PHÓ SƠN HẢI. ( lý trầm chu x liễu tùy phong )
10
Ánh mắt Lý Trầm Chu vốn lạnh băng, dần dần ngưng đọng lại khi hắn chăm chú nhìn gương mặt Liễu Tùy Phong.Cổ tay gầy guộc vẫn còn băng gạc thấm máu, nhưng điều khiến hắn chấn động hơn… là đôi môi kia.
Hơi sưng, mang theo vết rách nhàn nhạt, mờ ẩn dưới ánh sáng, như dấu vết chưa kịp lành.Tim hắn khẽ siết lại. Một cảnh tượng mơ hồ của đêm đó bất chợt ùa về—
Hơi thở gấp gáp, mùi máu tanh lẫn vị ngọt ẩm nơi đầu môi, thân thể mềm nhũn run rẩy bị ép dưới tay hắn.“…”Lý Trầm Chu đột ngột siết chặt hơn, đến mức Liễu Tùy Phong khẽ cau mày vì đau. Đôi mắt hắn dần tối lại, giọng trầm khàn gần như ép ra từ cổ họng:“Là… ngươi.”Bốn chữ, nặng nề rơi xuống, giống như đã găm chặt vào không gian ngột ngạt trong đình trúc.Liễu Tùy Phong thoáng sững người, ngón tay khẽ run, rồi cúi thấp đầu hơn nữa, không trả lời cũng không phủ nhận.Ánh mắt Lý Trầm Chu càng lúc càng lạnh, hắn giật mạnh lớp băng gạc quấn cổ tay Liễu Tùy Phong.“—A!”Liễu Tùy Phong khẽ run rẩy, hơi thở nghẹn lại vì đau. Lớp vải trắng lập tức thấm đẫm màu đỏ, dòng máu mới rỉ ra, tràn xuống theo cánh tay mảnh khảnh.Mùi máu tươi lập tức khuếch tán trong không khí, nồng đậm đến khó chịu.Đôi mắt sâu tối của Lý Trầm Chu như chứa đầy gió bão. Hắn nắm chặt lấy cổ tay đó, ngón tay tựa như kìm sắt, khiến máu càng trào ra dữ dội hơn.“Ngươi…” Hắn nghiến chặt răng, giọng nói trầm thấp gần như khàn đặc, “Thật sự coi mạng mình… rẻ mạt đến thế sao?”Ánh mắt Liễu Tùy Phong hơi dao động, nhưng vẫn cắn chặt môi không đáp. Hàng mi dài run lên, mang theo sự yếu ớt cố chấp, như thể chỉ cần hé lời thì sẽ sụp đổ ngay lập tức.Máu đỏ từng giọt rơi xuống nền đình trúc, loang lổ, như muốn cắt vào mắt người.Bàn tay Lý Trầm Chu siết chặt đến mức gân xanh nổi hằn, gần như muốn bóp nát xương cổ tay mảnh khảnh kia.“Ngươi tự biến mình… thành dược nhân.”
Hắn rít từng chữ, giọng khàn đặc vì phẫn nộ, như lưỡi dao cứa vào không khí.Đôi mắt hắn đỏ ngầu, tràn ngập sát ý lẫn đau đớn. Ánh nhìn ấy không còn là sự lạnh lùng thường thấy của bang chủ nữa, mà như thể đang gào thét, chất chứa cơn điên cuồng bị dồn nén quá lâu.“Liễu Tùy Phong… ngươi được lắm.”
Giọng hắn trầm xuống, run lên vì giận, từng từ từng chữ như máu rỉ ra từ tim.Trước cơn giận ấy, Liễu Tùy Phong chỉ đứng im, sắc mặt tái nhợt vì mất máu, hơi thở dồn dập nhưng vẫn cố giữ thẳng lưng. Đôi môi cậu run run, tưởng chừng sắp bật ra lời nào đó… nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng, ánh mắt chỉ khẽ cụp xuống.Máu từ vết thương chảy càng lúc càng nhiều, rơi xuống bàn tay đang nắm giữ của Lý Trầm Chu, đỏ loang cả ngón tay hắn.Khoảnh khắc đó, Lý Trầm Chu như phát điên, hắn kéo mạnh y lại gần, gằn giọng gần như gào lên:“Vì sao? Vì sao lại làm đến mức này?!”“Liễu Tùy Phong!”Tiếng gào khản đặc bật ra từ cổ họng, như xé tan cả không gian tĩnh lặng.Hắn chưa từng gọi y như thế.
Bao nhiêu năm nay, dù ở trước người hay sau lưng, hắn chỉ gọi một tiếng “Tùy Phong”, ngắn gọn mà thân mật, tựa như hai chữ ấy là sự tín nhiệm ngầm giữa họ.Nhưng giờ đây, trong cơn giận điên cuồng, hắn lại lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên—nặng nề, lạnh buốt như dao cắt.Khoảnh khắc ấy, Liễu Tùy Phong chấn động. Thân thể vô thức run lên, trái tim thắt lại dữ dội. Y vốn có thể chịu được đau đớn thân xác, nhưng tiếng gọi ấy… lại khiến lòng ngực co rút, nghẹn đến khó thở.Đôi mắt y khẽ rung, ánh nhìn lẩn tránh, dường như không dám đối diện.
Vì y hiểu, tiếng gọi kia chính là sự phẫn nộ lẫn tuyệt vọng, cũng là ranh giới mà Lý Trầm Chu đang đẩy cả hai ra xa.“Ngươi tự biến mình thành dược nhân… ngươi coi mạng sống của mình rẻ mạt đến thế sao?!”
Lý Trầm Chu siết chặt cổ tay y, máu theo ngón tay hắn rỉ ra, đỏ tươi, từng giọt rơi xuống nền đình trúc lạnh lẽo.Liễu Tùy Phong cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, muốn mở miệng nhưng lại nghẹn ứ, cuối cùng chỉ khẽ run run, không thốt ra lời nào.Giờ khắc này khi nhìn vết thương đỏ loang nơi cổ tay liễu tùy phong, nhìn đôi môi sưng rách mờ nhạt kia, lý trầm chu bất chợt cứng đờ người. Tim hắn đập mạnh một nhịp, rồi nỗi giận dữ lại càng sôi sục dữ dội hơn.Khoảnh khắc ấy, toàn thân lý trầm chu căng cứng, hơi thở nặng nề như dã thú bị chọc giận.Trong cơn độc phát tán đêm đó, lý trí hắn gần như hoàn toàn bị nghiền nát. Hắn chỉ nhớ bản thân như rơi vào vực sâu, toàn thân nóng rực đến mức không chịu nổi, đau đớn đến phát điên. Mơ hồ có một thứ gì đó mát lạnh, ngọt dịu áp lên môi hắn… rồi dòng chất lỏng tràn vào. Hắn không kiểm soát được mà điên cuồng cắn mút, như kẻ sắp chết khát được ban cho một ngụm nước cứu mạng.Hắn nhớ lại từng mảnh ký ức hỗn loạn trong đêm độc phát tác: mùi vị ngọt ngào nơi môi, chất lỏng ấm nóng chảy vào cổ họng, sự run rẩy của ai đó áp sát, và tiếng gọi khẽ khàng mang theo đau lòng — “Bang chủ…”.Đôi mắt hắn tối sầm lại, tràn ngập những cảm xúc hỗn loạn. Lý trí mách bảo hắn không được tin vào ký ức mờ ảo kia, nhưng bản năng lại gào thét: chính là Liễu Tùy Phong.Không kìm nén được nữa, hắn bất chợt vươn tay, mạnh mẽ đẩy liễu tùy phong ngã ngửa ra mặt bàn đá lạnh buốt ngay giữa đình.Âm thanh “cạch” vang lên khô khốc, khiến khoảng không im lặng càng thêm nặng nề.Liễu tùy phong hơi run rẩy, đôi mắt trong trẻo mở to, hoảng hốt ngước nhìn hắn. Cánh tay mảnh khảnh chống ra sau lưng để gắng chống đỡ, vết thương nơi cổ tay lại bật máu đỏ tươi.Ánh mắt hai người chạm nhau.Trong đôi mắt đỏ ngầu của lý trầm chu là lửa giận cùng nỗi đau khôn cùng, còn trong đáy mắt liễu tùy phong lại là sự kinh ngạc xen lẫn mơ hồ, không hiểu vì sao hắn lại bạo động đến vậyTiếng xé toạc vải vang lên trong không gian tĩnh lặng của đình, khiến không khí như đông cứng lại.Lý trầm chu trong cơn giận dữ gần như mất đi kiểm soát, một tay hắn bóp chặt cổ áo, giật mạnh xuống. Mảnh vải mỏng manh không chịu nổi lực, lập tức rách toạc, để lộ bờ vai gầy trắng tái. Liễu tùy phong bị kéo nghiêng hẳn về phía hắn, thân thể đập mạnh vào mặt bàn đá lạnh lẽo. Đôi mắt trong trẻo mở to, phản xạ vùng vẫy, bàn tay mảnh khảnh đẩy ra muốn thoát nhưng trước sức mạnh như dã thú của lý trầm chu thì hoàn toàn vô dụng. Ánh mắt lý trầm chu chợt tối sầm lại.Ngay giữa vùng da trắng tái trên vai, lộ ra một dấu răng nhàn nhạt đã khép miệng, vết cắn sâu hoắm, nay đóng vảy non nhưng vẫn đỏ hằn, như đang tố cáo một sự thật không thể chối bỏ.Khoảnh khắc ấy, hắn như bị một nhát đao đâm thẳng vào tim. Ký ức đêm độc phát điên cuộn trào ập về — hơi ngọt nơi đầu lưỡi, cảm giác cắn mút, sự ràng buộc đầy mơ hồ. Hắn vốn tưởng tất cả chỉ là ảo giác trong cơn mê loạn… nhưng dấu vết rõ ràng trước mắt lại chứng minh tất cả đều là thật.Hơi thở hắn dồn dập, tay nắm cổ áo liễu tùy phong siết chặt đến run rẩy.“Là… ngươi?” – giọng hắn trầm khàn, run lên, như lẫn lộn giữa đau đớn, căm hận và kinh hoảng.Liễu tùy phong mở to mắt, môi khẽ run, gương mặt trắng bệch, bàn tay mảnh khảnh níu lấy vạt áo bị xé rách, nhưng không thể nói thành lời.Cả đình trúc lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió thổi qua lá trúc lao xao, mà trong mắt lý trầm chu lúc này chỉ còn lại dấu vết trí mạng kia. Lý trầm chu đứng chết lặng, bàn tay vẫn còn giữ chặt vạt áo bị xé toạc, nhưng dần dần không còn sức, buông thõng xuống.Hắn không nói gì, chỉ đứng đó, đôi mắt tối lại, đầy ắp những mảnh vỡ ký ức cùng một sự thật không thể chối bỏ. Trái tim hắn như bị siết lại, nghẹn đến mức khó thở.Đối diện, liễu tùy phong cắn môi run rẩy. Y biết đã không thể che giấu thêm nữa, dấu vết kia đã bán đứng hết thảy. Đôi mắt vốn trong trẻo nay đỏ hoe, vành mắt rưng rưng như sắp tràn ra nước. Khuôn mặt y đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà vì kìm nén quá nhiều cảm xúc hỗn loạn.Trong giây phút ấy, gương mặt liễu tùy phong đẹp đến mức khiến người ta đau lòng. Vẻ yếu ớt xen lẫn kiên cường, nước mắt như muốn rơi mà không dám rơi, khiến dung nhan ấy như một vết khắc tận tim.Lý trầm chu không kiềm được, khẽ khàng thì thầm, giọng khàn đặc:“…Tùy Phong… vì sao…?”Hai đôi mắt chạm nhau — một bên đầy nghi vấn và đau đớn, một bên đỏ hoe như muốn khóc, chẳng nói thành lời. Tiếng bước chân ngày càng gần, vang vọng trên lối mòn lát đá quanh đình trúc.Lý trầm chu còn chưa kịp mở miệng, liễu tùy phong đã vùng dậy. Cậu một tay vội vàng giữ lấy cổ áo bị xé rách, một tay che ngang ngực, dáng vẻ hoảng loạn chưa từng thấy. Đôi mắt đỏ hoe, ánh lệ còn vương nơi khóe, nhưng lại tuyệt nhiên không để lộ ra trước mặt hắn thêm một giọt nào.Trong khoảnh khắc đó, liễu tùy phong như con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng, chỉ còn bản năng bỏ chạy.“Ta…” – lời chưa kịp thốt thành tiếng đã bị nghẹn nơi cổ họng.Cậu quay đầu, xoay người lao đi, bước chân lảo đảo nhưng vẫn nhanh đến mức như bị quỷ dữ truy sát phía sau. Mái tóc đen phất mạnh theo gió, bóng lưng nhỏ bé run rẩy ấy chỉ để lại một khoảng trống lạnh lẽo giữa đình.Lý trầm chu đứng bất động, bàn tay vẫn còn căng cứng trong không trung, như muốn nắm giữ lại nhưng cuối cùng lại buông xuôi. Trong mắt hắn, bóng lưng liễu tùy phong càng lúc càng xa, càng lúc càng nhạt nhòa…Ngay sau đó, tiếng bước chân của người vừa đến dừng lại nơi cửa đình, xen lẫn tiếng gọi đầy nghi hoặc:“Bang chủ?”
Đao Vương bước tới, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc lạnh vốn luôn mang khí thế bức người. Nhưng khi chạm phải cảnh tượng trong đình trúc, hắn thoáng khựng lại.Bóng liễu tùy phong đã khuất hẳn sau hàng trúc xanh, chỉ còn lại Lý Trầm Chu đứng im, sắc mặt âm trầm tái nhợt, ánh mắt như phủ sương lạnh.Đao Vương cau mày, nhưng rồi chỉ chắp tay cung kính:“Bang chủ, thuộc hạ đi ngang qua, không ngờ lại quấy nhiễu. Có vẻ… ngài không được khỏe, cần ta truyền y sư đến chăng?”Lý Trầm Chu khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua hắn, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn mang uy nghiêm:“Không cần. Lui ra.”Ánh nhìn lạnh băng ấy khiến Đao Vương thoáng rùng mình. Dù trong lòng có nghi hoặc — vì rõ ràng vừa rồi hắn trông thấy bóng dáng liễu tùy phong chạy đi trong bộ dạng bất thường — nhưng hắn không dám hỏi thêm nửa lời.“Thuộc hạ cáo lui.” – Đao Vương ôm quyền, lùi lại.Trong đình chỉ còn lại Lý Trầm Chu một mình, tay vẫn nắm chặt mảnh vải rách vừa xé từ áo liễu tùy phong, ánh mắt đầy mâu thuẫn dữ dội.////////:)))))))-+-+-+-+-+-Ôi cuộc đời thật lắm gian chuân, vì cọng lông không bao giờ thẳng :)))🤣🤣🤣🤣🤣
Vừa đi làm về đăng luôn nè, chứ sợ app nó lỗi quá. Hôm qua vào mãi mà ko được 🤦♀️🤦♀️🤦♀️
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz