Sakamoto Days Nagumo Va Ban Dong Hanh
Chúc mừng "Nagumo và bạn đồng hành" cán mốc 1000+ lượt vote. 🎉Chương đặc biệt với hơn 6k chữ, có yếu tố suy luận phá án, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 💕..Yozu không đáp ngay, ánh mắt cô lặng lẽ dừng trên gương mặt Nagumo hồi lâu. Trong khoảnh khắc ấy, câu nói vừa rồi chợt vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn lập tức hối hận.Đêm hôm thế này mà Nagumo còn bảo Yozu ở lại nhà hắn... Chết tiệt! Nghe chẳng khác gì đang gạ gẫm con gái người ta!Ngay cả Nagumo cũng chẳng hiểu sao bản thân lại có thể thốt ra những lời như thế. Hắn nở một nụ cười gượng gạo, tay vô thức đưa lên gãi má, cố xua đi sự lúng túng đang trào dâng. "Anh nói đùa thôi. Đi đường cẩn thận nhé."Yozu chỉ gật đầu rồi xoay người bước ra ngoài, cô không nói thêm một lời, cũng chẳng có vẻ gì là bận tâm.Nagumo đứng ở ngưỡng cửa, mắt dõi theo cho đến khi bóng dáng kia ngồi vào trong taxi, ánh đèn xe hắt sáng lên gương mặt cô rồi dần kéo đi xa, nuốt trọn vào màn đêm.Cửa khép lại, căn nhà rơi vào tĩnh lặng. Nagumo thở dài, ngả đầu ra sau, lưng dựa vào cánh cửa."Yoichi, mày đúng là hết thuốc chữa rồi." Hắn lẩm bẩm, khoé môi nhếch thành một nụ cười tự giễu. Rõ ràng Yozu chẳng nghĩ gì, vậy mà hắn lại tự biến mình thành kẻ mờ ám. Ai đời nửa đêm còn mở miệng giữ người ta lại kia chứ!Nagumo khẽ cười, tiếng cười nhàn nhạt hoà vào khoảng không tĩnh lặng. Lý trí bảo hắn đừng bận tâm nữa, nhưng chỉ cần nhớ đến ánh mắt vừa rồi, hắn lại thấy bản thân như lạc khỏi quỹ đạo vốn quen thuộc.Một cảm giác ngớ ngẩn đến khó chịu...Sáng hôm sau.Ga tàu đông nghịt người, tiếng bước chân dồn dập hoà cùng tiếng loa thông báo vang vọng khắp nơi. Bầu trời mùa đông phủ một lớp mây dày xám xịt, hơi lạnh khiến những người đứng chờ tàu phải kéo cao cổ áo, choàng thêm khăn và phả ra từng luồng khói trắng mỗi khi hít thở.Ryo* đứng gần quầy soát vé, đôi mắt liên tục lia qua đám đông. Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đi một mình đến Saitama - địa điểm thực hiện nhiệm vụ ngày hôm nay. Bởi vì tối qua tiền bối Hyo đã gọi cho cậu và thông báo rằng Yozu gặp chuyện. Nhà bị đánh bom, bị bắt cóc, đối đầu với một tay sát thủ chuyên nghiệp, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến cho người mới như Ryo cảm thấy rùng mình rồi. Vậy nên cậu càng tin chắc rằng hôm nay cô sẽ không xuất hiện.(*dành cho bạn nào không nhớ thì đây là tay sát thủ cùng đi làm nhiệm vụ với Kotoha ở Osaka, lúc đó Nagumo còn đi theo rình rập hai người nữa.)Thế nhưng khi tiếng loa vừa vang lên thông báo chuyến tàu sắp khởi hành, vẻ ngạc nhiên lại hiện rõ trên gương mặt của Ryo. Giữa dòng hành khách hối hả bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Yozu với chiếc áo khoác tối màu và chiếc khăn quàng cổ bằng len bông ấm áp đang từng bước tiến lại phía cậu. Trên tay cô còn cầm một li cà phê nóng, ngón tay mảnh khảnh hồng lên vì hơi lạnh. Ryo tròn mắt nhìn Yozu: "Chị... chị vẫn đến được sao? Em tưởng hôm nay em phải đi một mình rồi."Cô chỉ khẽ nhấp ngụm cà phê, bình thản đáp: "Đã có nhiệm vụ thì tôi phải đi."Ryo nhìn Yozu chằm chằm, ánh mắt không giấu nỗi vẻ thán phục. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm nhận rõ rệt được sự khác biệt giữa mình và cô. Quả không hổ danh là thành viên của Order, vẻ điềm tĩnh ấy thật sự rất đáng kinh ngạc!Tiếng còi tàu kéo dài vang lên, hành khách bắt đầu dồn lên khu vực chờ, hàng loạt tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ồn ào hòa thành một lớp âm thanh dày đặc.Yozu hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua xung quanh, từ bậc thang, quầy soát vé tự động cho tới dãy ghế chờ. "Chị tìm ai sao?" Ryo tò mò hỏi."Không." Yozu đáp gọn.Cô đảo mắt liếc qua một lần nữa để xác nhận rằng Nagumo không lảng vảng theo dõi như lần trước. Khi đã chắc chắn không thấy bóng dáng quen thuộc kia, Yozu mới khẽ gật đầu với chính mình rồi bước lên tàu...Những con đường ngoại ô vốn ít người qua lại, đến khi đêm xuống lại càng thêm trống trải. Căn nhà kho mục nát cuối con đường bị bỏ hoang lâu ngày, song ánh sáng vàng nhạt vẫn le lói từ khe cửa, lay lắt như ngọn lửa sắp tàn.Yozu và Ryo tiến đến gần. Ở phía cửa chính dán đầy những mẫu giấy vàng nhạt rách nát, chữ viết bằng mực đỏ loằng ngoằng hệt như những vết máu khô. "Em tưởng đây là căn cứ của bọn khủng bố." Ryo khẽ nhíu mày, cậu có cảm giác nơi này chẳng khác nào một căn nhà bị ma ám.Nhiệm vụ lần này chỉ yêu cầu cả hai loại bỏ tổ chức khủng bố đang âm mưu gây hỗn loạn giữa trung tâm Tokyo. Nhưng khi tiếp cận mục tiêu, bầu không khí xung quanh càng lúc càng nặng nề, cứ như thể có thứ gì khác đang lẩn khuất sau bóng tối."Khủng bố có liên quan đến dị giáo." Khi nhìn vào bên trong qua khe hở, Yozu càng thêm chắc chắn với suy đoán này. Bên trong, một nhóm người vây quanh chiếc bàn dài, miệng lẩm nhẩm thứ ngôn ngữ khó hiểu. Tay chúng vẫn miệt mài lau chùi súng đạn. Trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ cũ, bao quanh là hàng nến đỏ. Ánh lửa chập chờn khiến khuôn mặt chúng biến dạng, giống như đang đeo những chiếc mặt nạ vô hồn."Dị giáo sao?" Ryo khá bất ngờ.Yozu lên đạn cho khẩu súng trên tay, lạnh lùng cất giọng: "Là gì cũng được, chỉ cần giết hết thôi."Ngay khi cánh cửa bị đạp tung, đám khủng bố đồng loạt quay lại. Tiếng kim loại lách cách vang lên, hàng loạt viên đạn rời khỏi nòng, khói súng tràn ngập căn phòng ngột ngạt.Ryo lao vào từ phía sau, di chuyển nhanh đến mức bóng người nhòe đi dưới ánh nến. Yozu tiến thẳng, từng viên đạn từ khẩu súng lục của cô lạnh lùng hạ gục những kẻ cản đường. Một tên vung dao chém xượt qua vai Yozu, ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên trong khoảng khắc ngắn ngủi. Cô xoay người, tước lấy con dao trong tay tên đó rồi rạch ngang cổ hắn, máu phun thành dòng. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi đám còn lại đồng loạt lao tới. Dao, gậy, súng,...tất cả tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.Khi tiếng súng thưa dần, một bóng người to lớn bước ra. Kẻ cầm đầu khoác chiếc áo choàng xám, toàn thân chi chít những hình xăm kì dị. Hắn ôm chặt chiếc hộp gỗ, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn về phía Yozu và Ryo."Các ngươi nghĩ mình chặn nổi sao?" Giọng hắn khàn đặc: "Tokyo sẽ sụp đổ trong tiếng cầu nguyện của ta!"Gió lùa qua khung cửa sổ vỡ nát, cuốn theo mùi máu tanh nồng. Căn nhà như rung lên từng nhịp, bóng tối dày đặc đến mức nuốt chửng cả ánh sáng lay lắt còn sót lại từ những ngọn nến.Đám đàn em lao lên che chắn. Yozu lùi một bước, xoay người, lưỡi dao của cô lóe sáng dưới ánh nến yếu ớt. Cùng lúc đó, Ryo hạ gục hai tên phía sau bằng hai phát súng ngắn gọn.Một khoảnh khắc trống trải giữa cuộc hỗn loạn lóe lên. Yozu xoay nòng súng, bóp cò.Một phát đạn xuyên thẳng vào ngực kẻ cầm đầu.Hắn lảo đảo rồi gục xuống. Ngọn nến quanh bàn đồng loạt vụt tắt. Toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối, tiếng thở gấp của Ryo và bước chân của Yozu vang lên trong khoảng không.Kẻ cầm đầu chưa chết hẳn. Hắn cố chống tay xuống nền đất, máu loang thành vệt đỏ thẫm. Đôi mắt đỏ ngầu găm chặt lấy Yozu, nụ cười méo mó vang lên khanh khách:"Ngươi...ta nhìn thấy rồi.""Ngươi không nên tồn tại..." Thanh âm nặng nề, ngón tay run rẩy, nhuốm máu chỉ thẳng vào Yozu. "Sự có mặt của ngươi trên đời này... là một sai lầm.""Ngươi đã bị thần linh lẫn quỷ dữ nguyền rủa...Cái chết của ngươi đã được định sẵn từ trước!"Yozu nâng súng, dí ngay giữa trán hắn."Tốt thôi, tôi cũng không có ý định sống lâu."Pằng!Phát súng vang dội trong căn nhà kho khiến cho đàn quạ đậu trên mái nhà giật mình bay loạn. Máu văng tung tóe, tiếng cười đứt quãng giữa chừng. Tên cầm đầu gục xuống, đôi mắt vẫn còn mở to như muốn nguyền rủa cô thêm lần nữa...Bước ra khỏi căn nhà kho mục nát, Yozu đưa tay vuốt nhẹ vệt máu còn bám trên cổ tay áo. Đêm đã về khuya, gió luồn qua những hàng cây ven đường mang theo và hơi lạnh và mùi khói súng còn vương lại trên mái tóc cô.Trên đường quay về ga tàu, Yozu và Ryo đi ngang một bảng thông báo cũ kĩ dựng chênh vênh bên một cây cột điện. Giấy tờ cũ dán chồng chất, bạc màu và rách nát, chỉ có một tờ rơi mới tinh nổi bật lên trên tất cả.Bán gấp căn hộ tại Tokyo. Giá: 5.000.000 yênĐặc biệt: có sân vườn.Địa chỉ: số 666, cuối hẻm số 7, quận Kita, đối diện bãi đất trống.Liên hệ: 0905444xxxYozu đứng lại, ánh mắt dừng trên những dòng chữ ấy hồi lâu. Bàn tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào mép tờ rơi giống như đang cân nhắc điều gì đó.Ryo cũng nhìn thấy, cậu lập tức nhíu mày: "Chị à, mấy thứ rẻ bất thường thường chẳng có gì tốt đẹp đâu. Căn hộ ở Tokyo, có vườn riêng mà bán với mức giá đó sao? Chị nên cẩn thận thì hơn." Trước lời nhắc nhở của Ryo, Yozu chỉ khẽ gật đầu...Sáng hôm sau, Yozu đã có mặt trước căn nhà được in trên tờ rơi hôm qua. Con đường nhỏ phủ đầy nắng, ngôi nhà hiện ra với lớp sơn trắng đã ngả màu theo năm tháng, mái ngói loang lổ rêu xanh, vài chỗ còn có cành hoa dại len vào kẽ gạch mà nở rộ. Nó không hề nổi bật giữa khu phố, thậm chí có chút cũ kĩ. Thế nhưng, trong mắt Yozu, tất cả lại hòa vào nhau thành một cảm giác tĩnh lặng hiếm có, một sự tĩnh lặng vừa đủ để khiến cô thấy dễ chịu.Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, bà sớm đã đứng chờ sẵn ở cổng. Ngay khi trông thấy Yozu, bà liền nở nụ cười tươi quá mức, vội vàng bước ra: "Ôi, cô đến rồi! Mời vào, mời vào, căn nhà này đúng là hợp với cô lắm."Sự nhiệt tình ấy khiến Yozu thoáng bối rối, nhưng cô vẫn gật đầu đi theo. Bên trong, nội thất đơn sơ, một vài món đồ gỗ có vết xước, song mọi thứ đều rất sạch sẽ."Cô xem, chỗ này tuy không mới nhưng rất chắc chắn. Phòng ốc rộng rãi, cửa sổ đón nắng. Ở đây sẽ thấy dễ chịu lắm." Bà chủ vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, không cho Yozu có cơ hội ngắt lời.Yozu chỉ gật gù, thật ra cô chẳng mấy quan tâm đến bàn ghế hay phòng ngủ. Cho đến khi ra sân sau, cô gần như đứng sững lại.Một khoảng đất rộng mở ra trước mắt, ánh sáng rót xuống chan hòa. Giữa sân, một gốc sồi già vươn cành xum xuê, bóng lá rợp mát cả một khoảng trời. Dưới gốc cây, cỏ mọc xen lẫn vài bụi hoa dại, những cánh hoa rung rinh trong gió, mang lại cảm giác vừa hoang sơ vừa hiền hòa. Bức tường phía sau phủ rêu xanh, ẩm ướt nhưng trông lại đầy sức sống. Chỉ cần dọn dẹp đôi chút, nơi này sẽ biến thành khu vườn nhỏ xinh, có thể an yên trồng rau, nuôi gà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz