Chương 5: Lô đề
Căn bếp gỗ sau nhà xiêu vẹo như một thân già run rẩy giữa gió. Những tấm ván cong queo, mái dột nát, bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Trong đó, một người đàn bà sáu mươi tuổi ngồi co ro với gói xôi ba ngàn. Đôi bàn tay run run xé từng miếng xôi, đôi mắt trống rỗng. Ai nhìn vào cũng thấy một bà mẹ khổ, một kiếp đời tội nghiệp. Nhưng đâu ai biết, phía sau tấm lưng gầy guộc ấy là cả một chuỗi bi kịch mà chính bà đã góp phần gieo xuống.
Ngày xưa, bà dữ lắm. Cái dữ của một người đàn bà cực khổ, nhưng cũng là cái dữ đã hằn lên tâm hồn những đứa con. Con gái cả, nay đã 48 tuổi, là người chịu nhiều nhất. Tiếng roi, tiếng mắng nhiếc, những lần bị bắt quỳ khóc… tất cả biến thành những vết sẹo âm ỉ. Người ta bảo
“cha mẹ nào chẳng thương con”
nhưng thương trong đòn roi liệu có còn là thương?
Thế rồi thời gian trôi, bà già đi. Nhưng sự dữ dằn ngày nào chưa kịp mất, thì một thứ còn đáng sợ hơn kéo đến: cờ bạc. Bà đi bán hàng ngoài chợ, một ngày lời cả triệu, nhưng nào ai thấy bà mua nổi cân thịt cho mình, hay sắm sửa gì cho con. Tất cả sạch trơn dồn vào những con số vô tri. Bà tin, chỉ một lần “trúng lớn” thì sẽ đổi đời. Nhưng đời nào có dễ thế.
Rồi một ngày, bà ôm sổ đỏ căn nhà đi cầm, lấy về 170 triệu. Cả gia đình bàng hoàng như bị sét đánh. Con gái cả ngồi sụp xuống, gọi điện cầu cứu em gái người con thứ hai lấy chồng nước ngoài. Ở nơi xa xôi, suốt 20 năm trời, cô đã gồng gánh chữ hiếu, gửi về cả tiền tỷ để mẹ không thiếu thốn. Nghe tin, cô lại cắn răng gửi về, nghĩ
“cứu mẹ lần này rồi má sẽ tỉnh”.
Hai chị em gom góp, cuối cùng cũng chuộc lại được sổ đỏ. Nhưng trớ trêu thay, tiền vừa về đến tay, một phần biến mất. Bà nói nhẹ hều
“Má giữ lại chút để gỡ…”
Chỉ một câu, mà như lưỡi dao cắt đôi niềm tin.
Chẳng bao lâu sau, bi kịch lặp lại. Lần này, sổ đỏ bị cầm với giá 190 triệu. Con gái cả ôm mặt khóc nấc, chồng cô nghiến răng
“Cô có biết tiền này là máu thịt của ai không? Nhà này không phải chỗ để nuôi cờ bạc!”
Cô quỳ xuống, cầu xin trong nước mắt, nhưng lòng tự trọng vỡ vụn.
Tưởng thế là cùng cực, nhưng rồi… 270 triệu. Tin dữ như nhát dao cuối cùng. Con gái cả như hóa đá, không còn nước mắt để khóc. Người con gái thứ hai ở nơi đất khách thì gào thét trong điện thoại
“Má ơi! Hai mươi năm qua, con gửi về cho má tiền tỷ. Con không tiếc tuổi trẻ, không tiếc hạnh phúc riêng, chỉ mong má yên ấm. Sao má lại nỡ đẩy tụi con vào bước đường này?”
Những lời ấy, ai nghe mà không thắt lòng? Nhưng bà mẹ vẫn co ro trong căn bếp mục, tay ôm gói xôi, mắt đỏ hoe.
Cả đời, bà từng dữ dằn, giờ lại yếu đuối. Từng được con cái nuôi dưỡng bằng mồ hôi, giờ lại gieo vào chúng nỗi tuyệt vọng. Người ta thường trách con cái hỗn láo, cãi lại cha mẹ. Nhưng có mấy ai chịu nhìn sâu hơn: có khi chính cha mẹ cũng gieo ra những vết thương quá lớn, để rồi đến một ngày, những đứa con ấy bật lại trong phẫn uất.
Tôi ngồi viết những dòng này mà ruột gan quặn thắt. 170 triệu, rồi 190 triệu, rồi 270 triệu những con số ấy không chỉ là tiền bạc. Đó là máu, là nước mắt, là niềm tin bị xé nát. Cờ bạc không chỉ cướp đi mái nhà, mà còn cướp đi tình thân, biến chữ “hiếu” thành bi kịch
Và tôi tự hỏi: bao giờ thì những bà mẹ thôi ôm sổ đỏ run rẩy trong tay? Bao giờ thì những đứa con thôi khóc nấc vì niềm tin bị phản bội? Bao giờ thì một gia đình thôi bị đánh cược trên bàn số đề vô tri?
Tôi ước, một ngày, gói xôi ba ngàn kia không còn là biểu tượng của tủi nhục, mà là bữa ăn bình yên trong mái nhà ấm. Một ngày, những con số không còn giết chết tình thân, để con cái không còn phải quỳ khóc vì chữ hiếu, và những bà mẹ không còn phải chết mòn trong tội lỗi của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz