Tangled with you: Chaotic Friends Vs University Alphas (Viet ver)
How Did I Get Here?!
Tôi đến lớp, mắt đảo quanh phòng tìm Ger và Nao. Tôi thấy hai đứa ngồi cạnh nhau, giữa hai đứa có một chiếc ghế trống – đúng là kinh điển. Ger rõ ràng đang cố gắng (và thất bại thảm hại) để thu hút sự chú ý của Nao. Cậu nhóc tội nghiệp trông như một chú cún con bị bỏ rơi ngoài trời mưa.
Vừa thấy tôi, Ger mặt sáng bừng như đèn Giáng sinh, rồi chỉ tay về phía Nao với vẻ mặt bất lực, thất vọng. Tôi ngồi xuống giữa hai người, và Nao lập tức thở phào nhẹ nhõm, như thể tôi vừa cứu anh ấy khỏi sự ngượng ngùng.
“Cứu tao với,” Nao thì thầm khẩn thiết. “Cậu ấy cứ cố nói chuyện với tao, và tim tao cứ đập loạn xạ! Tao vẫn không thể quên cái đêm Ger nôn lên người tao ngay sau khi tao hôn cậu ấy.”
Tôi cố nhịn cười nhưng không được. “Cứ nghe cậu ấy nói đã, được không? Chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh kỳ lạ này đi. Mạnh mẽ lên và tìm hiểu xem tại sao chuyện này lại xảy ra. Tin tao đi.”
Nao nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa bảo cậu ấy đấu vật với một con cá sấu. Tôi gật đầu chắc nịch – kiểu “mày làm được mà”.
Phía bên kia, Ger nhìn chúng tôi như một chú cún con lạc đàn cầu xin sự giúp đỡ. Ôi chao, hai đứa bạn thân của tôi đang chơi trò trốn tìm cảm xúc kịch tính nhất trần đời. Dễ thương thật... nhưng mà, ôi chao. Lúc đó tôi mới nhận ra - nếu cuối cùng họ cũng làm sáng tỏ mọi chuyện và bắt đầu hẹn hò, tôi sẽ chính thức trở thành kẻ thứ ba đáng ghét. Không hẳn là mơ.
Sau giờ học, tôi vẫy tay chào tạm biệt hai người. Nao nhìn tôi với vẻ tuyệt vọng, vẫn còn chần chừ và nhìn Ger một cách ngượng ngùng như thể cậu ấy bị dị ứng với ánh mắt. Tôi lườm cậu ấy một cái cuối cùng, kèm theo một cú đấm nhẹ để khích lệ. Trong khi đó, Ger đứng đó như thể cả tương lai của cậu ấy phụ thuộc vào cuộc trò chuyện này.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mai mối (tạm thời), tôi đi làm thêm. Thứ Sáu là bận rộn nhất - từ 5 giờ chiều đến 11 giờ tối, làm nhân viên phục vụ tại một khách sạn sang trọng. Thứ Bảy? Cũng chỗ cũ, từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Chủ nhật và thứ Tư, tôi làm việc tại một nhà hàng Hàn Quốc.
Vừa đi, tâm trí tôi cứ lơ lửng. Làm việc liên tục chỉ để trang trải học phí và sinh hoạt phí không vui vẻ gì, nhưng lại cần thiết. Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, họ bận rộn với gia đình mới và gần như... quên mất tôi.
Ông bà tôi, những người bán rau khiêm nhường, đã đón tôi về nuôi, cho tôi tất cả những gì họ có thể. Tôi từ chối làm gánh nặng cho họ, âm thầm dành dụm từng đồng tiền tiêu vặt họ cho tôi, chứ không phải cho tôi.
Cuộc sống không dễ dàng, nhưng tôi không hề khốn khổ. Có người thương hại tôi, nhưng họ không hiểu. Tôi may mắn. Tôi có tình yêu, tiếng cười và lý do để phấn đấu.
Một ngày nào đó, tôi sẽ mua cho ông bà một căn nhà - không còn những buổi sáng đi chợ, không còn những chiếc giỏ nặng trĩu. Chỉ còn lại sự bình yên.
Với suy nghĩ đó, tôi đến khách sạn, sẵn sàng cho một sự thay đổi khác trong cuộc sống hỗn loạn của mình.
Vừa mới vào ca làm, P' Day đã lại lao vào tán tỉnh tôi như thể đó là công việc chính của anh ta vậy. Tôi chỉ biết đảo mắt và cố gắng tránh anh ta, nhưng anh ta còn dai hơn cả da trâu.
"Nong North, hôm nay em đẹp lắm... nhưng em biết điều gì còn tuyệt vời hơn không? Chúng ta, bên nhau. Đó là lý do tại sao em nên từ bỏ và làm bạn trai anh đi," anh thì thầm, thản nhiên cố gắng vuốt tóc tôi như một gã biến thái trong phim tình cảm kinh phí thấp.
Tôi lùi lại và lườm anh ta với ánh mắt "Tôi quá chán anh rồi".
“Ôi, Phi! Dừng lại đi. Em đã nói với anh là em không thích chuyện này rồi mà.”
Anh ta nhếch mép và bước lại gần hơn. Và lập tức đóng băng khi nghe thấy giọng nói của người giám sát vang lên.
“Day, để North yên và trở về vị trí của mình trước khi tôi bực mình với cậu”
Lại một lần nữa được cứu bởi người cha nơi làm việc của tôi. Bless
“Em có ổn không” người giám sát hỏi trong khi kiểm tra 1 vòng quanh người tôi.
“Yeah, em ổn, nhưng mà anh ơi....nghiêm túc mà nói, anh ta càng ngày càng táo bạo”
Anh ấy thở dài, vỗ vai tôi như một người lính sắp lâm trận. “cẩn thận đấy. Nếu thằng ngu đó không phải cháu trai của quản lý thì tôi đã đuổi cậu ta ra khỏi khách sạn từ lâu rồi. Em còn chẳng phải nhân viên phục vụ đầu tiên bị hắn bắt nạt. Người gần đây nhất đã nghỉ việc sau ngày đầu tiên.”
Tôi gật đầu. Thầm cầu nguyện rằng người tiếp theo sẽ không phải là tôi.
“Dù sao thì, sốc lại tinh thần đi nào” cấp trên của tôi nói tiếp. “Tối nay sẽ có một đám người thừa kế sang trọng tụ tập. Một đám giàu sụ. Một trong số họ là cháu trai của chủ khách sạn.”
Tuyệt vời. Chính xác là thứ tôi cần.
Đêm trở nên náo nhiệt nhanh chóng. Từng chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau lăn bánh, và tôi gần như phải chạy tới chạy lui để đỗ hết. Tôi sắp được nghỉ ngơi thì một đội xe khác ập đến, và đột nhiên, tất cả nhân viên đỗ xe đều trở nên chuyên nghiệp như robot được kích hoạt.
Chiếc xe đầu tiên là một chiếc Lamborghini. Mọi người trố mắt nhìn cỗ xe hoàng gia như một đám nông dân. P' Day gần như chạy như bay về phía ghế lái, khao khát được chạm vào vô lăng. Tôi liếc nhìn chủ xe và - khoan đã - sao trông anh ta quen quen thế nhỉ?
Và rồi chiếc Rolls-Royce xuất hiện. Linh hồn tôi lìa khỏi xác. Những chiếc xe ấy còn đáng giá hơn cả cuộc đời tôi. Tôi định lùi lại để người khác lo thì cửa xe bật mở... và anh Johan bước ra. Ngồi ghế phụ à? Anh Arthit.
Tôi cứng đờ người. Không phải bây giờ. Không phải ở đây. Không phải trong bộ đồng phục nhân viên phục vụ.
Một chiếc xe khác chạy tới - một chiếc Jaguar - và tôi đã sẵn sàng chuyển chiếc xe đó cho người giám sát thì giọng nói của người giám sát vang lên như một bản án tử hình.
"North, em phụ trách chiếc này nhé."
Tôi muốn lún sâu xuống vỉa hè. Nhưng đã quá muộn - Bốn Alpha đồng loạt quay đầu lại, như một cảnh quay chậm trong một bộ phim truyền hình tuổi teen dở tệ. Cả bốn cặp mắt đều dán chặt vào tôi, trong bộ đồng phục phục vụ sáng loáng.
"Chào Phi..." Tôi khẽ nói và vẫy tay chào họ.
Họ nhướn mày, và tôi có thể cảm nhận được họ đang nhìn tôi từ đầu đến chân. Lòng tự trọng của tôi chính thức tan biến.
"Nong North, em làm ở đây à?" Anh Hill cười toe toét hỏi. Tôi chỉ gật đầu, hy vọng mặt đất sẽ nuốt chửng mình.
Sau đó, P' Johan, với tất cả sự hào nhoáng đầy kịch tính của mình, mỉm cười và nói đủ lớn để mọi người đều nghe thấy:
"Hãy đến và tham gia cùng tụi anh nào."
Anh ta nhìn P' Hill với ánh mắt "Anh tự giải quyết đi" rồi quay người bước vào trong như thể vừa tiết lộ một tình tiết bất ngờ hấp dẫn nhất năm, khiến cho người giám sát và đồng nghiệp của tôi há hốc mồm.
P' Hill cười. "Em nghe cậu ấy nói rồi đấy."
Và tôi đứng đó, chết lặng, nghĩ: Ohhhhh Noooooo..
Tôi có thể nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao trong văn phòng ngay cả trước khi tôi kịp bước đi bước đầu tiên.
Tại sao tôi lại là mục tiêu ưa thích của vũ trụ cho loại kịch tính này?!
Người giám sát của tôi vỗ nhẹ vào vai tôi tỏ vẻ thông cảm.
"Được rồi, đừng để họ phải đợi nhé nhóc. Chúc may mắn."
Tôi theo P' Hill và những người khác vào thang máy, đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Trước khi tôi kịp hỏi chúng tôi đang đi đâu, P' Hill đã ra hiệu bằng tay một cách bí ẩn với một nhân viên gần đó - như thể họ có cả một hệ thống điệp viên bí mật đang hoạt động vậy.
Cửa thang máy mở ra, và tất cả lướt ra như hoàng gia, hướng đến phòng Penthouse. Còn tôi ư? Tôi bị nhân viên nhẹ nhàng bắt cóc, anh ta nhanh chóng giới thiệu mình là thư ký của P' Hill.
"Khoan đã, Phi, anh đưa em đi đâu vậy? Em không thể quay lại làm việc được sao? Ca làm của em còn chưa xong một nửa mà!" Tôi nài nỉ, gần như muốn dán chặt mình vào tường hành lang.
"Không được đâu, Nong. Lệnh cấp trên đấy." Anh ấy nở một nụ cười lịch sự nhưng kiên quyết - kiểu cười cho thấy bạn đã thua cuộc tranh luận này ngay từ khi nó chưa bắt đầu.
Tôi lê bước đến một trong những phòng suite sang trọng nhất mà tôi từng thấy trong đời. Đây không phải phòng khách sạn - mà là kiểu phòng chỉ thấy trong phim, nơi những người thừa kế tập đoàn tài phiệt suy sụp tinh thần khi nhâm nhi rượu whisky bên cửa sổ.
Trước khi tôi kịp hiểu hết những chi tiết trang trí bằng vàng và đồ nội thất lố bịch, anh thư ký vỗ tay, và cánh cửa tủ mở ra... để lộ một tủ quần áo trông giống như của một người có sức ảnh hưởng với thẻ tín dụng không giới hạn.
"Thay đồ đi." Anh ta ra lệnh, như thể tôi là nhân vật trong một bộ phim cải trang vậy.
"Anh ơi, em thề là em sẽ ngoan mà. Hãy để em quay lại nghề đỗ xe. Em không hợp với cuộc sống kiểu kịch tính này đâu," tôi nài nỉ.
Anh ấy hoàn toàn phớt lờ tôi.
Anh ấy hỏi tôi có muốn tắm trước không. Thấy không còn cách nào khác, tôi thở dài như một anh hùng bi kịch và lê bước vào phòng tắm - nơi tôi ngay lập tức bị choáng ngợp bởi đá cẩm thạch, vòi nước mạ vàng và xà phòng có mùi như được làm từ tiền mặt.
Sau khi tắm nhanh (nhưng có vẻ tốn kém), tôi đứng trước đống quần áo sang trọng, lấy bộ đồ đầu tiên trông thoải mái và mặc vào trước khi có ai đó ngăn tôi lại.
Đúng lúc tôi nghĩ mình đã được tự do, P’ thư ký quay lại với một nhà tạo mẫu tóc trên tay cầm keo xịt tóc, một chiếc lược và một khay phụ kiện trông đắt tiền hơn cả cuộc đời tôi.
Nhà tạo mẫu giơ lên những chiếc nhẫn, vòng tay, thậm chí cả chiếc đồng hồ sáng bóng đến mức có thể làm ai đó lóa mắt.
"Không." Tôi nói một cách dứt khoát, đút tay sâu vào túi quần.
P' thư ký không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt như thể "Vô vọng rồi" rồi bỏ đi.
Và đó là lúc tôi biết - đêm nay sẽ ngày càng kỳ lạ hơn.
Vừa bước vào căn penthouse, tôi có cảm giác như mình vô tình bước vào cơn ác mộng của một tỷ phú. Cửa sổ kính suốt từ sàn đến trần trải dài khắp tường, phô bày toàn cảnh đường chân trời lấp lánh của thành phố - như thể chính căn phòng đang khoe khoang tài khoản ngân hàng của mình. Ánh trăng vàng óng tràn vào bên trong,
Những ô cửa sổ kính suốt trải dài khắp tường, phô bày toàn cảnh đường chân trời lấp lánh của thành phố - như thể chính căn phòng đang khoe khoang tài khoản ngân hàng của mình. Ánh trăng vàng óng tràn vào bên trong, phản chiếu trên mọi bề mặt sáng bóng, khiến tôi cảm thấy ngay cả hơi thở của mình cũng quá rẻ mạt so với nơi này.
Phòng khách rộng mênh mông - chắc chắn là rộng hơn cả căn nhà tôi ở quê. Ngay chính giữa, chiếm trọn toàn bộ khung cảnh, là một chiếc ghế sofa hình chữ L khổng lồ làm từ thứ gì đó chắc hẳn là da của một con bò Ý sang trọng. Và ở đó, nằm dài trên ghế như thể họ sở hữu cả bầu không khí chúng tôi đang hít thở, là nhóm Alpha Four. Họ thậm chí chẳng làm gì quá lố - chỉ nằm dài thư giãn, chân bắt chéo, tay khoác lên gối - nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn toát lên năng lượng của nhân vật chính.
Xung quanh họ có một số người, có lẽ là đoàn tùy tùng của họ, họ chăm chú lắng nghe từng lời Tứ đại gia tộc nói, cười vang trước mọi câu chuyện cười và gật đầu trước mọi lời họ nói.
Bên kia phòng, cạnh quầy bar mini bóng bẩy, một nhóm nam nữ khác đang ngồi trên ghế quầy bar, giả vờ nhấp một ngụm đồ uống trong khi vẫn chăm chú theo dõi từng cử động của Alpha Four, như thể họ đang truyền trực tiếp toàn bộ sự việc vào tận tâm hồn mình.
Ở góc xa, nơi một chiếc ghế sofa sang trọng đến nực cười khác đang nằm, thư ký của P' Hill đã bước ra một cách tự nhiên tự nhiên. Anh ta thản nhiên ngồi xuống cùng năm người khác, tất cả đều trông rất bình thản, như thể đây chỉ là một ngày thứ Sáu bình thường của họ. Một số người trò chuyện khe khẽ, số khác chỉ thư giãn như thể mức độ giàu có này là chuyện bình thường.
Trong khi đó, tôi đứng đó, trông giống như một cậu bé giao hàng bị lạc và đi nhầm tầng.
Bất cứ nơi nào tôi quay lại, sự sang trọng đập vào mặt tôi, phản chiếu nỗi hoảng loạn của tôi, một tấm thảm lông mềm mại đến nỗi tôi sợ bước lên, và một chiếc đèn chùm sang trọng đến nỗi có lẽ nó cũng có chính sách bảo hiểm riêng. Quầy bar mini chất đầy những chai rượu mà tôi không thể phát âm, máy pha cà phê espresso trông như cần một cuốn sách hướng dẫn và một tiến sĩ mới có thể vận hành, và thậm chí còn có một chiếc bàn ăn dài được bày biện, như thể ai đó sắp tổ chức một bữa tiệc tối triệu đô.
Mọi góc của căn phòng đều toát lên vẻ sang trọng, từ những bông hoa tươi được sắp xếp như thể đang thử giọng cho một đám cưới, cho đến ánh sáng xung quanh có thể chuyển từ ánh sáng lãng mạn sang "Tôi đang âm mưu thống trị thế giới" chỉ bằng một nút bấm.
Đó là nơi mà khi bước vào, bạn sẽ nhận ra ngay mình không thuộc về nơi này.
Tôi bình tĩnh bước về phía quầy bar mini, nơi vài gương mặt quen thuộc ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Không hiểu sao, việc nhìn thấy những người tôi thực sự quen biết lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào - ít nhất cũng có vài người bình thường ở đây. Dĩ nhiên, những gương mặt quen thuộc đó không phải là khách quý - mà là những người lao động. Các bartender, phục vụ, thậm chí cả quản gia VIP đều tụ tập xung quanh, điều hành sự kiện như những người chuyên nghiệp.\
Tôi mỉm cười khi nhìn thấy P' Off, nhưng mắt anh ấy mở to như thể vừa nhìn thấy ma - hoặc có thể như thể anh ấy thấy tờ tiền lương của mình đang di chuyển một cách kỳ diệu, trên người mặc những thương hiệu xa xỉ có giá trị bằng tiền lương của chúng tôi cộng lại trong nhiều năm.
Cố gắng tỏ ra vô hình, tôi chọn chiếc ghế đẩu xa nhất có thể và lặng lẽ quan sát cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra. P' Off từ từ tiến lại gần tôi, vẻ mặt vẫn còn đầy vẻ bối rối.
"Nong North... Em đang làm gì ở đây vậy?" anh hỏi, giọng nói nhỏ như thể sợ giấy dán tường đắt tiền có thể nghe thấy chúng tôi.
"Phi, em ước gì mình biết," tôi thở dài. "Có người lôi em lên đây, rồi bắt em mặc thế này, và giờ em ở đây."
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi lắc đầu với một nụ cười nhẹ. P'Off luôn là một sinh viên năm cuối tốt bụng, đang cố gắng vượt qua trường luật với sự kiên cường tuyệt đối. Không giống như một số nhân viên khác đã bắt đầu xì xào và cười khẩy ngay khi nhìn thấy tôi, P'Off không nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như "Cậu làm gì mà lại rơi vào đây?".
Thay vào đó, anh ấy chỉ vỗ nhẹ vào lưng tôi để trấn an trước khi quay lại làm việc, để tôi ngồi đó, ăn mặc như một con ma-nơ-canh lạc lõng, xem một bữa tiệc mà tôi hoàn toàn không thuộc về.
Mấy cô gái ở quầy bar bắt đầu nhìn tôi chằm chằm như lũ kền kền đang lượn lờ quanh miếng thịt tươi, thì thầm với nhau trong khi lén liếc nhìn về phía tôi. Một cô gái say bí tỉ cuối cùng cũng lấy đủ can đảm để loạng choạng bước tới và nói lắp bắp: "Vậy... chủ nhân của cậu là ai?"
Tôi chớp mắt nhìn cô ấy, sửng sốt. Chủ nhân ư? Tôi là cái gì, một chiếc ví hàng hiệu à?
Trước khi tôi kịp trả lời, cô ấy đã cúi xuống gần hơn, mùi nước hoa của cô ấy gần như làm tôi ngất ngây. "Cậu biết đấy, tôi cũng giàu có. Cậu có thể trở thành của tôi tối nay. Tôi sẽ trả công hậu hĩnh cho... dịch vụ của cậu." Cô ấy xoắn một lọn tóc của tôi quanh ngón tay, và tôi lịch sự né tránh, gượng cười trong khi khẽ lùi lại.
Cô ta cười toe toét như mèo vờn chuột. "Không cần phải tỏ ra ngại ngùng đâu. Tôi biết kiểu người như cậu - thích leo trèo, thích chen chân vào những bữa tiệc này chỉ để hít thở chung bầu không khí với những người thừa kế. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì để được hưởng sự xa hoa, đúng không?" Cô ta cười đắc thắng.
"Thôi nào, làm chó cưng của tôi đêm nay đi, tôi sẽ trả cậu nhiều hơn số tiền cậu kiếm được khi đỗ xe. Không cần phải giả vờ cậu thuộc về nơi này đâu - tôi biết cậu là người đỗ xe cho tôi lúc nãy." Giọng cô ta nhỏ nhẹ đầy vẻ khinh miệt. "Sao, cậu muốn nhìn kỹ thế giới của chúng tôi nên mới lẻn vào à?"
Tôi không muốn gây chuyện nên cố gắng lặng lẽ bỏ đi. Nhưng cô ta túm lấy tay tôi, mạnh đến mức khó tin so với một người say xỉn như vậy. "Cậu đang lờ tôi đấy à?! Cậu nghĩ mình là ai mà lại coi thường tôi thế?!" cô ta hét lên, đủ lớn để khiến tất cả mọi người trong phòng phải ngoái nhìn.
Bạn cô ấy vội vã chạy đến bên cô ấy, nhìn tôi từ đầu đến chân. "Quên hắn đi. Hắn ta chẳng đáng, mà cậu cũng say quá rồi."
Nhưng cô gái vẫn chưa dừng lại. "Anh có biết tôi là ai không?! Tôi là Isabella Rattanawongsa! Xin lỗi ngay đi, nếu không tôi sẽ không cho anh làm việc ở thành phố này nữa."
Tôi hít một hơi thật sâu, giữ vững lập trường. "Phi, với tất cả sự tôn trọng, dù chị có đánh vần họ của chị cho em, em vẫn không biết chị là ai. Và thành thật mà nói, em chỉ tôn trọng những người thực sự xứng đáng được tôn trọng."
Đám đông há hốc mồm. Tôi có thể cảm thấy cỗ máy buôn chuyện đang sôi sục.
"Chị đến đây để sỉ nhục tôi. Tôi im lặng. Chị định mua tôi như một món đồ trang sức, vậy mà tôi vẫn lịch sự từ chối. Giờ chị lại đòi xin lỗi sao? Tôi không nghĩ vậy."
Trước khi cô kịp trả lời, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch cắt ngang bầu không khí căng thẳng như một con dao.
"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Tôi quay về phía giọng nói, tim gần như ngừng đập khi nhìn thấy anh - P' Tonfah. Trông anh như vừa bước ra từ bìa tạp chí, chỉ riêng sự hiện diện của anh thôi cũng đủ làm cả căn phòng im bặt.
"Nong North, sao em lại ở đây một mình vậy?" Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
Một số người đứng xem cười khẩy, thì thầm, "Bị bắt quả tang đang lẻn vào... Cậu ta sẽ bị xử lý ngay thôi."
Ánh mắt của P' Tonfah trở nên lạnh lùng, và mọi người đều im lặng ngay lập tức.
"Ồ, Tonfah! T-tôi không biết cậu ấy là bạn của cậu..." Isabella lắp bắp, đột nhiên trở nên rất tỉnh táo.
Tonfah mỉm cười với cô, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt anh. "Phải, cậu ấy là bạn tôi. Không phải chó cảnh. Không phải thứ để mua. Và chắc chắn không phải người để sỉ nhục."
Isabella co rúm lại, mặt tái mét.
"Tôi nghĩ cô và bạn bè nên rời đi. Và làm ơn cho tôi một việc - đừng có thò mặt vào đây nữa," P' Tonfah nói thêm, giọng điệu dễ chịu nhưng đầy vẻ dứt khoát.
"Không, đợi đã-Tonfah, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý-" cô ấy cầu xin, nhưng anh ấy đã quay lưng lại, dẫn tôi về phía Bốn Alpha, những người đang theo dõi từ góc của họ.
Chân tôi như nhũn ra như cao su khi anh Tonfah dẫn tôi đi khắp phòng. Mỗi bước chân đều như đang bước trên thảm đỏ... chỉ có điều thay vì tiếng reo hò của người hâm mộ, đó là một đám đông im lặng gồm những người thừa kế giàu có, bạn gái của họ, và toàn bộ nhân viên khách sạn giả vờ không nhìn chằm chằm.
Khi chúng tôi đến chiếc ghế sofa hình chữ L, lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi nhiều đến mức có lẽ tôi có thể tưới cây. Bốn Alpha đang nằm dài như hoàng gia trong môi trường sống tự nhiên của chúng, mỗi người tỏa ra một hương vị quyến rũ đáng sợ khác nhau.
P' Hill nằm dài trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, trông như thể đây là chương trình truyền hình thực tế của riêng anh ấy. P' Arthit đang lướt điện thoại, vẻ mặt buồn chán nhưng rõ ràng vẫn nhận thức được mọi thứ xung quanh. P' Johan, vẫn luôn điềm tĩnh, chỉ nhướn mày nhìn tôi như kiểu: "Sao em lâu thế?" Còn P' Tonfah thì sao? Anh ấy nhẹ nhàng dìu tôi ngồi xuống giữa anh ấy và P' Hill, như thể tôi là một chú mèo con lạc lõng mà họ vừa nhận nuôi.
"Thư giãn đi nhóc. Trông em cứ như sắp bị kết án tử hình ấy," P' Hill khịt mũi, đưa cho tôi một ly... thứ gì đó trông có vẻ đắt tiền. Tôi xua tay từ chối, tay vẫn còn run.
"Em làm gì ở minibar một mình thế?" Anh Arthit hỏi, giọng điệu uể oải nhưng ánh mắt sắc bén. "Muốn gây sự à?"
"Không, Phi! Em thề! Em chỉ... đợi thôi. Em thậm chí còn không biết tại sao mình lại bị kéo đến đây nữa."
Anh Johan nghiêng người, mỉm cười. "Vì đêm nay em thuộc về chúng tôi."
Tôi gần như nghẹn thở. "Thuộc về?!"
"Thư giãn đi," P' Hill vẫy tay vẻ khinh khỉnh. "Không phải vậy đâu. Chúng tôi chỉ không muốn cậu bị đám cá mập đang lượn lờ ăn tươi nuốt sống thôi. Và nhìn xem - chỉ trong vòng năm phút, chúng tôi đã đoán đúng rồi."
Tôi ngồi sụp xuống ghế, kiệt sức. "Tôi không lẻn vào, được chứ? Tôi bị thư ký của P' Hill bắt cóc."
"Ồ đúng rồi," P' Hill cười toe toét. "Anh ấy làm việc rất hiệu quả."
Trước khi tôi kịp phản đối thêm, một quản gia VIP xuất hiện từ hư không, đặt trước mặt tôi một đĩa khai vị cực kỳ hấp dẫn, loại đồ ăn mà tôi thường thấy trên các tạp chí ẩm thực và phải tìm tên trên Google.
"Ăn đi," P’ Tonfah nhẹ nhàng nói. "Em chưa ăn tối phải không?"
Tôi quá lo lắng để tranh luận nên đã cắn một miếng bánh mì nướng trứng cá muối đắt đỏ, có lẽ còn đắt hơn cả tiền lương của tôi.
Trong khi đó, mấy anh chàng kia vẫn tiếp tục nói chuyện như thể tôi không hề có chút suy sụp nào giữa họ.
"À mà này," anh Johan đột nhiên nghiêng người lại gần, tay anh vòng qua lưng ghế sofa phía sau tôi. "Cô gái đằng kia - cái cô say xỉn ấy? Em xử lý cô ta khá đấy."
Tôi cười ngượng nghịu. "Tôi không cố 'xử lý' chuyện gì cả. Tôi chỉ muốn tránh cãi vã thôi."
Ánh mắt anh Arthit liếc nhìn tôi, môi anh hơi nhếch lên. "Nếu em im lặng và để cô ta giẫm đạp lên em, chúng ta sẽ thất vọng lắm."
P' Hill cười toe toét hơn. "Ừ, chúng tôi thích little North với một chút cá tính."
*Little North.* Tôi muốn biến mất.
Sau đó, P' Tonfah mỉm cười và nói, "Thành thật mà nói, Nong North...Em đã bỏ bùa chúng tôi hay gì đó sao? Em nhớ chúng tôi nhiều đến vậy sao?"
"Phi! Ai lại tình nguyện hứng chịu chứng đau đầu như thế này chứ?!" Tôi liếc nhìn họ.
"Em à? Nhớ anh á? Chúng ta thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau! Mà mỗi lần nói chuyện, kết cục lại là em bị mắc kẹt trong ánh đèn sân khấu kỳ lạ mà em chưa từng mong muốn."
Mọi người đều cười như thể tôi vừa kể câu chuyện cười hài hước nhất năm vậy.
"Ôi Nong North," P' Hill nghiêng người, mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch. "Em nghĩ em thoát được bọn anh thật sao? Giờ thì em gần như là linh vật giải trí của bọn anh rồi."
Tôi rên rỉ, lún sâu hơn vào chiếc ghế sofa êm ái đến nực cười. "Em biết hôm nay đi làm là một ý tưởng tồi mà."
"Chào mừng đến với thế giới của chúng tôi, North," P' Johan nói với nụ cười ranh mãnh, nâng ly lên như thể nó chứa đựng một bí mật chỉ mình anh biết. "Giờ thì em đã ở bên chúng tôi - dù em có thích hay không."
Mọi người đều cười khúc khích như thể họ đã biết được một bí mật nào đó.
Và cứ như thế, đêm của tôi đã chính thức kết thúc trước khi nó bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz