[Vân Duyên] [Cover] Chị ơi! Bé yêu Chị
28
5 năm sau.........................
- Aizzz..chuyện này là sao hả??????- Hoàng Yến 24 tuổi, đang nói chuyện điện thoại với Khánh Vân 24 tuổi.
- Aizz...thì bà cũng biết tui nhiều việc mà..tóm lại là..ko làm phụ rể cho bà được..ok?- Khánh Vân vừa nghe điện thoại vừa lái chiếc xe thể theo BMW Spider I8 mui trần bóng loáng đến chỗ làm việc.
- Tui ko cần biết bà bận gì hết..tui nhờ diễn viên xinh đẹp Hương Ly làm phụ dâu rồi..bà tính làm sao thì tính..còn ko..tui sẽ đốt cái xe của bà thành tro...beeepppp.
- Alo..alo..aiz....đúng là..- Khánh Vân thở dài, rồi tiến vào công ty, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô, cô mặc vét lịch sự, đầu tóc gọn gàng nhưng rất thời trang, nụ cười "lừa tình" chuyên nghiệp, cộng ánh mắt sắc sảo, thêm chức danh to tướng là "tổng giám đốc", và chiếc xe ko "sáng" vì "quá sáng", nên ai cũng mơ ước một lần được như cô, hay..là được nằm trong vòng tay của cô, Khánh Vân bước xuống xe, nhìn đồng hồ, vừa kịp, cô đưa chìa khóa cho vệ sỹ, cười nói
- Đậu chỗ nào thoáng một tí, tí tôi về sớm.
Dàn vệ sỹ gật đầu, tuy quyền lực, nhưng thực sự, người chủ này, rất thân thiện nha.
Phòng họp nhân viên.....
- Xin lỗi mọi người, tôi đến đúng giờ chứ?- Khánh Vân tươi cười bước vào, tất cả nhân viên cúi đầu, cười thân thiện, Taeyeon ngồi vào bàn nói
- Rồi..chúng ta bắt đầu nhé, dự án lần này là "Đôi cánh của thiên thần", đây là mẫu thiết kế, mẫu này sẽ là mẫu cơ bản nhất tung ra thị trường, nếu bạn có ý kiến hay hơn, hãy đưa dự án lên phòng tôi, tôi sẽ quyết định và sát nhập tạo thành chuỗi sản phẩm này, dĩ nhiên..sẽ có phần thưởng cho những mẫu thiết kế tốt nhất, ai có câu hỏi gì ko?
- Thưa giám đốc, sợi dây chúng ta có thể làm bằng bạch kim và vàng, nhưng sao mặt của sợi dây lại làm bằng đá ạ?
- Chuyện này...như tôi đã nói, đây là sản phẩm cơ bản nhất, là tâm huyết của tôi, theo nhiều người, đá thiên nhiên mang ý nghĩa rất lớn, nó còn mang đậm phong cách tự nhiên, lại ko phai màu, hợp túi tiền, và điều cuối cùng, tôi muốn tạo ra sản phẩm ko chỉ đẹp, mà còn có ý nghĩa với người đeo nó. Tất nhiên, chúng ta cũng sẽ tạo ra những mặt dây bằng chất liệu khác nhau, nhưng....- Khánh Vân đột nhiên im lặng, cả phòng chờ đợi trong tò mò.
- Phải thật độc đáo và hợp với chủ đề, được ko mọi người?- Khánh Vân cười tươi, cả phòng vỗ tay tán thành, nhiều nhân viên nữ chỉ say đắm nhìn cô, giám đốc gì đâu vừa đẹp "trai", phong cách, thông minh, lại còn thân thiện như vậy chứ.
Kết thúc cuộc họp, Khánh Vân nhìn điện thoại, 10 cuộc gọi nhỡ, ko ai khác là mẹ cô, bà Nguyễn, Khánh Vân vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, lâu lâu lại cúi chào lại nhân viên xung quanh chào mình.
- SAO GIỜ CON MỚI CHỊU NGHE ĐIỆN THOẠI HẢ?
- Á..mẹ ơi..nhẹ giọng thôi mẹ..con mới họp xong, đang ở công ty mẹ à- Khánh Vân đã rút kinh nghiệm, đưa điện thoại ra xa tai mình một tí, nhiều nhân viên nghe thấy còn phụt cười, làm cô cũng gượng chín mặt.
- Ok..con nghe đây, chiều nay, 6h, có mặt tại nhà hàng mẹ đã đặt sẵn chỗ rồi, con gái người ta rất tốt...bla...bla..bla
- Mẹ à..con ko đi đâu-Khánh Vân nhẹ giọng nói
- Con ko đi thì đừng nhìn mặt mẹ, ko phải có hai đứa thôi đâu, có mẹ với cô bên đó nữa, đi nha con, con quen từ giờ rồi sau này cưới cũng được, thương mẹ thì đi nha con, mẹ chỉ cần điều đó thôi, ko cần gì nữa..bla...bla
- Dạ, con biết rồi, chiều con về đón mẹ, rồi mình đi- Khánh Vân gần như đầu hàng với việc này, bà Nguyễn mừng rối rít, kết thúc cuộc nói chuyện, Khánh Vân thở dài, rồi nhìn dòng tin nhắn mới được nhắn tới, "Cục cưng của chị, rảnh ko?, đến phim trường đón chị đi". Khánh Vân nhún vai, bà chị này, lại muốn gì nữa đây, nhưng rồi cũng lên xe, bay đến phim trường của Ngọc Châu.
- AAAAAAAAA...cục cưng à, chị iu em quá!!!- Ngọc Châu, 25 tuổi, cười rạng rỡ nói, bao nhiêu ánh mắt lại đổ dồn về phía hai chị em, Khánh Vân nhún vai nói
- Chị lại muốn gì ở em nữa đây?
- Trời, dĩ nhiên có chuyện rồi, em...đợi tí đi biết liền à- Ngọc Châu nháy mắt, lúc này Hương Ly bước ra trong trang phục cô dâu tuyệt đẹp để cho một cảnh quay phim, ko như 5 năm trước, bây giờ cô đã là ca sĩ có tiếng nhất hiện nay. Khánh Vân mắt mở to ra.
- Khụ...khụ...khụ
- Sao vậy bé cưng, sock quá hả, con bé đẹp quá chứ gì?- Ngọc Châu đẩy đẩy tay, Khánh Vân uống ngụm nước rồi nói
- Cô ấy đóng cùng với chị sao, giờ em mới hiểu sao cô ấy nổi tiếng như vậy, haha.
- Xì...HƯƠNG LY..LẠI ĐÂY-Ngọc Châu gọi to, Hương Ly nhận ra Khánh Vân và Ngọc Châu liền tươi cười đi lại, ai cũng bàn tán, nói Khánh Vân là người yêu của Hương Ly, còn Hương Ly, cô vẫn như 5 năm trước, tình cảm cho dù đã hứa sẽ vứt bỏ, nhưng đâu ai dễ quên tình đầu của mình.
- Vân mới tới hả?
- Hì..ừ..cậu làm việc mệt ko?- Khánh Vân cũng cười tươi nói, Hương Ly cười đáp
- Cậu xem...mình được mặc đẹp vậy còn gì biết mệt nữa chứ
- Haha..quên mất..cậu thích làm điệu mà nhỉ?- Khánh Vân chọc làm Hương Ly đưa tay đấm đấm vào tay cô, Khánh Vân ko để ý mấy, Ngọc Châu liền nói
- Hay tối nay em dẫn Hương Ly ra mắt mẹ đi, nghe nói, buổi tối em phải đi xem mắt đúng ko?
- Aizz...chị ba ơi..nếu đơn giản vậy...em đã nhờ cậu ấy lâu rồi, chị biết tính mẹ rồi đấy, rất...thông mình...giống chị đó- Khánh Vân cười gian, Ngọc Châu cười tà lại
- Em đang muốn khen...hay trêu chị đây hả nhóc?
-Haha..ko có...khen..là khen..Hương Ly nhỉ?
- À..ừ..hihi- Hương Ly cũng cười ríu rít, Khánh Vân nhìn đồng hồ, rồi nói
- Em có hợp đồng cần ký bây giờ, hai người ở lại làm việc nha.
- Ừ..đi đi cục cưng, nhớ cái túi da của chị đó- Ngọc Châu là vậy, tuy làm nhiều tiền, nhưng vẫn hay đòi Khánh Vân đủ thứ, Khánh Vân cười nói
- Gửi hình qua cho em, ok?
- Ok, baby.
- Mình đi nha Hương Ly- Khánh Vân nói rồi nhanh lên xe, Hương Ly cười chào lại, đôi mắt vẫn nhìn theo Khánh Vân, Ngọc Châu lắc đầu "hỏi thế gian, tình là gì?".
Thật ra, Khánh Vân ko đi kí hợp đồng, mà đi ra nhà ga đón bà Nguyễn, nhiều lần thuyết phục bà Nguyễn lên ở chung, nhưng bà ko chịu, nói dưới quê còn bà con hàng xóm, ko nỡ đi, vì vậy Khánh Vân cũng đã cho sửa sang lại nhà cửa, giúp đỡ mấy dì tiền bạc làm ăn, rồi hàng tháng còn gửi quà hoặc tự đi tự về để lo cho bà, hôm nay bà Nguyễn lên đây khám sức khỏe định kì, ko muốn làm phiền ai, nên cô cũng giấu kín.
-WOA..CẬU NHÌN KÌA..
- TRỜI ƠI...ĐẸP TRAI QUÁ...PHONG ĐỘ QUÁ ĐI
Mấy cô nhân viên nhà ga và những cặp mắt thiếu nữ nhìn chằm chằm Khánh Vân, Khánh Vân nhíu mày, lâu rồi mới quay lại đây, ko biết chỗ nào nữa, biết vậy mình xuống đón bà luôn cho nhanh, khổ nỗi bà cứ ko chịu, nói làm phiền đến công việc của mình mới tức chứ.
- Chị ơi...cho em hỏi...
- Hihi..đừng xưng chị như vậy..nghe già lắm..cứ gọi bằng em cũng được
- Ù UÔI.....
Khánh Vân nuốt nước bọt nhìn xung quanh, cô hỏi một người mà mấy người kia cũng xúm lại vậy, cô nói tiếp
- Hì..bạn cho mình hỏi, xe T-278, tới ga chưa?
- Hihi...bạn nói chuyện hay quá à..
Khánh Vân đổ mồ hôi, mình hỏi thôi mà, có nói chuyện gì đâu.
- Hì..ko dám...
- Xe T-278, uhm...uhm.....uhm....
- Bạn ơi...nhanh chút được ko ạ, mình đang gấp lắm.- Khánh Vân dị ứng với mấy kiểu õng ẹo như vậy.
- Hì..sao gấp..bạn đi đón người yêu à?
Một câu hỏi này làm mấy chục con mắt dán vào Khánh Vân, Khánh Vân dở khóc dở cười, rồi nói
- Ko phải..bạn coi đi, sau mình còn nhiều người lắm, đừng để khách hàng chờ chứ...A...BÀ ƠI..CON ĐÂY- Khánh Vân nói xong cúi đầu cám ơn rồi chạy thẳng ra chỗ một bà lão, ăn mặc lịch sự, giản dị, đang nhìn xung quanh. Mấy chục cặp mắt nhìn theo, tiếc nuối, thật phong độ quá đi à.
Bà Nguyễn nhìn thấy Khánh Vân chạy tới, trên khuôn mặt liền nở nụ cười hiền, Khánh Vân chạy lại, vệ sỹ ẩn ở xung quanh cũng xuất hiện, thay nhau dành xách đồ đạc cho bà Nguyễn, mọi người lúc này hít một hơi, người này, ko những ưu tú còn rất giàu có nha, vệ sỹ nhiều như vậy, điều này làm các nhân viên nữ càng la hét, Khánh Vân thở dài, bảo vệ sỹ rút đi, ông Nguyễn thuê nhiều vệ sỹ như vậy, chắc cũng vì lo lắng cho cô hay là..., cô cũng ko dám nghĩ tới, vì nhờ ông, cô mới có được ngày hôm nay.
- Vân..mình đi xe gì đây con?
Lời nói của bà Nguyễn làm Khánh Vân bớt suy nghĩ miên man hơn, cô cười nói
- Đi xe của con, ko sao đâu ạ, rất mát mẻ, như ngồi thuyền dưới quê thôi ạ!
- Ờ...con hẹn bác sỹ chưa?- bà Nguyễn vừa nhìn Khánh Vân vừa nói
- Hì..dạ, rồi..ạ, bà về nhà riêng của con nha, tối nay con có ít chuyện, bà ở nhà một mình được ko ạ?- Khánh Vân thấy hơi có lỗi, bà Nguyễn cười nói
- Ừ..bà hay ngủ sớm mà, miễn là con đừng có mở cái gì lạnh ngắt nữa, quạt máy là tốt nhất con ạ
- Hihi..dạ, mình đi ngoại- Khánh Vân mở cửa xe, đưa đồ bỏ phía sau xe, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía này, bà Nguyễn thì thầm
- Họ nhìn mình ghê vậy con, bộ nhìn bà kì lắm hả?
- Hihi..ko phải đâu ngoại, họ thích cái xe ý mà, mình đi nha- Khánh Vân rướn người qua, gắn dây an toàn cho bà Nguyễn, rồi phủ mui lên, vì cô sợ bà Nguyễn ko thích gió lớn khi bỏ mui.
2 tiếng sau.....
- Ai..da...cái siêu thị này to quá vậy con.- Bà Nguyễn vừa đi vừa nhìn ngắm đồ đạc.
- Haha..tại con muốn ăn đồ bà nấu mà..nên mình vào đây mua nguyên liệu nha bà- Khánh Vân nháy mắt, bà Nguyễn cau mày nói
- Bố cô...làm ra tiền rồi, thì phải ăn cái gì khác chứ, chứ ăn như hồi xưa thì sao đủ sức hả- Bà Nguyễn cười hiền
- Hì..con ko thích..ko thích...hihi..mà ngoại nè, tầng này là đồ ăn này kia, còn trên kia là trung tâm thương mại lớn, tí mình lên đó nha ngoại
- Làm gì con, con tính mua gì hả?- Bà Nguyễn thắc mắc nói
- Hì..mua đồ về cho mấy em, mấy dì, bà ở dưới đó, cũng một tay mấy dì chăm sóc mà, mua đồ về cho người ta mừng ngoại.- Khánh Vân giải thích, bà Nguyễn gật đầu, con nhóc này, lớn thật rồi.
Sau một hồi loay hoay, Khánh Vân và bà Nguyễn đã lên tới tầng trên, vì bà Kim muốn đi thăm thú, nên Khánh Vân cũng dẫn bà đi vòng vòng, khi bà Nguyễn đang chọn lựa đồ, Khánh Vân đi vòng vòng, chợt, ánh mắt cô lóe lên, dừng lại ở một điểm, đôi chân tự đi tới, cô đưa tay ra, thì đụng phải một bàn tay, vì quá nhanh, nên vật mà hai người đều muốn chạm rơi xuống, Khánh Vân phản xạ cực tốt, lao người đến, ôm trọn vật đó vào lòng, tim cô còn đập thình thịch, vật đó chính là "Qủa cầu tuyết có hai chú mèo".
- Xin lỗi, bạn có sao ko?- Một giọng con gái cất lên, Khánh Vân mỉm cười, nhìn quả cầu tuyết trong lòng, "Vân...vẫn chưa..quên được em rồi..thiên thần à", rồi quay lên nói
-Ko...ko sao..mình mới là người nên xin lỗi vì ko để ý.
Mắt chạm mắt, cô gái nhìn Khánh Vân, hai mắt tròn xoe, Khánh Vân ngồi dậy, cô gái này cũng xinh quá chứ nhỉ, rồi cô bật cười nói
- Đồ vật của bạn đây.
- Hả?..bạn giữ được nó mà..bạn cứ giữ cũng được..dù gì cũng chỉ có một cái mà- Cô gái cười tươi nói, mắt ko rời khỏi đôi mắt của Khánh Vân, Khánh Vân cười đưa lại cho cô, rồi nói
- Có nhiều cái giống nhau, nhưng có ý nghĩa thì chỉ có một cái duy nhất thôi, mình xin phép nha, hihi.- Khánh Vân cười rồi chạy lại phía bà Kim, cô gái nhìn theo, trái tim cô, sao lại tò mò về con người đó thế nhỉ.
Tối hôm đó.....
- Dạ, con qua liền, mẹ chờ chút ạ, vâng...dạ, con biết rồi- Khánh Vân vừa nghe điện thoại vừa nhìn bà Nguyễn đang xem TV, bà Nguyễn hiểu ý nói nhỏ
- Con đi đi, bà coi phim xong sẽ uống thuốc và đi ngủ, được chưa?
- Hì..dạ, con sẽ cố gắng về sớm với bà, con đi đây ạ!
Khánh Vân khoác thêm một chiếc áo xanh đen, bên trong là áo thun màu trắng, quần màu trắng,đôi giày màu trắng, trông rất thể thao và sành điệu. Cô nhìn bà Nguyễn một lần nữa rồi ra xe phóng tới đón bà Nguyễn, bà Nguyễn đã đứng đợi sẵn từ lúc nào, vừa thấy xe của Khánh Vân, bà đã tươi cười vui vẻ, lên xe nhanh và bắt Khánh Vân lái xe đến đón hai mẹ con mà hôm nay họ gặp, Khánh Vân thở dài, hèn gì bắt mình đi xe Audi màu đen này, ko cho đi xe mui trần, có ý đồ hết mà.
Họ tiến tới một khu dinh thự nguy nga tráng lệ, Khánh Vân cau mày, "ái chà..ca này khó trốn đây", rồi ko có nhà hàng nhà ăn gì hết, bà Nguyễn kéo Khánh Vân xuống thẳng, đi vào nhà họ một cách hiên ngang nhất có thể, Khánh Vân lắc đầu, chịu không nổi mà.
Rồi từ trong nhà, một phụ nữ đi ra, dáng vẻ rất sang trọng, nhìn bà Nguyễn tươi cười vồn vã, rồi nhìn Khánh Vân, hai mắt lóe sáng, thích thú quan sát, cười như rất vừa ý, Khánh Vân nhìn xung quanh khu vườn, ở đây thiết kế rất đẹp nha, rồi bà Nguyễn tự nhiên bảo Khánh Vân ra vườn dạo chơi, người phụ nữ kia cũng nháy mắt thích thú, Khánh Vân hết cách, chi bằng tuân lệnh vậy, cô nhìn cấu trúc khu vườn, rồi nở nụ cười, đẹp thật, không khí thật thoáng quá đi, chợt thấy bóng người phía trước, cô gãi gãi đầu, "tạo tình huống gặp nhau một cách tự nhiên à..đúng là mẹ...aizzz".
Khánh Vân đút tay vào túi quần, điệu bộ rất bảnh bao, từ từ đi tới, người kia cũng đã biết sự có mặt của cô, cũng đứng dậy, đi tới, hai người tròn mắt nhìn nhau, Khánh Vân cười nói
- Haha...đúng là sự gặp gỡ ít hay nhiều gì cũng có ý nghĩa của nó mà..haha.
- Bạn...bạn là..người sẽ kết hôn với mình sao?- Cô gái cũng nhận ra Khánh Vân, vừa mừng vừa lo, cô là cô gái mà Khánh Vân đã gặp ở trung tâm thương mại, Khánh Vân cười nói
- Cái này..phải tùy ý trời thôi, chào bạn, mình là Nguyễn Trần Khánh Vân , 24 tuổi, rất vui gặp bạn.
- À...chào Vân, mình là Huỳnh Thị Thùy Dung, cùng tuổi với cậu đấy- Thùy Dung quan sát thái độ của Khánh Vân, Khánh Vân nhướn mày, rồi cả hai bắt đầu trò chuyện. Xa xa, hai người phụ nữ nhìn nhau cười tươi, xem ra rất nhanh thôi, họ sẽ đạt được nguyện vọng của mình.
Thùy Dung xem ra đã rất thích Khánh Vân, ko chỉ vì họ đã từng đụng nhau trước, mà vì cách nói chuyện thông minh cùng nụ cười rất ấm áp của cô. Khánh Vân cũng ko thấy có gì lạ, quen một người bạn mới cũng tốt mà. Được một lúc, thì hai người đi vào nhà để dùng bữa với gia đình. Bà Huỳnh, mẹ của Thùy Dung, chủ tịch tập đoàn bán lẻ nổi tiếng, tươi cười nhìn Khánh Vân, rồi hỏi
- Cháu làm gì Vân nhỉ?
- Dạ, hiện nay cháu đang quản lí công ty đá quý của nhà thôi ạ- Khánh Vân dừng đũa, mỉm cười trả lời, Thùy Dung liếc nhìn bà Huỳnh, tỏ vẻ rất đồng ý.
- Haha..ồ..cũng tốt mà..cháu ko cần khiêm nhường vậy đâu- bà Huỳnh nói rồi nhìn qua bà Nguyễn, bà Nguyễn cũng tươi cười nói
- Con bé chỉ quản lí công ty có mấy năm, mà doanh thu tăng đáng kể, hơn nữa, nó còn mở thương hiệu riêng và chi nhánh ở nước ngoài nữa đấy chị.
- Ồ..giỏi quá, haha, rất xuất sắc..haha- bà Huỳnh cười hài lòng, Thùy Dung thì càng vui hơn nữa, một người vừa ấm áp vừa hiểu chuyện, cách nói chuyện rất hợp với cô, thì còn gì bằng nữa. Sau khi dùng xong bữa, hai bà mẹ đã "gài hàng", bắt Khánh Vân chở Thùy Dung đi dạo phố, Khánh Vân ko còn cách nào khác, cùng Thùy Dung đi vòng vòng. Khánh Vân đột nhiên quay qua nói
-Hay mình về nhà Vân tí xíu nhé....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz