0
Mùa đông ở Seoul luôn có một năng lực kỳ lạ khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt. Những cơn gió rít lùa qua từng ngóc ngách của thành phố, như những lưỡi dao sắc nhọn len lỏi rồi cứa vào từng lớp vải dày cộm, tìm đường chạm đến da thịt tôi lạnh buốt.
Tôi lê từng bước chân nặng nề trên con đường lát đá phủ đầy tuyết trắng, cẩn thận để đôi giày không phải chìm ngập trong vũng nước buốt giá trên mặt đường trơn trượt.
Thành phố rực sáng dưới ánh đèn, nhưng chẳng có chút ấm áp nào len lỏi vào trong tôi. Mỗi góc phố đều phảng phất mùi than củi âm ỉ, hòa lẫn với mùi ẩm mốc từ tuyết tan và hơi thở đông cứng của đám đông vội vã. Khắp nơi đều là một bản hòa tấu ồn ào của tiếng cười, tiếng chuông, và những bài hát Giáng Sinh cũ kỹ vọng từ các quán cà phê bên đường.
Đúng là chẳng thể tin vào phim ảnh. Mùa đông của tôi không có những buổi dạo phố tay đan tay lãng mạn dưới ánh đèn vàng cùng với người yêu, cũng chẳng phải vị sô cô la nóng ngọt lịm trong cổ họng. Thay vào đó, làn da tôi bị hành hạ bởi cái lạnh cắt da cắt thịt, và hơi thở mờ nhạt tan biến vào không khí trước khi kịp ấm lên.
Tôi siết chặt chiếc khăn quàng cổ, cúi thấp đầu, lầm lũi bước đi qua những con đường quen thuộc đến trường. Tiếng giày lạo xạo khiến tôi càng thêm khó chịu, như thể mọi thứ xung quanh đang âm thầm chế nhạo sự đơn độc của tôi. Những cặp đôi nắm tay nhau dưới ánh đèn đường, hơi thở họ hòa vào nhau như một sự chế giễu đối với tôi. Tôi không nhìn họ. Tôi không cần phải nhìn để biết rằng thứ lãng mạn này chẳng phải dành cho mình.
Tôi chưa bao giờ thích mùa đông, cũng chẳng bao giờ thích Giáng sinh. Với tôi, nó luôn là khoảng thời gian dài lê thê, trôi qua trong sự buốt giá và những tiếng thở dài không ai nghe thấy. Người ta vẫn hay nói về tuyết đầu mùa như một điều kỳ diệu, nhưng với tôi, nó chẳng khác gì một nỗi phiền phức lấp lánh.
Thế nhưng, ngay chính vào ngày đông lạnh tôi ghét bỏ nhất, khi tôi tưởng rằng mọi thứ sẽ chỉ là sự lặp lại của những tháng ngày buồn tẻ, em xuất hiện. Không phải là cơn gió vội vàng và lặng lẽ, em bước vào cuộc đời tôi mang theo ấm áp và lung linh.
Bằng một cách nào đó, tôi tìm thấy được một lý do để nhớ về mùa đông theo một cách khác. Tuyết đầu mùa năm ấy, tôi đã không còn chỉ nhìn thấy màu trắng.
Tôi nhìn thấy em.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz