Van Yeu
Tư Kỳ vội vàng chạy ra ngoài, bỏ lại Khánh Hào đứng một mình ở đó, không hiểu cô đã gặp chuyện gì, có phải là trên đường từ bệnh viện về đã xảy ra chuyện gì không.Nhưng...anh lại không dám đuổi theo cô.•••Tư Kỳ chạy xa khỏi nơi đó, cô còn cố ý quay lại nhìn, mong anh sẽ đuổi theo cô, nhưng không, không có một ai cả, thì ra ngay cả một chút sự thương hại người ta cũng không cho cô, cô bỏ cả lòng tự tôn của mình để cầu xin, van nài thì còn có ý nghĩa gì nữa."Mẹ ơi!"Giây phút này cô chỉ nghĩ đến mẹ của mình, người sinh ra cô nhưng lại bỏ rơi cô một mình ở trên đời này.Đột nhiên khung cảnh trước mắt cô bỗng mờ dần đi, chân cũng không chống đỡ nổi, đừng nói là cô sẽ lại ngất như hôm qua nhé, sao cơ thể cô có thể yếu ớt như vậy được chứ.Cả thân người Tư Kỳ bỗng chốc đổ ập xuống, vẫn không một ai xuất hiện để cứu cô nữa.•••Khánh Hào trở lại công ty, đôi lúc lại cảm thấy lo lắng, cô mới vừa xuất viện, không biết tình hình sức khỏe như thế nào đã chạy đi đâu mất, anh phân vân không biết có nên đi tìm hay không."Bỏ đi! Chắc lát nữa cô ta cũng về nhà thôi!"Anh ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, tập trung vào công việc của mình.•••Trời bắt đầu tối dần, Khánh Hào về đến nhà, nhưng phát hiện căn nhà vẫn tối om."Tống Tư Kỳ!""Đừng đùa nữa! Cô lại tính bày trò gì đây?"Chẳng có ai đáp lại, Khánh Hào mở tất cả đèn lên, sau đó xông thẳng vào phòng của Tư Kỳ."Tống Tư Kỳ!"Cô không có ở đây, vậy cô đi đâu rồi?Khánh Hào chợt nhận ra, căn phòng này của cô thật sự chẳng giống phòng ngủ chút nào, tuy là đã dọn dẹp được đôi chút, nhưng trên trần vẫn còn bụi mà mạng nhện bám đầy, ngay cả trong góc tường và khung cửa sổ cũng không được vệ sinh kĩ càng, làm sao có thể chịu đựng ở một nơi như thế này được chứ.Nghĩ lại, anh thấy bản thân quá đáng thật."Tư Kỳ! Tư Kỳ!"Khánh Hào giật mình, có ai đó đang gọi cô, lại còn là giọng của đàn ông.CẠCH...!Khánh Hào đi xuống mở cửa, Tư Lập liền chạy ào đến, nhưng phát hiện người mở cửa không phải là Tư Kỳ liền hụt hẫng."Con bé đâu?""Ý anh là Tư Kỳ sao?""Ngoài nó ra trong nhà này còn có người con gái nào khác nữa à?""Không!""Mau kêu em ấy ra đây gặp tôi!""Cô ấy không có ở đây!""Cậu nói cái gì? Vậy thì nó đang ở đâu?""Tôi...không biết!""Thằng khốn!"Tư Lập nổi giận, anh đấm vào mặt của Khánh Hào khiến anh ta ngã nhào."Tư Lập! Dừng lại!"- Ngạo Kiều hoảng hốt, vội ngăn Tư Lập lại."Anh bị điên rồi hay sao?""Vậy mày mau nói cho tao biết, tại sao Tư Kỳ lại không có ở đây? Trời đã tối như vậy rồi, ngoài chỗ này ra con bé còn có thể ở đâu hả?""Cô ta không biết tự về nhà mình hay sao?""Từ khi mày bắt nó gả cho mày, nó đã không còn đặt chân vào nhà họ Tống nữa!""Vậy cô ấy đã không về nhà của mình?""Mày...""Được rồi Tư Lập! Đừng tức giận như vậy! Chúng ta mau đi tìm Tư Kỳ đi!"Ngạo Kiều sợ Tư Lập lại gây ra chuyện vội cắt ngang lời anh."Nếu Tư Kỳ xảy ra chuyện, tao sẽ liều chết với mày!""Được rồi! Đi mau!"Tư Lập và Ngạo Kiều vừa mới rời đi, Khánh Hào vẫn còn ngồi đó, anh đứng bật dậy, gấp rút lái xe đi tìm Tư Kỳ."Rốt cuộc cô ấy đi đâu chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz