Chương 4: Việc Nhẹ Lương Cao
Ngày nó xách ba lô ra khỏi ngõ, trời tháng Bảy oi ả. Con đường đất đỏ dẫn ra bến xe dường như dài hơn mọi khi. Người mẹ gầy guộc chạy theo, dúi vào tay con tấm bùa nhỏ xâu bằng sợi chỉ đỏ
" Mang theo cho may mắn, con nhé. Đi vài tháng rồi về, có tiền rồi còn dựng vợ gả chồng."
Đôi mắt bà hoe hoe, nhưng trong ánh nhìn ấy vẫn đầy niềm tin. Bà tin những lời hứa lương nghìn đô kia. Bà tin, rồi đây con trai bà sẽ thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn nghèo khổ mà cả đời vợ chồng bà đã gánh. Bà đâu biết, chính ngày hôm đó, con trai bà đã bước lên chuyến xe không vé khứ hồi.
Nó đến nơi, và ngay lập tức, hiểu mình đã sai.
Cánh cổng cao lừng lững, camera tua tủa. Tiếng khóa lách cách phía sau lưng như tiếng xiềng gông buộc chặt đời nó. Điện thoại bị thu, giấy tờ bị giữ. Công việc không phải ngồi văn phòng như lời hứa, mà là giả danh, lừa lọc, đe dọa.
Ngày đầu tiên, nó run rẩy xin
“Em không biết làm…”
một cú tát trời giáng. Máu từ khóe môi trào ra. Giọng quát lạnh băng
"Ở đây không có “không biết”. Hoặc làm, hoặc chết."
Đêm về, nó ngồi bó gối trong căn phòng chật hẹp, ngước nhìn trần nhà xám xịt. Trong đầu hiện lên khuôn mặt mẹ. Lúc ấy bà chắc đang ngồi bên ngọn đèn dầu, khâu áo rách cho cha, thỉnh thoảng ngóng ra ngõ, mong tiếng gọi từ đầu dây bên kia. Lòng nó thắt lại.
**
Ở quê, người mẹ vẫn kiên nhẫn đợi. Mỗi ngày, bà hỏi thăm mấy người trong xóm, hy vọng có ai đó liên lạc với con mình. Ban đầu, nó còn gọi về vài câu cộc lốc
“Con khỏe, mẹ giữ gìn sức khỏe.”
Sau đó, dần dần… im bặt.
Những đêm mất ngủ, bà lần giở cuốn sổ nhỏ, ghi chi chít những ngày chờ tin con. Trên bàn thờ, chén cơm vẫn để thừa, như dành phần cho đứa con xa xứ. Người làng bắt đầu xì xào
“Đi Campuchia hả? Nghe nói dễ bị lừa lắm.”
Bà nén tiếng thở dài, vẫn tự trấn an
“Không đâu, con tôi hiền lắm, chẳng ai nỡ hại nó.”
Nhưng tận sâu trong tim, bà linh cảm có điều chẳng lành.
Ở bên kia biên giới, nó bị buộc phải gọi điện giả danh công an, lừa những cụ già run run gửi tiền. Nghe giọng run rẩy kia, nó òa khóc. Nhưng nước mắt nào khiến bọn cai quản động lòng? Lập tức, một trận đòn dã man giáng xuống. Xương sườn nó đau nhói, mắt hoa lên. Nó cắn răng nuốt nước mắt, chỉ sợ chúng quay sang hành hạ người khác.
Trong bóng tối, nhiều đêm nó thì thầm
“Mẹ ơi, con xin lỗi… Con bất hiếu quá.”
Mấy tháng sau, tin dữ bay về. Một người trốn được, báo rằng nó và nhiều người khác bị giam trong khu sòng bạc ở Campuchia. Người mẹ nghe xong, rụng rời. Bà ngồi phịch xuống đất, hai tay bấu chặt vạt áo, miệng lẩm bẩm
“Không… không thể nào…”
Cả xóm ùa đến an ủi, nhưng chẳng lời nào thấm vào bà. Mỗi đêm, bà thắp nhang, cầu trời
“Xin cho con tôi bình an trở về. Đổi cả mạng sống tôi cũng được.”
Rồi ngày nó trở về, da xám ngắt, mắt thâm quầng, thân hình chỉ còn da bọc xương. Người mẹ lao ra, ôm chặt lấy con. Bà gào khóc, vừa mừng vừa đau
"Con tôi… con tôi đây rồi!"
Nhưng khi bà nhìn sâu vào mắt con, bà chợt sững lại. Ánh mắt ấy trống rỗng, vô hồn, như một người đã chết đi nửa phần. Nó không còn là đứa trẻ hồn nhiên ngày nào nữa. Nó giật mình khi nghe tiếng chó sủa, nép vào góc nhà khi có người lạ bước vào. Ban đêm, nó khóc nức nở trong im lặng, gọi tên mẹ.
Người mẹ ôm con trong vòng tay, nước mắt rơi ướt vai áo. Bà biết, con bà đã trở về, nhưng vết thương trong lòng nó thì chẳng bao giờ lành lại.
Tôi ngồi viết những dòng này mà ruột gan quặn thắt. Họ không chỉ cướp đi tuổi trẻ, sức khỏe, mà còn cướp cả linh hồn của những đứa con ngây thơ. Họ đày đọa một con người, rồi trả lại cho cha mẹ một cái xác biết thở.
Người ta thường nói “đáng đời” khi thấy nạn nhân bị lừa. Nhưng thử hỏi: có người mẹ nào đáng phải nhìn con trở về trong hình hài ấy? Có ai đáng bị biến thành món hàng rẻ mạt cho kẻ khác buôn bán?
Chúng ta có thể quay mặt đi, thở dài, trách họ ngu dại. Nhưng chính sự thờ ơ ấy đã tiếp tay cho tội ác. Chính sự im lặng ấy đã giết thêm bao nhiêu người con khác.
Tôi mơ một ngày, những chuyến xe ra đi chỉ để tìm kiếm tri thức, chứ không phải để đi vào địa ngục. Một ngày, người mẹ tiễn con đi mà lòng thanh thản, không còn thấp thỏm lo sợ. Một ngày, chẳng còn ai bị bán, bị lừa, bị đẩy vào những căn phòng khóa kín nơi đất khách.
Nhưng hôm nay, khi tôi đặt dấu chấm cuối cùng, ở đâu đó ngoài kia, vẫn còn biết bao bà mẹ đang ngóng tin con trong vô vọng. Và ở đâu đó, vẫn còn những đứa con thì thầm trong bóng tố
“Mẹ ơi, con muốn về nhà…”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz