ZingTruyen.Xyz

[Xuzhao] sweet.

9.

MieeNgc


Đêm dần trôi, ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu rọi bước chân của Trương Chiêu và Vương Sâm Húc. Họ đi qua những con phố nhỏ, nơi những hàng cây khẽ đung đưa trong gió đêm. Tay vẫn trong tay, hai người không nói gì, chỉ để sự hiện diện của nhau làm ấm lòng.

Khi họ rẽ qua một góc phố, trước mặt hiện lên một quán cà phê nhỏ với ánh đèn vàng ấm cúng. Bên ngoài, vài chiếc bàn gỗ được đặt ngay hàng hiên, mỗi bàn đều có một chiếc đèn nhỏ toả sáng lung linh. Vương Sâm Húc dừng lại, ánh mắt anh ánh lên chút hứng thú.

“Chiêu Chiêu, vào đây uống gì đó nhé? Đêm lạnh thế này mà có một ly cà phê nóng thì còn gì bằng”

Trương Chiêu gật đầu, đôi mắt cậu dõi theo ánh đèn trong quán, cảm nhận được sự bình yên lạ kỳ.

Họ bước vào, chọn một bàn cạnh cửa sổ. Nhân viên phục vụ mang đến hai ly đồ uống, một ly cà phê đen cho Vương Sâm Húc và một ly ca cao nóng cho Trương Chiêu. Hơi ấm từ ly ca cao lan tỏa lên đôi bàn tay Trương Chiêu, khiến cậu bất giác khẽ mỉm cười.

“Lúc nào mày cũng quan tâm tao kỹ như thế”
Trương Chiêu lên tiếng, mắt nhìn ly ca cao nóng hổi trước mặt.

“Chăm sóc mày là điều tao luôn muốn làm”
Vương Sâm Húc đáp, ánh mắt anh dịu dàng.

“Mày biết không, mỗi lần thấy mày cười, tao cảm giác như cả thế giới này đều trở nên sáng bừng”

Trương Chiêu bật cười, tiếng cười khẽ nhưng đầy ấm áp. Cậu chống cằm nhìn anh, đôi mắt cong lên như ánh trăng.

“Mày lúc nào cũng nói những lời khiến tao không biết đáp thế nào. Nhưng mà… tao thích nghe”

“Thích nghe thì cứ để tao nói mãi”

Vương Sâm Húc nháy mắt, nụ cười anh khiến tim Trương Chiêu khẽ loạn nhịp.

Họ ngồi đó, trò chuyện về những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, về những ngày tháng trước đây, và cả những dự định trong tương lai. Trương Chiêu kể cho Vương Sâm Húc nghe về một lần đi lạc khi còn nhỏ, còn Vương Sâm Húc thì nhắc lại kỷ niệm ngốc nghếch khi anh làm rơi điện thoại xuống nước. Tiếng cười vang lên trong không gian ấm cúng, xua tan cái lạnh của đêm khuya.

Khi đã muộn hơn, họ rời quán cà phê và quay lại con đường dẫn về nhà. Gió lạnh thổi qua, Trương Chiêu khẽ rùng mình. Ngay lập tức, Vương Sâm Húc cởi áo khoác của mình, choàng lên vai cậu.

“Không cần đâu, mày cũng sẽ lạnh mà” Trương Chiêu nói, nhưng bàn tay anh lại vô thức giữ lấy vạt áo khoác.

“Tao không sao”
Vương Sâm Húc đáp, giọng anh trầm và dứt khoát.

“Quan trọng là mày không được lạnh”

Trương Chiêu nhìn anh, ánh mắt cậu dịu dàng hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, cậu biết rằng mình may mắn thế nào khi có Vương Sâm Húc bên cạnh.

Trên đường về, họ bỗng nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ một góc phố. Đó là một nghệ sĩ đường phố đang chơi đàn violin, giai điệu nhẹ nhàng và trầm lắng khiến không khí trở nên lãng mạn hơn. Vương Sâm Húc nắm lấy tay Trương Chiêu, kéo cậu đứng lại.

“Chiêu Chiêu, nhảy với tao một điệu nhé?”
Vương Sâm Húc nói, ánh mắt đầy sự tinh nghịch.

Trương Chiêu ngỡ ngàng, nhưng rồi cậu cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý. Giữa con phố yên tĩnh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, họ nhẹ nhàng xoay vòng theo điệu nhạc. Những bước chân hòa quyện, nụ cười không tắt trên môi.

Giai điệu kết thúc, nhưng cả hai vẫn đứng yên, đôi mắt chạm nhau trong khoảnh khắc đầy ý nghĩa. Vương Sâm Húc nhẹ nhàng nâng cằm Trương Chiêu, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Đó là nụ hôn đầu tiên, ngọt ngào và dịu dàng, như khẳng định tình cảm mà họ dành cho nhau.

Đêm nay, không chỉ là những dây chuyền kỷ niệm, mà còn là một dấu mốc trong hành trình tình yêu của họ. Bầu trời đầy sao chứng kiến, con phố yên tĩnh chứng kiến, và trái tim họ chứng kiến tất cả.

Sau nụ hôn ngọt ngào giữa màn đêm tĩnh lặng, Trương Chiêu vẫn đứng yên, đôi mắt mở to nhìn Vương Sâm Húc. Nhịp tim cậu đập nhanh đến mức như muốn phá vỡ lồng ngực.

“Mày…”
Trương Chiêu khẽ thì thầm, giọng cậu run rẩy.

“Đừng nói gì cả”
Vương Sâm Húc ngắt lời, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.

“Tao chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc này, để mày hiểu được tao trân trọng mày thế nào”

Lời nói của anh khiến Trương Chiêu không kìm được mà cúi mặt xuống, cố giấu đi đôi má đã ửng hồng. Nhưng Vương Sâm Húc không để cậu trốn tránh, anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình.

“Chiêu Chiêu, tao không giỏi nói lời hoa mỹ, nhưng những gì tao làm, tao nói… đều là thật lòng. Tao muốn mày biết rằng, dù tương lai có thế nào, tao cũng sẽ luôn bên mày”

Đôi mắt Trương Chiêu khẽ rung động. Cậu nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, cảm nhận được từng lời nói đều xuất phát từ tận đáy lòng. Không nói gì, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi bất ngờ bước đến, vòng tay ôm lấy anh.

Cái ôm của Trương Chiêu là sự đáp lại mà Vương Sâm Húc chờ đợi. Anh mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy cậu, như muốn khắc sâu cảm giác này mãi mãi. Cả hai cứ đứng đó, giữa con phố khuya vắng lặng, mặc cho gió đêm thổi qua. Lòng họ chỉ có sự ấm áp từ hơi thở của đối phương.

---

Khi về đến nhà, Trương Chiêu vừa bước qua cửa đã quay lại, nhìn Vương Sâm Húc bằng ánh mắt đầy ý nghĩa.

“Sâm Húc, tao nghĩ… có lẽ tao chưa từng nói điều này, nhưng…”
Trương Chiêu ngập ngừng, đôi tay siết chặt vạt áo.

“Chiêu Chiêu, tao đây”
Vương Sâm Húc dịu dàng đáp, không thúc giục.

Trương Chiêu hít sâu một hơi, rồi dũng cảm ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.

“Tao cũng muốn bên mày, không chỉ hôm nay, không chỉ ngày mai… mà là mãi mãi”

Lời nói của cậu khiến Vương Sâm Húc sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó, anh mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ ánh đèn nào trong đêm.

“Tao đã chờ câu nói này lâu lắm rồi, Chiêu Chiêu”
Anh bước tới, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu.
“Mày không cần lo lắng gì cả, vì tao sẽ luôn ở đây, ngay cạnh mày”

Trương Chiêu cúi mặt, nhưng lần này, cậu không che giấu nụ cười đang nở trên môi.

---

Tối hôm ấy, khi cả hai cùng ngồi trên sofa, ánh đèn trong nhà được điều chỉnh dịu nhẹ, tạo nên một không gian ấm cúng. Trương Chiêu tựa đầu vào vai Vương Sâm Húc, tay cậu vẫn vô thức nghịch chiếc dây chuyền bạc trên cổ mình.

“Sâm Húc…”
Trương Chiêu khẽ gọi, giọng cậu trầm thấp như muốn hòa vào không gian.

“Hửm?”
Vương Sâm Húc đáp, tay anh khẽ vuốt nhẹ lưng cậu.

“Mày có nghĩ… chúng ta sẽ mãi thế này không? Ý tao là… mãi yên bình như hiện tại”

Vương Sâm Húc im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. Sau đó, anh siết chặt cậu hơn, giọng nói trầm ấm vang lên.

“Không ai biết được tương lai sẽ ra sao, nhưng tao chắc chắn một điều: Dù có chuyện gì xảy ra, tao sẽ luôn giữ chặt tay mày, không buông”

Những lời của anh như một lời hứa, một lời thề mà Trương Chiêu biết anh sẽ không bao giờ thất hứa. Cậu khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự yên bình bao trùm lấy cả hai.

Đêm đó, dưới ánh đèn dịu nhẹ, giữa không gian tĩnh lặng, họ đã cùng nhau viết nên một chương mới trong câu chuyện của mình, một chương đầy ấm áp và ngọt ngào.

_ _

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz