. Là áp lực quái gở len vào tận xương.

"Nó không đi. " Cô mở mắt: "Nhưng nó đang nuốt trọn đường hầm trước mặt chúng ta."

Cain liếc về khoảng tối đen như mực phía trước. "Ý cô là...?"

"Lòng đường hầm đang bị hút lõm vào."

Pisces thì thầm.

"Thứ đó lớn lắm. Rất lớn. Và nó thở bằng cách nuốt luôn không khí quanh mình."

Không ai bước lên nữa.

Pisces chậm rãi hạ trọng tâm, tay đặt lên chuôi vũ khí.

Libra lúc này đã mất liên lạc với Gemini, đứng sát tường, cố giữ nhịp thở ổn định.

Cain lùi lại một bước nhỏ, cũng đủ để cho thấy anh thực sự xem thứ đó là một mối đe dọa.

"Đừng di chuyển," Pisces nói, giọng thấp nhưng rõ. "Nếu chúng ta tạo ra tiếng động lớn, nó sẽ biết."

Ở đầu đường hầm xa tít, bóng tối giờ không còn chỉ là bóng tối nữa nó bỗng như đang mấp máy.

Như thể một cái miệng khổng lồ đang mở ra từ trong màn đen.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz