ZingTruyen.Xyz

12 chòm sao || Tàn lửa giữa hỗn loạn

8. Nhịp Thở Nơi Bóng Tối

Thaoooo22

Khu vực thứ năm - Scorpia Alistair và Sagi Aurelian

Scorpia Alistair nhíu mày, tập trung tinh thần để đẩy sự hoảng loạn sang một bên. Cô nhắm mắt lại.

"Không khí ở đây không tự nhiên. Nó chuyển động. Giống như có thứ gì đang thở."

Sagi lập tức nắm chặt vũ khí, mắt mở to. "Vậy thì nó ở gần đây. Đúng không?"

Scorpia lắc đầu nhẹ, không mở mắt. Khả năng Điều khiển Khí của cô không chỉ là kiểm soát vật chất, mà còn là cảm nhận sự lưu thông của không khí trong môi trường. Cô bắt đầu thở chậm rãi, hòa mình vào "nhịp thở" của đường hầm.

Trong đầu Scorpia, một radar hồng ngoại vô hình bắt đầu hiện ra. Nó không nhìn thấy ánh sáng, mà nhìn thấy sự chuyển động của năng lượng. Xuyên qua những vách đá dày đặc, cô cảm nhận được:

Hình dáng và vị trí của các đường hầm.

Sự lưu thông của Khí tức tinh khiết và Dị Uế.

Nhiệt độ cơ thể của những người đang di chuyển, cùng với sự dao động Khí tức yếu ớt của họ.

Cô cảm nhận được Aries ở một đường hầm khác, một ngọn lửa nhỏ bị bóp nghẹt. Cô cảm nhận được Cain, Pisces và Libra ở một khoang rộng, Khí tức tinh khiết của Cain tạo ra một vùng đệm an toàn. Và cô cảm nhận được Gemini, cô độc ở một ngã rẽ ba.

Scorpia mở mắt. Ánh sáng mờ yếu trong hang không còn là chướng ngại. Cô đã có một bản đồ trong đầu.

"Bám theo tớ," Scorpia ra lệnh, giọng dứt khoát. "Có người ở phía này."

Cô bắt đầu đi theo nơi có sự chuyển động không khí tĩnh lặng nhất, nơi Khí tức từ Dị Uế ít thao túng nhất, hoặc là nơi một người đồng đội đang đứng yên.

Sagi Aurelian ôm chặt khẩu súng, vội vã theo sau. Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của anh miễn cưỡng soi rõ cấu trúc hang động. Nơi đây ẩm thấp và tối, mùi đất xen kẽ mùi ngai ngái của kim loại cùng mùi của khoáng chất và Dị Uế.

Scorpia dẫn Sagi lách qua một đường hầm hẹp và bước vào một khoang tròn.

Cảnh tượng trước mắt họ là Aqua Vesper đang ngồi trên mặt đất, ánh sáng từ màn hình laptop bị lỗi của cô nhấp nháy liên tục, soi rõ gương mặt quyết liệt. Bên cạnh Aqua, một bóng hình nhỏ nhắn, toàn thân dính đầy bụi đất, đang dựa lưng vào tường với ánh mắt sắc lạnh, Capri Blackwood.

Capri liếc nhìn Scorpia, ánh mắt không hề bất ngờ mà như đã chờ đợi sẵn.

Aqua Vesper, đang cúi đầu chỉnh máy, nghe tiếng động liền ngước lên. Cô nàng bất ngờ cao giọng, vẻ mặt bình thản pha chút phấn khích:

"Thì ra là em gái của Virgo. Trùng hợp thật, có em ở đây, đúng là vận may của bọn chị. Nào, giúp bọn chị thoát khỏi chỗ này nhé?"

Scorpia và Sagi khựng lại. Sagi thì hoàn toàn bối rối.

"Khoan đã," Sagi kéo tay áo Scorpia, thì thầm. "Cô ấy là ai thế?"

Scorpia không cần quay lại cũng biết Sagi đang nhìn ai. Cô trả lời, giọng có chút khó khăn: "Đó là Capri Blackwood. Cựu đội trưởng Tuyến Bắc. Người đã mất tích sau trận chiến Làn sóng Dị Uế thứ 15."

Mắt Sagi mở to. Đó là một vị chuyên gia chiến đấu lẫy lừng đã biến mất.

"Đội trưởng Tuyến Bắc sao..." Sagi lẩm bẩm.

Trong khoảnh khắc đó, tâm trí Sagi bất giác trôi tuột về Trận chiến Làn sóng Dị Uế thứ 15 của hai năm trước.

Khi ấy, Sagi chỉ là một kẻ vô danh giữa biển người hỗn loạn, một thanh niên tuyệt vọng giữa thành phố đang sụp đổ. Anh còn nhớ rõ hơi thở của tro bụi, mùi máu tanh đặc quánh trong không khí, tiếng la hét hòa cùng tiếng kim loại vỡ vụn. Mọi thứ đều tan rã.

Trong cơn tàn sát ấy, khi căn bệnh Thối Rữa gặm nhấm từng thớ thịt và cái chết phủ bóng lên tầm nhìn, điều gì đó trong anh bừng tỉnh. Thứ sức mạnh ngủ quên nơi tận cùng linh hồn , anh thức tỉnh Lõi, xé toạc ranh giới giữa sống và chết. Trong khoảnh khắc ấy, anh trở thành một Cinder, sinh thể của tàn tro và khát vọng sống sót, hấp thụ luồng năng lượng cuồng loạn xung quanh để giành lại mạng sống của chính mình.

Cái tên Capri Blackwood, Cựu Đội trưởng Tuyến Bắc, đã gắn liền với sự kiện kinh hoàng đó. Cô là một trong những biểu tượng cuối cùng của sự phòng thủ, trước khi mọi thứ sụp đổ.

Sự tôn kính của Sagi tăng lên gấp bội, không chỉ vì danh tiếng mà vì cô là người cùng thời điểm với sự thức tỉnh sinh tử của anh. Sự hiện diện của Capri ở đây giờ đây không chỉ là một huyền thoại sống dậy, mà còn là một nhân chứng cho quá khứ đầy ám ảnh của Sagi.

Capri lên tiếng, kéo tất cả về thực tại.

"Không khí ở đây không ổn."

Scorpia nhắm mắt, đánh giá xung quanh. Cô không chỉ cảm nhận áp suất mà còn cố gắng phân tích thành phần vật lý của không khí.

Quả nhiên rất khác.

Nếu xét thành phần cố định trong không khí thường thì Nitơ chiếm 78%, Oxy chiếm 21% và còn lại là các khí khác. Nhưng trong hang động này, % khí Oxy có lẽ lên tới 80%.

Scorpia mở mắt, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang tột độ: "Không khí, nó bị làm giàu. Nồng độ Oxy quá cao. Nó không chỉ làm chúng ta kiệt sức mà còn khiến mọi thứ dễ bốc cháy hơn!"

Nghe thấy dữ liệu nguy hiểm này, Aqua Vesper lại bất ngờ phấn khích ồ lên.

"Oxy 80%! Thú vị thật!" Aqua reo lên, quên đi cơn mệt mỏi. Với một nhà khoa học, đây là một dữ liệu địa chất sinh học chưa từng có. "Điều này khẳng định đường hầm là một cơ chế sinh học! Nó đang dùng Oxy để tăng tốc quá trình phân hủy hoặc sản xuất năng lượng!"

Capri Blackwood vẫn giữ im lặng. Cô thầm đánh giá tình hình. Nếu cô sơ suất bộc phát năng lượng hoặc Sagi không kiểm soát được Mũi tên của mình, cả đám sẽ bị thiêu rụi trong khoang hầm quá tải Oxy này.

Aqua, ở hoàn cảnh này vẫn thản nhiên hơn bao giờ hết, quay sang Scorpia: "Nè em gái của Virgo, với khả năng cảm nhận của em, chúng ta có thể đi ra khỏi đây được không. Chị cần dữ liệu về cấu trúc này."

Capri lên tiếng cắt lời, giọng trầm và dứt khoát: "Tìm mọi người trước đã."

Aqua bĩu môi, rõ ràng là chán nản với mệnh lệnh này. Cô chỉ muốn phân tích môi trường độc đáo này.

"Hoặc là để tôi đi một mình," Aqua nói thẳng thừng. "Hoặc là đưa tôi lên lại mặt đất. Tôi không phải chiến binh. Dữ liệu tôi thu thập quan trọng hơn việc tìm kiếm vô vọng."

Scorpia thấy lúng túng. Cô hiểu logic của Aqua nhưng lại không thể bỏ rơi đồng đội.

Capri bước tới, áp sát Aqua, giọng cô khẽ nhưng đầy uy lực: "Phải tìm mọi người." Ánh mắt Capri lạnh lùng, không cho phép bất kỳ sự kháng cự hay lý lẽ nào.

Capri quay mặt đi, không tiếp tục tranh luận với Aqua. Cô nói khẽ, giọng nhẹ tênh: "Đi thôi."

Rồi, cứ thế, cô bước đi trước, hòa vào bóng tối của đường hầm.

Leng... keng...

Một âm thanh ngắn và mảnh vang lên từ phía chân Capri, nhẹ nhàng như tiếng kim loại chạm vào đá.

Hai tân binh Scorpia và Sagi lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác.

Sagi thì thầm vào tai Scorpia: "Cậu nghe thấy âm thanh gì không?"

Scorpia không đáp, cô đang cố gắng xác định nguồn âm thanh bằng cách kích hoạt năng lực cảm biến khí tức của mình. Nhưng âm thanh đó quá nhỏ, quá mảnh, và dường như là kim loại, vật chất khó phân tích bằng áp suất không khí.

Aqua Vesper đã quá quen với âm thanh này. Cô khẽ cười, cất máy tính vào vali nhỏ, rồi nói với hai tân binh: "Đi thôi nào."

Vì đường hầm tối tăm, công thêm việc Capri mặc váy dài và toàn thân dính bụi đất, cả Sagi và Scorpia đều không thể thấy được dây xích nhỏ đang kéo lê dưới chân Capri, tạo ra tiếng leng keng kỳ lạ đó.

Scorpia gật đầu nhẹ, chấp nhận sự bí ẩn tạm thời này, và chạy lên phía trước để dẫn đường. Cô biết mình cần tập trung vào việc định vị đồng đội. Cô dùng khả năng cảm nhận để tìm kiếm nơi nhịp đập sinh học của lòng đất yếu nhất, đó là con đường ít nguy hiểm nhất.

Scorpia Alistair dẫn đầu, cô hoàn toàn tập trung vào việc "đọc" nhịp đập phập phồng của lòng đất để tìm ra con đường an toàn nhất.

Sagi Aurelian đi ngay sau.

Aqua Vesper, dù là người thường, điềm tĩnh đi bên cạnh Sagi. Cô không quan tâm đến bụi đất hay sự nguy hiểm, thay vào đó, cô thích thú ngắm nghía Scorpia.

Trong Lực lượng Cinders và Chính phủ, Virgo Alistair là cái tên luôn đi kèm với sự hoàn hảo và danh tiếng lẫy lừng. Việc Scorpia là em gái của Virgo Alistair, dù không ồn ào bằng anh trai, nhưng cũng sở hữu một hồ sơ sạch và năng lực đặc biệt nổi trội về cảm nhận Khí tức, một tài năng hiếm có mà Aqua rất muốn nghiên cứu.

Capri Blackwood bước chậm rãi ở cuối hàng. Tiếng leng keng mảnh mai từ dưới chân cô là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng ngột ngạt của đường hầm, như một lời nhắc nhở bí ẩn về sự hiện diện của cựu đội trưởng.

Nhờ sự dẫn đường không mệt mỏi của Scorpia, cả nhóm đã đi được một đoạn khá xa và dần tiến tới một ngã rẽ ba. Tại đây, Scorpia cảm nhận được một dao động năng lượng quen thuộc: mạnh mẽ và rối loạn, chắc chắn là của đồng đội đang chiến đấu hoặc bị cô lập.

Cả nhóm tiến sâu hơn vào một trong ba ngã rẽ, ánh đèn pin đan chéo trong bóng tối đặc quánh.
Bỗng—

"Bẹp!"

Âm thanh ẩm ướt vang lên dưới chân. Sagi khựng lại. Capri nhíu mày, cúi xuống. Thứ chất lỏng đặc quánh, sền sệt bám vào giày, ánh lên màu xanh ngọc trong ánh đèn pin.

Aqua nhăn mặt, suýt trượt ngã. Cô bật ra tiếng kêu không kiềm được:

"Eoooo..."

Sagi giơ đèn pin lên cao, ánh sáng lướt qua vách hầm—

Và mọi người đứng sững.

Trên trần, trên tường, hàng chục khối cầu nhầy nhụa bám chi chít. Chúng trong suốt như thủy tinh, mỗi quả to bằng đầu người, lấp loáng thứ ánh xanh lạ lùng, ẩm ướt và lạnh lẽo. Bên trong, những con rết con đang ngọ nguậy, cuộn tròn rồi duỗi ra như đang thở.

Đây chính là ổ trứng của Kẻ Chủ Mưu.

Capri Blackwood, phản xạ cực nhanh, lập tức dừng lại và ra hiệu cho mọi người giữ yên.

"Khí Oxy ở đây thế nào?" Capri hỏi, giọng trầm và gấp gáp.

Scorpia nhắm mắt, cảm nhận luồng không khí quanh mình, hơi thở cô gấp hơn thường lệ.

"Khoảng... 20%."

Cô ngừng lại, đôi mày nhíu sâu, rồi nói khẽ:

"Không đúng... giảm xuống 15%."

Scorpia siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu nhưng ngay cả không khí cũng đặc sệt, khó lọt qua cổ họng. Giờ thì cô hiểu lý do tại sao khi còn ở trên mặt đất, cô không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Không phải vì chúng ẩn quá kỹ.

Mà vì các thành phần không khí ở đây đã bị điều chỉnh một cách có chủ đích.

Chúng đã làm tê liệt khả năng cảm nhận của cô ngay từ khi cô bước xuống.

Từ trên cao, một giọt chất nhầy rơi xuống vai Sagi, "tách" một tiếng khô khốc.

Và ở đâu đó trong bóng tối sâu hơn, vang lên âm thanh khe khẽ như tiếng hàng trăm cái chân nhỏ đang cào vào tường đất.

Khu vực thứ hai - Gemini Aerion

Gemini Aerion tiếp đất an toàn. Nhưng ngay khi bàn chân chạm nền ẩm, cô biết mình vừa dẫm phải một cái bẫy.

Một tiếng rầm khô khốc vang lên, đất đá đổ xuống từ trên cao như thác.

Gemini bật phản xạ. Cô vung tay, tạo ra hàng loạt lưỡi dao từ Sóng Âm, cắt vụn khối đất lao tới. Mỗi âm thanh vỡ ra, phản hồi lại thành hàng ngàn tần số nhiễu loạn. Cô dùng chính chúng để phán đoán hướng đổ kế tiếp, tạo thế di chuyển trong hỗn loạn.

Nhưng đất đá không ngừng. Nó dội tới như có tri giác, từng đợt nặng trịch và dày đặc, khiến cô mất kiểm soát. Gemini gằn răng, dồn năng lượng vào một sóng âm phá hủy tập trung, phóng sang bên phải.

"—Phụt!"

Tiếng nổ âm thanh lan đi, tầng hầm rung chuyển. Cát bụi cuộn tròn thành xoáy, hất cô ngã khụy xuống.

Rồi im lặng.

Gemini khẽ thở dốc, lắng nghe. Không còn chuyển động nào nữa.

Khi cô mở mắt, xung quanh chỉ còn một căn phòng đất khép kín, bốn bề là tường xốp, dày đặc và tĩnh lặng đến tuyệt đối. Cô thử truyền sóng, nhưng mỗi lần đều bị đất nuốt mất. Tần số rơi vào không gian rồi chết ngay sau đó.

"Đùa nhau à."

Cô thầm rít lên. Bị cô lập hoàn toàn.

Nếu phá toàn lực cô sẽ tự chôn sống mình. Nếu im lặng cô sẽ chết ngạt trong bóng tối.

Gemini ghét kiểu lựa chọn này hơn bất cứ thứ gì.

Cô đặt lòng bàn tay lên tường, thì thầm:

"Ares... Ares......"

Cô buộc phải sử dụng khả năng Điều khiển năng lượng từ Lõi tinh vi hơn. Từ nơi cô chạm vào, cô tạo ra những chấn động nhỏ lẻ, tinh vi trong tường đất. Điều này khiến đất chuyển động nhẹ, tạo ra những khe hở và môi trường rỗng bên trong.

Qua những môi trường rỗng này, Gemini truyền đi Sóng Âm với tốc độ cao nhất có thể, nhưng không phải là một tiếng nói, mà là một mã rung động được mã hóa, cố gắng tiếp cận người gần cô nhất: Ares Ignis.

Tín hiệu của Gemini đã chạm tới Ares.

Nhưng tại sao tên khốn này không đáp lời cô?

Cơn tức của cô dâng lên như sóng trào. Cô dồn năng lượng lần nữa. Không phải để phá tường.

Mà để dạy hắn biết, đừng phớt lờ Gemini Aerion.

Cô bắt đầu dồn nén năng lượng Lõi, không phải để phá hủy, mà là để gửi một Tần số sóng âm siêu tinh vi trực tiếp vào trung tâm thính giác của Ares, như một cái tát vô hình.

RIIIIIITTTT...

Tần số siêu âm xuyên qua lớp đất xốp, vượt qua bức tường cách âm, lao thẳng đến vị trí Ares.

Ares đang đứng yên lặng trong một khoang rộng, trước mặt hắn là Khối bóng khí đen khổng lồ —Kẻ Chủ Mưu. Hắn không chiến đấu. Hắn đang thất thần. Hắn bị giữ chặt trong trạng thái mất ý chí, như một tượng đá giữa dòng năng lượng đen đang rỉ ra quanh người.

Tần số của Gemini nổ tung trong đầu hắn.

Ares choáng váng. Âm thanh chói lọi ấy xé toang màn sương mù trong tâm trí, như một nhát dao cắt đứt sợi dây trói vô hình. Hắn choàng tỉnh. Một luồng nhiệt bùng phát quanh người, ánh sáng đỏ sậm hắt lên không gian tối.

Tần số này... Ares nhận ra ngay lập tức. Chỉ có Gemini mới làm được.

Giọng Gemini vang thẳng trong tâm trí hắn, lạnh lẽo và chát chúa như kim loại va chạm:

"Nghe đây, tên khốn. Nếu anh còn cố tình tự ý làm nổ tung mọi thứ thêm một lần nữa, tôi thề sẽ dùng sóng âm làm nát màng nhĩ của anh trước khi có con Dị Uế nào kịp làm việc đó."

Ares nghe thấy lời đe dọa. Hắn đáp lại bằng một xung nhiệt không rõ ràng, giọng nói qua tần số đầy sự ngờ vực và mất phương hướng:

"Phớt lờ...? Cô đang nói cái quái gì thế, Gemini?"

Gemini, bị mắc kẹt và cho rằng đây là thái độ kiêu ngạo thường thấy của Ares, gầm lên qua Tần số siêu âm, làm tăng cường độ xung kích vào tâm trí hắn:

"Tôi không nói hai lần! Tôi là người duy nhất có thể định vị! Ngừng giả vờ và nói cho tôi biết VỊ TRÍ!"

Giọng cô rít lên trong tần số, tạo nên một cú chấn động mạnh đến mức Ares cảm thấy màng nhĩ hắn rung lên như bị tát.

Nhưng chính lúc đó, Ares nhận ra. Sự chậm chạp, sự mụ mị không phải do bản thân. Là do Khối khí đen. Thần trí hắn đã bị thao túng.

Ánh mắt Ares chuyển lạnh như thép.

Một luồng nhiệt đậm đặc bùng lên quanh cơ thể, thiêu rụi mọi sợi năng lượng đen còn sót lại.

"Nghe này, Gemini." – Giọng hắn truyền ngược lại qua tần số, trầm và nặng.

"Tôi không bị mắc kẹt. Tôi đang đối mặt với Kẻ Chủ Mưu. Nó đã chiếm lấy tâm trí tôi."

Không gian chìm vào im lặng.

Gemini nín thở. Cơn giận bị nuốt xuống cùng nhịp tim đang dội lên trong ngực. Mối đe dọa này không còn là chuyện tự ái giữa hai người nữa.

"Anh phải tự giữ vững. Tôi không thể giữa liên lạc được lâu. Tôi đang bị cô lập bởi một khối đất đá dày đặc và xốp, nó hấp thụ hoàn toàn sóng âm. Tôi không thể phá vỡ nó mà không gây sập."

Ares cảm thấy có chút bất ngờ. Dù ghét Gemini, hắn vẫn luôn coi cô là người có khả năng vượt mọi rào cản. Việc cô thừa nhận bất lực là một dấu hiệu tồi tệ.

"Cô bị nhốt? Gemini Aerion mà cũng có thứ không phá được sao?" Ares hỏi, cố gắng giấu đi sự lo lắng bằng giọng mỉa mai quen thuộc.

"Đây là bẫy cách âm hoàn hảo," Gemini giải thích nhanh, Tần số của cô bắt đầu trở nên yếu đi, như thể pin đang cạn. "Nó được thiết kế để vô hiệu hóa năng lực của tôi. Anh hãy giữ khoảng cách ......."

Tín hiệu đột ngột bị cắt.

Âm thanh im bặt đột ngột. Ares nhíu mày.

Bên trong khối đất đá dày đặc, Gemini Aerion cảm nhận được sự im lặng chết chóc. Cô gồng mình, cố gắng bóp nặn Tần số để gửi đi một từ cuối cùng, nhưng không khí xung quanh cô đã trở lại trạng thái cách âm hoàn hảo.

Cơn giận dữ và sự thất vọng bùng lên. Cô đã bị vô hiệu hóa!

"NỮA HẢAAAAAA!"

Gemini gầm lên một tiếng, nhưng không phải bằng giọng nói. Cô dùng Tần số Sóng âm cực mạnh đánh vào bức tường đất xốp trước mặt. Tiếng gầm này, được dồn nén đến mức tối đa, chỉ tạo ra một tiếng rung động thấp, tắc nghẹn bên trong khoang kín. Mũi cô thở phì phò. Cô không thể chấp nhận việc mình bị khóa chặt khi đồng đội đang đối diện với hiểm nguy tột cùng.

Khu vực thứ nhất - Ares Ignis

Ares Ignis đã lùi về khu vực an toàn và quan sát Khối bóng khí đen rút lui. Hắn không có thời gian để suy tính. Hắn phải hành động ngay lập tức để giải cứu Gemini Aerion, mặc dù hắn ghét cay ghét đắng việc phải làm theo mệnh lệnh của cô.

Hắn nhớ lại lời của Gemini: Bẫy là đất đá xốp, hấp thụ sóng âm.

Sóng âm cần một môi trường đồng nhất và rắn để truyền đi hiệu quả. Lớp đất xốp làm nhiễu loạn mọi thứ.

Ares biết Gemini nằm đâu đó trên đường đi tới Kẻ Chủ Mưu, nhưng không xác định được chính xác. Hắn quyết định tạo ra các đường truyền tạm thời để tăng khả năng tiếp cận Gemini.

Anh tập trung năng lượng vào tay phải, tung ra ba sóng xung kích nhiệt có kiểm soát vào các điểm khác nhau trên tường đất, cách nhau khoảng 20 mét.

BÙM! BÙM! BÙM!

Ba tiếng nổ nhỏ, bị đất xốp nuốt chửng ngay lập tức, nhưng chúng tạo ra ba làn sóng chấn động vật lý xuyên qua lớp đất đá. Nhiệt độ cực cao tức thời làm cho ba đoạn đất đá xốp kết tinh lại, tạo thành ba ống dẫn âm thanh tạm thời và rắn chắc.

Bên trong khu vực cách âm hoàn hảo, Gemini Aerion đang giận dữ gầm lên. Đột nhiên, cô cảm nhận được một rung chấn mạnh, có chủ đích.

Không phải sập. Là một đường truyền...

Cô nhận ra ngay: Ares đã hành động. Hắn không cố gắng đốt cháy, mà đã dùng Nhiệt để thay đổi cấu trúc vật chất của đường hầm, biến đất xốp thành đá núi lửa hoặc đá cứng trong giây lát, tạo ra một lối đi tạm thời cho sóng âm.

Gemini không phí một giây nào. Cô lập tức dồn toàn bộ Tần số Sóng âm vào luồng rung chấn vừa tạo ra.

"ARES! CHÍNH XÁC! LÀM LẠI! TẠO RA NHIỀU ĐƯỜNG TRUYỀN NỮA!

Giọng cô vang vọng trở lại tâm trí Ares, lần này rõ ràng và sắc nét hơn bao giờ hết.

Ares nhếch mép, vừa bực bội vì bị ra lệnh, vừa thỏa mãn vì chiến thuật của mình hiệu quả.

"Tôi không cần cô ra lệnh, Gemini." Ares đáp trả qua rung chấn nhiệt, giọng hắn tràn đầy sự hách dịch. "Nhưng tôi sẽ dọn dẹp cái mớ hỗn độn này. Giữ vững, sắp xong rồi!"

Hắn lặp lại hành động, tạo ra thêm hai đường truyền rung chấn nữa theo hướng chỉ định của Gemini. Các đường truyền kết nối lại, tạo thành một mạng lưới rung động.

Chỉ trong vài giây, Gemini đã dùng chính lối nhỏ đó để dồn nén Sóng âm phá hủy vào một điểm yếu duy nhất.

KEEENGGG!!!

Một tiếng kim loại sắc lạnh vang lên. Bức tường cách âm dày đặc vỡ tung, để lộ ra một lỗ hổng vừa đủ lớn. Gemini Aerion lập tức thoát ra khỏi lỗ hổng, ánh mắt sắc lạnh quét về phía Kẻ Chủ Mưu.

Hai người vừa hội quân, nhưng đó cũng là lúc Khối bóng khí đen - Kẻ Chủ Mưu bất ngờ hành động.

ÁCHHHHHHH!

Một tần số âm thanh chói tai, cao hơn và thô bạo hơn nhiều so với Sóng Âm của Gemini, đột ngột bùng nổ trong đường hầm. Âm thanh này không chỉ tác động vật lý mà còn là một đòn tấn công trực diện vào ý chí và thần kinh.

Gemini phản xạ nhanh như chớp. Cô dồn Sóng âm Kháng cự của mình vào luồng sóng âm Dị Uế, tạo ra một bức tường đối kháng ngay trước mặt cô. Tần số của cô và Kẻ Chủ Mưu va chạm, tạo nên một tiếng rít méo mó xé nát không gian.

Nhờ lớp bảo vệ và tốc độ phản ứng của mình, Gemini chỉ cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội, nhưng cơ thể cô vẫn đứng vững.

Tuy nhiên, Ares Ignis lại xui xẻo hơn. Vừa mới thoát khỏi sự thao túng tâm lý. Hắn đã bị luồng Tần số của Kẻ Chủ Mưu tấn công trực diện, không có sự chuẩn bị.

Mắt hắn mở to vì kinh hoàng. Khả năng Điều khiển Lửa của hắn không thể đối phó với sóng âm tinh thần này. Mọi thứ trở nên mờ ảo, cơ thể hắn đông cứng lại như bị dính chặt bởi một lực vô hình.

Ares đứng như tượng đá trong một phần giây, ánh lửa mờ nhạt trên tay hắn vụt tắt. Rồi, hắn quỵ ngã xuống nền đất ẩm ướt, hai tay ôm đầu, một tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng, hoàn toàn bất động.

"Ares!" Gemini hét lên, sự sợ hãi thay thế cơn giận dữ. Kẻ Chủ Mưu đã biết cách khai thác điểm yếu của họ và ra đòn chí mạng ngay khi họ hội quân.

Khối bóng khí đen lơ lửng - Kẻ Chủ Mưu tĩnh lặng, như một sự thỏa mãn rồi bắt đầu di chuyển nhanh chóng về phía Ares đang quỵ ngã.

Chỉ còn cách Ares một bước chân...

Hình ảnh của Kẻ Chủ Mưu lập lờ, uốn éo, rồi đột ngột biến hình. Một con rết màu xanh ngọc bích, chói lóa và lạnh lùng, hiện ra trước mắt Ares, chính xác là hình ảnh mà Gemini Aerion đã thấy thoáng qua trong khoảnh khắc cô bị kéo xuống hầm.

Ares thôi ôm mặt, hắn ngước lên. Ánh mắt của hắn, vừa thoát khỏi sự đau đớn thể xác, lại va phải sự kinh hoàng về tinh thần. Hắn nhìn chằm chằm vào sinh vật Dị Uế, rồi đồng tử giãn to.

Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tâm trí.

Nước mắt trào ra từ khóe mắt Ares, chảy dài trên khuôn mặt lấm lem bụi đất. Anh khóc.

Gemini cảm nhận được sự bất ngờ, nỗi đau thuần khiết từ Ares, một thứ cảm xúc hoàn toàn không hợp với con người kiêu ngạo này. Cô không suy nghĩ. Cô biết Kẻ Chủ Mưu đang thao túng, sử dụng ký ức đau buồn nhất của Ares để vô hiệu hóa anh.

Cô dồn toàn bộ năng lượng vào lòng bàn tay, nén nó thành một Lực đẩy Sóng âm cô đặc. Cô chạy nhanh để phá vỡ sự kết nối.

VÙ—!

Gemini vung tay và chạm vào hình hài của con rết ngọc bích. Lực đẩy Sóng âm của cô xuyên thủng lớp vỏ Dị Uế.

Kẻ Chủ Mưu không kịp phản ứng. Âm thanh rít chói tai vang lên, con rết bị đẩy ra xa, quằn quại giữa không gian tối.

Gemini quay lại ngay, lao tới bên Ares, lắc vai hắn:

"Arres! Này này này! Nghe tôi! Tỉnh lại đi!"

Nhưng Ares vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự thao túng. Hắn lẩm bẩm, giọng ngập ngừng nhưng đau đớn:

"Arina..."

Gemini hơi sững lại. Cô nhận ra Kẻ Chủ Mưu đã khơi gợi ký ức sâu thẳm trong Ares, khiến anh nhớ tới em gái quá cố.

Nhưng rồi, Ares tiếp tục lẩm bẩm, một cái tên khác:

"Capri..."

Gemini nheo mắt, phân tích. Đúng vậy, đây không chỉ là ký ức ngẫu nhiên Kẻ Chủ Mưu đang ghép nối những hình ảnh và cảm xúc đau đớn để kiểm soát ý chí Ares.

Cô siết tay, tập trung toàn bộ lực Sóng Âm một lần nữa, nhưng lần này không chỉ để tấn công Kẻ Chủ Mưu. Cô phải phá bỏ xiềng xích tinh thần đang trói Ares, phải giải phóng đồng đội.

"Sóng âm không chỉ phá vật chất mà còn phá rối trí óc," cô thầm nghĩ. Cô hít sâu, thở ra mạnh, và gào lên qua Tần số sóng âm:

"ARES! MỞ MẮT! MỞ MẮT RA! TÔI Ở ĐÂY!"

Làn sóng âm siêu tinh vi quét qua đầu anh, tách rời ký ức bị thao túng khỏi thực tại. Ares giật mình, đôi tay run rẩy nắm chặt không khí, rồi từ từ mắt anh mở ra. Một làn ánh sáng đỏ từ Lõi bùng lên quanh cơ thể, khuôn mặt biến sắc nhưng ánh mắt đã trở lại sắc lạnh.

Gemini thở phào, không rời mắt khỏi anh. Cô biết rằng đây chỉ là bước đầu Kẻ Chủ Mưu vẫn còn đó, và trận chiến thật sự mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz