12 chòm sao || Tàn lửa giữa hỗn loạn
10. Đoạn Cuối Địa Đạo
Khu vực thứ ba - Pisces Kitsune, Libra Valerius, và Cain Rivera
Ở đầu đường hầm xa tít, bóng tối giờ không còn chỉ là bóng tối nữa nó bỗng như đang mấp máy.Như thể một cái miệng khổng lồ đang mở ra từ trong màn đen.Nó nhận ra căng thẳng trong không khí. Nó nhận ra dấu sót sóng âm của Gemini. Nó nhận ra mùi người.Và nó bắt đầu ăn.Đường hầm co rút theo từng nhịp hít vào của thứ vô hình ấy, tường đá lún xuống, đất đá phát ra tiếng răng rắc như phổi bị bóp nghẹt từ bên trong.Pisces Kitsune quỵ xuống. Cô thở mạnh, một cái thở đau đớn. Rồi nước trong cơ thể cô rụt lại như bị một bàn tay vô hình kéo đi. Da cô khô trong vài giây. Mạch máu đỏ lên dưới lớp da sắp nứt. Pisces ôm đầu, hơi thở đứt quãng như người đang chết khát giữa sa mạc.Lưỡi kiếm rơi khỏi tay Pisces, vang lên một tiếng leng keng lạnh lẽo.Cain thấy mọi chuyện rất rõ. Anh bước lên, chen giữa vào giữa ánh nhìn vô hình của Dị Uế và cơ thể Pisces đang run lên.Một lớp sáng tinh khiết — mỏng như sương, nhưng sắc như khí lạnh — tỏa ra xung quanh anh. Khi một nhánh khói đen từ phía trước phóng đến, đập vào lớp sáng ấy, nó lập tức cháy rụi thành hơi nước đen, rơi xuống như mưa tro.Nhưng hơi nước không hẳn là biến mất. Nó rơi xuống đất như mưa tro đen.Và rồi... cái thứ Dị Uế đó bò ra.Không hình dáng. Không mắt. Không chi. Không thứ gì có thể được định nghĩa là "cơ thể".Nó chỉ là một khối đặc sền sệt của sự thất bại, tuyệt vọng, những năm tháng ẩm mục bị chôn trong lòng đất mà không ai nhớ. Trên bề mặt nó, những vệt chất lỏng xanh ngọc cuộn lên như những đường gân lộ của một sinh vật chưa bao giờ nên tồn tại.Nó reo lên. Không phải bằng âm thanh. Mà là lưỡi dao cắm vào thính giác, xoắn vào não.Cain chịu được. Nhưng Libra thì không.Trong một nhịp đập tim, tâm trí Libra rơi thẳng xuống một mặt hồ tối. Khi cô mở mắt, cô không còn ở đường hầm nữa, mà ở trên ngai vàng trắng, cao đến mức che lấp cả thành phố. Dưới chân cô, vô số người quỳ lạy. Họ gọi tên cô. Họ tung hô cô. Họ yêu cô. Họ cần cô.Một giấc mơ mềm ngọt như mật được rót vào lồng ngực Libra.Nụ cười của Libra tắt. Cô đứng thẳng dậy, với một biểu cảm lạnh như sương trên mộ đá. Ánh mắt cô lạnh. Không còn sương, không lay động. Chỉ còn một thứ: nhận thức."Ta biết ngươi đang làm gì. Nhưng tiếc thật... ta không rẻ như kiểu đó."Giấc mơ tan vỡ.Libra mở mắt. Trong một động tác sắc như nhát roi, cô gom toàn bộ phần nước còn sót lại dọc tường và dưới đất. Nó xoắn lại, cuộn lại, nén thành một khối áp lực lớn đến mức không khí biến dạng.PHỤT!Rồi Libra bắn nó thẳng vào giữa khối bóng tối.Lực nước không giết được thứ đó. Nhưng nó làm rụng từng mảng bóng đen như bị acid tạt.Dị Uế gào lên bằng sự im lặng đứt gãy.Cả đường hầm rung chuyển trong cơn giận nghẹn của nó.Cain lao lên, một tay giữ Libra, một tay đỡ Pisces. Lớp sáng tinh khiết từ cơ thể anh trở nên dày và nặng, chắn toàn bộ đòn tấn công — từ vật lý, tâm linh, đến âm học — mà Dị Uế dội xuống. Nhưng Pisces, người đáng lẽ không đứng nổi, lại đứng dậy.Mỗi cử động làm da cô nứt thêm như gốm nung. Nước trong người cô đã bị rút đi quá nhiều. Nhưng đôi mắt Piscer sáng. Sáng theo cách của người đã chấp nhận cái chết và vẫn tiến tới."Cain... đừng giữ em lại."Pisces cúi xuống nhặt kiếm. Cánh tay run đến mức dường như chỉ cần rung thêm một li đứt lìa.Rồi lao vào bóng tối.Dị Uế lập tức phản kích.Không khí xung quanh Pisces bị hút sạch trong một nhịp. Pisces không thở được. Mồ hôi trên da cô bốc hơi ngay lập tức, để lại mùi khét nhẹ.Nhưng Pisces vẫn chém. Mỗi nhát kiếm là một đường ánh sáng xanh nhạt—ánh sáng của nước bị nén đến mức sắc như lưỡi dao thủy tinh.Khối bóng tối co rúm lại. Và lần đầu tiên, nó lộ ra thứ nó che giấu.Nhát kiếm của Pisces cứa sâu vào bóng tối đặc quánh đó nhưng nó không rút lại kịp.Một đoạn vật chất đen bị cắt văng ra khỏi thân nó, rơi xuống đất với âm thanh như thứ gì đó ướt rượt đang bị kéo khỏi xương sống.Khối bóng tối giật mạnh, như một cơ thể bị móc mất nội tạng.Và thứ bên trong nó mở mắt. Hàng chục con mắt nhỏ, xanh lam, nhợt nhạt như thủy tinh bị ngâm trong nước chết, lần lượt mở ra trên mặt phẳng đen đó.Mỗi con mắt xoay độc lập. Nhìn thẳng vào Pisces. Mỗi ánh mắt ấy vô hồn. Không cảm xúc. Nhưng chứa sự thèm khát.Chưa hết.Từ khối bóng tối, những đường nứt xuất hiện giống như nứt vỏ trứng.Rồi rắc.Một cái gì đó chui ra khỏi khe nứt.Thứ đầu tiên xuất hiện là một khuôn mặt người.Nhưng méo mó đến mức không thể quyết định được nó thuộc về đàn ông hay phụ nữ.Da như sáp chảy, mắt bị kéo lệch, miệng rộng đến tận mang tai, hé mở với hàm răng sắc không đều, mọc lộn xộn như răng cá đục.Khuôn mặt đó không thở. Nó co giật nhẹ, như đang cố cười. Nhưng cơ mặt đã bị bóp méo đến mức tiếng cười phát ra chỉ còn là âm thanh khục... khục ướt sùi.Cả Libra và Cain đều đứng chết lặng nửa giây.Thứ trước mặt họ không chỉ là bóng tối. Nó là hài cốt của những linh hồn bị nuốt, ép lại thành hình dạng của ký ức cuối cùng mà chúng từng mang.Pisces vẫn đứng đó, một mình trước thứ vừa lộ ra từ đáy địa ngục.Khối Dị Uế tách đôi, như cái miệng không xương đang há to hơn để lộ thêm.Không phải một mặt người.Mà nhiều.Những khuôn mặt lẫn trong bóng tối, chồng chất lên nhau, gào trong im lặng. Có khuôn mặt trẻ con. Có khuôn mặt già nua. Có khuôn mặt không còn nguyên vẹn.Tất cả đều mở mắt nhìn Pisces.Một tiếng phụp vang lên.Một cánh tay đen, dài ngoẵng và dị dạng vươn ra từ trong khe nứt, khớp xương kêu lục cục như đang tự bẻ lại để phù hợp với hình dạng con người.Ngay bây giờ, Dị Uế có hình.Nó đứng thẳng lên, cao hơn cả Cain, thân dài mảnh như một cái xác bị kéo giãn. Trong cái bóng cơ thể đó, hàng trăm con mắt vẫn lấp lánh, liên tục mở và nhắm, như ký ức của những người bị nuốt đang cố giãy giụa để trở lại.Cái đầu méo mó của nó xoay về Pisces, xoay một vòng 270 độ, rắc rắc rắc, như thể khớp cổ không thuộc về vật sống.Rồi nó nói.Nhưng không bằng giọng của chính nó.Nó dùng giọng của những người từng bị nó nuốt."CỨU... TÔI...""ĐỪNG—!""...MẸ ƠI..."Ba giọng nói phát cùng lúc, tầng tầng lớp lớp, chồng lấp vào nhau như vọng của những hồn chết mắc kẹt trong bùn đen.Pisces không lùi. Dù hơi thở chỉ còn như sợi chỉ đứt khẽ. Cô siết chặt chuôi kiếm, ánh sáng xanh lam mỏng như sương nhưng bén như lưỡi dao nguyên thủy."Được," Pisces nói, giọng khàn vì thiếu oxy nhưng mắt sáng như lửa lam. "Vậy thì... để tôi giúp các người giải thoát."Khối Dị Uế không gào.Nó cười.Tiếng cười không âm thanh, chỉ là chuyển động méo mó của hàng chục khuôn miệng đang mở ra, làm bề mặt bóng tối nhăn lại như biển chảy ngược.Dị Uế lao đến Pisces.Cain lập tức chắn trước Pisces.Một vùng không khí sạch lan ra quanh anh, im lặng và tinh khiết đến mức rợn người. Không có ánh sáng, không có tiếng nổ, chỉ có cảm giác như một lớp sương vô hình chạm vào mọi thứ độc hại và buộc chúng phải chết lặng.Cánh tay đen của Dị Uế vừa chạm vào rìa vùng đó... Nó không bị đánh văng. Không bị đốt cháy. Nó bị tẩy.Cain đứng đó, không hề tấn công. Nơi anh đứng chính là vùng đất mà sự độc hại của Dị Uế không thể tiếp cận.Libra liếc sang Cain với một cái nhìn đầy kinh ngạc. Dù cô đã biết sức mạnh của Cain là Thanh tẩy, chứng kiến nó vận hành vẫn khiến cô rùng mình.Pisces ngã vào vòng tay Cain, thở như bị đâm thủng phổi. Cơ thể cô vẫn chưa ổn, nhưng mắt đã tỉnh.Cain đặt Pisces dựa vào vách, giọng trầm, sắc lạnh:"Dị Uế này mục tiêu của nó không phải tấn công, mà là giãn không khí tạo môi trường thích hợp để nở."Libra tái mặt. Cô lập tức hiểu.Cain liếc nhanh sang Libra, vừa thủ vừa lùi Pisces ra khỏi tầm với của lũ mắt."Tôi được cử tới nơi này," Cain nói, giọng thấp nhưng không run, "để thanh tẩy dòng suối nghi nhiễm Thối Rửa."Dị Uế rít lên. Tiếng rên nhẹ, ọc ọc, như một con mèo con bị dập vuốt trong cơn hoảng loạn.Cain tiếp tục nói, mắt không rời cái bóng đen quằn quại trước mặt, trong khi âm thanh lè nhè, rít rít, ọc ọc vẫn lan ra như một luồng khí đặc quánh bám vào thành đường hầm, vờn quanh anh và làm không khí dần tê liệt."Lõi Độc từng xuất hiện hai lần trong ba mươi năm gần đây. Đặc điểm đều giống nhau:
— sống ẩm thấp,
— gắn liền với côn trùng,
— tấn công yếu, và..."Anh nhướng mắt, giọng hạ xuống lạnh lẽo:"Rất giỏi trốn."Libra siết nắm tay, đồng thời lùi cạnh Cain để không bị hút vào vùng ảnh hưởng của Dị Uế."Nó không mạnh," cô nói mang theo sự ngờ vực.Cain gật đầu."Tệ ở chỗ nó không cần mạnh. Nó chỉ cần tồn tại và làm thối rữa mọi thứ."Libra hít sâu. Libra và Cain nhìn nhau và họ hiểu cùng một điều: Chỉ hai người họ cũng đủ để giữ chân và vô hiệu hóa loại Dị Uế này.Mặc dù Cain không tấn công mạnh như Pisces. Nhưng anh là thứ mà bệnh Thối Rửa không thể vượt qua. Và Libra không phải chiến binh mạnh. Nhưng cô là người duy nhất khuấy động nước trong môi trường khô cạn để phá nhịp hút khí của Dị Uế.Một người thanh tẩy. Một người phá nhịp.Hoàn toàn vừa đủ.Khối bóng tối trước mặt không còn giữ nguyên hình dáng đặc quánh nữa. Sau mỗi lần Libra nén nước bắn vào, bề mặt nó rụng ra một mảng. Sau mỗi lần Cain bước gần thêm nửa bước, một vùng bóng đen bốc hơi khỏi nó như nấm mốc bị ánh sáng mặt trời đốt sạch.Dị Uế đã nhận ra: Cain không thể bị thao túng, và Libra liên tục phá nhịp hút bằng những mũi nước chính xác. Nó thay đổi chiến thuật, biến hóa cơ thể, co rút và méo mó, để lộ thứ mà nó giấu kỹ nhất: thai độc bên trong, nguồn cội của bệnh Thối Rửa.Từ lớp ngoài của nó, những sợi màu xanh ngọc bắt đầu vươn ra như tơ côn trùng, ngoằn ngoèo, đứt gãy, dính nhớp.Libra khẽ thở gấp."Cain... nó đang—""Thoát xác." Cain nói như thể anh đã chờ đúng khoảnh khắc này. "Loại Lõi Độc này lớp bên ngoài chỉ là vỏ bọc."Dị Uế co rút lại mạnh đến mức mặt đất rung lên như nhịp tim đang hoảng loạn. Từng mảng bóng đen nứt ra, rơi xuống đất thành chất bùn đặc có mùi tanh lạnh.Một vệt ánh sáng xanh li ti bắt đầu ló ra giữa trung tâm.Không phải ánh sáng đẹp. Mà là ánh sáng giống như thứ gì đó đang thở bên dưới.Cain nheo mắt lại."Đó rồi."Libra lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt vào thứ đang nhô lên giữa đống xác bùn đen.Một búp hoa.Búp hoa trong suốt như thủy tinh, bên trong có vô số mạch xanh chạy cuộn lại như các xúc tu bị nén.Nhưng điều kinh tởm nhất là nó đang phập phồng theo nhịp thở.Như một thai nhi ký sinh đang tìm cách chui ra khỏi tử cung của bóng tối.Lớp bóng đen bên ngoài chính là túi thai, nay đã rách toạc.Mặt đất lạnh đi đột ngột.Libra khẽ run, nhưng không phải vì sợ:"Đây... chính là nguồn độc?"Cain gật đầu, giọng trầm xuống, ánh mắt sắc như dao:"Lõi Độc. Thứ này không tấn công. Nó sống nhờ được bảo vệ. Nó cần bóng tối để lớn và cần độ ẩm để lan."Libra nuốt một hơi khó khăn. "Và suối phía trên mê cung là môi trường hoàn hảo.""Đúng vậy."Như hiểu được nguy cơ, Lõi Độc run mạnh, và một luồng bóng đen mới phụt lên, cố kéo Cain ra xa.Cain đưa tay lên, nhưng không đánh, không chắn.Chỉ để lớp Khí tức thanh tẩy chạm vào luồng đen.Luồng đó lập tức tan thành màn sương loãng, không đủ sức làm anh lùi lại nửa bước.Libra siết tay. "Phải phá nó ngay."Cain lắc đầu."Không được phá. Nếu lõi bị hủy, độc tố lan ra dạng khí. Cả mê cung này thành mồ chôn."Libra đông cứng."Vậy... phải làm gì?"Cain nghiêng đầu, nhìn thứ búp hoa run rẩy kia như nhìn một sinh vật quái thai đang cố mọc ra mắt để nhìn người đã phát hiện nó."Ta sẽ niêm phong nó. Nhưng phải giữ cho nó lộ hoàn toàn trước đã."Libra hiểu ngay. Cô nhắm mắt, hơi thở siết lại, rồi giật mạnh hai tay. Toàn bộ nước đọng, nước rỉ, nước hơi trong đường hầm đồng loạt rời khỏi tường đá, trôi về phía cô như một cơn sóng siêu nhỏ.Libra nén hết thành một mũi nước sắc như kim thủy tinh và bắn thẳng vào búp hoa.Không làm gãy nó.Nhưng làm vỡ lớp màng ngoài cùng, buộc thai độc phải mở ra.Một âm thanh lạ, như tiếng trẻ sơ sinh khóc không thành tiếng vang lên khẽ, hòa lẫn với mùi ẩm lạnh. Libra khẽ run, nhưng vẫn giữ vững tay. Cain nhìn búp hoa sương mù, ánh mắt lạnh lùng như dao:"Được rồi. Giờ, tôi sẽ niêm phong nó."Cain hít sâu, bước tới trước búp hoa run rẩy. Bàn tay anh không chạm vào bóng đen bên ngoài mà trực tiếp hướng vào Lõi Độc, nơi tập trung sự sống ký sinh và mùi thối rữa đặc quánh.Ngón tay anh vừa chạm vào, luồng khí thanh tẩy lan ra như nước sôi, len lỏi vào từng xúc tu xanh ngọc, xuyên qua lớp màng ngoài trong suốt. Lõi Độc rung lên dữ dội, nhưng không gào thét. Nó cố co lại, cố trốn, nhưng Cain đã nắm đúng nhịp, nhấn đúng điểm yếu, nó không thể tấn công kẻ không bị nhiễm độc.Pisces Kitsune, dù đã kiệt sức, vẫn cố gắng đứng thẳng dậy. Cô cầm lại thanh kiếm bạc, ánh mắt sắc lạnh và đầy ngờ vực."Đừng vội mừng," Pisces rít lên, tay siết chặt chuôi kiếm. "Dị Uế không đơn giản đến mức tự để lộ điểm yếu ra ngoài."Cain dừng lại, ánh mắt anh vẫn dán vào búp hoa đang thở. "Đừng lo lắng. Chúng bị dồn vào đường cùng. Có lẽ cũng không còn cách nào khác."Pisces cố cãi, giọng cô vẫn đầy rẫy sự hoài nghi. "Vậy thì, những việc từ trước đến giờ bọn Dị Uế làm chẳng phải để bảo vệ Lõi Độc sao? Chúng không nên dễ dàng từ bỏ bóng tối che chở như vậy!"Cain quay sang cô, ánh mắt anh lướt qua bộ quần áo rách nát của Pisces, rồi lại nhìn búp hoa."Cô nói đúng, Dị Uế thông minh, chúng biết lên kế hoạch, nhưng cũng chỉ máy móc thôi. Và máy móc nào rồi cũng có thể bị bẻ gãy."Trong đầu Cain, mọi thứ được sắp xếp logic: Pisces không sai. Dù anh không là một chiến binh, anh vẫn biết Dị Uế là bọn sinh vật khôn lỏi. Dị Uế tấn công Pisces trước vì cô là người mạnh nhất trong ba người. Cain không giỏi chiến đấu, Libra không mạnh dù đã thức tỉnh Lõi. Khi người mạnh nhất bị đánh bại, bức tường tâm lý của cả nhóm lung lay, tạo kẽ hở cho chúng tấn công.Nhưng đáng tiếc, bọn Dị Uế vẫn luôn không nhận ra một điều rằng: Không chỉ có chúng mới biết tấn công vào điểm yếu. Con người cũng thế.Cain mỉm cười trong đầu, tựa như đang nói với chính mình, những chiến thuật, những nỗ lực tính toán của kẻ thù, tất cả đều có thể bị phản công nếu nắm được nhịp điệu.Với một động tác quyết đoán, Cain dùng sức mạnh thanh tẩy niêm phong thành công Lõi Độc. Búp hoa xanh li ti bị bao bọc trong một khối pha lê lạnh băng, không còn nhịp thở nào thoát ra. Anh cẩn thận đặt nó vào túi."Xong việc rồi. Chúng ta đi." __________________Họ chạy thục mạng qua những khúc quanh uốn lượn, bỏ lại bãi chiến trường bùn đen tanh lạnh.Đến một ngã rẽ ba. Họ va phải Ares Ignis và Gemini Aerion đang chạy đến từ hướng ngược lại, mồ hôi ướt đẫm, áo quần lấm lem bụi đất nung.Ares gầm lên khi nhìn thấy Cain, nhưng Gemini ngay lập tức trấn tĩnh."Tìm thấy rồi!" Gemini hét lên, rồi thở dốc. "Chúng tôi vừa bị chặn đường bởi hàng trăm Dị Uế cấp thấp! Tiêu diệt mãi không hết!""Vô dụng! Chúng tôi đang tìm con đầu đàn thì tất cả biến mất!" Ares tiếp lời, giọng hắn đầy căm phẫn.Libra tiến lên một bước, ánh mắt cô giao nhau với Gemini. Một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy tự mãn nở trên môi cô."Bọn tôi đã tiêu diệt Lõi Độc rồi."Ares và Gemini sững lại. Rồi một tiếng thở phào tập thể vang lên. Sự nguy hiểm đã thực sự kết thúc.Cả nhóm di chuyển lại lỗ hổng và nhanh chóng được kéo lên từ đội hỗ trợ. Và rồi, họ xuyên qua lớp đất đá cuối cùng. Không phải ánh sáng rực rỡ, mà là ánh sáng tự nhiên mờ ảo, lạnh lẽo của Lục Địa Vong Linh.Họ đã thoát khỏi mê cung lòng đất.Sáu người đứng giữa không gian rộng lớn, hít thở không khí dù vẫn lạnh lẽo nhưng không bị bóp nghẹt. Họ đã an toàn. Sự căng thẳng tan biến, thay vào đó là sự kiệt sức và một chút kiêu hãnh vì đã hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.Ngay khi họ xuất hiện, ánh mắt đã nhìn thấy Chỉ huy Leo đứng giữa đội ngũ, anh mặc bộ quân phục xanh đen lấm bùn và cháy xém, đôi mắt sâu trầm tĩnh, mang vẻ uy quyền mà vẫn ánh lên chút mệt mỏi.Gemini và Ares, theo phản xạ quân sự, lập tức đứng thẳng người, chuẩn bị chào và báo cáo.Leo giơ tay ra, ra hiệu không cần. Giọng anh trầm ấm, mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyền lực: "Báo cáo để sau. Mọi người an toàn là tốt rồi."Ánh mắt anh quét qua nhóm, dừng lâu hơn ở Libra và Pisces, những người bị thương nặng nhất. Một thoáng đau lòng lướt qua, nhưng nhanh chóng được thay bằng sự tập trung lạnh lùng."Trên đường di chuyển đến đây," Leo tiếp tục, giọng nặng trĩu như hạ một tảng đá xuống không khí. "Anh bị Dị Uế tấn công. Là loại cấp cao. Năm con. Quân tiếp viện... thiệt hại ba người."Im lặng nặng nề bao trùm. Tiếng thở dốc của Gemini và Ares, tiếng ho khan của Pisces, và vẻ mặt tĩnh lặng đến rợn người của Leo là tất cả những âm thanh còn sót lại.Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng cái giá phải trả vẫn hiện hữu, và trong lòng mỗi người, một câu hỏi âm ỉ: Dị Uế kia sẽ còn rình rập họ ở đâu, hay đã bỏ lại dấu vết... cho trận chiến tiếp theo?_________________________Qua mấy chương đã viết thì mình có thay đổi chút về cách hành văn. Thay đổi lớn nhất là cách gắt câu và hạn chế đem mô tả sức mạnh nhân vật vào nhịp truyện.
Mình sẽ làm riêng 1 phần mô tả sức mạnh các nhân vật cho mọi người dễ hình dung hơn nha. Còn cái này quan trọng nè.Mình bí ý tưởng quá trời huhuhuhuhuhuhu
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz