Pov Taehyung - Người đau nhất luôn là kẻ thật lòng
Taehyung đã từng nghĩ tình yêu năm năm của mình vững như rễ thông bám vào sườn núi.
Gió thổi cũng không lung lay.
Người ngoài nói gì cũng không tin.
Kể cả khi thiên hạ bảo em thực dụng, biết tính toán, chỉ thích người nổi tiếng…
anh vẫn mỉm cười, xua tay, rồi ôm em sát vào ngực:
"Em yêu anh. Thế là đủ.”
Anh nói câu ấy nhiều đến mức chính mình cũng tin tuyệt đối.
Nhưng hóa ra… thứ anh tin lại là thứ mong manh nhất trên đời.
Buổi tối hôm đó, Taehyung không định nghe lén.
Anh chỉ về sớm hơn dự tính, đứng trước cánh cửa phòng khách, định bấm chuông để em bất ngờ.
Vậy mà… chính anh mới là người bị bất ngờ.
Giọng của em, quen thuộc đến mức làm anh muốn bước vào ôm lấy.
Nhưng nội dung trong cuộc gọi điện thoại ấy…
lại như lưỡi dao lạnh đặt lên cổ anh.
"Ừ… năm năm rồi.”
“Không, tôi không yêu anh ta.”
“Chỉ là… bên cạnh anh ta giúp tôi dễ được chú ý hơn thôi.
Ai mà chẳng cần danh tiếng để sống?”
Tiếng em bật cười nhẹ, dịu dàng y hệt khi anh chạm vào tóc em những tối mệt nhoài.
“Tôi đâu có ngu mà yêu thật.
Anh ta chỉ là lựa chọn tạm thời.”
Cánh cửa khẽ rung một chút —
không phải do gió, mà do Taehyung chống tay lên để khỏi ngã.
Trái tim anh nổ tung một cách im lặng.
Không tiếng động.
Chỉ là cảm giác lồng ngực bị bóp mạnh đến mức khó thở.
Anh không tin.
Anh thật sự không tin.
Người yêu anh trong năm năm, người từng ôm anh khóc, từng nắm tay anh giữa đêm, từng nói “chỉ cần anh là đủ”…
lại có thể thốt ra những lời ấy.
Anh đứng đó thật lâu.
Lâu đến mức lòng kiên nhẫn, lòng tin, lòng yêu…
tất cả rơi xuống như những cánh hoa úa rã trong gió đông.
Khi em bước ra cửa, nhìn thấy anh, vẻ mặt em chỉ khựng đúng một giây.
Rồi em lại bình thản như thể không phải mình vừa xé nát trái tim một người.
“Anh… về sớm vậy?”
Taehyung nhìn em.
Đôi mắt vẫn đẹp như ngày đầu gặp gỡ.
Nhưng trong đó không còn gì có thể níu anh lại.
Giọng anh thoảng như tiếng thở:
“Anh nghe hết rồi.”
Không trách móc.
Không nổi giận.
Không gào thét.
Chỉ… mệt.
Em định giải thích:
“A— Anh hiểu lầm—”
“Anh không hiểu lầm.”
Taehyung lắc đầu, nuốt xuống nỗi đau như uống một viên đá lạnh:
“Chính em nói.”
Khoảnh khắc ấy… lần đầu tiên anh thấy em bối rối.
Không phải vì thương anh, mà vì sợ điều em cố xây dựng trong năm năm bị đổ vỡ.
“Anh đừng làm quá lên như thế…”
Em cố cười.
“Chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi, chẳng phải—”
Taehyung bước lùi một bước.
Chỉ một bước thôi, mà như cả thế giới giữa hai người đã kéo dài thành một đại dương không thể bơi qua.
“Lâu đến mức anh tưởng em thật lòng.”
Anh nói nhẹ như gió, nhưng mắt lại sáng ướt:
“Nhưng em diễn giỏi quá.
Anh thật sự tin.”
Trong tích tắc, sống mũi anh cay, cổ họng nghẹn.
Tim đau đến mức anh phải đặt tay lên ngực như muốn giữ lại nó, kẻo nó rơi ra ngoài.
“Taehyung, nghe em—”
“Không.”
Anh cắt ngang.
Đây là lần đầu tiên anh cắt lời em.
“Anh đã yêu em bằng tất cả những gì anh có. Nhưng em chỉ xem anh như một vai diễn để tạm dùng.
Tình cảm của anh… đâu xứng đáng phải bị lợi dụng như vậy?”
Em im lặng.
Bởi anh nói đúng.
Và em biết điều đó.
Taehyung quay đi, nhưng trước khi cửa đóng lại, anh vẫn nói một câu, một câu cuối cùng mà anh muốn em mang theo suốt đời:
“Nếu một ngày em thật sự yêu ai đó…
em sẽ hiểu nỗi đau mà em vừa để lại cho anh.”
Đêm đó, Taehyung không khóc trước mặt ai.
Nhưng một mình trong phòng, anh ngồi bên giường, tay siết chiếc vòng tay em tặng năm ngoái.
Anh mỉm cười nhạt.
“Hoá ra… cũng chỉ là đạo cụ.”
Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống.
Rồi những giọt thứ hai, thứ ba…
Không phải vì mất em —
mà vì mất niềm tin vào thứ anh từng gọi là “tình yêu”.
Năm năm.
Một vở kịch hoàn hảo.
Em diễn vai người yêu tận tụy.
Anh diễn vai người đàn ông tin tưởng tuyệt đối.
Và khi hạ màn, chỉ có một người đau.
Taehyung.
Kẻ đã yêu thật.
Yêu đến tận xương.
Yêu đến mức nghĩ rằng lòng người không thể thay đổi.
Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ thì thầm một mình, giọng vừa vỡ, vừa buồn:
“Ước gì… giá như anh tỉnh ra sớm hơn.
Nhưng anh lại yêu em quá chân thành,
nên anh mù luôn rồi.”
Nhưng anh vẫn đứng dậy.
Vẫn sống.
Bởi dù trái tim bị bóp nát, Taehyung không để bản thân chết trong bóng tối em để lại.
Chỉ là…
Có một điều anh biết chắc:
Từ nay về sau, không ai chạm được vào trái tim anh dễ dàng nữa.
Vì em đã biến nó thành một vết sẹo khó lành nhất đời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz