[ Tokyo revenges] PHÙ THỦY BẤT TỬ VÀ 23 TÔNG ĐỒ.
VII. Draken_Người Canh Trăng Đầu Tháp [END]
Chương 5: Hư Vô Bên Lề Sự Sống.
Cơn bão của cuộc chiến đã qua đi, nhưng ở vùng đất ấy, nơi mà thời gian như bị ngừng lại bởi bóng tối của nàng, mọi thứ vẫn âm ỉ cháy. Những cuộc chiến tranh giành quyền lực, sự sống, đã bỏ lại những vết thương không thể lành trong lòng những kẻ chiến thắng. Còn với Draken, hắn không phải là kẻ chiến thắng. Hắn chỉ là cái bóng, mãi mãi vĩnh viễn nằm ở phía sau.
Draken không bao giờ hỏi nàng. Dù là trong những đêm dài im lặng, khi cả thế giới như chìm trong giấc ngủ, hắn vẫn ngồi đó, nơi bóng tối bao phủ mọi thứ, canh giữ nàng. Hắn chẳng bao giờ hỏi về quá khứ của nàng, về những gì nàng từng trải qua. Cũng chẳng bao giờ dám hỏi nàng có nhớ hắn hay không trong những khoảnh khắc ấy.
Vì hắn biết, dù có hỏi, đáp án sẽ vẫn là sự im lặng.
Có những lúc, nàng đứng lặng trong bóng tối, không nói gì, không làm gì. Chỉ có tiếng chiếc dù đen phát ra tiếng xào xạc nhẹ trong gió, như một dấu hiệu của sự hiện diện của nàng, như thể mọi thứ trên đời này đều phụ thuộc vào một ngọn lửa tàn lụi mà nàng là người thắp lên.
Một ngày, giữa ánh hoàng hôn chập choạng, nàng quay lại nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh lùng như vĩnh cửu. Không có cảm xúc, không có gì. Nhưng đôi mắt ấy đã nhìn vào mắt hắn - một ánh nhìn rất lâu, một ánh nhìn như thể tìm kiếm điều gì đó đã mất từ lâu.
“Ngươi không sợ sao?” - Nàng hỏi, giọng lạnh lẽo, nhưng chứa đựng chút gì đó khó tả, như thể đó là câu hỏi cuối cùng mà nàng dành cho hắn. “Không sợ rằng ta sẽ rời đi, rằng một ngày nào đó ta sẽ biến mất trong bóng tối?”
Draken không trả lời. Hắn đứng đó, không một lời, chỉ nhìn nàng với ánh mắt kiên định, như thể đó là lý do hắn tồn tại. Hắn sống không phải để được nàng yêu, không phải để nhận lại bất kỳ điều gì. Hắn chỉ sống vì một lý do duy nhất - để bảo vệ nàng, để làm cái bóng không bao giờ rời đi, dù trong bóng tối hay ánh sáng.
Nàng chậm rãi bước lại gần, chiếc dù đen trong tay như một vật linh thiêng, như một phần của nàng. Nàng không nói gì, chỉ kéo hắn lại gần, và trong khoảnh khắc ấy, Draken cảm nhận được một điều gì đó khác biệt. Không phải tình yêu. Không phải sự thương hại. Chỉ là một sự hiểu biết lặng lẽ, một sự thấu hiểu mà không lời nói nào có thể diễn tả được.
“Ngươi biết không?” - Nàng cuối cùng lên tiếng, giọng nhỏ dần. “Một ngày nào đó, ngươi sẽ không còn nhớ gì nữa. Ngươi sẽ không còn nhớ về bản thân mình, về mọi thứ mà ngươi đã làm cho ta. Ngươi sẽ là một bóng tối vĩnh cửu, không có tên, không có mặt, chỉ là cái bóng của một người đã tồn tại.”
Draken không động đậy, không đáp lại. Hắn đã biết. Hắn đã biết từ lâu, rằng hắn sẽ không bao giờ được như những người khác, rằng hắn sẽ mãi là bóng tối, sẽ mãi là người đi sau, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng thật sự.
Nhưng hắn không hối hận.
Nàng ngừng lại một giây, rồi nói tiếp: “Vậy thì, nếu ngươi đã quyết định sống như thế, ta sẽ không ngăn cản nữa.”
Draken cuối cùng lên tiếng, giọng hắn trầm và chắc chắn như thể mọi thứ đã được quyết định từ lâu. “Ta sống vì ta chưa từng thấy bóng mình ở đâu khác ngoài sau lưng người. Và nếu đó là cách duy nhất để ở bên cạnh người, ta sẽ chấp nhận.”
Câu trả lời ấy không cần thêm lời giải thích. Nàng hiểu, và hắn cũng hiểu.
Một ánh sáng lướt qua trong mắt nàng, rất nhẹ, như một tia hy vọng mờ nhạt.
Và thế là, Draken đứng đó, mãi mãi đứng đó, không phải vì một lời thề hay một lời hứa. Hắn đứng đó vì một điều duy nhất - hắn đã chọn lựa, và sẽ sống mãi với sự lựa chọn của mình.
Khi những con sóng dữ dội dần lặng xuống, khi bóng tối không còn che phủ bầu trời nữa, khi mọi người đã quên lãng những chiến tích đã qua, thì chỉ có hắn, chỉ có cái bóng đó, sẽ vẫn đứng bên cạnh nàng. Mãi mãi.
Dù biết rằng tình yêu hay sự vĩ đại có thể bị lãng quên trong vĩnh cửu, nhưng sự trung thành ấy sẽ không bao giờ thay đổi.
Và như vậy, Draken đã chọn sự bất tử - không phải vì lời nguyền, mà vì một lý do duy nhất: để trở thành một phần của cuộc sống vô tận của nàng, nơi mà không có gì có thể chia cắt họ, dù là thời gian, dù là cái chết.
Cơn bão của cuộc chiến đã qua đi, nhưng ở vùng đất ấy, nơi mà thời gian như bị ngừng lại bởi bóng tối của nàng, mọi thứ vẫn âm ỉ cháy. Những cuộc chiến tranh giành quyền lực, sự sống, đã bỏ lại những vết thương không thể lành trong lòng những kẻ chiến thắng. Còn với Draken, hắn không phải là kẻ chiến thắng. Hắn chỉ là cái bóng, mãi mãi vĩnh viễn nằm ở phía sau.
Draken không bao giờ hỏi nàng. Dù là trong những đêm dài im lặng, khi cả thế giới như chìm trong giấc ngủ, hắn vẫn ngồi đó, nơi bóng tối bao phủ mọi thứ, canh giữ nàng. Hắn chẳng bao giờ hỏi về quá khứ của nàng, về những gì nàng từng trải qua. Cũng chẳng bao giờ dám hỏi nàng có nhớ hắn hay không trong những khoảnh khắc ấy.
Vì hắn biết, dù có hỏi, đáp án sẽ vẫn là sự im lặng.
Có những lúc, nàng đứng lặng trong bóng tối, không nói gì, không làm gì. Chỉ có tiếng chiếc dù đen phát ra tiếng xào xạc nhẹ trong gió, như một dấu hiệu của sự hiện diện của nàng, như thể mọi thứ trên đời này đều phụ thuộc vào một ngọn lửa tàn lụi mà nàng là người thắp lên.
Một ngày, giữa ánh hoàng hôn chập choạng, nàng quay lại nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh lùng như vĩnh cửu. Không có cảm xúc, không có gì. Nhưng đôi mắt ấy đã nhìn vào mắt hắn - một ánh nhìn rất lâu, một ánh nhìn như thể tìm kiếm điều gì đó đã mất từ lâu.
“Ngươi không sợ sao?” - Nàng hỏi, giọng lạnh lẽo, nhưng chứa đựng chút gì đó khó tả, như thể đó là câu hỏi cuối cùng mà nàng dành cho hắn. “Không sợ rằng ta sẽ rời đi, rằng một ngày nào đó ta sẽ biến mất trong bóng tối?”
Draken không trả lời. Hắn đứng đó, không một lời, chỉ nhìn nàng với ánh mắt kiên định, như thể đó là lý do hắn tồn tại. Hắn sống không phải để được nàng yêu, không phải để nhận lại bất kỳ điều gì. Hắn chỉ sống vì một lý do duy nhất - để bảo vệ nàng, để làm cái bóng không bao giờ rời đi, dù trong bóng tối hay ánh sáng.
Nàng chậm rãi bước lại gần, chiếc dù đen trong tay như một vật linh thiêng, như một phần của nàng. Nàng không nói gì, chỉ kéo hắn lại gần, và trong khoảnh khắc ấy, Draken cảm nhận được một điều gì đó khác biệt. Không phải tình yêu. Không phải sự thương hại. Chỉ là một sự hiểu biết lặng lẽ, một sự thấu hiểu mà không lời nói nào có thể diễn tả được.
“Ngươi biết không?” - Nàng cuối cùng lên tiếng, giọng nhỏ dần. “Một ngày nào đó, ngươi sẽ không còn nhớ gì nữa. Ngươi sẽ không còn nhớ về bản thân mình, về mọi thứ mà ngươi đã làm cho ta. Ngươi sẽ là một bóng tối vĩnh cửu, không có tên, không có mặt, chỉ là cái bóng của một người đã tồn tại.”
Draken không động đậy, không đáp lại. Hắn đã biết. Hắn đã biết từ lâu, rằng hắn sẽ không bao giờ được như những người khác, rằng hắn sẽ mãi là bóng tối, sẽ mãi là người đi sau, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng thật sự.
Nhưng hắn không hối hận.
Nàng ngừng lại một giây, rồi nói tiếp: “Vậy thì, nếu ngươi đã quyết định sống như thế, ta sẽ không ngăn cản nữa.”
Draken cuối cùng lên tiếng, giọng hắn trầm và chắc chắn như thể mọi thứ đã được quyết định từ lâu. “Ta sống vì ta chưa từng thấy bóng mình ở đâu khác ngoài sau lưng người. Và nếu đó là cách duy nhất để ở bên cạnh người, ta sẽ chấp nhận.”
Câu trả lời ấy không cần thêm lời giải thích. Nàng hiểu, và hắn cũng hiểu.
Một ánh sáng lướt qua trong mắt nàng, rất nhẹ, như một tia hy vọng mờ nhạt.
Và thế là, Draken đứng đó, mãi mãi đứng đó, không phải vì một lời thề hay một lời hứa. Hắn đứng đó vì một điều duy nhất - hắn đã chọn lựa, và sẽ sống mãi với sự lựa chọn của mình.
Khi những con sóng dữ dội dần lặng xuống, khi bóng tối không còn che phủ bầu trời nữa, khi mọi người đã quên lãng những chiến tích đã qua, thì chỉ có hắn, chỉ có cái bóng đó, sẽ vẫn đứng bên cạnh nàng. Mãi mãi.
Dù biết rằng tình yêu hay sự vĩ đại có thể bị lãng quên trong vĩnh cửu, nhưng sự trung thành ấy sẽ không bao giờ thay đổi.
Và như vậy, Draken đã chọn sự bất tử - không phải vì lời nguyền, mà vì một lý do duy nhất: để trở thành một phần của cuộc sống vô tận của nàng, nơi mà không có gì có thể chia cắt họ, dù là thời gian, dù là cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz