Chương 47: Cổ Hồn
Trong đêm tối u tịch, một bóng người mặc hắc bào lặng lẽ lướt đi giữa khu rừng âm u ngoài thành. Hắn là Mạc Linh, một trong những ám tử thuộc Thế Tôn Thần Giáo, chuyên phụ trách ám sát và do thám nội môn Thành Vân Tông.
Mạc Linh sớm đã nhận lệnh Huyền Kỳ, âm thầm theo dõi tung tích Triệu Vân Lãng. Sau ba ngày ba đêm lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện Triệu Vân Lãng đang ẩn thân tại một hang động hoang phế bên dưới Thiên Thạch Lâm.
“Chết tiệt… tên này đang làm trò quỷ gì ở đây?”
Ẩn mình trên một cành cổ thụ già mục, Mạc Linh vận thần thức quan sát, chỉ thấy bên trong hang động, Triệu Vân Lãng đang ngồi xếp bằng, trước ngực treo lơ lửng một chiếc nhẫn cổ xưa, mặt nhẫn tối đen, như nuốt chửng mọi tia sáng xung quanh.
Chốc lát, nhẫn ấy phát ra một luồng u quang tím nhạt, mơ hồ hiện lên bóng dáng một lão giả mờ nhạt, thân ảnh mơ hồ như sương khói.
“Là cổ hồn thật!” — Mạc Linh toát mồ hôi lạnh.
Chưa kịp định thần, hắn đã nghe loáng thoáng giọng nói trầm khàn từ trong hang:
“Vân Lãng, lần này ngươi phải hấp thu được huyết tinh thạch trong di tích, tu vi mới có thể bước vào Kim Đan viên mãn, nếu chậm trễ e khó mà tiếp tục che giấu được thực lực thật sự.”
Triệu Vân Lãng cung kính cúi đầu:
“Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định không phụ lòng.”
Mạc Linh nín thở, nghe rõ từng lời. Trong lòng càng lúc càng nặng nề.
“Hắn không chỉ tu luyện nhờ cổ hồn mà còn có âm mưu khác…”
Hắn lập tức lấy ra một đạo truyền âm phù, niệm chú pháp, đưa tin về cho Huyền Kỳ:
“Chủ thượng, đã tra được! Triệu Vân Lãng quả thực nhặt được nhẫn cổ, bên trong có cổ hồn đang thao túng. Hiện hắn và cổ hồn đang hợp tác, mục tiêu là tìm huyết tinh thạch trong di tích gần Thiên Thạch Lâm. Hắn chuẩn bị đột phá Kim Đan viên mãn, thực lực rất đáng ngại!”
Tin tức vừa truyền đi, đầu bên kia Huyền Kỳ lập tức hồi âm:
“Không được manh động, tiếp tục giám sát. Một khi hắn rời hang động, lập tức phong tỏa động khẩu, chặn đường thoát lui. Ta sẽ đích thân đến.”
“Rõ!”
Trong bóng đêm, Mạc Linh lập tức bố trí vài đạo cấm chế giản lược quanh động khẩu, lại sai người cảnh giới xa xa, che chắn khí tức, đợi Huyền Kỳ tới tiếp ứng.
Cùng lúc ấy, tại Thành Vân Tông, Huyền Kỳ giả vờ cáo bệnh bế quan, thực chất âm thầm vận chuyển Huyết Tâm Huyễn Ảnh Đại Pháp, thân ảnh hóa thành một luồng huyết vụ mơ hồ, lặng lẽ rời khỏi tông môn, lao thẳng về phía Thiên Thạch Lâm.
“Hừ… một cổ hồn muốn thôn đoạt huyết tinh thạch? Ta cũng đang cần thứ đó để cải tạo thần thức, lại có thể diệt trừ hậu họa. Vậy thì để ta đến gặp các ngươi một chuyến.”
Tiếng cười khẽ vang vọng trong màn đêm lạnh lẽo. Một cơn gió tanh mùi máu nhẹ lướt qua, báo hiệu màn thảm sát đang dần đến gần…
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz