ZingTruyen.Xyz

【Tây Du Chi Mộng】

Chương 8: Dưới Dòng Suối Mát

Siteru

Sau một ngày dài rong ruổi cùng bầy khỉ trên ngọn núi Hoa Quả Sơn, Tử Hy cảm thấy mệt mỏi đến tận từng thớ thịt. Áp lực và những trải nghiệm mới trong thế giới cổ tích này khiến cô như người lạc vào mê cung, không chỉ về không gian mà còn trong tâm hồn.

Chiều xuống, ánh nắng dịu dàng xuyên qua tán lá rừng già, tạo thành những dải sáng nhấp nhô trên mặt đất và mặt nước suối nhỏ róc rách chảy gần đó. Tiếng nước reo như một bản nhạc thiên nhiên dịu dàng, mời gọi cô bé tìm về sự tĩnh lặng.

Không do dự, Tử Hy tháo giày dép, để đôi chân trần chạm nhẹ vào dòng nước mát lạnh. Cảm giác ấy lan tỏa, giúp cô quên hết mọi muộn phiền, thư giãn từng phần cơ thể. Cô chậm rãi bước vào giữa con suối, nơi nước sâu vừa đủ để cô ngồi thoải mái trên tảng đá lớn nhẵn bóng.

Làn nước trong veo bao bọc lấy cô như vòng tay của thiên nhiên, khiến cô cảm nhận được sự yên bình hiếm có. Mắt nhắm nhẹ, Tử Hy thả hồn vào tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót vang vọng trong rừng. Mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn sự yên tĩnh tuyệt đối và tâm hồn cô hòa quyện với thiên nhiên bao la.

Cô mở mắt nhìn lên bầu trời xanh ngắt qua những kẽ lá, lòng dâng lên cảm giác biết ơn vì được sống trong khoảnh khắc bình yên này, giữa một thế giới kỳ diệu mà trước đây cô chỉ dám mơ tưởng.

---

Bất chợt, tiếng lá xào xạc vang lên gần đó. Cô chưa kịp phản ứng thì một bóng người cao lớn bước ra khỏi bụi rậm bên bờ suối. Ánh mắt sắc bén, khuôn mặt pha chút tinh nghịch khiến Tử Hy lập tức nhận ra đó là Ngộ Không – Mỹ Hầu Vương.

Hắn dừng lại, mắt quét quanh, rồi ánh nhìn dừng lại nơi cô đang ngồi ngâm mình. Tim cô bất giác đập nhanh hơn, sự bất ngờ khiến cô vội cúi thấp đầu xuống nước, cố gắng ẩn mình trong dòng suối mát lạnh.

Tử Hy nhẹ nhàng trườn mình về phía bờ, từng bước lặng lẽ tìm nơi núp sau một gốc cây to phủ đầy rêu xanh. Cô nín thở, cố gắng giữ im lặng để không bị Ngộ Không phát hiện.

Mỹ Hầu đứng đó, nụ cười nửa miệng nở trên môi, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. Hắn không cất lời ngay, chỉ nhìn cô một lúc rồi lên tiếng bằng giọng trầm ấm, quyến rũ pha chút đùa nghịch:

– “Ta biết ngươi đang ẩn mình trong dòng suối mát, nhưng không thể giấu được ánh sáng kia đâu… Hãy để ta là người duy nhất có thể thấy được nó, được không?”

Tử Hy nghe vậy ngẩn người, đôi má bỗng nóng lên. Cô lắp bắp, mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn:

– “T… Thấy?… Thấy cái gì…?”

Hắn cười khẽ, ánh mắt như chứa cả một bí mật sâu thẳm:

– “Ánh sáng trong tim ngươi. Đó là thứ khiến ngươi khác biệt giữa muôn vàn bóng tối này. Và cũng là điều ta không thể rời mắt.”

Hắn quay người bước đi, để lại Tử Hy đứng đó, tim đập rộn ràng và nụ cười mơ màng trên môi.

---

Nghe những lời của Mỹ Hầu, Tử Hy cảm thấy tim mình như bị một luồng điện nhẹ đâm xuyên qua. Cô khẽ đỏ mặt, lòng bối rối khó tả. Không muốn bị nhìn thấy trong trạng thái này thêm nữa, cô vội vàng rời khỏi dòng suối, để nước còn đọng trên da tự nhiên khô dần trong không khí mát lành của rừng.

Trở lại bờ, cô nhanh chóng lấy bộ quần áo học sinh mà mình đã cẩn thận giặt phơi trên một cành cây gần đó, mặc vào người. Dù vẫn còn ướt nhẹp một vài chỗ, nhưng Tử Hy không để tâm nhiều. Cô cần một nơi yên tĩnh để lấy lại bình tĩnh.

Quay trở về Thủy Liêm Động, cô bước nhẹ nhàng vào hang, tránh ánh mắt tò mò của bầy khỉ đang tụ tập. Cô chọn một góc nhỏ, nơi ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe đá tạo nên một không gian riêng tư, ấm cúng.

Ngồi xuống, Tử Hy mở cuốn nhật ký, lấy chiếc bút ra, đầu óc vẫn còn vương vấn lời nói vừa nghe. Cô lặng lẽ ghi lại từng chi tiết, cảm xúc trong lòng, từng cảm giác vừa lạ vừa quen đang dần lớn lên trong tim.

- “Mỹ Hầu nói về ánh sáng trong tim mình... Mình không biết đó là gì, nhưng chắc chắn đó là điều khiến mình khác biệt ở nơi này. Có lẽ mình không chỉ đơn giản là một cô bé từ thế giới khác...
- Mình không biết ngày mai sẽ thế nào, nhưng hôm nay, mình đã cảm nhận được một điều gì đó rất đặc biệt. Và mình muốn ghi lại, để không quên.”

Cô đặt bút xuống, nhìn ra phía hang động tối mờ, cảm giác vừa sợ hãi vừa hy vọng trộn lẫn trong lòng. Bầu trời đêm ngoài kia dường như xa xăm hơn bao giờ hết, nhưng ánh sáng trong tim cô thì ngày càng rực rỡ.

( Còn Tiếp... )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz