ZingTruyen.Xyz

[ Vong Tiện ][ MĐTS ] Phượng Hoàng

chương 43

Erlsath

" Đại ca!" Nhiếp Hoài Tang hai mắt đẫm lệ, những cuốn trục thoại bản bị cháy xém trong tay rơi vương vãi dưới đất. Hắn vội vàng ôm lấy Nhiếp Minh Quyết đang nổi điên phía trước.

" Đại ca...đại ca bình tĩnh a...đệ là Hoài Tang a...đại ca...." Nhiếp Hoài Tang ôm chặt lấy Nhiếp Minh Quyết không buông tay, nhưng trong lúc nổi điên Nhiếp Minh Quyết đã làm bị thương hắn. Ngửi thấy mùi máu tanh của đệ đệ, hắn mới ngừng được một chút cảm xúc.

Nhiếp Minh Quyết buông Bá Hạ trong tay ra không ngừng lùi về phía sau ôm đầu... " K..không, ta sao có thể làm bị thương Hoài Tang...sao có thể...khônggggg đáng chết!!!!!"

Nhiếp Hoài Tang ngơ ngẩn nhìn hắn......tại sao đại ca lại nổi điên...đao linh....không...đao linh không phải.....

Nhiếp Hoài Tang định bước tới ôm lấy Nhiếp Minh Quyết đang khóc trong điên dại nhưng bị Kim Quang Dao phía bên cạnh ôm lại.

" Hoài Tang, nguy hiểm, đại ca bây giờ cần bình tĩnh."

" Nhưng đại ca cần đệ!" Nhiếp Hoài Tang trong lòng nôn nóng nhìn lấy Nhiếp Minh Quyết không ngừng gọi tên hắn, miếng ngọc bội bên hông không ngừng nóng lên cho thấy nó sắp vỡ tung.

Mà Nhiếp Minh Quyết ngồi khóc bên kia nhìn thấy Kim Quang Dao ôm lấy Nhiếp Hoài Tang, khóe mắt đỏ bừng như muốn nứt toạc ra.

Không!!! Hoài Tang đang gặp nguy hiểm!!! Đừng lại gần hắn, Hoài Tang!!!

Nhiếp Minh Quyết lại gào rống lao về phía hai người. Thấy tình thế bất ổn Kim Quang Dao vội phi thân về phía cây đàn đàn lên một giai điệu như muốn trấn an kẻ đang điên loạn kia. Thế nhưng trấn an không thấy, Nhiếp Minh Quyết càng bạo nọ, hắn hộc một ngụm máu lớn. Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tra tấn, Nhiếp Hoài Tang đỡ lấy thân hình Nhiếp Minh Quyết mà ngã xuống.

" Đại ca?" Hắn gọi.

" Đại ca??" Ngón tay run rẩy của Nhiếp Hoài Tang đặt lên mũi người bên cạnh.

Không có dấu hiệu, hắn vội rụt tay lại gào rống: " Đại caaaaaaaaaa!!!!!!! Huynh nhanh tỉnh lại đi, đại ca....đệ xin huynh...đệ xin huynh...đệ sai rồi...hức...đệ sai rồi đại ca...."

" Hoài Tang làm sao vậy!" Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ cùng Nhiếp Minh Lễ phía xa đi tới. Y nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang không ngừng khóc lóc cả thêm thân ảnh cường tráng nằm trên mặt đất. Y lung lại chạy vội lại.

" Đại ca?"

Nhiếp Hoài Tang bám lấy cánh tay Lam Hi Thần nức nở : " H...Hi Thần ca...Nhị ca.....gọi đại ca...gọi đại ca đi...đệ cầu xin huynh...đại ca không tỉnh...không tỉnh aaa."

Lam Hi Thần đau lòng ôm chặt lấy hắn. " Hoài Tang, bớt đau buồn..."

" Không!!! Huynh gạt ta...đại ca sẽ không bỏ rơi ta...các người gạt ta...." nói giữa đoạn, cơ thể Nhiếp Hoài Tang lung lay ngã ra bên cạnh cơ thể của Nhiếp Minh Quyết mà hôn mê.

" Hoài Tang? " Lam Hi Thần lo lắng.

" Nhị ca....đại ca huynh ấy...."

" Đại ca đã không còn, A Dao cho ta biết chuyện gì đã xảy ra." Lam Hi Thần ôm Nhiếp Hoài Tang đang hôn mê lên, Kim Quang Dao đi theo cùng.

Lam Vong Cơ nhìn Kim Quang Dao rời đi trong lòng có chút phức tạp. Y vươn ngón tay ra, một sợi oán khí đậu lên ngón tay y.

" Sư công, người cảm thấy thế nào?" Nhiếp Minh Lễ sau khi xem xét cơ thể của Nhiếp Minh Quyết liền đứng dậy nhìn y.

Lam Vong Cơ ngồi xuống, đem tay Nhiếp Minh Quyết ra xem xét. Y chợt ngẩn người nhìn một sợi dây màu đỏ ở ngón áp út của Nhiếp Minh Quyết, nương theo sợi dây y nhìn tới cánh tay rơi ra ngoài của Nhiếp Hoài Tang.

Tơ hồng? Không đúng, Tỏa tơ tình....

Y đứng dậy lắc đầu : " Oán khí ăn mòn thần trí, trong cơ thể còn tích độc. Độc này cho dù có Ôn Lan Thù hay Ôn Tình ở đây cũng không phát hiện ra."

Oán khí? Nhiếp Minh Lễ kinh ngạc. Chuyện đao linh Nhiếp gia đã được giải quyết hơn ba năm trước, lệ khí trong Bá Hạ cũng được Ngụy Vô Tiện rút đi, oán khí từ đâu tới. Lại còn trúng độc.

" Độc này..."

" Tán Tiên Bách Nhã Tình. Chỉ có ở Thiên Đình, dùng để ăn mòn thần trí của tiên nhân. Là người nào hạ thủ....chúng ta cần điều tra." Lam Vong Cơ lắc đầu. Lúc nãy Kim Quang Dao rời đi, y cảm nhận tới một hơi thở quen thuộc bám vào gã. Hơi thở này không y không thoải mái.

" Sư công, nếu ăn mòn thần trí của thần tiên vậy tại sao Minh Quyết lại có thể..."

" Xích Phong Tôn có tiên linh. Kiếp trước hắn là một vị thần tiên nào đó, có thể là quan võ thần."

Lam Vong Cơ nhìn lên trời cao.

Cái chết của Xích Phong Tôn ngày hôm sau được lan truyền rộng rãi khắp Tu chân giới. Bất Tịnh Thế treo vải trắng khắp nơi.

Nhiếp Minh Quyết nằm ở trên giường, thực an tĩnh, tĩnh đến đáng buồn. Nhiếp Hoài Tang đứng ở trước giường, đôi mắt không hề chớp một chút, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Minh Quyết.

Môn sinh bưng rửa mặt chải đầu đồ dùng cùng thọ phục đứng ở trước cửa, lần thứ ba ra tiếng: "Công tử, thật sự không thể trì hoãn. Yêu cầu giúp tông chủ rửa mặt chải đầu cùng đổi thành quần áo."

Nhiếp Hoài Tang cứng đờ mà xoay người, chậm rãi ra mở cửa, tiếp nhận đồ dùng trên tay môn sinh, sau lại lần nữa đóng cửa.

Nhiếp Hoài Tang đem quần áo đặt ở mép giường, rửa mặt chải đầu đồ dùng đặt ở trước giường ghế.

Nhìn thoáng qua Nhiếp Minh Quyết, đột nhiên mũi đau xót, nói giọng khàn khàn: "Đại ca, ta phải cho ngươi rửa mặt chải đầu lau mình. Ngươi quần áo đều ô uế. Ta phải cho ngươi rửa mặt chải đầu lau mình, lại cho ngươi thay quần áo, tốt không?"

"Không nói lời nào, ta coi như ngươi cam chịu."

Nhiếp Hoài Tang nhẹ nhàng mà cởi xuống quần áo của Nhiếp Minh Quyết, giống như đại ca chỉ là ngủ thôi, sợ động tác không nhẹ không nặng, quấy nhiễu đại ca nghỉ ngơi.

Thay quần áo, cầm khăn dính chút nước, cẩn thận mà lau mỗi chỗ.

Mặt: Khi còn nhỏ, cao hứng liền thích thân đại ca, ở đại ca trên mặt dính nước miếng. Đại ca ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn luôn thực chú ý mà ôm chính mình, sợ sẽ làm đệ đệ bị ngã.

Cổ: Nghe đại ca nói, chính mình vừa mới bắt đầu rất sợ đại ca, là đại ca dỗ chính mình, còn để chính mình ngồi ở trên cổ của đại ca, đậu chính mình cười. Chỉ là chính mình không cười, ngược lại bị đại ca thình lình xảy ra động tác, dọa khóc thét.

Cánh tay có cái sẹo: Là chính mình lần đầu tiên tiếp xúc đao, không cầm chắc, liền sắp rơi trên người mình. Là đại ca xông tới, dùng cánh tay chặn cái đao rơi xuống.

Trước ngực phải có một cái sẹo: Là chính mình nháo muốn cùng đại ca cùng nhau đi ra ngoài chơi, lại bị tà ám bắt đi, đại ca đuổi sát, lấy thương đổi thương, nhân cơ hội diệt trừ tà ám, chính mình mới có thể bình an.

Bụng: Chính mình khi còn nhỏ,đã chịu kinh hách, liền thích chạy đến đại ca kia, ghé vào đại ca trên người, muốn đại ca dỗ mình ngủ.

Chân: Trước kia mỗi lần luyện đao, luyện không được bao lâu liền mệt đến không được. Ôm đại ca chân, ồn ào đến mệt mỏi, đau quá a. Đại ca không giận, liền mặc kệ mình lười biếng.

Tay: Năm ấy phụ thân qua đời sau, đại ca từng thề, sẽ chiếu cố ta, bảo hộ ta, sẽ vẫn luôn nhìn ta thành gia lập nghiệp.

Nhiếp Hoài Tang ngừng tay hạ động tác, nhìn mặt Nhiếp Minh Quyết, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.

Lẩm bẩm tự nói: "Đại ca, ngươi bội ước. Nói muốn chiếu cố ta, bảo hộ ta đâu? Nói muốn cả đời đâu?"

Lừa đảo!!! Kẻ lừa đảo!!!

Nhiếp Hoài Tang bưng chậu nước bước ra ngoài, ra đến bên ngoài cơ thể liền lung lay, hai mắt nhắm nghiền trực tiếp hôn mê, chạy nước trong tay vì không có lực đỡ liền rơi xuống nước văng tung tóe.

Lam Hi Thần từ hôm Nhiếp Minh Quyết rời đi, lo sợ Nhiếp Hoài Tang không ổn liền ở lại, biết được tin hắn đã canh giữ bên trong phòng Nhiếp Minh Quyết mà không ăn uống nên đã đi xem xét, kết quả liền thấy một màn này. Y nhanh chóng lao tớ đỡ lấy hôn mê bất tỉnh Nhiếp Hoài Tang chạy về phòng hắn. Trong lòng không khỏi sốt ruột.

Ôn Tình ở một gian viện nghiên cứu về độc dược mà Nhiếp Minh Quyết trúng liền bị môn sinh vội vàng gọi tới đi xem Nhiếp Hoài Tang.

Nàng đen mặt đem cánh tay Nhiếp Hoài Tang bỏ vào chăn.

" Ôn cô nương, Hoài Tang thế nào?"

" Hỏa lực công tâm, không ăn không uống không ngủ, cơ thể hắn còn yếu nhược dẫn tới không chịu đựng nổi cú sốc mà ngất đi. Ta kê cho hắn đơn thuốc, Trạch Vu Quân nhờ ngươi ngao giúp hắn. Hiện tại Bất Tịnh Thế xảy ra chuyện hạ độc như thế, ta không tin tưởng người nào."

" Hi Thần sẽ tận chức, đa tạ Ôn cô nương."

" Đó là việc mà ta nên làm."

Nhiếp Hoài Tang hôn mê gần một ngày liền tỉnh, lúc tỉnh lại liền chạy đến bên linh cữu của đại ca mà quỳ xuống. Cứ như thế hai ngày.

"Hoài Tang. Ngươi ăn chút cơm đi. Ngươi ngày hôm qua liền không ăn, hôm nay lại không ăn, thân thể sẽ không chịu nổi."

Nhiếp Hoài Tang mắt điếc tai ngơ, dại ra mà ngồi ở linh quan trước, tay không ngừng nghỉ mà thiêu giấy vàng.

Lam Hi Thần tiếp nhận hộp đồ ăn trên tay môn sinh, ở một bên tiếp tục khuyên nhủ: "Hoài Tang, ngươi cứ như vậy, đại ca sẽ không an tâm."

Nhiếp Hoài Tang nghe vậy, nghiêng nghiêng thân mình, nhìn chằm chằm bài vị Nhiếp Minh Quyết, nói: "Thật sự sẽ không an tâm sao? Vậy nhị ca ngươi tự mình giám sát ta, được không?"

Lam Hi Thần cười nhẹ đỡ lấy thân mình của Nhiếp Hoài Tang: " Hảo, nhị ca xem ngươi, ăn xong liền tiếp tục, được không?"

Nhiếp Hoài Tang bây giờ mớ có chút phản ứng, gật nhẹ đầu cùng Lam Hi Thần đi dùng bữa.

Lam Hi Tháng nhìn hắn trong lòng không khỏi chua xót. Trong lòng lại càng phẫn nộ. Y cũng không biết rốt cuộc là kẻ nào lại hạ sát thủ như vậy...cũng không ai lường trước được.

Nhiếp gia tông chủ Xích Phong Tôn đầu thất ngày, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đều tới đưa linh.

_________________

Ngụy Vô Tiện thở dài nhìn lam tước tan biến.

" Thật không ngờ có kẻ dám dùng nó dưới này. Là kẻ nào..."

Ngụy Vô Tiện lang thang trên đường phố tấp nập người, không phải là yêu quỷ qua lại. Kẻ nào kẻ nấy đều dị hợm đến đáng sợ nhưng hắn không để tâm tới.

Một thân ảnh màu trắng tay cầm phất trần chợt lọt vào tầm mắt hắn. Hắn khẽ cười.

" Đến rồi."

Ngụy Vô Tiện lẽo đẽo theo sau thân ảnh ấy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy người kia hai mắt được một dải lụa trắng che lại. Người kia cũng hình như không rõ tới bản thân đang ở đâu, chỉ dựa vào cảm nhận liền biết nơi này rất đáng sợ.

Khi thấy người kia chuẩn bị bị một yêu quỷ bắt đi, Ngụy Vô Tiện phất tay đánh bay kẻ đó ra rồi kéo theo người kia đi đến một nơi vắng vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz