ZingTruyen.Xyz

[ Vong Tiện ][ MĐTS ] Phượng Hoàng

chương 66

Erlsath

Vong Tiện theo hướng dẫn của A Tinh đến một nhà nghĩa trang, hắn nâng váy lên sợ vấp té. Căn bản nhà nghĩa trang bậc cửa rất cao thường để ngăn hoạt thi chạy ra ngoài.

A Tinh nhìn một thân hoa lệ gấm vóc, váy dài nhiều lớp của Ngụy Vô Tiện mà chẹp miệng. Nam nhân này cũng quá xinh đẹp đi, cứ như yêu tính hay thần tiên tỷ tỷ hóa thân vào ấy.

Hiểu Tinh Trần lại nhùn không thấy cũng chẳng biết được suy nghĩ của A Tinh, nếu không sẽ lại co rút nhịn cười mất.

Trong nhà nghĩa trang có khá nhiều quan tài nằm ngổn ngang, nhưng chỉ có duy nhất một cái quan tài còn nguyên vẹn chỉnh tề được đậy nắp. A Tinh xoa xoa nắp quan nói: "Thân xác đạo trưởng ở trong này, tên Tiết Dương kia hiện chỉ đâu đó quanh đây."

Lam Vong Cơ thay ái nhân đẩy nắp quan tài ra, nhìn thấy bên trong là một di thể nằm ngay ngắn, cũng không có vết máu, Ngụy Vô Tiện ngó đầu vào xem nói: " Tiểu sư thúc, ngươi hồn thể ly đã lâu không thể đồng nhập với thân xác nữa. "

Hiểu Tinh Trần nhẹ giọng nói: " Không sao. "

Hắn cười : " Tìm Tống đạo trưởng đã. "

Thấy hắn nói thế, Lam Vong Cơ cũng vừa thu di thể Hiểu Tinh Trần vào túi Càn Khôn xong cũng nói: " Tìm đám tiểu bối, Tiết Dương sẽ đem bọn nhỏ uy hiếp chúng ta. "

Nghe thế mấy người cũng nhanh chóng rời khỏi.

Mà bên chỗ Đào Linh.

Sau khi Đao Linh dẫn theo đám tiểu bối tìm thấy một căn nhà cũng có người sống, theo bọn Kim Lăng là vậy nhưng trong mắt bốn người Đào Linh, Hi Văn, Quân Phàm, Cảnh Nghi lại khác. Bọn họ đề đoán bà cụ đó đã là hoạt thi. Nhìn những động tác bà cụ làm có phần cứng ngắc.

" Đào công tử, ngươi có biện pháp hóa giải độc thi phấn không? " Ôn Tư Truy lễ phép hỏi. Mà Đào Linh, một con lục vĩ hồ mới vào đời được mấy ngày cũng chẳng biết phải nói sao chỉ đành lắc đầu.

Lam Hi Văn từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ. Chính là sổ ghi chép về tà tùy mà các tiền bối trưởng lão Lam gia đã dạy bọn họ. Nàng tìm đến một trang dách về tẩy thi đọc một hồi rồi lại gấp sách cất đi.

" Theo dân gian có thể nấu gạo nếp làm cháo để uống. "

Kim Lăng ' xí ' một tiếng nói: " Nơi khỉ ho này làm gì có gạo nếp cho các ngươi dùng? "

Thế nhưng cập ta lập tức bị vả mặt sau khi Lam Quân Phàm từ trong nhà bếp tìm ra một đấu gạo nếp cười: " A tỷ, A Kiều tìm được một ít gạo nếp. Bây giờ chúng ta phải làm sao? "

Lam Cảnh Nghi cùng Ôn Tư Truy tiến lên phía trước nhận đồ: " A Kiều, để ta cùng Cảnh Nghi làm việc này cho. "

Một vài Lam thị tiểu bối khác cũng tiến tới nhận công giúp đỡ. Bọn họ là tiểu bối nhưng về địa vị so với bốn vị đi đầu này còn kém, dù sao người ta là nhận đãi ngộ cao nhất, còn là hài tử của tiểu tổ tông Lam thị.

Lam Hi Văn lại chỉ về mấy người đó nói: " Các ngươi trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi, bôn ba đã lâu cho dù thể chất đặc thù nhưng cũng hít vào một chút. Cẩn thận kẻo độc phát tác nhanh, để Cảnh Nghi cùng Tư Truy sư huynh làm là được rồi."

Mấy người chỉ có thể nghe lời hành lễ: " Vâng, nhị tiểu thư! "

Đợi hai người Truy Nghi nấu xong cũng phân phát cho đám người uống, bên trong còn thừa một ít, cũng không nghĩ nhiều ngay sau khi bên ngoài tẩu thi lại xuất hiện từng đàn từng đàn, còn có tiếng đánh nhau rất giữ dội. Đào Linh hé cửa ra nhìn, chỉ thấy một nam nhân vận y phục trắng hoa sam đang cùng đám tẩu thi giao đấu. Lam Quân Phàm lại nói: " Chúng ta ra giúp vị kia? "

Đào Linh nhìn cậu nói: " Hiện tại không rõ là địch hay bạn. Ta cảm thấy đám tẩu thi này có một thế lực điều khiển không giống tự phát. Mà nãy giờ các ngươi ở đây cũng không thấy có người sống tiến vào. "

" Nhưng mà..."

Chỉ là chưa chờ bọn họ đôi co được bao lâu, một đạo xích hồng xuất hiện bọc lấy nam nhân kia. Cánh cửa nhà bị một lực lớn tác động mạnh đến mở bung ra kéo theo đó là nam nhân kia bị ném thẳng vào bên trong. Mấy đứa nhỏ mới nhìn kỹ tới, nam nhân hình như không thể thấy, trên mắt con bị một băng vải buộc chặt chứng tỏ mắt có tổn thương.

Từ từ, người này sao có chút quen?

Ôn Tư Truy nhìn tới, sau lại nói nhỏ khẩu âm với đồng bọn : " Hiểu đạo trưởng! "

"!!!" Ba người lập trức sửng sốt!

Không thể nào, bọn họ lúc nãy đều nhìn thấy Hiểu Tinh Trần chỉ là một hồn thể. Mà ở đây lại là một người bằng xương bằng thịt!

Bên ngoài lam quang bay đầy trời, hơn trăm con tẩu thi ấy vậy mà bị chém giết chỉ trong một lát. Mà lam quang ấy không ai khác chính là linh lực của Lam Vong Cơ, mà xích hồng quang lúc nãy là của Ngụy Vô Tiện.

Đợi một chút, Lam Vong Cơ giúp Ngụy Vô Tiện nâng váy lên đi vào trong nhà. Nhưng đều không có Hiểu Tinh Trần cùng A Tinh. Là hai người đem hồn thể trở lại tỏa linh nang.

Người nọ sau khi bị quăng ngã tỉnh lại liền ho khan vài tiếng, dường như lo ho ra bột thi độc sẽ lây sang người khác, thế là bụm miệng lại. Hắn ta nhỏ giọng nói: "Các ngươi là ai?"

Giọng nói này mỏi mệt đến cùng cực, hỏi câu này, cũng chẳng phải vì hắn ta không biết kẻ cứu mình là người phương nào, mà bởi, hắn không trông thấy gì cả.

Bỗng nhiên Kim Lăng nói: "Này, chúng ta còn chưa biết hắn ta có thân phận gì, là địch hay là bạn, sao lại tuỳ tiện cứu? Lỡ đâu đây là một kẻ xấu, chẳng phải đã cứu rắn vào cửa hay sao?"

Nói như thế cũng không sai, nhưng cậu lại nói ngay trước mặt người ta kiểu đó, thì thiệt làm người ta lúng túng mà.

Ôn Tư Truy, tỷ đệ A Di A Kiều cùng Lam Cảnh Nghi trợn mắt mà nhìn cậu ta. Này! Chẳng lẽ ngươi lúc nãy không thấy Hiểu Tinh Trần hồn thể bên cạnh Ngụy tiền bối sao?

Nhưng người nọ lại không hề tức giận, cũng càng không lo mình sẽ bị ném đi, khẽ mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh nho nhỏ: "Tiểu công tử nói rất đúng. Ta ra ngoài có vẻ tốt hơn."

Kim Lăng không ngờ hắn ta sẽ phản ứng thế này, trái lại ngẩn ngơ, không biết nên nói gì, qua quýt hừ một tiếng. Ôn Tư Truy vội giảng hoà: "Thế nhưng, vị này có lẽ không phải kẻ xấu đâu."

Kim Lăng mạnh miệng nói: "Rồi. Các ngươi là người tốt. Đến lúc đó có ai gãy cũng đừng trách ta."

Lam Cảnh Nghi bực mình: "Ngươi..." Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi của cậu như bị thắt nút.

Bởi vì, cậu chợt trông thấy bội kiếm của người nọ tựa vào cạnh bàn. Miếng vải đen quấn trên kiếm bong một đoạn, để lộ thân kiếm.

Kỹ thuật rèn đúc thanh kiếm này vô cùng cao siêu. Vỏ kiếm màu đồng xanh, bên trên điêu khắc đường vân hoa sương. Xuyên qua lớp hoa văn chạm rỗng, để lộ thân kiếm hệt như sao bạc, lấp lánh ánh sáng hình hoa tuyết, vừa có một vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, vừa óng ánh sáng trong.

Ôn Tư Truy nhẩm nhẩm miệng dường như có lời gì đó muốn bật thốt lên. Tuy Ngụy Vô Tiện không biết cậu muốn nói gì, nhưng bản năng không muốn cậu ta đánh rắng động cỏ, hơn nữa nếu người này dùng vải đen che kiếm đi, thì đương nhiên là không muốn để người khác trông thấy rồi. Hắn đặt ngón trỏ lên trước môi, ra hiệu những thiếu niên khác mặt cũng đã hiện vẻ kinh ngạc chớ có lên tiếng.

Hắn biết thanh kiếm đó, nhìn cách thanh kiếm tỏa ra linh khí liền biết, chỉ có Bão Sơn Tân Nhân mới đúc ra được thanh kiếm này.

Mà thanh kiếm này đích thị là của Hiểu Tinh Trần, Sương Hoa kiếm.

Một thiếu niên lại vù tò mò, muốn xem người này là ai nên đưa tay định chạm tới băng vải trên mắt. Nhưng tay cậu ta vừa đụng tới băng vải ấy, mặt người nọ liền lộ vẻ hết sức đau đớn, lùi về sau một khoảng khó nhận ra, dường như rất sợ bị người khác đụng tới mắt mình.

Thiếu niên kia phát giác mình thất thố, vội rụt tay về, nói: "Xin lỗi, ta không cố ý."

Người kia giơ tay trái lên, trên tay mang một chiếc găng tay mỏng màu đen, muốn che khuất con mắt, nhưng lại không dám đụng, cứ như chạm nhẹ thôi cũng sẽ đau đến khó chịu, trên trán đã toát một lớp mồ hôi mỏng, gắng gượng nói: "Không sao..." Giọng nói có hơi run rẩy.

Nhưng bọn họ ở đây lúc nãy đều đã nhìn tới Hiểu Tinh Trần, cũng biết đạo trưởng đã chết. Vậy vì sao ở đây lại xuất hiện thêm một đạo trưởng nữa? Đáp án chỉ có là, có người giả danh Hiểu Tinh Trần.

Ngụy Vô Tiện chậc lưỡi một tiếng nghĩ: " Tiết Dương a Tiết Dương, cho dù bề ngoài giả có giống nhưng tiểu sư thúc của ta cũng sẽ không giả trân như vậy."

Tiết Dương còn chưa biết hắn đã bị người ta nhìn thấu thân phận, sờ sờ mò mò cầm lấy Sương Hoa của hắn. Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt kéo miếng vải đen đã trượt xuống lên. Hắn mò thấy Sương Hoa rồi, gật đầu nói: "Cám ơn đã cứu giúp, ta đi trước."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi trúng thi độc. Ở lại đi."

Tiết Dương : "Nặng lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Rất nặng. Sắp chết rồi!"

Tiết Dương: "Nếu đã rất nặng, cần gì phải ở lại? Dù sao thì cũng đã chẳng còn thuốc chữa, không bằng nhân dịp chưa thi hoá, giết thêm vài con tẩu thi."

Nghe hắn nói không đếm xỉa tới sống chết, máu nóng của Lam Cảnh Nghi dâng lên: "Ai nói không có thuốc nào cứu được!"

Tiết Dương nói: "Ta đã giết không ít tẩu thi trong thành này, chúng nó vẫn luôn đi theo ta, chốc lát nữa sẽ có thêm một nhóm mới tới đây. Ta ở lại, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị bầy xác đó nhấn chìm."

Ngụy Vô Tiện: "Các hạ có biết kẻ đã biến Nghĩa thành trở nên như vậy là ai không?"

Tiết Dương lắc đầu nói: "Không biết. Ta chỉ là vân du đ... Vân du đến đó, biết dị tượng nơi đây, nên mới vào thành săn đêm. Số lượng hoạt thi tẩu thi năng lực mạnh có trong thành này, các ngươi chưa lĩnh giáo đâu. Sau khị bị chém giết, bột phấn độc trên người chúng nó sẽ tuôn ra, dính vào người lập tức trúng độc. "

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Tiết Dương chơi trò mèo vờn chuột cùng không phá hỏng, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện lấy hai cái tỏa linh nang ra. Hắn mở ra một cái, A Tinh lập tức bay ra ngoài.

Nàng cầm gậy trúc đánh mạnh Tiết Dương quát: " Tên xấu xa! Ngươi không cần phải giả trang làm đạo trưởng lừa người khác! "

Mà Tiết Dương cũng ngây người : " A Tinh? "

" Hừ, là bổn cô nương, sao? Ngươi còn nghĩ muốn giả vờ. Ở đây ai mà chẳng biết đạo trưởng đã chết! "

Tiết Dương tháo băng vải ra, một con ngươi đỏ thẫm nhìn đám người, gã cắn răng: " Thì ra các ngươi đã biết trước! Vậy thì đừng trách ta không khách sáo! " chỉ thấy gã từ trong ngực lấy ra một miếng huyền thiếc, hoa văn cùng với Âm Hổ Phù có nét tương đồng như không phải, Tiết Dương đem oán khí vào huyền thiếc. Lập tức tứ phương tám hướng tật thi không ngừng ùa đến.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz