ZingTruyen.Xyz

Soojun | Mấy mẫu truyện ngắn

Lặng

ssoupbs

Hồi đó là những năm 1980, trong một thị trấn nhỏ nằm lọt thỏm giữa vùng đồi xanh, nơi mọi người biết rõ nhau từ tên cha tới tên mẹ. Soobin sống ở đầu dốc, còn Yeonjun thì ở cuối xóm. Hai đứa quen nhau từ hồi còn chạy lon ton chơi bi, cởi trần tắm mưa. Người lớn vẫn hay nói đùa: "Hai thằng đó lớn lên chắc cưới nhau quá." Họ nói chơi thôi, đâu ai ngờ...

Tụi nó lớn lên cùng nhau như hai cái cây trồng sát bên. Sáng đi học chở nhau, chiều tan trường cũng là đứa kia đứng chờ ngoài cổng. Trốn học thì lên đồi thả diều, nằm dài trên cỏ mà ngắm mây. Lúc đó, chỉ nghĩ là thân thôi. Thân tới mức không cần nói nhiều cũng hiểu nhau nghĩ gì.

Cho đến một ngày, khi Soobin mười sáu tuổi.

Lúc đó, Yeonjun bị té trong một trận bóng. Cậu nằm trên sân cỏ, trán rướm máu, mắt nhắm nghiền. Soobin vừa chạy tới vừa hét tên Yeonjun, tim đập thình thịch như muốn vỡ. Cậu run tay khi lau máu cho bạn, và cảm giác sợ mất đi Yeonjun lúc đó — nó không giống gì với cảm giác lo cho một người bạn.

Tối đó, Soobin không ngủ được. Trong đầu cứ là hình ảnh Yeonjun nằm bất động. Và rồi cậu nhận ra, từ lúc nào đó, cái tình cảm mình dành cho bạn thân không còn là "bạn" nữa.

Còn Yeonjun, thì cậu không giỏi nhận ra cảm xúc. Cậu chỉ biết là khi Soobin cười, cậu cũng cười. Khi Soobin giận, lòng cậu bứt rứt. Khi Soobin không có ở cạnh, cả ngày nó trống trơn như mất cái gì đó quan trọng. Nhưng lúc thấy Soobin thân mật với bạn nữ trong lớp, tim cậu nhói một nhịp mà chẳng biết vì sao.

Tụi nó không dám nói ra. Không ai dám là người đầu tiên bước một bước khỏi cái ranh giới mong manh giữa "bạn thân" và "cái gì đó khác".

Vì cả hai đều là con trai. Mà thời đó, ở cái xã hội này, hai thằng con trai mà thương nhau là sai. Là không được. Là quái dị. Là hư hỏng.

Vậy nên tụi nó cứ giả vờ. Giả vờ như không có gì khác. Nhưng trong ánh mắt, trong mỗi lần đụng tay, mỗi câu nói nửa vời... là cả một trời tình cảm kìm nén không dám gọi tên.

______

Soobin bắt đầu né tránh ánh mắt của Yeonjun, mỗi lần cậu kia nhìn lâu hơn vài giây là tim như bị ai bóp nghẹt. Yeonjun thì cứ giả vờ không để ý, nhưng đôi lần tay chạm tay trong lúc ngồi học nhóm, cậu cũng khựng lại. Không ai nói gì, nhưng tim cả hai đập loạn.

Có một lần, tụi nó đi bộ về sau một buổi sinh hoạt trường. Trời đổ mưa, hai đứa không mang dù, chỉ có chung một cái áo khoác. Yeonjun đưa áo cho Soobin mặc, còn mình thì dầm mưa. Soobin nắm lấy tay Yeonjun kéo lại, nhét tay cả hai vào trong cái áo nhỏ xíu đó. Bờ vai chạm nhau, mặt sát mặt, hơi thở dính lấy hơi thở. Không ai nói gì. Chỉ là... ở yên như vậy một lúc lâu, như thể thời gian ngưng lại.

Từ hôm đó, họ bắt đầu... yêu nhau mà không qua một lời tỏ tình.

Hẹn gặp nhau lúc chiều muộn, khi người lớn đã vào bếp, khi mấy đứa nhỏ không còn chơi ngoài sân. Gặp nhau ở sân bóng cũ, nơi đèn đường chập chờn và mùi cỏ ướt bám trên da.

Soobin hay lén mang theo bánh mì, nước lọc. Yeonjun thì mang theo radio cũ, bật nhạc thật nhỏ. Tụi nó ngồi cạnh nhau, lúc thì nói về tương lai, lúc thì chỉ ngồi yên, nghe tim mình đập.

Một đêm nọ, khi cả hai ngồi dưới gốc phượng cuối sân trường, Yeonjun đột nhiên nói:

"Ước gì... mình sinh ra ở nơi khác. Ở chỗ nào mà tụi mình có thể nắm tay nhau giữa ban ngày..."

Soobin không trả lời. Chỉ nghiêng người, tựa đầu lên vai Yeonjun.

Họ không hôn nhau. Chưa bao giờ. Mỗi lần cảm giác muốn làm vậy trào lên, là nỗi sợ cũng đi kèm — sợ bị thấy, sợ bị ghét, sợ... chính bản thân mình.

Nhưng họ yêu nhau. Lén lút. Nhẹ nhàng. Giữ kỹ như một bí mật giữa hai tim người.

_______

Mùa hè năm đó trời nắng gay gắt, nhưng Soobin và Yeonjun vẫn đạp xe chở nhau ra ngoại ô, tới một con sông nhỏ giữa cánh đồng vàng cháy. Họ tắm sông, hất nước vào nhau như mấy đứa trẻ. Yeonjun lặn mất một lúc, làm Soobin hốt hoảng tưởng cậu chết đuối, nhảy xuống tìm. Yeonjun trồi lên ngay sau đó, cười toe, "Sợ mất tớ hả?"
Soobin không trả lời, chỉ đấm nhẹ vào vai Yeonjun, nhưng ánh mắt thì nói tất cả.

Họ nằm dài trên cỏ, áo ướt đẫm, tóc rối bời vì gió. Tay chạm tay. Soobin khe khẽ: "Ước gì thời gian ngừng lại ở đây."
Yeonjun quay sang nhìn Soobin, đôi mắt cậu ấy ánh lên thứ gì đó vừa lấp lánh vừa buồn. "Nếu một ngày phải rời đi, cậu nhớ giữ những ngày này cho riêng tụi mình nha."

_________

Một lần khác, giữa tháng Mười, trời lạnh se sắt. Họ cùng nhau dựng một cái lều nhỏ sau vườn nhà Yeonjun, giấu bố mẹ là đi học nhóm. Trong lều chỉ có một chiếc đèn pin, vài quyển sách cũ và một cái cassette phát nhạc tình ca.

Soobin cầm tay Yeonjun đặt lên ngực mình, "Cậu nghe thử đi, tim tớ nó đập kiểu gì..."
Yeonjun cười khẽ, nhưng không rút tay lại.

Tối đó, khi gió rít ngoài lều, hai đứa nằm sát nhau, đắp chung cái mền mỏng. Không làm gì cả, chỉ nằm, nhìn trần lều, thì thầm mấy câu chuyện không đầu đuôi. Rồi ngủ quên lúc nào không biết.

________

Lúc đó là một buổi chiều cuối hè. Trời sắp chuyển mùa, những cơn gió nhẹ cuốn theo mùi hoa dại bên bờ ruộng. Soobin với Yeonjun nằm dài trên bãi cỏ sau trường, nơi mà hai đứa hay trốn tiết lên đây nằm ngửa ra nhìn mây.

"Soobin..." – Yeonjun khẽ gọi, mắt vẫn nhìn lên bầu trời. "Cậu có bao giờ thấy tim mình đập nhanh đến mức... muốn phát điên không?"

Soobin nghiêng đầu nhìn Yeonjun, ánh nắng loang xuống gò má cậu ấy, rọi cả vào ánh mắt đang bối rối.

"Có." – Soobin đáp khẽ. "Mỗi lần nhìn cậu á..."

Yeonjun quay sang. Gió lặng đi. Mọi thứ lặng đi. Cả hai chỉ còn nghe tiếng tim mình đập, và ánh nhìn không né tránh nữa.

Soobin khẽ chống tay, nghiêng người sát lại, hơi thở chạm vào nhau. Không ai nói gì. Không ai cần phải nói gì. Trong khoảnh khắc đó, giữa một thế giới chưa bao giờ cho phép hai thằng con trai như họ được yêu, họ vẫn hôn nhau.

Không phải kiểu kịch tính, không vội vàng. Chỉ là một cái chạm môi – rất nhẹ – nhưng đủ để đốt cháy cả tuổi trẻ. Một nụ hôn đầu mang vị cỏ, vị nắng, và vị của một điều gì đó không nên có... nhưng vẫn rất thật.

Khi buông nhau ra, cả hai cùng bật cười – một tiếng cười nhỏ, run run, đầy hoang mang nhưng cũng đầy hạnh phúc.

"Coi như... một lần được sống thật, ha?" – Soobin nói, tay vẫn nắm lấy tay Yeonjun.

Yeonjun gật đầu. "Ừm. Một lần thôi."

________

Hôm đó là một chiều chủ nhật. Thị trấn nhỏ đang rất yên bình , chỉ còn lại những ngọn đèn đường vàng vọt nhấp nháy, và tiếng dế rỉ rả vọng từ xa. Soobin và Yeonjun vừa rời khỏi thư viện – một cái cớ quen thuộc để tụi nó có thêm chút thời gian bên nhau.

Đoạn ngõ nhỏ gần nhà Soobin vắng tanh. Mùi đất ẩm sau cơn mưa vẫn chưa tan hết. Soobin đi trước, chợt dừng lại. Cậu quay sang Yeonjun, mắt liếc nhanh một vòng xung quanh. Không ai ở gần, nhưng cảm giác như thể cả thế giới đang rình rập.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Yeonjun. Tay lạnh ngắt của cậu hơi run, nhưng vẫn chắc nịch. Cảm giác như cái nắm tay này có thể làm mọi thứ ngừng lại. Dẫu vậy, Soobin vẫn thấp giọng, chỉ đủ để Yeonjun nghe thấy:

"Cho tớ nắm một xíu thôi... lát nữa buông." – Giọng cậu khẽ đến mức như gió thoảng.

Yeonjun không nói gì, nhưng không thể từ chối. Cậu siết lại tay, nhẹ nhàng, như sợ một chút thôi cũng sẽ làm vỡ tan khoảnh khắc này. Tay cậu run run, nhưng Soobin không cảm nhận được, bởi cái nắm tay kia đã ấm lạ thường. Hai người bước tiếp, im lặng. Không cần phải nói gì nữa. Cứ vậy mà đi, như thể mọi thứ xung quanh tụi nó đều mờ đi, chỉ còn lại cái nắm tay ấy.

Nhưng sự im lặng ấy không kéo dài được lâu.

Một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau, lạnh lẽo và đầy nghi vấn:
— "Soobin đó hả? Ai đi với con vậy?"

Soobin giật mình. Cả người như đông cứng lại. Cậu vội vàng quay lại. Là bác họ của cậu. Ánh mắt bác ta liếc xuống nhanh chóng, không thể nào bỏ qua cái nắm tay vẫn còn vương lại, dù tụi nó đã buông ra.

Cả thế giới như quay cuồng trong giây phút ấy. Soobin không kịp nghĩ thêm gì, tay cậu lúng túng buông ra ngay lập tức, nhưng cảm giác ấm áp vẫn còn đó, như vẫn vương vấn trên tay mình.

Chỉ là, lúc này, nó không còn đơn giản như trước nữa.

__________

Ngày hôm sau, sau khi sự việc bị phát hiện, mọi thứ bắt đầu trở nên căng thẳng.

Mẹ Soobin ngồi bên bàn ăn, mắt đỏ hoe, lòng đầy lo lắng. Bà nhìn cậu, giọng đầy nghiêm khắc.

— "Soobin, con nghĩ sao mà lại làm chuyện này? Con không hiểu được rằng mọi người sẽ nhìn vào con thế nào sao? Gia đình mình sẽ ra sao?"

Soobin đứng im, không dám nhìn vào mắt mẹ. Lòng cậu đau nhói. Cậu không thể giải thích nổi. Mẹ cậu là người yêu thương cậu nhất, nhưng cũng là người cứng rắn nhất trong gia đình. Mẹ cậu luôn giữ những chuẩn mực rất cao về đạo đức và danh dự.

— "Con đã nghĩ đến gia đình chưa? Dù con có yêu ai, thì chuyện này cũng không thể chấp nhận được!" – Mẹ Soobin nói, giọng như rít qua kẽ răng, nỗi thất vọng và lo lắng rõ rệt trong từng câu nói. "Con sẽ chuyển lớp ngay lập tức. Không có chuyện gì để bàn bạc nữa."

Soobin chỉ biết im lặng. Cậu cảm thấy như thế giới xung quanh đang thu hẹp lại. Cậu không thể nói ra tình cảm mình dành cho Yeonjun, không thể nói về những khoảnh khắc cậu và Yeonjun đã cùng nhau trải qua. Nhưng cậu hiểu một điều duy nhất: cậu phải làm theo lời mẹ.

Mẹ cậu tiếp tục, giọng lạnh lùng hơn:

— "Thầy cô sẽ tách con ra khỏi lớp của Yeonjun. Không có gì để tiếp tục nữa. Con không được phép nói chuyện hay có bất kỳ tương tác nào với nó nữa."

Soobin nhìn xuống đất, trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng cậu không phản kháng. Cậu biết lúc này, mọi lời nói của cậu đều vô nghĩa. Cậu chỉ còn lại một cảm giác duy nhất – đau đớn và cô đơn.

Trong khi đó, tại nhà Yeonjun, câu chuyện với ba mẹ cậu lại càng căng thẳng hơn.

Bữa cơm tối kết thúc trong im lặng. Ba mẹ Yeonjun ngồi đó, không ai nói gì. Mọi thứ trở nên nặng nề như thế không khí trong phòng bị vẩn đục bởi sự tức giận không thể kiềm chế. Ba Yeonjun đập mạnh chén xuống bàn.

— "Con làm cái quái gì vậy hả, Yeonjun?Con có biết con đang làm nhục gia đình này không?" – Giọng ông đầy giận dữ.

Yeonjun đứng đó, im lặng, đôi mắt nhìn xuống bàn. Cậu không thể đối mặt với ba mình. Không thể nói rằng cậu yêu Soobin, không thể nói rằng đây là điều cậu không thể ngừng lại. Nhưng ngay lúc này, những lời của ba cứ vang lên trong đầu, đầy đau đớn và trách móc.

— "Đó không phải là yêu. Đó là lệch lạc!Con có hiểu không?" – Ba Yeonjun quát. "Con không nghĩ đến gia đình này sao? Con nghĩ con có quyền làm ô nhục chúng ta thế này?"

Mẹ Yeonjun ngồi yên lặng ở góc phòng, nước mắt lặng lẽ rơi. Bà nhìn con trai mình, nhưng không nói gì. Nỗi đau trong mắt bà chẳng thể diễn tả bằng lời.

Yeonjun chỉ cúi đầu. Cậu không biết phải làm gì, không biết làm sao để mọi chuyện không trở nên tồi tệ đến thế.

Ba cậu tiếp tục, giọng đầy sắc lạnh:

— "Con sẽ đi du học. Ngay tuần sau, bố mẹ sẽ tới trường làm thủ tục.Con không có sự lựa chọn nào khác!"

Yeonjun nghe mà như muốn nghẹt thở. Cậu hiểu, cậu sẽ phải đi. Mọi thứ giờ đã quá muộn. Chẳng còn gì ngoài sự chia tay, chẳng còn gì ngoài một cái nhìn cuối cùng.

_______

Soobin biết tin vào một chiều thứ Tư, lúc đang gọt rau phụ mẹ trong bếp. Mẹ cậu nói vu vơ, như thể kể chuyện nhà người ta:

— "Tuần sau bố mẹ Yeonjun tới trường làm thủ tục cho nó đi du học. Lâu lâu cũng có đứa học giỏi được như nó ha."

Tay Soobin khựng lại trên con dao. Lưỡi dao sượt nhẹ qua tay, rướm máu. Nhưng cậu không thấy đau.

Cậu chỉ nghe tai mình ù lên.

Tối đó, Soobin đợi tới khi cả nhà đi ngủ. Lén mở ngăn bàn, rút ra cái điện thoại bị tịch thu mấy tuần trước. Pin yếu, màn hình nứt một góc, nhưng vẫn mở được.

Cậu nhắn tin cho Yeonjun. Ngắn gọn thôi.

"Ra chỗ cũ, mai. Lúc 7h. Gặp lần cuối."

Cậu nhấn gửi, tim đập mạnh như trống làng.

Yeonjun đứng ở cầu đá, nơi mà họ đã từng trốn ra để ngắm trăng, khi tất cả vẫn còn bình yên, khi không ai cấm cản hay ngăn cách được họ. Cây cối xung quanh im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua khe lá, tiếng bước chân nhẹ nhàng của Soobin vang lên trong không gian tĩnh mịch. Đêm nay, bầu trời sao mờ ảo, không gian như càng trở nên cô đơn hơn khi những giây phút cuối cùng đang đến gần.

Soobin xuất hiện từ phía xa, bước đi vội vã, nhưng khi nhìn thấy Yeonjun, cậu dừng lại một chút rồi chạy tới. Ánh mắt hai đứa gặp nhau, lặng lẽ, như thể không cần lời nói cũng hiểu hết được những gì đang diễn ra trong lòng. Yeonjun lo lắng bước lên, vội vã nắm lấy vai Soobin.

— "Cậu trốn ra hả? Bị phát hiện thì chết." – Giọng Yeonjun run lên, ánh mắt đầy lo sợ.

Soobin cười nhẹ, mặc dù đôi mắt cậu đỏ lên vì phải kìm nén cảm xúc.

— "Không gặp cậu... thì tớ mới chết." – Cậu thở dài, giọng đầy buồn bã.

Soobin rút trong túi ra một tấm ảnh nhỏ, đưa cho Yeonjun. Tấm ảnh cũ, có hình ảnh của cả hai, là những khoảnh khắc yên bình của tuổi trẻ mà giờ đây chỉ còn lại trong ký ức. Tay Soobin run nhẹ khi đưa tấm ảnh cho Yeonjun, nhưng cậu vẫn kiên quyết.

— "Tớ không có gì to tát để tặng cậu trước khi đi. Chỉ có cái này. Đừng quăng nha." – Giọng Soobin như vỡ ra, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Yeonjun nhìn tấm ảnh, một tấm ảnh của họ từ những ngày hạnh phúc, những ngày chưa bị chia cắt. Anh không thể nói gì, chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó siết chặt. Đôi tay anh run lên khi nhận lấy, nhưng không thể giữ tấm ảnh lâu nữa, vì mắt anh đã đẫm nước mắt.

Anh không thể kìm được, những giọt nước mắt lăn dài xuống má. Cảm giác mất mát như một vết cắt sâu trong trái tim, mà càng cố cầm lại thì lại càng đau hơn.

"Cảm ơn..." Yeonjun nói trong nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe. "Tớ sẽ giữ nó. Tớ hứa..."

Soobin nhìn vào mắt Yeonjun, trong ánh nhìn ấy chứa đầy nỗi buồn, sự tiếc nuối vô bờ. Cậu không biết phải làm gì, không thể giữ anh lại, nhưng cũng không thể để anh ra đi như vậy. Cả hai đứng đó, nhìn nhau không nói gì, chỉ có từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, như những lời chưa thể thốt lên.

Một lúc lâu sau, Soobin lên tiếng, giọng cậu nhỏ đến mức chỉ có Yeonjun mới nghe thấy.

"Đi đi,nhưng đừng quên tớ nhé.Đừng quên những ngày mà chúng ta từng thật sự là của nhau, dù cho bây giờ mọi thứ đã thay đổi."

Yeonjun gật nhẹ, mắt cậu lấp lánh những giọt nước mắt chưa rơi. Cậu không dám hứa sẽ quay lại, không dám hứa sẽ luôn nhớ. Bởi vì có những lời hứa không thể nào giữ được, nhưng ký ức – những khoảnh khắc này – sẽ sống mãi trong lòng họ.

Rồi một giây sau, Soobin không thể kìm nén thêm nữa. Cậu bước lại gần Yeonjun, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Tay cậu siết chặt lấy cơ thể Yeonjun, không muốn buông ra, như thể ôm thật chặt một điều gì đó quý giá mà cả hai đều biết sẽ mất đi. Yeonjun choáng váng, ôm lại Soobin, đôi tay run rẩy nhưng vẫn chặt chẽ, như thể cả hai đang ôm lấy tất cả những gì họ có thể giữ lại.

Đôi mắt họ gặp nhau lần cuối. Cả hai cùng khóc. Không một lời nói, không một tiếng kêu, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, như thể tất cả nỗi buồn, sự tiếc nuối và tình yêu chưa bao giờ có thể gọi thành lời đều vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.

Soobin khóc trong vòng tay Yeonjun, nức nở:

— "Tớ không muốn xa cậu đâu.Nhưng cậu phải đi rồi"

Yeonjun không nói gì, chỉ siết Soobin chặt hơn, như thể không muốn buông ra, không muốn để cái khoảnh khắc này kết thúc. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Soobin, như thể là điều duy nhất còn lại trong thế giới này.

Một lúc lâu sau, khi cả hai đã quá mệt mỏi vì khóc, Yeonjun nhẹ nhàng đẩy Soobin ra, nhưng vẫn giữ khoảng cách rất gần. Soobin nhìn cậu, ánh mắt vẫn đầy yêu thương nhưng cũng đầy nỗi đau.

— "Tớ yêu cậu lắm,hãy nhớ tớ nhé và tớ cũng sẽ mãi nhớ về cậu,ký ức đẹp nhất của tớ." – Soobin thì thầm, giọng nghẹn.

Yeonjun gật đầu lần cuối, mắt anh đỏ ngầu. Cậu quay đi,mỗi bước đi của anh nặng trĩu, như thể cả thế giới đang dần biến mất. Nhưng anh không dám nhìn lại, vì anh sợ, nếu nhìn lại, anh sẽ không thể đi tiếp.không quay lại nữa, không dám hứa sẽ quay lại. Vì có những thứ, dù muốn, vẫn không thể giữ được.

Soobin đứng yên, không bước theo, chỉ đứng đó nhìn bóng dáng Yeonjun khuất dần vào màn đêm. Tim cậu như bị bóp nghẹt, mắt vẫn không ngừng rơi lệ. Cậu lặng lẽ quay đi, không dám nhìn lại, vì sợ nếu làm vậy, cậu sẽ không thể chịu đựng được nữa.

_______

Lúc mới đặt chân đến Mỹ, Yeonjun chỉ mới 17 tuổi. Một mình. Không người thân, không bạn bè, không ai để gọi tên. Mỗi ngày là một cuộc chiến với bản thân: vượt qua lớp học bằng tiếng Anh, cố ăn hết phần ăn không hợp khẩu vị, và lén lau nước mắt khi nhớ nhà — hay đúng hơn, nhớ người.

Thời gian đầu, cậu sống ở khu homestay cùng một gia đình người bản xứ. Những bữa tối đầy tiếng Anh, những bữa sáng cậu thường ngồi một mình. Cái lạnh mùa đông bên đây không giống lạnh Hàn Quốc — nó thấu vào lòng người hơn vì không có hơi ấm nào kề bên.

Nhưng Yeonjun là người kiên cường. Cậu không đổ vỡ. Cậu cắn răng sống, học thật giỏi, và từng chút một — tự dựng lại đời mình. Cậu theo ngành thiết kế truyền thông, học đại học ở một thành phố nhộn nhịp hơn, thuê một căn hộ nhỏ, làm thêm ở quán cà phê, và bắt đầu quen dần với nỗi cô đơn.

Năm hai đại học, Yeonjun gặp Hana – cô bạn cùng lớp chuyên ngành marketing. Hana là người Hàn sinh ra ở Mỹ, tính cách dịu dàng, có đôi mắt biết cười và luôn mang theo một quyển sổ tay màu xanh mint.

Họ bắt đầu từ việc cùng làm bài thuyết trình. Rồi là những ly cà phê sau giờ học. Rồi những lần đi dạo dưới hàng cây phong đỏ rực trong khuôn viên trường. Hana không giống Soobin – không bí ẩn, không mãnh liệt. Hana là kiểu người khiến Yeonjun thấy an toàn. Một nơi để tựa vào sau những năm dài chống chọi.

Hana không hỏi Yeonjun về quá khứ. Nhưng Yeonjun kể, vào một buổi tối mưa nhẹ, trong căn bếp nhỏ, giữa tiếng sôi của nước trên bếp.

Cô chỉ cười, đặt tay lên tay cậu:

— "Cảm ơn vì anh đã không chôn giấu người ấy. Nhưng nếu anh chọn em, thì hãy sống trọn vẹn với em – không so sánh, không dằn vặt."

Và Yeonjun đã chọn. Một cách bình thản, chân thành. Không phải vì quên được người cũ, mà vì biết cách sống tiếp với những điều đã qua.

Yeonjun và Hana cưới nhau sau khi tốt nghiệp. Một đám cưới nhỏ, ấm áp, với những người bạn thân thiết ở Mỹ. Họ mua một căn nhà ngoại ô, xây dựng sự nghiệp riêng, và sau ba năm – có con trai đầu lòng: Jiho

Yeonjun là người chồng dịu dàng, người cha kiên nhẫn. Anh không hay nói quá nhiều, nhưng luôn hiện diện. Những ngày đưa đón con đi học, những buổi tối nằm đọc sách cạnh vợ, những lần cùng nấu ăn trong gian bếp đầy nắng... Đó là một cuộc sống không ồn ào nhưng đầy đủ.

Tình yêu với Hana là thứ tình cảm trưởng thành. Không quá lửa cháy nhưng đủ để sưởi ấm cả đời. Anh yêu cô – một cách đúng đắn. Nhưng trong góc tủ sách, vẫn luôn có một cuốn sổ tay cũ... giấu đi tấm ảnh đã nhòe của hai chàng trai năm xưa.

_______

Một chiều cuối đông.

Yeonjun đã ngoài sáu mươi tuổi. Mái tóc đã ngả bạc, giọng nói trầm và ánh mắt có những nét mỏi mệt của năm tháng. Anh sống cùng vợ và con trai trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô nước Mỹ – nơi anh chọn để bắt đầu một cuộc đời khác, sau khi rời khỏi quê nhà nhiều năm trước.

Anh không bao giờ trở lại Hàn Quốc. Không phải vì giận, cũng không phải vì sợ, mà là vì mỗi ngóc ngách của nơi ấy đều mang bóng hình một người: Choi Soobin.

Anh vẫn sống tốt. Vợ anh là người hiền hậu, yêu thương anh và gia đình bằng tất cả tấm lòng. Con trai anh đã trưởng thành, hiểu chuyện và luôn kính trọng cha mình. Cuộc đời của Yeonjun, về cơ bản là một cuộc đời bình lặng, êm đềm. Nhưng chỉ có anh biết — trong một góc trái tim mình, có một mảng ký ức không ai chạm tới được.

Hôm đó, khi dọn lại kho, con trai anh – Jiho – lục được một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong là những tấm ảnh đã ố vàng, những tờ ghi chú viết tay, một vài món đồ lưu niệm nhỏ xíu mà anh từng mang theo khi rời đi. Ở giữa là một tấm ảnh chụp hai chàng trai trẻ đang cười rạng rỡ giữa ánh hoàng hôn, vai kề vai, tay gần như chạm nhau.

Jiho nhìn tấm ảnh, rồi bước đến bên bố mình đang ngồi đọc sách:
— "Bố ơi, đây là ai vậy ạ? Trong ảnh là bố... và ai mà đẹp trai dữ thần vậy?"

Yeonjun đưa tay cầm lấy tấm ảnh. Tim ông bỗng khựng lại một nhịp.

Tấm ảnh ấy... là tấm mà Soobin đã đưa cho anh, vào cái đêm định mệnh cuối cùng trước khi chia xa. Hai đứa cười rạng rỡ, cái thời mà hai đứa còn ngây ngô và tràn đầy niềm tin vào tương lai.

Anh nhìn tấm ảnh thật lâu, ánh mắt xa xăm, không còn ở hiện tại nữa.

Jiho nghiêng đầu:
— "Ủa? Bố sao vậy?"

Yeonjun khẽ cười, một nụ cười vừa buồn vừa ấm.

— "Đó là người bố từng yêu. Rất nhiều."

Jiho sững người:
— "Ý bố là...?"

Yeonjun gật đầu, đặt tấm ảnh xuống bàn.
— "Hồi trẻ, bố từng có một tình yêu đồng giới. Đó là mối tình đầu của bố, tên là Soobin. Mối tình đó... không đi đến đâu, nhưng nó là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của bố."

Jiho im lặng, hơi ngơ ngác. Nhưng cậu không giấu được sự tò mò:
— "Rồi... mẹ thì sao ạ?"

Yeonjun mỉm cười dịu dàng:
— "Mẹ con là người phụ nữ tuyệt vời. Bố yêu mẹ, thương mẹ, và cuộc sống sau này của bố hoàn toàn là thật lòng. Nhưng tình đầu thì... nó không thay thế được, con hiểu không? Có những người chỉ đến để dạy mình biết thế nào là yêu, rồi rời đi. Không phải vì họ không đủ tốt, mà vì thế giới không đủ chỗ cho tụi bố lúc đó."

Jiho nhìn cha mình, ánh mắt như dần sáng lên bởi một điều gì đó sâu sắc. Cậu hỏi nhỏ:

— "Vậy... bố có hối hận không?"

Yeonjun nhìn tấm ảnh, mắt hoe hoe:
— "Không. Bố không hối hận vì đã yêu, không hối hận vì đã buông. Bố chỉ... tiếc là thế giới lúc đó chưa đủ rộng mở với những người như tụi bố. Nhưng con nè..."

Ông quay sang nhìn thẳng vào mắt Jiho:
— "Nếu một ngày nào đó con yêu ai, dù là ai đi nữa — chỉ cần người đó khiến tim con yên bình và con được là chính mình — thì đừng bao giờ sợ. Đừng trốn tránh.Bố và mẹ sẽ luôn ủng hộ quyết định của con."

Jiho gật đầu. Trong mắt cậu có một sự tôn trọng mới dành cho bố mình — không chỉ là người bố bình thường, mà là một con người từng yêu hết lòng, từng sống thật với bản thân, và từng mạnh mẽ chọn hạnh phúc cho cả hai phía.

Yeonjun quay lại nhìn tấm ảnh lần nữa. Ông khẽ mỉm cười.

— "Cảm ơn cậu nhé, Soobin.Tớ vẫn còn nhớ. Và tớ vẫn sống tốt. Vậy là đủ."

________

Còn Soobin?

Sau khi Yeonjun rời đi, Soobin bắt đầu một chặng đường hoàn toàn khác, không còn là chàng trai vội vã, đầy đam mê và hy vọng như ngày nào. Cảm giác mất mát đó ám ảnh cậu suốt một thời gian dài, nhưng rồi, như một cách để tiếp tục sống, Soobin quyết định tìm cho mình một mục tiêu mới — không phải để quên đi, mà là để chấp nhận.Cậu chọn học báo chí — không phải vì muốn nổi tiếng, mà vì muốn hiểu thế giới này nhiều hơn. Muốn dùng ngòi bút để nói thay cho những người ít được lắng nghe.

Sau đại học, Soobin trở thành phóng viên cho một tòa soạn nhỏ. Không làm tin thời sự, không bon chen chính trị, cậu chọn mảng phóng sự xã hội – những bài viết về người lao động nghèo, về những vùng quê bị lãng quên, về trẻ em đường phố hay những người già sống cô đơn. Những bài viết của Soobin luôn chạm đến cảm xúc người đọc – bởi nó thật, mà cũng bởi người viết... từng hiểu thế nào là cô đơn.

Có một lần, trong bài viết kể về một cặp đôi từng yêu nhau tha thiết nhưng gặp nhau vào thời điểm không đúng – họ rời xa mà không một lời oán trách, không hẹn ngày tái ngộ. Soobin viết:
— "Có những người, ta chỉ gặp một lần trong đời... nhưng nhớ thì là suốt đời."

Đồng nghiệp đọc xong, tò mò hỏi:
— "Câu đó trích lời của nhân vật hả?"

Soobin chỉ mỉm cười, mắt vẫn nhìn màn hình máy tính:
— "Ừ. Mà cũng là một phần ký ức của mình."

Soobin không nổi tiếng, không có giải thưởng lớn, nhưng tên cậu được nhiều người nhớ — là người kể chuyện tử tế giữa một xã hội ồn ào. Những bài viết của Soobin được dùng làm tài liệu giảng dạy ở trường báo chí, được in lại trong sách văn mẫu — không vì ngôn từ đẹp, mà vì tình cảm thật.

Cậu từ chối làm phó tổng biên tập, từ chối chuyển lên thành phố lớn. Chỉ xin nghỉ hưu sớm, rồi chuyển về Jeju sống một mình, viết lách tự do, thỉnh thoảng cộng tác cho tạp chí văn hóa địa phương. Cuộc đời cậu yên ả như một bản nhạc buồn không lời.

_______

Soobin, 60 tuổi, sống một mình trong ngôi nhà gỗ nhỏ ở Jeju, với tầm nhìn bao quát ra biển xanh mênh mông. Ngày nào cũng như ngày nào, ông thức dậy từ lúc 6 giờ sáng, pha một tách trà, rồi ngồi nghe đài qua cái máy cassette cũ kỹ. Làn da đã nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn giữ được một nét gì đó lấp lánh, như là ký ức của một thời trai trẻ vẫn chưa tắt.

Trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, có một khung ảnh duy nhất. Tấm hình ấy không phải ai khác, mà là của Yeonjun. Một lần nữa, ông lại nhớ về cái ngày mà cậu ấy đứng trước mặt mình, tặng tấm hình này, với nụ cười rạng rỡ. Dù không biết Yeonjun còn nhớ đến ông hay không, nhưng Soobin vẫn giữ tấm ảnh ấy như một phần của ký ức, không thể nào quên.

Bạn bè xung quanh từng hỏi Soobin, sao không lấy vợ, sao không lập gia đình. Họ không hiểu, nhưng Soobin chỉ cười, đáp nhẹ nhàng:
— "Trái tim tôi... đã dành hết cho một người rồi."

Những năm gần đây, Soobin không còn viết các bài viết nữa. Nhưng mỗi chiều, ông vẫn đi ra bãi biển cũ, ngồi trên chiếc ghế đá mà hai người đã từng ngồi bên nhau trong những buổi tối đầy trăng, im lặng ngắm nhìn bãi cát trắng.

Ông không khóc. Cũng không có những ngày thèm khát quay lại quá khứ. Nhưng đôi lúc, Soobin mỉm cười, như thể đang nói chuyện với một bóng hình vô hình. Trong thâm tâm, ông không có tiếc nuối gì cả. Dù tình yêu ấy không bao giờ trọn vẹn, nhưng nó đã khiến trái tim ông rung động đến mức không thể quên.

[Một lần, người bạn thân nhất hỏi Soobin:]
— "Cậu không hối hận sao? Vì đã yêu Yeonjun?"
Soobin đáp, giọng ông nhẹ như gió thoảng qua, nhưng thấm đẫm những tình cảm sâu sắc:
— "Nếu không có tình yêu đó, tôi đã chẳng bao giờ biết trái tim mình có thể yêu sâu đậm như vậy. Không, tôi không hối hận."

Còn nhiều lỗi lắm mong mn thông cảm nhen😭

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz