15: Con mồi tình nguyện
Ahn KeonHo nghe thấy câu nói ấy của PD-nim rõ từng chữ một, vang vọng trong căn phòng họp lạnh lẽo, bén nhọn như kim loại cọ vào sàn.
"Ra kia và bắt lấy cậu ta. Mang cậu ta về đây, KeonHo. Dùng mọi cách."
Ánh đèn trắng phản chiếu lên gương mặt PD-nim, tạo thành một vệt sáng lạnh. Khoảnh khắc ấy giống như ai đó trịnh trọng trao cho nó một thanh kiếm và một con mồi vô giá.
Đây là nhiệm vụ đặc biệt. Lần đầu tiên nó được giao nhiệm vụ kiểu này—nhiệm vụ "đi săn" đúng nghĩa. Mục tiêu là Kim JuHoon: một người mẫu nhí nổi tiếng, một thiên tài học thuật, một người lớn hơn nó một tuổi, đang đứng giữa hai thế giới: học thuật an toàn và nghệ thuật rủi ro.
KeonHo biết, ngay từ câu nói đó, mối quan hệ giữa nó và JuHoon đã không còn là chuyện tình cờ trời định.
Nó bước sang một tầng khác: tầng của sự kiểm soát, của định đoạt, của chiếm hữu có lý do.
Hơn nữa...
Ngay từ đầu, JuHoon không chỉ là "mảnh ghép công ty muốn chiêu mộ". Anh ấy là người mà KeonHo đã lặng lẽ giữ trong lòng, đặt tên, giấu kín — như một bí mật đầu đời mà không ai được phép chạm tới.
Trước ánh đèn sân khấu, trước phòng tập, trước những buổi đánh giá tháng... KeonHo yêu nước.
Không phải kiểu yêu dành cho sở thích. Mà là tình yêu đầu đời — thứ người ta tự lao vào, tự hiến thân, và tự chịu tổn thương. Từ năm 7 tuổi, nó đã sống trong hồ bơi nhiều hơn trong nhà. Nước là tình yêu của nó, là nơi nó được công nhận, là nơi nó cảm thấy kiểm soát được từng thớ cơ của mình.
Và cũng là nơi đầu tiên nó biết thế nào là bị bỏ rơi.
Trận chấn thương vai năm 12 tuổi kéo nó rời khỏi đội tuyển. Khoảnh khắc hụt hơi ấy — không phải do kiệt sức, mà do nhận ra: thứ mình yêu nhất vẫn có thể rời xa mình.
Từ đó, KeonHo học được một bài học tàn nhẫn: Muốn giữ thứ gì, phải siết thật chặt.
Sự nghiệp ca hát là ngã rẽ, nhưng bài học ấy không đổi. Chỉ khác ở chỗ: Mục tiêu không còn là dòng nước, mà là con người.
Khi PD-nim trao nhiệm vụ đó, KeonHo mỉm cười. Đối với nó, đây là một món quà. Một lời cho phép chính thức.
"JuHoon-ie đang lưỡng lự. Em là đứa nhỏ nhất nhưng dễ tạo thiện cảm nhất. Em tiếp cận nó đúng kiểu anh-em, nó sẽ tin em, rồi ký."
KeonHo gật đầu "vâng" cho phải phép, nhưng trong đầu, mọi thứ đã xoắn lại thành một chân lý không nhân nhượng:
Công ty muốn anh ấy ở lại. Nhưng mình muốn anh ấy ở lại... vì mình.
Nó chưa bao giờ cần phải giả vờ thích JuHoon. Nó chỉ cần phải kiềm nén để không thể hiện quá lộ liễu thôi. Giờ nó đã được hợp thức hóa tình cảm chiếm hữu của chính mình dưới danh nghĩa "nhiệm vụ công ty".
Hai tháng sau đó, KeonHo sống một cuộc đời hai lớp.
Nó nhận ra được sự phân vân sâu sắc của JuHoon giữa con đường học thuật đầy hứa hẹn và nghệ thuật đầy những nguy cơ. Nó trở thành chiếc neo vững chắc duy nhất của anh ấy ngoài gia đình.
Nó xuất hiện đúng lúc, gửi tin nhắn động viên giữa đêm, cùng anh ấy ngồi trong thư viện sắp lịch học, mua đồ ăn nhẹ khi anh ấy bỏ bữa vì stress. KeonHo không chỉ đóng vai đứa em trai; nó đóng vai người hiểu JuHoon hơn cả chính JuHoon về tương lai.
Nó tặng quà trong ngày sinh nhật JuHoon, tặng chocolate vào lễ tình nhân không phải vì được gợi ý, mà vì muốn thấy gương mặt ngạc nhiên đến quên cả thở của JuHoon — thứ mà nó biết, một người như anh ấy hiếm khi có được.
Nó đưa ra lời khuyên chân thành — nhưng toàn lời khuyên làm JuHoon cảm thấy an toàn, cảm thấy nghệ thuật không đáng sợ, để rồi quyết tâm nghiêng về hướng mà KeonHo muốn.
Nó xây dựng một bức tường vô hình quanh JuHoon, khiến anh ấy quen với việc chỉ dựa vào một người—là nó. Sự ngọt ngào của nó là thật lòng, nhưng cũng là một cái bẫy được dệt từ sự cô độc và bản năng chiếm hữu của KeonHo.
Tất cả dịu dàng của nó đều thật.
Tất cả bẫy đều thật.
Và cả hai điều đó lại là một.
Và rồi...
Cú móc cuối cùng được đóng lại.
JuHoon đồng ý ký hợp đồng.
Ngày đầu tiên JuHoon bước vào phòng tập CORTIS, KeonHo đứng ở góc, khoanh tay, thưởng thức phản ứng ba người còn lại.
Martin đỏ bừng cả tai như vừa thấy idol;
James im lặng phân tích như đang xem một bài kiểm tra IQ;
SeongHyeon nheo mắt nhìn nhiều đến mức khoét cả lỗ.
KeonHo chỉ cười nhạt.
Khi JuHoon cúi đầu cảm ơn cả nhóm, KeonHo nhìn anh ấy, phấn khích hệt như lúc vô tình nhìn thấy câu trả lời mà JuHoon viết:
"Em chọn ở lại. Em chọn rủi ro. Một phần trong lý do ấy... là KeonHo."
Cảm giác chiến thắng nhẹ nhàng lan qua xương sống. Không phải vì nhiệm vụ hoàn thành. Mà vì JuHoon hyeong của nó đã tự mình bước vào chiếc bẫy mà KeonHo trải thảm đón từ lâu.
Sau khi biết công ty dùng KeonHo làm "mồi nhử", JuHoon có chút tổn thương, làm bộ giận dỗi, trêu nó rằng: "Hóa ra em lừa hyeong từ đầu?"
Cả nhóm cười hùa:
"Đứa đi lừa với đứa bị lừa!"
"Nước cờ chính trị này chất lượng ghê."
"Hai người đúng hợp vibes ghê luôn."
Những câu nói nhẹ như gió.
Nhưng chỉ KeonHo biết — sâu dưới lớp đùa ấy, chẳng ai lừa ai hết.
KeonHo chưa từng buông JuHoon khỏi lòng mình. Không một giây.
Bơi lội là tình yêu đầu đời của nó, sân khấu là đam mê nhiệt huyết, nhưng JuHoon-hyeong...
Anh ấy là thứ khiến một đứa mười sáu tuổi lần đầu biết cảm giác muốn sở hữu tuyệt đối, muốn giữ chặt, muốn đẩy tất cả ra ngoài—những cảm xúc mà ngay cả bơi lội hay cả khi đứng dưới ánh đèn sân khấu cũng không thể mang lại.
Và giờ, khi JuHoon phải chia sẻ sự quan tâm cho cả nhóm, KeonHo buộc phải đối diện với sự thật phũ phàng về chính mình:
Nó ghen đến mức muốn bẻ gãy mọi ánh mắt.
Nó ích kỷ đến mức muốn khóa cửa phòng tập lại.
Nó muốn anh ấy chỉ nhìn mỗi mình.
Mỗi lần James-hyeong gõ đầu JuHoon-hyeong, nó thấy gai gai.
Mỗi lần Martin-hyeong dựa vai JuHoon-hyeong, nó muốn chen vào một cách tinh vi nhất.
Mỗi lần SeongHyeon nói chuyện riêng với JuHoon-hyeong, tim nó chạy loạn như động vật nhỏ cảm nhận nguy hiểm.
Nhưng KeonHo không đơn độc.
Nó lặng lẽ thu thập biểu cảm của từng hyeong một, như một nhà sưu tầm ghi chép lại những đối thủ tiềm năng.
Nó thấy James-hyeong—người luôn giữ một vẻ điềm tĩnh kiểm soát—chậm rãi nhíu mày mỗi khi JuHoon-hyeong cười quá lâu với Martin.
Nó thấy Martin-hyeong—người luôn là leader lý trí—thể hiện sự căng thẳng tột độ, cố gắng giữ giọng điệu trung lập khi thấy JuHoon-hyeong bị SeongHyeon kéo đi.
Nó thấy SeongHyeon—người thông minh, liều lĩnh nhất —toé lửa trong mắt, cảnh cáo bất kỳ ai chạm vào ranh giới của mình.
KeonHo biết rõ — dù công ty dùng nó làm mồi nhử... dù mọi người nghĩ đây là trò chính trị...
Nhưng JuHoon chọn bước vào, và người mở cửa lại là KeonHo.
Nhưng bên trong căn phòng không chỉ có mình KeonHo.
Có lẽ, từ khoảnh khắc đó bắt đầu — mọi đập tim, mọi ánh nhìn, mọi tia ghen tuông...
Đều là vì Kim JuHoon.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz