[Shortfic] Dư Âm Của Nguyên [Kookmin][Quốc Mân] [Hoàn]
63 lượt thích / 491 lượt đọc
Jimin đã trải qua ba tháng vất vả trên xe ngựa, vượt qua hàng ngàn dặm thảo nguyên xa xôi, vẫn chưa vội vã gặp được tên đại hãn vừa mới lên ngôi. Kẻ ấy, người đã lập nên vô số chiến công rực rỡ, đánh tan tuyến phòng thủ của Hung Gia Lợi (1). Nếu không vì cha nuôi đột ngột qua đời, khiến chiến sự bị gián đoạn và quân đội phải rút lui vài năm trước, có lẽ giờ đây, tiếng vó ngựa của Mông Cổ đã vang vọng khắp Đông Âu và Tây Vực. Hắn cũng là kẻ mà chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã khiến Jimin không kiềm được mà rít khẽ qua kẽ răng, nén một khối căm hờn nuốt ngược tuổi nhục vì quốc gia mà đi đến nơi này chịu cảnh.
Ngày hai bữa thịt khô khốc, uống sữa dê vừa vắt, vẫn còn mùi tanh tưởi hòa lẫn lông chưa sạch, so với những bữa cơm ít nhất cũng phải bảy món, sơn hào mỹ vị ngập tràn hương thơm nóng hổi trong cung điện quen thuộc, Jimin gần như nôn thừa sống thiếu chết đến ngày thứ năm, chịu đựng sự cười chê của đám nô tì áo lông xung quanh. Cuối cùng, bản thân cũng có thể diện kiến "nhan thánh chiến công vinh hiển" trong thoại bản.
Câu đầu tiên hắn nói với Jimin, hắn nói rằng.
_ Lần này Cao Ly của các ngươi, có thật sự là đưa Hoàng Tử sang làm nô bộc cho hãn ta đây? Hay lại giở trò đưa một kẻ ngoài giá thú tới che mắt bản hãn?
(1) Hung Gia Lợi: Hungary.