[Vân Duyên] [Cover] Chị ơi! Bé yêu Chị
29
- Mình về nhà Vân được ko?
- Ơ..dạ, vậy cũng được- Thùy Dung mắt tròn mắt dẹp, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là những ý tưởng ko trong sáng, có ai vừa quen biết đã dắt về nhà riêng như thế, nhưng cô vẫn ko hiểu sao, mình lại đồng ý, chẳng lẽ mình đã tin tưởng người này đến thế sao. Khánh Vân tươi cười, trước khi về nhà, cô còn ghé qua tiệm bánh, cùng Thùy Dung chọn chút gì đó, rồi chạy thẳng về nhà.
Thùy Dung vừa xuống xe đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của ngôi nhà, một ngôi nhà màu trắng tựa như làn mây trên bầu trời, ko to lắm, nhưng nhìn đủ để biết mắt thẩm mỹ của người chọn. Khánh Vân cười nói
- Xin lỗi nhé, bắt em phải tới tận đây.
- Hì, ko sao, mà có chuyện gì sao?- Thùy Dung thắc mắc nói
- Hì..đi vào nhà đi, đứng đây lạnh lắm- Khánh Vân nói rồi hai người cùng vào nhà, lúc này, Thùy Dung mới cảm nhận được, hơi ấm cũng như sự có mặt của ai đó, Khánh Vân nói nhỏ
- Hì..tại Vân ko muốn để ngoại ở nhà một mình, thấy hơi lo, nên mình về đây chơi với ngoại luôn nha.
- Uhm, hihi.- Thùy Dung cười rạng rỡ, tự trách đầu óc mình suy nghĩ lung tung, cùng Khánh Vân tiến thẳng vào nhà.
- Ủa, con về rồi à?- Bà Nguyễn cười hiền khi thấy Khánh Vân, rồi bà nhìn qua Thùy Dung, cao thấp đánh giá, một cô gái dáng người mảnh khảnh, mắt to, tóc nâu dài gợn sóng, da trắng bóc và đặc biệt, nụ cười với chiếc răng khểnh rất có duyên, bà Nguyễn liền nói
- Ai đây?...người yêu con hả?
- Aizz..hihi, ko phải đâu ngoại, bạn con đấy.- Khánh Vân cười trả lời, Thùy Dung cũng rạng rỡ, cúi đầu chào bà Nguyễn
- Con chào bà, con tên Thùy Dung, con rất vui được gặp bà ạ.
- Ý chết..con đừng khách sáo như vậy, bạn của cháu ta thì cũng như cháu ta thôi, hai đứa ăn gì chưa?- bà Nguyễn hỏi thăm, Khánh Vân trả lời
- Hì..tụi con ăn rồi, ngoại ăn bánh nha.
- Ừ..để đó đi con.
Không khí trong nhà càng ngày càng tự nhiên hơn, Thùy Dung tươi cười rạng rỡ, nhìn khắp xung quanh nhà, đúng là so với một biệt thự rộng lớn, nơi này ấm cúng hơn hẳn, vì không gian hay là vì có người nào đó, khiến lòng cô ấm hơn nhỉ.
Khi bà Nguyễn mệt và vào phòng ngủ, Khánh Vân cũng đưa Thùy Dung về.
Trên đường về.....
- Vân này, em thấy bà ngoại Vân rất vui nha.
- Hihi..vậy sao, ừ, mà Vân quên ko hỏi, em làm gì nhỉ?- Khánh Vân cười nói
- Vân thử đoán xem- Thùy Dung hai mắt long lanh, rồi cô nói tiếp
- Em là người cầm dao kéo đâm vào người khác mà ko bao giờ bị cảnh sát bắt đó nha.
- Haha...được rồi, Vân hiểu rồi, bác sỹ Thùy Dung à.- Khánh Vân vừa nói vừa quay qua Thùy Dung chọc, Thùy Dung cũng tươi cười đối đáp lại. Cứ như vậy, họ đã về tới nhà Thùy Dung, rồi Khánh Vân và bà Nguyễn cũng đi về, bà Huỳnh chú ý tới thái độ của Thùy Dung, rồi nói
- Con thích con bé đấy rồi chứ gì?
- Ý..ko có đâu mẹ...chuyện đó..còn phải xem sao nữa- Thùy Dung cười thẹn đỏ cả mặt.
- Haha...thôi đi, nhìn ánh mắt con nhìn con bé là mẹ biết rồi, thôi, đi nghỉ ngơi đi, chuyện này mẹ sẽ sắp xếp cho con.- Bà Huỳnh đáp rồi nhìn Thùy Dung cười hiền, Thùy Dung hôn lên má của bà một cái rồi đi lên phòng, tâm trạng cực kỳ tốt.
Cùng lúc đó, trên xe của Khánh Vân, bà Nguyễn nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, nghe điện thoại một lúc, rồi quay sang Khánh Vân nhỏ giọng
- Ngày mai...chị Kim Duyên..về nước.
Khánh Vân lúc này khuôn mặt tỏ rõ vẻ đau thương, khàn giọng nói
- Ừ..mình có cần đi đón ko mẹ?
- Ừ..mai mình ra đón, con muốn đi ko?
- Hì...để con xem lịch làm việc rồi nói với mẹ sau nha.
- Ừ..mẹ đợi..Khánh Vân này..- bà Nguyễn như muốn nói điều gì đó, Khánh Vân chậm rãi nói
- Mẹ yên tâm đi ạ, con ổn mà, hihi.
- Ừ..vậy mai qua ăn bữa cơm đoàn viên với mọi người nha, mẹ sẽ gọi cho Thùy Dung nữa.
- Dạ, sao cũng được ạ- Khánh Vân gật nhẹ đầu, cô ko suy nghĩ gì nhiều, vì trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ "5 năm...5 năm..Vân chờ em...5 năm rồi...thiên thần à"
---------------------
- CHỊ HAI..CHỊ HAI ƠI!!!!!!!!!!- Ngọc Châu gọi lớn khi thấy bóng dáng Kim Duyên từ đằng xa, bên cạnh là Vĩnh Thụy, sắc đẹp của Kim Duyên càng ngày càng tăng lên, ko giảm đi, nhưng ánh mắt thì thật buồn, khác hẳn dáng vẻ hồi xưa. Kim Duyên nhìn thấy Ngọc Châu, hai mắt lấp lánh, chạy tới, ôm chầm Ngọc Châu vào người rồi nói
- Chị nhớ em quá!!!!-Kim Duyên 28 tuổi tươi cười nói
- Hì..chị hai, chị về rồi, đừng đi nữa nhé-Ngọc Châu tươi cười nói, luôn tiện cũng phải giữ hình tượng vì nhiều người hâm mộ đã nhận ra cô, Vĩnh Thụy cũng tươi cười nói
- Chào em, em khỏe ko?
- Hì...vẫn vậy, anh cũng phong độ ra nhiều nhỉ?- Ngọc Châu cười đối đáp, Kim Duyên đưa mắt kiếm tìm, Ngọc Châu biết cô đang muốn tìm gì, liền nói
- Mẹ ở nhà đợi chị, ba đi công tác chưa về, còn Khánh Vân....chắc nhóc đang lấy xe, mình ra là vừa rồi.
- Ừ..hi- Kim Duyên mỉm cười, "cuối cùng cũng gặp lại, 5 năm rồi..Vân bây giờ, ra sao nhỉ?". Vĩnh Thụy im lặng quan sát thái độ của Kim Duyên, anh phì cười, đáng lẽ 5 năm qua, anh không nên cố gắng, theo đuổi những cái không thuộc về mình như vậy. Rồi mọi người cùng nhau kéo đồ tới địa điểm D-6, Khánh Vân lúc này tâm trạng cũng không khá gì mấy, đã từng mong ước từng giờ từng phút từng giây để được gặp lại, nhưng sao bây giờ, tâm trạng cô lại trĩu nặng. Vẫn là chiếc mui trần quen thuộc, Khánh Vân hôm nay mặc vét trông rất phong độ, ánh mắt thì chan chứa niềm nhớ thương, cô lái nhẹ chiếc xe đi đến địa điểm.
- VÂN....ĐÂY NÈ!!!!!
Tiếng gọi của Ngọc Châu làm Khánh Vân quay qua nhìn, Kim Duyên cũng quay qua nhìn, hai cặp mắt nhìn nhau, Khánh Vân buồn rầu né tránh, ngừng xe lại trước con mắt ngưỡng mộ của nhiều người, Khánh Vân xuống xe, cố gắng nở nụ cười quen thuộc
- Chị hai với anh về rồi, hai người có khỏe không?
- ..à....chị khỏe, cảm ơn em,hi.- Kim Duyên hai mắt dán chặt vào Khánh Vân, tim cô đập liên hồi, "có vẻ như 5 năm qua Vân đã thay đổi quá nhiều rồi", Vĩnh Thụy cũng bất ngờ khi thấy Khánh Vân trưởng thành như vậy, Kim Duyên cười buồn, "Vân cao hơn nhiều rồi, chỉ có ánh mắt là không thay đổi mấy thôi", Khánh Vân cố gắng làm cho bầu không khí tự nhiên hơn, cô nói
- Mình về thôi, mẹ đang chờ ở nhà đó, hihi.
Nói xong, cô cùng Vĩnh Thụy chuyển đồ đạc lên xe. Rồi Vĩnh Thụy và Kim Duyên ngồi đằng sau, cô và Ngọc Châu ngồi đằng trước, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Không khí ở trên xe cũng không có gì khác lạ, ngoài vài câu hỏi qua lại giữa Ngọc Châu và Kim Duyên, lâu lâu Vĩnh Thụy cũng có xen vào, Khánh Vân thì lâu lâu lại liếc chiếc gương chiếu, lần nào cũng bắt gặp ngay ánh mắt Kim Duyên, làm cô thật sự, chỉ muốn ôm Kim Duyên vào lòng, không cho cô ấy rời xa mình, nhưng bây giờ, cô có tư cách gì, khi bên cô ấy, là một người khác cơ chứ.
RENG....REEENG.....
Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ buồn bã của Khánh Vân, nhìn dãy số lạ, Khánh Vân cũng không nghĩ nhiều, đưa tai phone lên và nói
- Alo, tôi là Nguyễn Trần Khánh Vân, xin lỗi, ai ở đầu dây ạ?
Cuộc nói chuyện điện thoại của Khánh Vân nhanh chóng tập trung sự chú ý của cả xe, nhất là Kim Duyên
- Ủa..Thùy Dung?...sao em biết số của Vân?- Khánh Vân mỉm cười khi nghe giọng Thùy Dung bên đầu dây kia.
- OK...Vân biết rồi..30 phút nữa Vân qua đón em, bệnh viện XX phải ko em?
- Hì..rồi, mà em tính mặc đồ bác sỹ đó qua nhà Vân sao?
- Hihi...Vân giỡn thôi, tí gặp em nhé, ừ, bye em.
Khánh Vân cúp máy, thấy Ngọc Châu đang híp mắt nhìn mình như tra hỏi, cô liền cười nói
- Sao chị nhìn em giữ vậy?
- Cô bé hôm qua em đi xem mắt đúng ko?...chưa gì đã thân thiết vậy sao?- Ngọc Châu như hỏi thay cho phần của ai kia, còn Kim Duyên, tim cô đang đau thắt lại.
- Haha..cũng ko có gì...mẹ muốn mà, đành vậy, dù gì cũng nên tìm hiểu đối phương, em ko muốn làm tổn thương cô ấy, hihi.-Khánh Vân cười nói
- Bad..bad..bad- Ngọc Châu chu mỏ nói
- NOT..bad- Khánh Vân cười chọc lại, Vĩnh Thụy nhìn qua Kim Duyên, rồi im lặng, trong đầu đã có những suy tính riêng của mình.
Khánh Vân sau khi đưa mọi người về nhà, liền phóng xe đi trong ánh mắt nhớ nhung của một người. Khánh Vân khi rời khỏi, tâm trạng buồn bã, tự trách mình không đủ mạnh mẽ, "dù gì bên cô ấy cũng đã có người khác, mình..phải vượt qua thôi, dù gì mình cũng được gặp cô ấy rồi...cố lên nào".
Khánh Vân hít một hơi sâu rồi tiến vào bệnh viện XX, cô đi vào khoa nội, nhìn khắp một lượt, những nữ y tá cũng như bác sỹ đều nhìn cô đắm đuối, Khánh Vân nhún vai, đi đến bàn tiếp khách, cô y tá nhìn cô không chớp mắt, Khánh Vân gãi đầu rồi cười nói
- Dạ, xin lỗi, cho tôi hỏi, bác sỹ Thùy Dung hiện giờ đang ở đâu ạ?
- À..bác sỹ Thùy Dung phải ko?
- Vâng.- Khánh Vân gật đầu, rồi chưa kịp để cô y tá kia nói, cô đã thấy Thùy Dung hấp tấp chạy lại, trên khuôn mặt còn lã chã mồ hôi, nhưng vẫn rất xinh đẹp, vừa thở vừa nói
- Vân...hộc..hộc...bệnh nhân của em tự nhiên có chuyện..hộc hộc...
- Em đi nhanh đi...Vân đợi.
Thùy Dung mở tròn mắt, còn mấy cô y tá thì thầm khâm phục, tâm lý quá đi,Thùy Dung cười gật đầu rồi chạy đi. Khánh Vân vừa kịp nghe trên máy bộ đàm cầm tay của Thùy Dung có nói số phòng S108, cô quay qua hỏi cô y tá nói
- Phòng S210 ở đâu vậy ạ?
- À..lầu 10, mà thang máy giờ này rất đông đúc nha.....
Cô y tá chưa kịp nói xong, Khánh Vân cúi đầu rồi vụt chạy đi, cô chạy tới cửa thang máy, vẫn thấy có người xếp hàng, nhưng không thấy Thùy Dung đâu, cô liền băng qua chạy thẳng tới cầu thang bộ, phóng thẳng lên lầu trên, quả nhiên, thấy bóng dáng của Thùy Dung, nhưng tốc độ của Thùy Dung như đang chậm dần đều, giờ đã là lầu 4, Thùy Dung cũng cảm giác như ai đang đuổi theo, cô quay lại, nhìn thấy Khánh Vân, chưa kịp nói, Khánh Vân nở nụ cười tươi, bế bổng cô lên, chạy thẳng một mạch, Thùy Dung đỏ rực mặt, tim đập liên hồi, cô không ngờ, Khánh Vân nhìn cũng mảnh khảnh, nhưng rất khỏe, gương mặt khi tập trung làm gì đó thì càng thu hút.
S210....
- Em..hộc..hộc..vào nhanh đi...- Khánh Vân bỏ Thùy Dung xuống, việc cứu người quan trọng hơn, Thùy Dung gật đầu rồi chạy nhanh vào y tá đã chờ sẵn, cánh cửa phòng đóng lại. Khánh Vân lúc này, ngồi bệt xuống thở dốc, mệt muốn chết, rõ ràng đã siêng năng tập thể dục, mà sao vẫn mệt vậy.
Một lúc sau....
RENG...REEENG.....
- Alo...con nghe mẹ ơi.- Khánh Vân bắt máy khi đang ngồi ở hành lang chờ Thùy Dung.
- Sao con với Thùy Dung lâu vậy hả?- bà Nguyễn nói qua điện thoại
- Hì..mẹ với mấy chị dùng bữa trước đi, tự nhiên ở bệnh viện có việc, mẹ thông cảm nha- Khánh Vân giải thích
- Trời, cái bệnh viện đó hết bác sỹ rồi hả?, con nhanh rồi dẫn con bé về đi, tội con bé- bà Nguyễn càm ràm, Khánh Vân cười nói
- Dạ, con biết rồi, hi, không sao đâu mà mẹ, vâng..- Khánh Vân tắt máy, Thùy Dung đứng nghe từ đằng sau từ lúc nào, cô mỉm cười rồi nói
- Em..cám ơn..hihi.
- Ủa..em ra rồi à, bệnh nhân sao rồi em, có gì đâu, cứu người quan trọng mà.- Khánh Vân đứng dậy cười trả lời, Thùy Dung nói tiếp
- Ko phải vì mỗi chuyện đó đâu...Vân còn nói giúp em khi mẹ Vân hỏi mà..hihi.
- Hì..nghe lén điện thoại người khác, là ko tốt- Khánh Vân bĩu môi nói, Thùy Dung cười tươi, rồi nói
- Em còn phải thay đồ nữa...
- Hì..ừ..em đi đi...Vân đợi dưới nhà xe nha- Khánh Vân cười rồi đi mất, Thùy Dung nhìn theo, "sao mình cứ cảm thấy, trái tim ấy, ko bên cạnh mình nhỉ?".
Ở nhà Kim Duyên, mọi người cười nói vui vẻ, riêng Kim Duyên cứ nhìn ra cửa, Ngọc Châu im lặng gắp đồ ăn, Tường Linh, Hoàng Yến và Hoàng My cũng chú ý tới thái độ kì lạ của Kim Duyên. Và cuối cùng, người cần đợi đã tới, Khánh Vân bước vào, theo sau là Thùy Dung với bộ đầm màu trắng voan nhẹ nhàng, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, tóc nâu đã được thả ra, được kẹp thêm một chiếc kẹp tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng, nếu Kim Duyên có nét đẹp dịu dàng, tinh tế, thì Thùy Dung toát lên dáng vẻ tiểu thư đài cát, còn có chút sắc sảo, chắc do ảnh hưởng từ nghề nghiệp của bản thân.
Kim Duyên hai mắt ngạc nhiên nhìn Khánh Vân, Khánh Vân cũng tự nhiên thấy tội lỗi cực kì, ko hiểu sao, cô không muốn Kim Duyên thấy cảnh này, Thùy Dung thì nhìn Khánh Vân, cô đang rất ngại, không biết ăn nói làm sao, thì bà Nguyễn vội vã đứng dậy nói
- Thùy Dung, tội con quá, giờ này còn phải làm việc, ra đây ngồi với bác nè, Tae, con cũng ra đây ngồi đi.
Bà Mai nói xong, kéo tay Thùy Dung vào bàn ngồi, Khánh Vân không còn cách nào, đi theo, ngồi bên cạnh Thùy Dung, đồng thời ngồi đối diện Kim Duyên, Khánh Vân thấy mọi người đang nhìn mình, liền cười nói
- Giới thiệu với mọi người, đây là Thùy Dung, bạn em, cô ấy đang là bác sỹ của bệnh viện XX.
- Hì..xin chào mọi người, em tên là Thùy Dung, rất vui gặp mọi người ạ- Thùy Dung cúi đầu chào hỏi, mọi người cũng tươi cười đáp trả, mỗi người suy nghĩ về việc này khác nhau, Kim Duyên nhìn Khánh Vân một lần nữa, Khánh Vân ánh mắt nhìn lại, như muốn giải thích một điều gì đó, rồi chợt như có bức tường ngăn cách, cô quay đi chỗ khác, Kim Duyên cười buồn, Ngọc Châu lúc này mới lên tiếng
- Chào em, chị là Ngọc Châu, còn đây là chị Kim Duyên, là chị gái của Khánh Vân đó.
- Hihi..em chào hai chị, hai chị rất xinh đẹp ạ, em biết chị Ngọc Châu lâu rồi, nhưng không ngờ chị lại là chị của Khánh Vân, hihi.- Thùy Dung nói chuyện rất cân nhắc, làm bà Nguyễn rất vui, Khánh Vân từ đầu đến cuối ko ăn gì, chỉ uống rượu , lâu lâu lại liếc nhìn Kim Duyên, Vĩnh Thụy bắt đầu nói chuyện với Khánh Vân thì mọi người đột nhiên im lặng để lắng tai nghe, lúc này trừ những người ko biết chuyện, thì trong đầu ai cũng có một ý nghĩa duy nhất, "tình địch khi xưa gặp lại, trận đấu đáng xem".
- Khánh Vân nghe nói em mới phát triển dòng sản phẩm mới phải ko?
- Hì..vâng, em cũng mới đưa ra chuỗi sản phẩm cơ bản, nếu phản ứng của thị trường tốt, em sẽ phát triển nó hơn.- Khánh Vân đáp lại, Thùy Dung nãy giờ ko thấy Khánh Vân ăn gì, đã gắp đầy một chén, nhưng Khánh Vân vẫn như trước, không đụng tới.
- Anh rất hứng thú với dòng sản phẩm này, "đôi cánh của thiên thần"...rất hay- Vĩnh Thụy vừa nói tới đây, Kim Duyên chợt khựng lại, nhìn Khánh Vân, Khánh Vân gắng bình tĩnh, nhẹ tiếng đáp lại
- Hì...mong rằng ai cũng nghĩ được như anh thì hay quá.
- Anh muốn hợp tác cùng em ở dự án này, em nghĩ sao?
Câu nói này của Vĩnh Thụy ko chỉ khiến Khánh Vân suy nghĩ, mà mọi người trong bàn ăn đều suy nghĩ, Thùy Dung cũng ko hiểu rõ những vụ kinh doanh này cho lắm, nên ko tiện nói, Khánh Vân đột nhiên mỉm cười trả lời
- Xin lỗi anh nhé, chuyện này ko được đâu ạ.
- Ồ..hihi, cho anh biết nguyên do được ko?
- Hì..vì đây là dự án riêng em đã ấp ủ, cũng như dự trù kinh phí rồi, nên không cần nhà đầu tư thêm, hơn nữa..- Khánh Vân lúc này nhìn xung quanh rồi cười nói...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz