Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 231: Khôi thủ
Hai dãy ghế được bố trí đối diện nhau ở hai bên tòa án, Trần Linh vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Trác Thụ Thanh và nhóm phóng viên từ các đơn vị truyền thông khác nhau cũng ngồi ở hàng ghế đối diện.Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Linh khẽ nheo mắt lại.“Không ổn lắm.”Bên cạnh, Văn Sĩ Lâm cũng thấp giọng nói: “Tòa án xử án, bình thường chỉ có hai ba đơn vị truyền thông lớn tham dự là cùng, lần này lại kéo đến một đám như vậy… Hơn nữa còn là mỗi đơn vị đều có người đại diện. Trận thế này thật sự quá lớn.”“Xem ra, phiên toà lần này không đơn giản.” Gương mặt Trần Linh lạnh như băng.Ngay khi hai người đang nói chuyện, một nhóm người đông đúc từ hành lang bên cạnh đi tới, trực tiếp tiến về phía hàng ghế của Trần Linh.Trần Linh liếc nhìn sang, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc…“Anh Triệu Ất, chúng ta đến đây làm gì vậy?” Linh Nhi nắm tay một thiếu niên, đi ngang qua trước mặt Trần Linh.“Đến để ủng hộ trưởng quan Hàn Mông của khu ba.” Gương mặt Triệu Ất đầy kiên định, “Trưởng quan Hàn Mông là người từng phản bội Thành Cực Quang vì chúng ta. Không có anh ấy thì đã chẳng có chúng ta hôm nay. Ân tình này không thể quên được… Linh Nhi, lát nữa em đừng nói gì, cứ yên lặng ngồi là được, biết không?”“Dạ ~”Triệu Ất đảo mắt tìm chỗ ngồi, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Trần Linh, sát bên là Linh Nhi.Một thời gian không gặp, Triệu Ất trông trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn giống cậu nhóc gây rối trên phố Hàn Sương ngày nào, giờ đây cậu như trụ cột của cả gia đình, rời quê lên thành phố, qua bao gian khổ mà trưởng thành chỉ sau một đêm… Cậu mặc chiếc áo bông xám cũ kỹ, khóe miệng lún phún râu, ánh mắt nhìn về phía ghế thẩm phán đầy kiên định.Trái lại, Linh Nhi trông tươm tất hơn, tóc thắt hai bím dễ thương, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh như một búp bê nhỏ.“Tiểu Ất, mang theo đồ chứ?”Phía sau Trần Linh, giọng của chú Hứa Sùng Quốc vang lên.Trần Linh ngoái lại nhìn, thấy cả đoàn người từng theo đoàn tàu vào Thành Cực Quang ngày đó – dân khu ba – dường như có mặt đầy đủ. Tổng cộng sáu mươi mốt người, gần như đã chiếm trọn một bên hàng ghế dự thính.“Mang rồi.” Triệu Ất gật đầu.“Đưa đây cho tụi tôi, lát nữa sẽ dùng đến.” Hứa Sùng Quốc chìa tay ra.Triệu Ất do dự một chút, rồi lôi từ trong áo bông ra thứ gì đó, lén đưa cho Hứa Sùng Quốc.“Tiếc là lão Đinh bị bệnh không đến được, không thì coi như đến đủ mặt rồi…” Hứa Sùng Quốc thở dài, “Hy vọng lần này sẽ có một kết quả tốt.”“Không sao, tụi mình nhiều người như vậy, thiếu một người cũng không ảnh hưởng gì.” Triệu Ất đáp lời.Trần Linh ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát mọi chuyện, trong lòng dấy lên một cơn nghi hoặc… Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Đáng ra nên tránh xa các chuyện liên quan đến hệ thống chấp pháp mới đúng.“Là những người sống sót của khu ba.” Văn Sĩ Lâm cũng nhận ra nhóm người đó, ghé tai Trần Linh thì thầm, “Xem ra, đến để ủng hộ Hàn Mông…”“Ừm.” Trần Linh khẽ gật đầu.“Huynh đệ, thấy cậu có vẻ quen quen?” Triệu Ất cũng chú ý đến Trần Linh, gãi đầu khó hiểu, “Mình từng gặp ở đâu rồi nhỉ?”“Là người hôm trước đã đấm cho tên họ Trác kia chạy mất dép đấy.” Hứa Sùng Quốc liếc mắt đã nhận ra Trần Linh, giọng mang chút cảm kích, “Lại gặp rồi, lần trước vội quá, chưa kịp hỏi tên cậu.”“…Tôi tên Lâm Yến.” Trần Linh ngập ngừng một chút rồi nói.“Xin chào, tôi là Triệu Ất.” Triệu Ất chìa tay ra, “Chắc lát nữa tụi tôi… sẽ có chút ồn, mong cậu đừng thấy phiền.”Trần Linh lộ vẻ kỳ lạ, bắt tay với cậu ta: “Mấy người định làm gì? Đây là tòa án đấy.”“Lát nữa cậu sẽ biết.”Trong lúc hai người đang trò chuyện, mấy bóng người từ bên trong tòa án chậm rãi bước ra, lần lượt ngồi vào ghế thẩm phán trên bục xét xử.Dẫn đầu là một ông lão mặc áo dài màu đen tuyền, vẻ ngoài nghiêm trang đến mức áp lực. Ông ngồi vào vị trí chính giữa quan tòa, ánh mắt sâu thẳm như biển băng không đáy.“Người đó chính là thẩm phán chủ tọa, cũng là thủ lĩnh lối ‘Thẩm phán’, Cô Uyên – một trong bảy đại quan chấp pháp,” Văn Sĩ Lâm lập tức giải thích.“Thủ lĩnh? Là gì vậy?”“Cậu từng nghe tới mười bốn con đường thông thần rồi chứ? Mỗi con đường đều có nhiều nhánh nhỏ, mà cái gọi là ‘thủ lĩnh’ chính là người mạnh nhất trên một lối của thần đạo ở thời đại này.” Văn Sĩ Lâm tiếp tục, “nói cách khác, ông ta là ‘vua’ trên con đường ‘Thẩm phán’.”“Đừng nhìn lão già kia tuổi tác đã cao, nghe nói năm xưa ông ta từng một mình chiến ngang ngửa với tổng trưởng quan chấp pháp, cũng là thủ lĩnh của lối ‘Tu La’. Hai người đánh suốt ba ngày ba đêm không phân thắng bại... Đáng tiếc, có lẽ vì tuổi già, ông ta vẫn dừng lại ở cấp bảy suốt bao năm qua, trong khi đối phương đã bước vào cấp tám. Chênh lệch thực lực giờ đã quá rõ ràng.”“Tổng trưởng quan chấp pháp? Có phải là Đàn Tâm?”“Không, Đàn Tâm chỉ là phó tổng trưởng. Vị tổng trưởng thật sự rất ít lộ diện, những chuyện lặt vặt đều giao cho Đàn Tâm xử lý.”Cô Uyên ngồi ngay ngắn trên bục thẩm phán, đảo mắt quét qua khán phòng một lượt rồi dùng chùy gỗ nhẹ gõ xuống bàn. Tiếng gõ trầm đục vang vọng khắp tòa, lập tức khiến cả khán phòng lặng thinh.“Phiên tòa xét xử tổng trưởng quan chấp pháp khu ba – Hàn Mông – chính thức bắt đầu.” Giọng nói điềm tĩnh của Cô Uyên vang lên, “mời dẫn bị cáo Hàn Mông ra.”Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một phía. Một người mặc áo tù đen quen thuộc, hai tay bị còng, xuất hiện từ biên giới toà án. Hai quan chấp pháp đi hai bên áp giải anh đến bục bị cáo, đứng sừng sững dưới bục thẩm phán.
Hàn Mông vừa xuất hiện, Trần Linh liền cảm nhận rõ ràng hơi thở của đám cư dân khu ba bên cạnh chợt trở nên nặng nề. Triệu Ất ngồi bên, ánh mắt không rời khỏi bộ áo tù đen kia, trong mắt tràn ngập lo lắng.Trái lại, Hàn Mông vẫn điềm tĩnh đứng trên ghế bị cáo, trông như một pho tượng đen sừng sững. So với lần gặp trước, trông anh gầy đi một chút, nhưng ánh mắt bình thản và thần sắc không chút sợ hãi. Mặc dù đang mặc đồ tù nhân đơn sơ, nhưng anh vẫn toát lên khí chất của một quan chấp pháp, hoàn toàn không giống một kẻ tội phạm.“Tiếp theo, tôi sẽ tóm tắt sơ lược nội dung vụ án...” Cô Uyên cất lời lần nữa.Nhưng ngay khi ông chuẩn bị nói, từ hàng ghế khán giả vang lên hai tiếng vang dội!Pằng! Pằng!Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai băng rôn đỏ chói được giơ cao giữa dãy ghế khán giả, do những người sống sót khu ba cầm lên. Họ cố gắng đưa tay nâng cao hết mức có thể, dòng chữ lớn rắn rỏi lập tức đập vào mắt tất cả: [Mang trong lòng đại nghĩa, quên mình vì người!][Chấp pháp như núi, che chở Tân Hỏa!]Ngay sau đó, Triệu Ất cũng bất ngờ đứng dậy, giơ cao một băng rôn khác lên trên đầu mình![Hàn Mông vô tội!!]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz