[Phaidei] Kí ức của thư viện lúc " █████"
1% █████
"Thánh Thành Vĩnh Hằng"
Okhema
Tiến độ xóa dữ liệu: 1%...
…
“█████”
“Với tốc độ này... sẽ sớm thôi. Ngươi sẽ gặp lại người đó.”
“Không biết... ngươi còn nguyện vọng gì không? ██”
Giọng nói ấy vang lên từ khoảng không vô định méo mó, nửa như người, nửa như tiếng vọng của một hệ thống không còn nhân dạng. Phainon , hắn ngồi lặng giữa những dòng dữ liệu đang phân rã, ánh đỏ chói mắt phủ lên toàn thân như ánh chiều của một thế giới sắp tắt.
Những cột mã trôi qua trước mắt, từng ký hiệu, từng con số như đang kéo theo cả những phần ký ức hắn từng cố giữ.
Chúng bị bóc tách ra, nghiền nát thành những hạt sáng li ti rồi tan vào hư không. Không đau, không tiếng động, chỉ có một nỗi trống rỗng âm ỉ lan ra từ trong ngực.
Ánh bạc trên tóc hắn phản chiếu thứ ánh sáng nhạt nhòa từ màn hình lạnh lẽo, cô tịch.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt từng mang sắc xanh lặng giờ đây đã bị ánh bạc nuốt chửng. Trong đôi mắt ấy, hình ảnh của Thánh Thành Vĩnh Hằng hiện ra mờ ảo, run rẩy như phản chiếu dưới mặt nước sắp vỡ.
█████.
“Ngươi đến rồi sao?”
Giọng nói ấy… không phải ảo giác.
Phainon khựng lại.
“Nơi này là đâu...?”
“Ah...”
“Mydeimos.”
Tên đó thoát ra khỏi miệng hắn như một hơi thở cuối cùng.
Và rồi thế giới đổi sắc.
Cảnh vật mở ra trước mắt bầu trời ngả vàng, ánh nắng rơi trên một toà nhà tinh xảo . Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương của mùa hạ đã tàn. Tất cả rõ đến mức khiến hắn không dám chớp mắt.
“Mydei... anh...?”
Giọng hắn run rẩy, như sợ rằng chỉ cần gọi thêm một lần nữa, khung cảnh này sẽ tan biến.
Mydeimos đứng đó, giữa thảm cỏ nhuộm ánh chiều. Mái tóc vàng của cậu phản chiếu rực rỡ, ánh sáng lẫn vào da thịt, khiến cậu trông như một ảo ảnh. Đôi mắt vàng nhìn hắn, sâu thẳm và xa vời, vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến đau lòng.
“Ngươi làm sao thế?”
Giọng cậu nhẹ, mang âm sắc trầm thấp của gió.
“Không phải ngươi hẹn ta ra đây à?”
Phainon cứng người. Hắn muốn bước tới, nhưng chân không nhúc nhích nổi.
Một lúc lâu sau, hắn chỉ khẽ bật cười, nụ cười yếu ớt như nụ cười của kẻ đang nhìn thấy chính cái chết của mình.
“Thì ra là mơ... đúng rồi, là mơ thôi.”
“Một người mạnh mẽ như anh... sao có thể chết trước tôi được chứ.”
Gió thổi qua. Những cánh cỏ khô lay động, rồi lặng đi.
Hắn cúi đầu, siết chặt bàn tay run rẩy.
Từng mảnh ký ức trôi ngược qua tâm trí tiếng guitar, tiếng cười, tiếng gọi khẽ trong đêm. Tất cả từng rất thật, và giờ đây chỉ còn là dữ liệu đang bị xóa bỏ.
“Tôi... nhớ anh quá.”
Giọng nói đó nghẹn lại, như rơi vào lớp sương đặc quánh của hoàng hôn.
Mydeimos không đáp. Cậu chỉ nhìn hắn ánh mắt ấy bình lặng, nhưng trong sâu thẳm lại mang theo điều gì đó như thương hại, như tiếc nuối, như một thứ cảm xúc không thể gọi tên.
Rồi cậu khẽ tiến lại gần. Ánh sáng hoàng hôn trôi theo bước chân, đổ dài lên mặt đất, chạm tới Phainon rồi tan biến.
“Nhớ sao?”
Mydeimos hỏi khẽ. Giọng cậu buồn đến nỗi gió cũng phải ngừng thổi.
Phainon ngẩng lên, đôi mắt ánh bạc ánh lên thứ gì đó giữa hoang tàn.
“Nhớ đến phát điên... nhưng lại không còn biết... mình nhớ vì điều gì.”
Một cơn gió lạnh thổi qua. Từng dòng dữ liệu lấp lóe ngoài rìa tầm nhìn.
Hệ thống lại lên tiếng mơ hồ, như một lời nhắc nhở từ thế giới bên kia:
Tiến độ xóa dữ liệu: 12%...
Không gian rung chuyển nhẹ. Ánh sáng đỏ bắt đầu rạn ra ở mép trời, như những vết nứt trên mặt gương. Cả khung cảnh run lên, nhòe dần đi như một bức tranh bị nước cuốn.
Phainon vội vàng đưa tay ra, cố giữ lấy bờ vai của Mydeimos nhưng bàn tay hắn chỉ chạm vào một lớp sương lạnh.
“Không thể nào...”
Hắn khẽ lắc đầu
“Đừng biến mất.”
Mydeimos nghiêng đầu, ánh nhìn dịu lại, giọng cậu trầm xuống:
“Ngươi biết mà, tân binh. Đây không phải là thật.”
“Ta không quan tâm. Dù chỉ là một ảo ảnh, ta vẫn muốn giữ lấy.”
Ánh sáng đỏ phản chiếu trong mắt Mydeimos.
Một nụ cười rất mỏng thoáng qua không vui, không buồn, chỉ đầy mệt mỏi.
“Ngươi vẫn cố chấp như vậy... dù thế giới đã xóa sạch mọi thứ.”
Phainon không đáp. Hắn chỉ nhìn, như thể nếu rời mắt, hình ảnh này sẽ biến mất mãi mãi.
Tiến độ xóa dữ liệu: 18%...
Bầu trời bắt đầu sụp.
Những đường sáng đỏ rực xé toạc tầng không, kéo theo gió gào rít. Cả vùng ký ức rung chuyển, tiếng ù đặc quánh như sóng dữ.
Phainon khụy xuống, nắm chặt lấy bàn tay dần mờ đi của Mydeimos, tuyệt vọng, vô lực.
“Mydei... đừng đi...”
Mydeimos dừng lại, đứng trước hắn, ánh mắt không còn ánh vàng, mà dần tan ra trong quầng sáng dữ liệu.
“Ngươi không cần phải như thế, Phainon.”
“Không...”
“Ta bây giờ đã là kí ức . Khi quá trình này kết thúc, cả tên ta... cũng không còn tồn tại.”
“Ta biết.”
Hắn cười, nước mắt rơi xuống, hòa vào ánh sáng đỏ đang rạn nứt
“Nhưng nếu được... ta vẫn muốn nhớ rằng... đã từng có một người như anh. Ta biết mà, dù ta sẽ đi cùng anh , nhưng ta không muốn buông tay. MYDEIMOS!”
Tiến độ xóa dữ liệu: 20%...
Mọi thứ bắt đầu sụp đổ thật sự. Ánh sáng vỡ tung thành ngàn mảnh vụn.
Hình bóng Mydeimos tan ra như tro bụi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, đôi môi cậu khẽ động:
“Phainon... Gặp lại nhau... Ở tận cùng của gió tây.”
Một tia sáng đỏ xé ngang bầu trời.
Âm thanh tan biến.
Chỉ còn lại một mình hắn giữa hư không trắng xóa, tay vẫn duỗi về phía khoảng trống đã không còn ai.
Một không gian khác dần hiện ra, thay thế không gian cũ đã vỡ nát .
Lại một lần nữa.
Một Mydeimos lại hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz