1.
---
Thượng Hải, vào một buổi chiều mưa rả rích, không khí ẩm ướt hòa cùng tiếng mưa đều đặn gõ trên mái hiên. Vương Sâm Húc ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Những giọt mưa rơi lăn tăn rả rích bên ngoài trước khung cửa sổ, làm xao động không gian tĩnh lặng chỉ còn giai điệu âm nhạc của cơn mưa. Trái tim hắn như nặng trĩu, nghĩ về Trương Chiêu — người mà hắn đã xa cách trong thời gian dài.
1.
Mỗi khi cơn mưa lại đến, Vương Sâm Húc lại nhớ về những kỷ niệm cùng Trương Chiêu. Hắn nhớ buổi chiều mùa hè năm ngoái, khi cả hai cùng nhau đi dạo dưới con đường ẩm ướt của dưới cơn mưa. Cả hai đã không mang dù, và chỉ đơn giản là chạy dưới mưa, cười đùa và hai tay đan vào nhau như họ đang nắm chặt tay nhau. Cảm giác mát lạnh từ những giọt mưa khiến họ thấy tự do dưới cơn mưa, như thể cả thế giới ngoài kia không tồn tại.
“Đừng lo, mưa chỉ là nước thôi mà!”
Trương Chiêu nói, tiếng cười của em hòa cùng tiếng mưa. Vương Sâm Húc đã nhìn em với ánh mắt trìu mến, thầm cảm ơn vì có em bên cạnh, làm cho những ngày u ám trở nên được tô màu nói cách khác như một bức tranh được bọc lên lớp tô ánh sắc tươi sáng và đẹp rực rỡ hơn, khi lúc trước chẳng có em ở cạnh hắn tựa như một bức tranh trắng đen.
2.
Khi mùa mưa quay lại, Vương Sâm Húc lại cảm thấy nỗi cô đơn bủa vây. Từ khi Trương Chiêu ra nước ngoài du học, hắn chưa từng cảm thấy thiếu thốn như thế này. Những tin nhắn và cuộc gọi video không thể nào lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn. Hắn nhớ ánh mắt, nụ cười và cả những cái ôm chặt của nhau.
Mỗi ngày, Sâm Húc đều kiểm tra điện thoại, hy vọng nhận được tin nhắn từ Trương Chiêu. Nhưng dường như cơn mưa ngoài kia cũng mang theo sự im lặng vậy. Hắn thả mình vào những suy nghĩ, không biết bao giờ mới có thể gặp lại người mình yêu.
3.
Khi cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, Sâm Húc nhận được một cuộc gọi. Trái tim hắn đập mạnh khi thấy tên Trương Chiêu hiện lên trên màn hình. Hắn vội vàng nhấn nhận, không thể kìm nén được niềm hạnh phúc.
“Sâm Húc! Mày có nhớ tao không?”
Giọng Trương Chiêu vang lên, đầy hào hứng nhưng cũng có chút ngập ngừng.
“Nhớ! Mỗi ngày, mỗi giờ, mưa cũng nhớ mày,”
Vương Sâm Húc đáp, có chút ngượng ngùng nhưng cũng rất chân thành. Hắn nhìn ra ngoài, cảm giác như mưa cũng đang hòa quyện với nỗi nhớ của hắn.
“Mưa à? Nhớ lúc mình chạy dưới mưa không?”
Trương Chiêu cười, khiến Vương Sâm Húc cảm thấy ấm áp hơn giữa không khí ẩm ướt.
“Đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của tao,”
Hắn nói, lòng trào dâng những cảm xúc mà hắn không thể diễn tả.
“Tao ước gì mày ở đây lúc này, Trương Chiêu!”
Trương Chiêu im lặng một lúc, có vẻ như đang nghĩ ngợi.
“Tao cũng ước như vậy. Nhưng mày biết đấy, mưa thì không thể ngăn cản được tình yêu,”
Trương Chiêu nói, giọng chắc nịch.
“Đúng vậy, dù ở đâu, mày vẫn luôn là một phần của tao,”
Vương Sâm Húc đáp. Hắn nhìn ra ngoài, thấy những giọt mưa như những kỷ niệm đang tuôn trào. Mỗi giọt mưa đều mang theo những hồi ức về Trương Chiêu.
“Dù sao, mày cũng phải chăm sóc bản thân nhé. Tao không thể bên mày, nhưng trái tim tao luôn ở bên mày”
Trương Chiêu nói, có chút lo lắng trong giọng.
“Ừ, tao sẽ cố gắng. Chỉ cần nghĩ đến mày, tao sẽ vượt qua mọi thứ”
Vương Sâm Húc đáp, tâm hồn hắn dường như nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của Trương Chiêu.
Khi cuộc gọi kết thúc, Sâm Húc vẫn còn cảm nhận được sự ấm áp từ giọng nói của Trương Chiêu. Hắn hiểu rằng dù khoảng cách có thể ngăn cản họ về mặt thể xác, nhưng tình yêu thì không gì có thể chia cắt.
4.
Sáng hôm sau, trời vẫn còn âm u, nhưng cơn mưa đã ngớt. Sâm Húc quyết định đi dạo một vòng quanh khu phố. Hắn thấy mọi thứ vẫn giữ nguyên, nhưng chính hắn đã thay đổi. Hắn không còn cảm thấy cô đơn, vì trong lòng hắn luôn có Trương Chiêu.
“Có lẽ, mày sẽ về sớm thôi”
Vương Sâm Húc thì thầm với chính mình, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Hắn đã quyết tâm sẽ chờ đợi, vì tình yêu của họ xứng đáng với mọi chờ đợi.
5.
Cơn mưa đã tạnh, để lại trên mặt đất những vũng nước trong suốt. Vương Sâm Húc ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi một ly trà nóng, suy nghĩ về những điều sắp tới. Hắn biết rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, thì tình yêu luôn là một chốn về cho hắn, như những cơn mưa xua tan nỗi cô đơn.
Hắn thả hồn mình vào những ký ức, những khoảnh khắc hạnh phúc bên Trương Chiêu. Mỗi lần mưa về, là mỗi lần hắn lại tìm thấy cảm xúc yêu thương trào dâng. Hắn không thể chờ đợi thêm nữa — một ngày không xa, họ sẽ lại cùng nhau chạy dưới mưa, cùng cười đùa và nắm chặt tay nhau, không để bất cứ điều gì ngăn cản tình yêu của họ.
6.
Những ngày trôi qua, Vương Sâm Húc vẫn giữ thói quen kiểm tra điện thoại mỗi ngày. Hắn muốn biết tin tức từ Trương Chiêu, nhưng không có gì. Nỗi nhớ dần dần biến thành lo lắng. Hắn không thể hiểu tại sao Trương Chiêu lại không trả lời. Hắn tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra với Trương Chiêu, hoặc có thể hắn quá bận rộn với cuộc sống mới?
Vào một buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu tắt dần, Vương Sâm Húc nhận được một thông báo mới. Một tin nhắn từ Trương Chiêu. Hắn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, hồi hộp mở tin nhắn. Nội dung tin nhắn khiến hắn cảm thấy như đang đứng giữa bão tố:
“Sâm Húc, xin lỗi vì không liên lạc được lâu. Tao rất nhớ mày. Có chuyện lớn muốn chia sẻ với mày.”
Hắn lập tức hồi đáp, với mọi cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
“Mày ổn chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hắn mong mỏi nhận được câu trả lời. Những giây phút chờ đợi dường như kéo dài vô tận.
Không lâu sau, Trương Chiêu trả lời.
“Tao có một tin vui. Tao đã hoàn thành việc học và sẽ về nước trong vòng một tháng nữa!”
Câu chữ đơn giản nhưng chứa đựng biết bao ý nghĩa. Hắn không thể ngừng cười, lòng tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng, hắn cũng sẽ được gặp lại Trương Chiêu.
“Thật tuyệt! Tao không thể chờ đợi thêm nữa, Trương Chiêu!”
Vương Sâm Húc đáp lại, cảm thấy như gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa. Hắn không chỉ mong đợi ngày Trương Chiêu trở về, mà còn muốn tạo nên những kỷ niệm mới bên nhau.
7.
Một tháng trôi qua nhanh chóng như cơn gió. Ngày mà Vương Sâm Húc đợi chờ cuối cùng cũng đến. Hắn hồi hộp chờ ở sân bay, trái tim đập nhanh,cảm giác hồi hộp như lần đầu tiên hẹn hò. Mặc dù có chút lo âu, nhưng niềm vui sướng trong hắn lớn hơn rất nhiều. Hắn nhớ lại những kỷ niệm đẹp bên Trương Chiêu, hình ảnh hắn chạy dưới cơn mưa và tiếng cười vang vọng trong không gian.
Hắn nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, và cuối cùng, giữa dòng người, hắn thấy Trương Chiêu. Hình ảnh đó như một giấc mơ thành hiện thực. Trương Chiêu đứng đó, với nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng như những vì sao, và cảm giác ấm áp từ ánh nhìn của hắn khiến trái tim Vương Sâm Húc đập mạnh hơn.
“Vương Sâm Húc!”
Trương Chiêu gọi, bước nhanh về phía hắn. Họ lao vào vòng tay nhau, ôm chặt như thể không muốn rời xa thêm một giây nào nữa. Mọi lo lắng, khoảng cách và thời gian dường như tan biến trong khoảnh khắc này.
“Tao nhớ mày quá!”
Vương Sâm Húc thì thầm, đôi mắt hắn lấp lánh niềm hạnh phúc.
“Nhớ mày còn hơn! Có thể nói là mỗi ngày tao đều nghĩ về mày”
Trương Chiêu đáp, giọng đầy xúc động. Họ đứng đó, giữa sân bay đông đúc, như chỉ có hai người trong thế giới riêng của họ.
8.
Kể từ ngày đó, họ dành tất cả thời gian bên nhau. Những buổi chiều dạo phố, những bữa ăn ngon, những cuộc trò chuyện không ngừng về cuộc sống, giấc mơ và những kỷ niệm. Họ cùng nhau đi dạo dưới ánh nắng.
Vào một buổi chiều nọ, trời bỗng đổ mưa. Vương Sâm Húc và Trương Chiêu đứng dưới một mái hiên, nhìn ra những giọt mưa rơi. Họ không mang dù, nhưng không ai cảm thấy khó chịu. Trái lại, tiếng mưa rơi tạo nên một bản nhạc ngọt ngào cho cuộc sống của họ.
“Mày nhớ những lần chạy dưới mưa không?”
Trương Chiêu hỏi, ánh mắt lấp lánh.
“Nhớ chứ! Đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của tao”
Vương Sâm Húc cười đáp, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên tươi đẹp hơn.
“Mưa vẫn mang lại cảm giác tự do và sống động. Tao với mày có thể một lần nữa không?”
Trương Chiêu mỉm cười, ánh mắt chứa sự tinh nghịch.
Vương Sâm Húc không ngần ngại, hắn nắm tay Trương Chiêu và cả hai cùng lao ra khỏi mái hiên, chạy dưới cơn mưa. Họ cười đùa, nhảy múa, và mặc kệ mọi ánh nhìn xung quanh. Mỗi giọt mưa như mang theo tình yêu và những kỷ niệm, làm cho khoảnh khắc trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
9.
Những ngày tháng trôi qua, Sâm Húc và Trương Chiêu nhận ra rằng tình yêu của họ đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ không chỉ là những người yêu, mà còn là những người bạn thân thiết, luôn bên cạnh nhau trong những lúc khó khăn và vui vẻ. Họ cùng nhau vượt qua những thử thách và chia sẻ những niềm vui khi bên cạnh có nhau.
Một buổi tối, khi ánh đèn phố phường Thượng Hải lấp lánh, Vương Sâm Húc đã quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để kỷ niệm ngày Trương Chiêu trở về. Hắn đã chuẩn bị mọi thứ, từ món ăn đến trang trí, với hy vọng mang lại cho Trương Chiêu một ngày thật đáng nhớ.
Khi Trương Chiêu bước vào, ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy tất cả những gì Sâm Húc đã chuẩn bị.
“Uầy!, Vương Sâm Húc, mày làm tất cả những điều này sao?”
Trương Chiêu hỏi, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Để mừng ngày mày trở về, tao muốn tạo ra một kỷ niệm đẹp cho mày và chúng ta”
Vương Sâm Húc đáp, cảm thấy hài lòng khi thấy nụ cười trên môi Trương Chiêu.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí ấm cúng, với những câu chuyện hài hước và những khoảnh khắc vui vẻ. Họ cùng nhau ăn uống, cười đùa và chia sẻ những kỷ niệm đã qua. Khi trời đã khuya, Vương Sâm Húc quyết định dành cho Trương Chiêu một bất ngờ khác.
“Hôm nay tao có một món quà dành cho mày”
Vương Sâm Húc nói, ánh mắt tràn ngập ý nghĩa. Hắn bước ra và mang về một chiếc hộp nhỏ. Mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay đẹp, được làm từ những viên đá màu xanh lam, như màu của những giọt mưa.
“Chiếc vòng tay này sẽ luôn nhắc mày nhớ về tao, dù mày có ở đâu, Trương Chiêu”
Vương Sâm Húc nói, nụ cười trên môi đan xen cùng lòng đầy tự hào.
Trương Chiêu không kìm nổi xúc động, ánh mắt hắn rưng rưng giọt thủy.
“Cảm ơn mày, Vương Sâm Húc! Đây là món quà ý nghĩa nhất mà tao từng nhận được”
Vương Sâm Húc thì thầm, đôi tay nắm chặt chiếc vòng tay.
10.
Khi màn đêm buông xuống, cả hai ngồi bên nhau dưới ánh trăng, tận hưởng khoảnh khắc yên bình. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như một bản nhạc du dương, làm cho không khí thêm lãng mạn. Họ cùng nhau ngắm nhìn bầu trời, và Vương Sâm Húc cảm thấy như mọi thứ xung quanh đang hòa quyện vào tình yêu của họ.
“Mày nghĩ về tương lai thế nào?”
Trương Chiêu hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa.
“Tao mong rằng chúng ta sẽ luôn bên nhau, không để bất kỳ khoảng cách nào ngăn cản”
Vương Sâm Húc thành thật nói.
“Dù cho cuộc sống có ra sao, tao tin rằng tình yêu của tao và mày sẽ vượt qua tất cả.”
“Đúng vậy, mưa có thể đến và đi, nhưng tình yêu sẽ luôn ở lại”
Trương Chiêu đáp, nắm chặt tay Sâm Húc.
“Tao hứa sẽ luôn bên mày, dù cho điều gì xảy ra.”
Họ cùng nhau trải lòng về những ước mơ, hy vọng và cả những nỗi sợ hãi. Trong những khoảnh khắc đó, họ cảm nhận được sự gắn kết không thể tách rời, như những giọt mưa rơi xuống hòa quyện vào nhau.
- -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz