[ Trác Chu_Đại Mộng Quy Ly ] Dực Nguyệt Đề Chu
Vượn con biết ghen ( 4 )
Sau khi Trác Dực Thần cứu cô gái yêu tộc ấy khỏi đám người hung ác, hắn đưa cô về Tập Yêu Ty để chăm sóc. Cô gái tên Ngọc Thủy, là một yêu tinh cá chép vừa trải qua kiếp nạn, trên người đầy vết thương. Với tính cách dịu dàng và ngoan ngoãn, Ngọc Thủy nhanh chóng nhận được sự tin tưởng của Trác Dực Thần, trở thành người phụ giúp hắn trong các công việc thường ngày.Nhưng sự xuất hiện của cô nương này lại trở thành mầm mống cho một loạt rắc rối – ít nhất là trong lòng Triệu Viễn Châu.Sau ngày hôm ấy , Trác Dực Thần và Ngọc Thủy luôn ở gần nhau không khiến cho Triệu Viễn Châu khó chịu. Đêm hôm ấy , y ở trong phòng đợi hắn về ăn cơm cùng ,nhưng đợi mãi không thấy hắn về dù trời đã khuya , y biết Trác Dực Thần lúc nào cũng luôn luôn về sớm ăn cơm với y và không thể để y ngồi ăn cơm một mình được càng huống gì lại để y đợi hắn . Nhưng hôm nay thì khác ,trời đã tối muộn rồi cũng qua giờ Dậu thời gian mà Trác Dực Thần về ,y vẫn không thấy Trác Dực Thần về ăn cơm với mình ,y lo lắng lắm sợ nếu như thẳng đường về hắn có chuyện gì thì y biết phải làm sao đây. Nghĩ đến đó Triệu Viễn Châu liền đứng dậy lấy áo choàng khoác vào rồi đi tìm hắn ,vừa đi y vừa lo lắng, nước mắt cũng bất chợt mà rơi xuống . Càng đi càng thấy sai , Triệu Viễn Châu nghĩ thầm sao đường hôm nay khác thế , cảm thấy đường đi lại rất xa , không giống với thường ngày " Kỳ lạ, đường hôm nay sao lạ thế , bình thường đi một chút là tới nơi rồi, sao càng đi lại càng xa thế nhỉ " - có lẽ y đi lạc rồi hoặc là đường đi đã bị người khác dùng tà thuật gì đó thay đổi đường đi đến nơi Trác Dực Thần thành nơi khác . Quả thật đúng là như vậy , y càng đi càng bị dẫn ra đến nơi khác , ở đó là yêu tộc , trước mắt y là một Tửu lâu hoa lệ có tên là Lạc Yên Tửu Lâu - nằm lặng giữa sườn núi, đèn lồng đỏ lung linh soi bóng dưới trăng. Hương rượu Bách Hoa phảng phất hòa cùng tiếng tiêu vọng xa. Tao nhân, hiệp khách dừng chân, nhấp một chén ngọc lộ, thả mình vào chốn mộng, như thoát khỏi bụi trần thế tục. Là một người đam mê uống rượu thì y cũng bị lôi cuốn bởi Tửu lâu này , và quên mất nình đang định làm gì, hay là bị đi lạc . Triệu Viễn Châu đi vào Tửu lâu, được tiếp đón rất nồng nhiệt, " Công tử , xin mời vào, để nô gia dẫn ngài vào " một vũ công đi tới choàng tay qua người y nhưng bị y tránh đi không để đụng chạm " May quá, chưa đụng , nếu để Trác Dực Thần biết thì mình chết chắc " Đúng như với cái tên của nó, Lạc Yên – lạc vào chốn mộng, nơi thời gian như ngừng trôi, để lại chỉ sự tĩnh lặng thanh bình. Dưới ánh trăng bạc, đèn lồng đỏ hắt lên bóng hoa, hương rượu Bách Hoa nhẹ nhàng lan tỏa. Tiếng đàn cổ kính vang vọng, hòa vào tiếng gió nhẹ thổi qua giàn hoa mẫu đơn. Khách nhân đến đây không chỉ để thưởng thức rượu ngon, mà còn tìm thấy sự an lạc trong tâm hồn, như thể đã lạc bước vào một thế giới riêng biệt, xa rời mọi ưu phiền của thế gian.Triệu Viễn Châu khẽ gọi một bình Bách Hoa Tửu, đôi mắt không giấu nổi vẻ trầm tư. Chén rượu được rót ra, ánh sáng từ đèn lồng đỏ chiếu lên mặt rượu như hổ phách, trong suốt và lấp lánh.“Đây không chỉ đơn thuần là một bình rượu ngon bình thường ,” Triệu Viễn Châu nhấp một ngụm, để rượu lan tỏa trong khoang miệng, “mà là thứ đưa người ta lạc vào mộng đúng với cái tên của nó Lạc Yên ”Mỗi ngụm rượu khiến tâm trí hắn như thả lỏng, để lại thế gian bên ngoài. Cảnh vật xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn lại hương hoa và nhạc điệu nhẹ nhàng. Mọi lo toan như tan biến trong không gian thanh bình này ,làm y quên mất mình đang đi tìm Trác Dực Thần và bị lạc vào nơi này .Ở phía Tập Yêu Ty, Trác Dực Thần vừa về đến nơi thì cảm giác bất an đã dâng lên trong lòng. Trước mắt hắn là một bàn đồ ăn đã được chuẩn bị, vừa nguội đi , nhưng hắn lại không thấy bóng dáng của người ấy, khiến tâm trạng hắn trở nên căng thẳng. Hắn vội vã chạy khắp các phòng, lục tìm mọi ngóc ngách trong Tập Yêu Ty , gọi tên người đó nhưng không có hồi âm. Mỗi bước chân càng thêm vội vã, nỗi lo lắng trong lòng càng lớn.“Làm sao một người đang yên đang lành lại có thể đột nhiên biến mất như vậy chứ ” Trác Dực Thần tự hỏi, đôi mắt lộ vẻ lo âu, bàn tay nắm chặt lại. Từng cơn gió thổi qua làm tóc hắn bay loạn, nhưng vẫn không thấy bóng người hắn tìm kiếm. Dù đã hỏi qua từng người trong Tập Yêu Ty , không ai biết được tung tích của y , có người nói nhìn thấy y mang áo choàng ra ngoài thì đột nhiên biến mất khiến họ cảm thấy kỳ lạ .Cảm giác sợ hãi dâng lên, Trác Dực Thần đột nhiên nhận ra rằng trong khoảnh khắc khi y không còn bên cạnh, một khoảng trống rộng lớn dường như xuất hiện trong lòng hắn. Hắn không thể để người đó biến mất, không thể để cho sự lo lắng này kéo dài thêm nữa." Triệu Viễn Châu, rốt cuộc huynh ở đâu " hắn khẽ giọng kêu lên , giọng hắn dường như đang run lên vì lo lắng cho y , nước mắt không ngừng rơi xuống .Qua vài ngày vẫn không tìm thấy được tung tích của y , Trác Dực Thần tự nhủ nếu như hôm nay hắn về sớm thêm một chút, không để y phải đợi thì chuyện này sẽ không xảy ra như hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz