ZingTruyen.Xyz

[ Tokyo revenges] PHÙ THỦY BẤT TỬ VÀ 23 TÔNG ĐỒ.

XII.Kazutora Hanemiya_Người Gác Lối Nơi Biên Giới Bóng Tối [2]

Muangauthang4

Chương 2: Cuộc Ghé Thăm Giữa Cơn Mưa Tro.

Tro tàn rơi như tuyết.

Bầu trời xám xịt như một vết thương cũ, rỉ máu bằng những cơn mưa bụi mờ mịt. Gió cuốn ngang những thánh tích đổ nát, mang theo tiếng thì thầm của những linh hồn từng cầu nguyện ở nơi này. Mùi nhang khét lẫn mùi thịt cháy còn vương lại trong không khí, lẩn khuất giữa những tượng thần nứt vỡ và các cột trụ cháy sém.

Nơi đây từng là Thánh địa của Bảy Dòng Huyết Thống. Giờ đây chỉ còn là vùng cấm, được phong ấn bằng mọi loại phù chú mạnh nhất. Không phải để bảo vệ, mà để giam giữ.

Và giữa trung tâm của vòng tròn đó, Kazutora ngồi co ro như một con thú hoang bị xích bằng những sợi xích vô hình. Hắn không bị trói. Nhưng tất cả bùa ấn, thần chú, thánh ngôn đều cắm quanh, tạo thành một mê cung mà không một kẻ nào có thể bước qua - hay thoát ra - nếu không trả giá bằng máu.

Kazutora không nói, không nhìn, không kêu gào. Hắn chỉ sống. Giống như một cơn thịnh nộ bị bỏ quên.

Cho đến khi nàng đến.

"Ai đã vẽ vòng tròn này?"

Giọng nói ấy không lớn. Không có âm lượng uy hiếp, không có lệnh truyền. Nhưng lại khiến tất cả những kẻ canh giữ quanh thánh tích đồng loạt quay đầu, trái tim họ như bị ai bóp chặt. Bởi cái âm thanh đó không phải tiếng người. Nó như được thốt ra từ khoảng trống giữa trời đất - lạnh, sâu, và không gì có thể cản lại.

Không ai trả lời được.

Vì không ai dám trả lời.

Nàng xuất hiện trong cơn mưa tro như một vệt mực đen giữa nền giấy trắng. Chiếc áo choàng đen dài quét đất, thêu bằng những đường chỉ ánh lên như vết rạn của kính vỡ. Mái tóc dài hơn cả lưng, đen tuyền như màn đêm, không ướt nước, không nhuốm bụi. Trong tay nàng là một chiếc dù đen, không che mưa, mà như đang che đi cả thế giới.

Dưới chân nàng, không có vũng nước nào đọng lại. Tro rơi chạm vào nàng liền tan biến, như thể bản thân những hạt tro cũng kính sợ mà lùi lại.

Kazutora lần đầu tiên ngẩng đầu lên.

Và hắn thấy nàng.

"Cô không sợ tôi à?"

Hắn hỏi, giọng khản đặc như rỉ sét, như tiếng móng tay cào lên quan tài gỗ. Không có vẻ hăm dọa. Chỉ đơn giản là thật lòng.

Nàng nghiêng đầu, ánh mắt vẫn giữ nguyên như cũ - không thương hại, không phán xét. Như thể đang nhìn một hiện tượng tự nhiên, vừa đẹp đẽ, vừa sai lệch.

"Sợ?" - Nàng lặp lại - "Không. Ta chỉ tò mò... ngươi là kẻ bị nguyền, hay là kẻ nguyền rủa cả thế giới này?"

Nàng cười, rất nhẹ. Như đang đọc một câu đố cổ xưa mà đáp án đã mất từ hàng ngàn năm.

Và rồi - không cần niệm chú, không cần vẽ ấn - nàng bước vào vòng phong ấn. Mỗi bước chân chạm đất, các phù chú lập tức cháy đỏ, rồi tắt lịm. Như thể đất mẹ đã nhận ra nàng là điều gì đó vượt trên luật lệ. Một thực thể không thể bị giới hạn bởi bùa phép hay thần linh.

Kazutora nhìn nàng, đôi mắt hắn như một hồ nước đã cạn từ lâu, giờ được ai đó chạm tay vào đáy. Nàng không gọi hắn. Không đưa ra mệnh lệnh. Chỉ lặng lẽ đưa tay.

Và hắn, kẻ từ lâu không nghe lời bất cứ ai, đã đứng dậy. Không phải vì bị ép buộc. Mà vì lần đầu tiên... hắn không muốn ngồi yên nữa.

"Tên ngươi là gì?"_Nàng khẽ nghiêng đầu.

"Kazutora. Nhưng họ gọi tôi là Con Mắt Thứ Ba."_hắn đáp.

"Vì sao?"

"Vì tôi thấy những điều người khác không thấy. Kể cả khi không muốn."

Nàng gật đầu. Không cười. Không khen.

"Vậy... ngươi có thấy ta là thật không?"

Kazutora im lặng. Một lát sau, hắn nói:

"Tôi thấy... một vực thẳm. Nhưng vực thẳm đó nhìn tôi, và không quay mặt đi."

Những kẻ canh giữ vẫn đông cứng tại chỗ. Họ không dám chạm vào nàng. Không dám rút kiếm. Không dám lên tiếng.

Vì ai trong số họ cũng biết: nàng không phải con người.

Có kẻ thì thầm: "Đó là Đệ Nhất Phù Thủy của vùng đất Vĩnh Hằng. Người mang chiếc dù đen - kẻ bước qua cổng địa ngục mà không để lại bóng."

Kazutora không quan tâm. Hắn chỉ biết, giọng nói trong đầu hắn - những tiếng ồn ào rít gào, chửi rủa, cười ngạo - bỗng im bặt khi nàng đến.

Và hắn nghe thấy... sự im lặng.

Một im lặng quá đỗi dễ chịu. Một loại yên bình không hề giả tạo.

"Nếu ta đưa ngươi đi, ngươi sẽ rời khỏi nơi này mà không ngoảnh lại?"

Kazutora nhìn những bức tượng cháy đen. Những vòng xiềng bùa chú. Những tàn tích của một thời tôn giáo sai lầm.

Hắn cười nhẹ:

"Không có gì để ngoảnh lại cả."

Nàng gật đầu. Không một lời khen. Không một cử chỉ thương xót.

Chỉ đơn giản, quay lưng.

Kazutora bước theo.

Và sau lưng họ, từng dòng bùa bắt đầu cháy rụi - không bởi lửa, mà bởi sự vô nghĩa.

Vài ngày sau, các giáo sĩ đến kiểm tra vòng tròn. Họ không tìm thấy ai. Không một mảnh vải. Không một vết máu. Chỉ còn những tro tàn và một dòng chữ ai đó khắc vào đá:

"Kẻ bị nguyền đã rời đi cùng thứ còn nguyền rủa hơn hắn."

Và từ đó, trong giấc mơ của nhiều người giữ đạo, luôn hiện về một hình ảnh:

Một thiếu niên với đôi mắt vàng, đi dưới cơn mưa tro cùng một người phụ nữ cầm chiếc dù đen.

Không nói một lời.

Nhưng để lại phía sau là một thế giới đã thôi không còn linh thiêng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz