PHÓ SƠN HẢI. ( lý trầm chu x liễu tùy phong )
9
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸Sau khi dùng thuốc xong, Triệu Sư Dung khuyên hắn nghỉ ngơi thêm, nhưng Lý Trầm Chu chỉ khẽ lắc đầu. Hắn bảo mình muốn đi dạo một lát, hít thở không khí.Hắn khoác ngoại sam mỏng, một mình bước ra hành lang dài, gió sớm lùa vào khiến tà áo tung bay. Trong bang phủ còn tĩnh mịch, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng chim kêu đâu đó, xen lẫn tiếng gió lùa qua kẽ lá.Đi mãi, hắn đến vườn trúc phía sau. Nắng sớm xuyên qua tầng lá, rơi xuống những vệt sáng lốm đốm trên nền đất. Hắn đưa tay khẽ chạm vào một cành trúc non, lặng lẽ bước tiếp, chẳng có mục đích rõ ràng, chỉ muốn để tâm trí được yên tĩnh đôi chút.Sắc mặt hắn vẫn nhợt nhạt, nhưng bước chân vững vàng, tỏ rõ sự kiên cường không dễ lộ ra trước mặt người khác. Trong khoảnh khắc ấy, bóng dáng đơn độc của hắn dưới vườn trúc hiện lên, vừa thanh lãnh vừa trĩu nặng ưu tư.Lý Trầm Chu đi men theo con đường lát đá, bước chân chậm rãi mà thong dong. Hắn vốn chỉ định đi một vòng quanh vườn rồi trở về, nào ngờ khi rẽ sang lối nhỏ dẫn đến đình trúc. Bước chân Lý Trầm Chu khựng lại khi tầm mắt bắt gặp cảnh tượng trong đình trúc phía trước.Dưới ánh nắng dìu dịu len qua kẽ lá, một nam tử vận áo lục mỏng đang ngồi bên chiếc bàn đá, dáng vẻ nhàn nhã mà ung dung. Hắn hơi nghiêng người, cánh tay chống trên bàn, đầu khẽ tựa vào đó, mắt nhắm lại như đang dưỡng thần, từng đường nét gương mặt thanh tú phơi bày trọn vẹn trong ánh sáng, yên tĩnh đến mức khiến người khác bất giác muốn nín thở nhìn lâu thêm một khắc.Ngay bên cạnh, một nữ tử khoác y phục đỏ rực, dáng người uyển chuyển, đôi mắt sáng như chứa ngàn vạn tia lửa. Nàng không hề rời mắt khỏi người nam tử kia, ánh nhìn chuyên chú đến mức gần như thiêu đốt, dường như cả thế gian này trong mắt nàng chỉ còn lại duy nhất hình bóng ấy.Gió nhẹ thổi qua, tà áo đỏ tung bay rực rỡ như lửa, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của nam tử áo lục đang an nhiên nhắm mắt.Đứng ở xa, Lý Trầm Chu khẽ nheo mắt. Trong thoáng chốc, một tia cảm xúc phức tạp dấy lên trong lòng hắn, rồi nhanh chóng bị đè nén xuống, để lại chỉ còn vẻ mặt bình thản như nước.Trong đình trúc, Liễu Tùy Phong vẫn lặng lẽ nhắm mắt, dáng vẻ an tĩnh như ngọc, mặc cho bên cạnh Tống Minh Châu cứ chăm chú dõi nhìn, không rời nửa khắc.Bỗng, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo tiếng lá trúc xào xạc rì rầm. Tà áo lục của Liễu Tùy Phong và xiêm y đỏ rực của Tống Minh Châu đồng loạt tung bay, hòa cùng bóng áo trắng dài của Lý Trầm Chu đang đứng cách đó không xa.Trong khoảnh khắc ấy, mái tóc của cả ba người đều bị gió lùa tung, cuộn xoáy trong không trung, tạo nên một bức họa sống động mà tĩnh lặng, đẹp đến mức khó phân biệt đâu là hư ảo, đâu là chân thực.Một chiếc lá trúc xanh theo gió rơi xuống, vòng vèo vài lượt rồi bất ngờ hạ xuống, khẽ đáp ngay trên mái tóc đen mềm của Liễu Tùy Phong.Liễu Tùy Phong vẫn giữ nguyên tư thế tĩnh tọa, đầu hơi tựa vào tay, hàng mi dài rủ xuống, tuyệt nhiên không có ý định mở mắt. Ánh gió lùa qua chỉ khiến vạt áo lục khẽ lay động, gương mặt thanh nhã kia vẫn an nhiên như không.Tống Minh Châu lại khác. Từ đầu đến cuối, ánh mắt nàng vẫn dõi theo bóng dáng y, chẳng sót một chi tiết nào. Lúc chiếc lá trúc nghịch ngợm kia theo gió rơi xuống, lơ lửng đáp lên mái tóc đen suôn mượt của Liễu Tùy Phong, đôi mắt nàng hơi lóe sáng, như phát hiện ra một cảnh tượng không thể để bị bỏ qua.Nàng khẽ nghiêng đầu, mái tóc đỏ rực theo động tác mà trượt xuống bên vai, ánh mắt càng trở nên chuyên chú. Gương mặt tuấn nhã kia hiện lên rõ rệt trong tầm nhìn nàng, đường nét an tĩnh mà lại như ẩn chứa hàn ý sâu thẳm khó lường.Trong nhịp gió xao động, thế giới dường như chỉ còn lại nàng và y. Ánh mắt ấy không hề chớp, chỉ lặng lẽ nhìn, như muốn khắc sâu từng đường nét ấy vào tận đáy lòng.Đoán chắc công tử đã thật sự tĩnh tọa nhập thần, Tống Minh Châu mím môi, khẽ bước gần thêm nửa nhịp. Đôi mắt nàng vẫn không rời khỏi gương mặt y, tay ngọc chậm rãi vươn ra, định khẽ lấy đi chiếc lá trúc xanh đang nằm vương trên mái tóc của Liễu Tùy Phong.Ngón tay thon dài vừa chạm đến đầu sợi tóc…“—”Đột nhiên, đôi mắt nhắm nghiền kia liền mở ra. Ánh mắt thâm thúy lạnh nhạt như hồ nước sâu bất ngờ chạm thẳng vào nàng. Liễu Tùy Phong chẳng buồn lên tiếng, chỉ hơi nghiêng đầu, rồi bất chợt ngồi thẳng dậy.Khoảnh khắc ấy khiến Tống Minh Châu sững lại, ngón tay vội rụt về, tim đập dồn dập. Đôi má vốn đã ửng hồng trong ánh nắng, nay càng thêm bối rối.Lý Trầm Chu từ xa chứng kiến tất cả, trong mắt thoáng hiện một tia sáng khó đoán.Bị ánh mắt sâu lắng kia bất ngờ bắt gặp, Tống Minh Châu đỏ bừng mặt, vội rụt tay về. Nàng cắn nhẹ môi, khẽ cúi đầu tránh né, rồi lại chần chừ, không nỡ để khoảng lặng kéo dài quá lâu.“Công tử… trên đầu ngài… có trúc…”Giọng nàng khẽ như muỗi kêu, mang theo chút run rẩy. Nói rồi, không dám đưa tay chạm nữa, nàng chỉ vội vàng dùng ngón tay ngọc búp măng chỉ chỉ lên đỉnh đầu mình, ra hiệu cho y tự biết. Động tác ấy vừa ngượng ngùng vừa e dè, tựa như một tiểu thư vụng về chưa từng trải sự đời.Đôi mắt Liễu Tùy Phong vẫn giữ vẻ tĩnh lặng, nhìn nàng một thoáng, chẳng biết là lạnh nhạt hay mang theo chút gì khó phân biệt.
Nghe lời nhắc nhỏ, Liễu Tùy Phong khẽ nghiêng đầu, ngón tay thon dài đưa lên, tùy ý gỡ xuống chiếc lá trúc xanh còn mắc nơi mái tóc. Động tác của y chậm rãi, bình thản, chẳng mảy may để lộ chút xấu hổ hay vội vàng nào, tựa như một việc chẳng đáng bận tâm.Trái lại, Tống Minh Châu lại càng mất tự nhiên, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt đẹp khẽ đảo đi nơi khác, nhưng vẫn lén nhìn sang. Trong mắt nàng, khoảnh khắc công tử gỡ lá trúc kia, từng đường nét thanh nhã đều trở nên rõ rệt, phong thái ung dung khiến tim nàng khẽ run. Liễu Tùy Phong hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc lá trúc xanh trên tay, khóe môi bỗng cong lên thành một nụ cười nhạt hiếm hoi. Nụ cười ấy không ồn ào, chỉ nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến cả đình trúc sáng bừng một thoáng.Y buông tay, chiếc lá xanh mỏng manh liền rời khỏi kẽ tay, cuốn theo cơn gió, bay là đà trong không trung rồi mất hút.Tống Minh Châu ngẩn người. Nàng vốn chưa từng thấy vị công tử lạnh nhạt kia mỉm cười như thế. Ánh mắt nàng vô thức dõi theo, dường như trái tim cũng theo chiếc lá kia mà rung động khẽ.Ở phía xa, Lý Trầm Chu nhìn thấy cảnh tượng ấy, hàng mi rậm khẽ chau lại. Trong mắt hắn, nụ cười thoáng qua kia… lại gợi cảm giác vừa quen thuộc, vừa khiến lòng dậy sóng.Trong khoảnh khắc lá trúc vừa bay đi, ánh mắt Lý Trầm Chu vô tình hạ xuống, bỗng khựng lại. Hắn nhìn thấy nơi cổ tay mảnh khảnh của Liễu Tùy Phong, lớp băng gạc trắng đã thấm ra một vệt đỏ nhạt. Dấu máu loang dần, mơ hồ dưới ánh sáng buổi sớm, nhưng lại chói mắt đến khó tin.Vì khi nãy, y vẫn dùng chính cánh tay ấy để tựa đầu nghỉ ngơi, mà chẳng hề để ý vết thương đã bị kéo căng.Trong mắt Lý Trầm Chu thoáng hiện lên tia kinh ngạc, xen lẫn nghi hoặc. Hắn vốn biết Liễu Tùy Phong cẩn trọng từng chút, không dễ gì để bản thân bị thương… Vậy tại sao lại có vết máu này?Tống Minh Châu cũng theo ánh nhìn của hắn, lập tức phát hiện. Nàng hoảng hốt, khẽ gọi:
“Công tử, tay ngài… ngài bị thương rồi!”Liễu Tùy Phong khẽ nhíu mày, nhanh chóng rút tay về giấu trong tay áo, thần sắc trở lại điềm nhiên như thường, chỉ hờ hững đáp:
“Chỉ là vết xước nhỏ, không đáng bận tâm.”Nhưng đôi mắt Lý Trầm Chu lại dừng thật lâu ở chỗ tay áo ấy, trong lòng chợt dấy lên cảm giác kỳ lạ — mơ hồ, như có thứ gì đó hắn đang bỏ sót. Chỉ trong chớp mắt, Lý Trầm Chu đã bước thẳng tới, động tác dứt khoát đến mức cả hai người trước đình trúc đều không kịp phản ứng.Bàn tay hắn lạnh lẽo mà mạnh mẽ, nắm lấy cổ tay Liễu Tùy Phong, thẳng tay kéo ra khỏi tay áo, giơ cao lên.Dưới ánh sáng ban trưa, băng gạc trắng đã nhuốm đỏ rõ rệt.Cảnh tượng ấy khiến Tống Minh Châu giật mình thon thót, lập tức cúi người hành lễ:
“Bang chủ.”Trong khi đó, Liễu Tùy Phong vốn đang tĩnh tọa liền bật dậy, thân hình mảnh khảnh nhưng cứng rắn, đôi mắt thoáng kinh ngạc. Y chưa kịp giấu đi thì cánh tay đã bị phơi bày trọn vẹn trong tay đối phương.Giữa không gian yên ắng, giọng Lý Trầm Chu vang lên, thấp trầm nhưng mang theo áp lực khó cưỡng:
“Vết thương này… là từ đâu?”Hơi thở hắn nặng nề, ánh mắt dán chặt lên cổ tay y, trong đó không chỉ có sự lạnh lùng thường ngày, mà còn ẩn chứa một tia phức tạp khó gọi thành tên.Liễu Tùy Phong cắn môi, khẽ nghiêng đầu, rõ ràng không muốn giải thích, chỉ buông một câu hững hờ:
“Chỉ là sơ suất, không đáng nhắc đến.”Nhưng ngón tay Lý Trầm Chu lại siết chặt hơn, không có ý buông ra.Tống Minh Châu vốn định lên tiếng giải vây cho Liễu Tùy Phong, giọng nàng run run:
“Bang chủ—”Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Lý Trầm Chu quét sang, lạnh đến mức khiến nàng sững lại.“Lui ra.” – Giọng hắn trầm thấp, không cao, nhưng mang theo sức nặng như lưỡi dao cắt ngang không khí.Tống Minh Châu thoáng ngẩn người, môi mấp máy nhưng rồi chỉ cúi người hành lễ thật sâu. Nàng biết lúc này, bất kỳ lời nào nữa cũng chỉ làm cho tình thế thêm căng thẳng. Đành lặng lẽ lui ra, bước chân vội vàng rời khỏi đình trúc, để lại khoảng không tĩnh lặng.Trong đình chỉ còn lại Lý Trầm Chu và Liễu Tùy Phong.///////////:))))))-+-(-+--+-+&Hãy đón chờ chap sau hihi :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz