Chương 16: Một Tuần Đoạt Pháp
Bảy ngày.
Đó là tất cả thời gian mà Tử Hy tự cho phép mình để lĩnh hội 36 phép thần thông tối thượng – những bí thuật mà các bậc chân tu mất hàng chục năm vẫn chưa chắc đã lĩnh ngộ.
Bảy ngày. Trong đó không có ngủ, không có ăn trọn vẹn một bữa nào. Chỉ có pháp chú, linh lực, hồn thức và một cỗ ý chí tuyệt đối – như sợi dây kéo chặt giữa sống và chết.
Ngay từ ngày đầu, thân thể cô đã bắt đầu rạn. Mạch máu đôi lúc vỡ ra vì linh lực dồn ép quá độ. Lưng cô nổi đầy những vết nứt như vỏ đất khô giữa hạn hán. Đôi mắt cô thâm quầng, nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh lạ thường. Trong căn phòng kín đáo mà Tổ Sư dẫn cô vào, không có ngày đêm – chỉ có ánh sáng dịu mờ từ pháp trận khắc trên trần.
Bồ Đề Tổ Sư không can ngăn. Ông chỉ lặng lẽ canh giữ bên ngoài pháp đàn, đặt một kết giới ba lớp để toàn bộ Linh Đài không ai cảm nhận được dao động linh khí bất thường.
– Nếu nó không chết… nó sẽ trở thành một thứ rất đáng sợ – Tổ Sư lẩm bẩm trong đêm thứ ba, đôi mắt ông không còn ánh hiền từ như mọi ngày, mà phản chiếu một tia lo âu khó giấu.
---
Ngày thứ tư, Tử Hy đã có thể mở cánh cửa dẫn hồn. Cô nhìn thấy cánh cổng sương mù nơi các linh hồn lưu lạc bị giam giữ. Cô cảm thấy mình sắp chạm đến thứ mình tìm kiếm, nhưng lại không có chìa khóa bước vào. Mỗi lần cố cưỡng ép, nguyên thần cô bị kéo ngược về, đau đớn đến mức toàn thân tê liệt hàng giờ.
Ngày thứ năm, cô thử lại – thành công mở ra trong một thoáng. Nhưng vừa chạm vào một mảnh linh phách, tâm trí cô gần như bị hút vào thế giới vỡ vụn. Một cơn co giật khiến cô nôn ra máu đen.
Tổ Sư bước vào. Ông đặt tay lên trán cô, truyền một tia khí thanh tịnh vào, giữ cô lại bên bờ vực tẩu hỏa.
– Con đang tự đốt mình – ông nói khẽ – Con có thể dừng lại.
– Không – cô đáp, giọng khản đặc – Đời trước con đã mất ai đó mà con không cứu được. Lần này… con không để điều đó lặp lại.
Tổ Sư lặng thinh, rồi lùi ra ngoài. Ông biết, có những con đường dù đau đớn, người ta vẫn phải tự bước một mình.
---
Sáng ngày thứ bảy, Tử Hy bước ra khỏi phòng.
Toàn thân cô gầy rộc. Đôi mắt sâu hoắm, tóc rối bết lại vì mồ hôi và máu. Nhưng lưng cô thẳng, và bước chân không hề run. Trong lòng bàn tay, một luồng khí trắng bạc xoay tròn – lặng lẽ, nhưng sắc bén như dao cạo.
– Con đã hoàn tất – cô nói, ngước nhìn Tổ Sư – Tất cả 36 phép.
Tổ Sư gật đầu rất nhẹ. Ông không hỏi vì sao cô làm được, không khen ngợi, cũng không cảnh báo thêm. Ông chỉ tiến lại, đặt một ngón tay lên mi tâm cô. Một ánh sáng nhàn nhạt lóe lên rồi tắt.
– Ký ấn. Không ai biết con đã học – ông nói – Cho đến khi con tự nguyện sử dụng.
– Cảm ơn người… vì đã giữ lời.
– Đừng cảm ơn ta. Ta chỉ đang xem xem… một người mang nghiệp sâu thế nào sẽ chọn cách gánh nó.
Tử Hy gật đầu, rồi rời khỏi phòng pháp tu. Bảy ngày sau, cô quay về phòng như thể chưa từng rời đi. Trời vừa rạng sáng, và Ngộ Không đang loay hoay tìm bộ y phục mới để “ra oai với lũ đạo đồng”.
– Ủa, ngươi biến đâu mất mấy ngày rồi vậy? – hắn càu nhàu – Ta còn định đi tìm!
Tử Hy chỉ nhún vai:
– Lên núi sau luyện phép. Không muốn bị ngươi làm phiền.
– Hừ, làm như ta rảnh lắm! – Ngộ Không lè lưỡi – Mà luyện gì mà mặt ngươi như xác ve vậy?
– Tập trung thôi. Không quen thức đêm.
Cô cười, nhẹ đến mức chính bản thân cô cũng không nhận ra sự giả tạo trong đó. Ngộ Không vốn không giỏi để ý, nên chẳng nghi ngờ gì. Hắn chỉ đấm nhẹ vào vai cô:
– Thôi, hôm nay Tổ Sư bảo chúng ta sẽ được luyện thử ứng dụng trong trận ảo hóa. Đừng có ngủ gục đó!
– Biết rồi…
Tử Hy nhìn hắn, thật lâu. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rất lạ – vừa như lo sợ, vừa như hy vọng. Bảy ngày qua, cô đã vượt qua giới hạn mà chính cô cũng không tin mình làm được. Nhưng cô biết, cái giá chưa đến ngay… mà sẽ đến vào một lúc khác. Một khoảnh khắc mà có lẽ, chính Ngộ Không sẽ không tha thứ cho cô… nếu hắn biết.
Cô siết chặt tay. Luồng khí trắng bạc trong lòng bàn tay cô vẫn còn đó – đang im lìm chờ lệnh.
“Chỉ cần ngươi gặp chuyện... dù phải nghịch thiên, ta cũng sẽ cứu ngươi.”
Tử Hy thầm nói với chính mình.
Và thế là, một bí mật lớn đã được chôn giấu giữa ba người: Tử Hy, Bồ Đề Tổ Sư… và chính định mệnh.
( Còn Tiếp... )
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz