Toan Tim Va Cau
Sự thay đổi của Quân ngày càng trở nên rõ rệt và tiêu cực hơn sau buổi chiều hôm đó, khi tôi và Hân vô tư đi bộ về dưới nắng chiều. Cậu ta không chỉ lạnh nhạt với tôi và tránh mặt Nhân, mà còn trở nên dễ cáu gắt, đặc biệt là trong những buổi học nhóm. Không khí trong nhóm căng thẳng hơn bao giờ hết, như một quả bom hẹn giờ sắp nổ mà không ai dám chạm vào. Mỗi lần Quân xuất hiện, một cảm giác nặng nề lại bao trùm căn phòng. Cậu ta không còn tương tác, chỉ chăm chăm vào màn hình máy tính hoặc sách vở, ánh mắt lướt qua chúng tôi như thể chúng tôi là những con ma vô hình. Những cuộc tranh luận sôi nổi, những câu chuyện phiếm giờ chỉ còn là kỷ niệm. Thay vào đó là sự im lặng đáng sợ, thỉnh thoảng bị cắt ngang bởi tiếng gõ phím cộc lốc của Quân hay tiếng thở dài khe khẽ của Nhân.Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đầy bồn chồn. Việc Quân đã nghe được đoạn hội thoại của tôi và Hân, và cả những lời tôi nói với Nhân ở nhà vệ sinh – điều mà lúc đó tôi vẫn còn mơ hồ suy đoán – khiến tôi cảm thấy mọi thứ đang tuột khỏi tầm kiểm soát. Một linh cảm xấu cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi không biết phải giải thích thế nào, hay liệu có nên giải thích hay không. Tôi sợ rằng mọi chuyện sẽ chỉ tồi tệ hơn nếu tôi cố gắng làm rõ mọi thứ trong lúc Quân đang khó chịu và dường như đang giữ một mối hận trong lòng. Tôi tự hỏi, liệu mình có nên chủ động nói chuyện với Quân không? Nhưng mỗi khi định mở lời, ánh mắt lạnh băng của cậu ta lại khiến tôi chùn bước.Áp lực từ bài báo cáo cuối cùng đè nặng lên vai mỗi đứa. Cả nhóm cần phải tập trung, nhưng sự căng thẳng giữa chúng tôi đã trở thành một bức tường vô hình. Ai cũng cảm thấy ngột ngạt, nhưng không ai dám phá vỡ sự im lặng đó.
Một buổi chiều, khi cả nhóm đang ngồi lại để tổng duyệt bài thuyết trình cho buổi báo cáo quan trọng sắp tới, sự căng thẳng đạt đến đỉnh điểm. Mọi người đều mệt mỏi và áp lực. Hân, với hy vọng làm dịu đi không khí, cố gắng gợi ý về một phần nội dung mà Quân phụ trách. Cô ấy biết Quân là người có trách nhiệm, và muốn đảm bảo mọi thứ thật hoàn hảo._ Quân ơi, phần này... cậu có muốn xem lại cách trình bày không? Tớ thấy hơi... Hân nói, giọng điệu nhẹ nhàng và mang tính xây dựng, cố gắng không để ai cảm thấy bị công kích. Cô ấy ngước nhìn Quân với ánh mắt lo lắng, mong chờ một sự hợp tác.Chưa để Hân nói hết câu, Quân bất ngờ cắt ngang. Giọng cậu ta lạnh lùng đến đáng sợ, như thể vừa trút hết sự khó chịu đã dồn nén bấy lâu nay. Từng lời nói như một mũi tên tẩm độc nhắm thẳng vào tôi. "Không cần! Tôi làm xong rồi. Cô không cần phải lo cho tôi. Cô cứ lo phần của cô với cái 'người cùng tần số' của cô đi!"Cả nhóm chết lặng. Tôi cảm thấy một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng, kéo theo một cơn ớn lạnh đến tận xương tủy. Hân sững sờ, khuôn mặt cô ấy tái mét đi trông thấy, đôi mắt mở to vì không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Nhân ngồi cạnh tôi, đôi mắt nó cũng mở to vì kinh ngạc, rồi rất nhanh sau đó, ánh mắt chuyển sang vẻ giận dữ tột độ. Tôi biết, Quân đang cố tình nhắm vào tôi. Lời nói "người cùng tần số" rõ ràng là nhạo báng câu nói của Hân dành cho tôi hôm trước, cái câu nói mà chỉ tôi và Hân biết, và... cả Quân nữa. Ngay lúc đó, mọi mảnh ghép rời rạc trong đầu tôi bỗng khớp lại hoàn hảo. Một tia chớp vụt qua, sáng rực cả tâm trí tôi: Quân đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của tôi và Nhân ở nhà vệ sinh! Và cậu ta cũng đã chứng kiến cảnh tôi và Hân đi về cùng nhau! Hóa ra tôi đã sai lầm khi nghĩ Quân ngốc nghếch, không để ý đến chuyện xung quanh. Cậu ta đã biết tất cả, từ rất lâu rồi, và âm thầm giữ mối hận thù, sự hiểu lầm đó trong lòng, đợi đến đúng thời điểm để bùng phát._ Quân! Mày nói gì vậy? Nhân bật dậy, vẻ mặt vừa giận dữ vừa đau đớn, không kìm được nữa. Giọng nó run rẩy, gần như là hét lên. "Sao mày lại nói với Hân như thế? Mày có biết Hân đã buồn vì mày như thế nào không?"Quân quay phắt lại nhìn Nhân, ánh mắt lạnh như băng, đầy sự căm ghét và khinh bỉ mà tôi chưa từng thấy ở cậu ta. Đó không còn là ánh mắt của người bạn thân nữa, mà là ánh mắt của kẻ thù. _ Mày thì biết gì mà nói! Lo chuyện của mày đi! Đừng có xía vào chuyện của người khác!Nói rồi, Quân hất tung tài liệu trên bàn một cách thô bạo, khiến giấy tờ bay tứ tung, rơi vãi khắp sàn. Cậu ta đứng bật dậy, đẩy mạnh chiếc ghế đổ rạp xuống, và bước nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng học đóng sập lại với một tiếng "rầm" lớn, vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một âm thanh khô khốc, sắc lạnh, như thể một thứ gì đó vừa vỡ tan.Hân vẫn ngồi đó, đôi mắt ngấn nước, run rẩy, cả người như hóa đá. Cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi Quân vừa rời đi, khuôn mặt trắng bệch, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Nhân thì đứng sững, khuôn mặt nó tái nhợt, đôi mắt lưng tròng, đau đớn nhìn theo bóng Quân khuất dần. Nó cố gắng gọi theo, "Quân ơi! Quân!", nhưng giọng nói lạc hẳn giữa tiếng gió hú bên ngoài cửa sổ. Quân đã đi quá xa, và không hề quay đầu lại, bỏ mặc chúng tôi trong mớ hỗn độn cảm xúc.
Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa lớn nặng trĩu ào ào trút xuống, tiếng mưa đập vào mái tôn và cửa kính nghe như tiếng vỡ nát của một thứ gì đó. Cũng như chính tôi lúc này. Tôi nhìn Nhân, nhìn Hân, rồi nhìn cánh cửa phòng học trống rỗng, nơi chỉ còn lại sự đổ nát và im lặng. Lòng tôi nặng trĩu, từng nhịp đập như muốn vỡ tung. Mọi thứ đã vỡ vụn, không còn là những "hàm số" phức tạp nữa, mà là một mớ hỗn độn của những cảm xúc tiêu cực, của sự giận dữ, nỗi đau và cả sự bất lực.Rõ ràng Quân đã nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Nhân ở nhà vệ sinh. Và cậu ta cũng đã chứng kiến cảnh tôi và Hân đi về cùng nhau. Cậu ta đã hiểu lầm một cách trầm trọng, rằng tôi đã lợi dụng tình cảnh của Hân để chen chân vào mối quan hệ của họ, và Nhân thì tiếp tay cho tôi, che giấu sự thật. Cơn giận dữ, nỗi đau, và sự hiểu lầm đã biến thành lời công kích cay nghiệt, phá tan mọi thứ, không chỉ tình cảm giữa Quân và Hân, mà còn cả tình bạn giữa Quân với Nhân và tôi. Tôi biết, mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Cái "hàm số" tình cảm này, giờ đây không còn là bài toán để giải, mà là một trận chiến không lối thoát, một cuộc chiến mà tôi không biết phải làm sao để bắt đầu, hay để kết thúc.Tiếng mưa vẫn ào ạt trút xuống, như đang khóc than cho những mối quan hệ vừa tan vỡ trong căn phòng này. Tôi cảm thấy bất lực, lạc lõng trong chính những suy nghĩ của mình. Đây không chỉ là cuộc chiến tranh giành tình cảm, mà còn là cuộc chiến với chính những bí mật, những hiểu lầm đã ăn sâu, và cả những nỗi đau không nói thành lời đang gặm nhấm tâm hồn mỗi người.Mọi thứ giờ đây đều rối như tơ vò, và tôi không có bất kỳ một manh mối nào để gỡ chúng ra.
Một buổi chiều, khi cả nhóm đang ngồi lại để tổng duyệt bài thuyết trình cho buổi báo cáo quan trọng sắp tới, sự căng thẳng đạt đến đỉnh điểm. Mọi người đều mệt mỏi và áp lực. Hân, với hy vọng làm dịu đi không khí, cố gắng gợi ý về một phần nội dung mà Quân phụ trách. Cô ấy biết Quân là người có trách nhiệm, và muốn đảm bảo mọi thứ thật hoàn hảo._ Quân ơi, phần này... cậu có muốn xem lại cách trình bày không? Tớ thấy hơi... Hân nói, giọng điệu nhẹ nhàng và mang tính xây dựng, cố gắng không để ai cảm thấy bị công kích. Cô ấy ngước nhìn Quân với ánh mắt lo lắng, mong chờ một sự hợp tác.Chưa để Hân nói hết câu, Quân bất ngờ cắt ngang. Giọng cậu ta lạnh lùng đến đáng sợ, như thể vừa trút hết sự khó chịu đã dồn nén bấy lâu nay. Từng lời nói như một mũi tên tẩm độc nhắm thẳng vào tôi. "Không cần! Tôi làm xong rồi. Cô không cần phải lo cho tôi. Cô cứ lo phần của cô với cái 'người cùng tần số' của cô đi!"Cả nhóm chết lặng. Tôi cảm thấy một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng, kéo theo một cơn ớn lạnh đến tận xương tủy. Hân sững sờ, khuôn mặt cô ấy tái mét đi trông thấy, đôi mắt mở to vì không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Nhân ngồi cạnh tôi, đôi mắt nó cũng mở to vì kinh ngạc, rồi rất nhanh sau đó, ánh mắt chuyển sang vẻ giận dữ tột độ. Tôi biết, Quân đang cố tình nhắm vào tôi. Lời nói "người cùng tần số" rõ ràng là nhạo báng câu nói của Hân dành cho tôi hôm trước, cái câu nói mà chỉ tôi và Hân biết, và... cả Quân nữa. Ngay lúc đó, mọi mảnh ghép rời rạc trong đầu tôi bỗng khớp lại hoàn hảo. Một tia chớp vụt qua, sáng rực cả tâm trí tôi: Quân đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của tôi và Nhân ở nhà vệ sinh! Và cậu ta cũng đã chứng kiến cảnh tôi và Hân đi về cùng nhau! Hóa ra tôi đã sai lầm khi nghĩ Quân ngốc nghếch, không để ý đến chuyện xung quanh. Cậu ta đã biết tất cả, từ rất lâu rồi, và âm thầm giữ mối hận thù, sự hiểu lầm đó trong lòng, đợi đến đúng thời điểm để bùng phát._ Quân! Mày nói gì vậy? Nhân bật dậy, vẻ mặt vừa giận dữ vừa đau đớn, không kìm được nữa. Giọng nó run rẩy, gần như là hét lên. "Sao mày lại nói với Hân như thế? Mày có biết Hân đã buồn vì mày như thế nào không?"Quân quay phắt lại nhìn Nhân, ánh mắt lạnh như băng, đầy sự căm ghét và khinh bỉ mà tôi chưa từng thấy ở cậu ta. Đó không còn là ánh mắt của người bạn thân nữa, mà là ánh mắt của kẻ thù. _ Mày thì biết gì mà nói! Lo chuyện của mày đi! Đừng có xía vào chuyện của người khác!Nói rồi, Quân hất tung tài liệu trên bàn một cách thô bạo, khiến giấy tờ bay tứ tung, rơi vãi khắp sàn. Cậu ta đứng bật dậy, đẩy mạnh chiếc ghế đổ rạp xuống, và bước nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng học đóng sập lại với một tiếng "rầm" lớn, vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một âm thanh khô khốc, sắc lạnh, như thể một thứ gì đó vừa vỡ tan.Hân vẫn ngồi đó, đôi mắt ngấn nước, run rẩy, cả người như hóa đá. Cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi Quân vừa rời đi, khuôn mặt trắng bệch, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Nhân thì đứng sững, khuôn mặt nó tái nhợt, đôi mắt lưng tròng, đau đớn nhìn theo bóng Quân khuất dần. Nó cố gắng gọi theo, "Quân ơi! Quân!", nhưng giọng nói lạc hẳn giữa tiếng gió hú bên ngoài cửa sổ. Quân đã đi quá xa, và không hề quay đầu lại, bỏ mặc chúng tôi trong mớ hỗn độn cảm xúc.
Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa lớn nặng trĩu ào ào trút xuống, tiếng mưa đập vào mái tôn và cửa kính nghe như tiếng vỡ nát của một thứ gì đó. Cũng như chính tôi lúc này. Tôi nhìn Nhân, nhìn Hân, rồi nhìn cánh cửa phòng học trống rỗng, nơi chỉ còn lại sự đổ nát và im lặng. Lòng tôi nặng trĩu, từng nhịp đập như muốn vỡ tung. Mọi thứ đã vỡ vụn, không còn là những "hàm số" phức tạp nữa, mà là một mớ hỗn độn của những cảm xúc tiêu cực, của sự giận dữ, nỗi đau và cả sự bất lực.Rõ ràng Quân đã nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Nhân ở nhà vệ sinh. Và cậu ta cũng đã chứng kiến cảnh tôi và Hân đi về cùng nhau. Cậu ta đã hiểu lầm một cách trầm trọng, rằng tôi đã lợi dụng tình cảnh của Hân để chen chân vào mối quan hệ của họ, và Nhân thì tiếp tay cho tôi, che giấu sự thật. Cơn giận dữ, nỗi đau, và sự hiểu lầm đã biến thành lời công kích cay nghiệt, phá tan mọi thứ, không chỉ tình cảm giữa Quân và Hân, mà còn cả tình bạn giữa Quân với Nhân và tôi. Tôi biết, mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Cái "hàm số" tình cảm này, giờ đây không còn là bài toán để giải, mà là một trận chiến không lối thoát, một cuộc chiến mà tôi không biết phải làm sao để bắt đầu, hay để kết thúc.Tiếng mưa vẫn ào ạt trút xuống, như đang khóc than cho những mối quan hệ vừa tan vỡ trong căn phòng này. Tôi cảm thấy bất lực, lạc lõng trong chính những suy nghĩ của mình. Đây không chỉ là cuộc chiến tranh giành tình cảm, mà còn là cuộc chiến với chính những bí mật, những hiểu lầm đã ăn sâu, và cả những nỗi đau không nói thành lời đang gặm nhấm tâm hồn mỗi người.Mọi thứ giờ đây đều rối như tơ vò, và tôi không có bất kỳ một manh mối nào để gỡ chúng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz