ZingTruyen.Xyz

Part 3 - Phản Xuyên Sách Trong Thần Cấp Yển Sư - Tòng Thử Khuẩn Bất Tảo Triều

Chương 418: Giao dịch

alexmax9999


Chương 418: Giao dịch

Nhìn kẻ hắc y tu sĩ cúi đầu cắm cúi, vì đại ca xuất hiện mà luống cuống tay chân, Nghiêm Cận Sưởng thật khó tin rằng người đó chính là Thẩm Quá – nhân vật đã được mô tả trong cốt truyện.

Hay chỉ là trùng hợp, cùng tên, cùng âm?

Dù sao, "Thầm" mới là họ thật của bọn họ, chỉ vì tránh né truy sát mà tạm thời mượn danh, qua loa đối phó những kẻ gặp gỡ dọc đường.

Nói ra thì, trong cốt truyện, Thẩm Biệt và Thẩm Quá chẳng phải gặp vai chính ở nơi thế này, theo phương thức như thế này, mà là tại... một tòa tiên phủ.

Khi đó, vai chính đang ở giữa Luyện Khí kỳ và Tâm Động kỳ, tiến vào một tiểu bí cảnh, nhận được những cơ duyên khác nhau. Tiên phủ kia do một vị tiên quân lưu lại, tài nguyên dồi dào, trong đó còn ẩn chứa không ít bí bảo.

Nay Nghiêm Cận Sưởng đã trọng sinh, sớm đột phá tới Kim Đan kỳ, nên chẳng cần bước vào tiểu bí cảnh kia, cũng không cần tranh giành kỳ cơ hay linh thảo linh hoa để kết oán với người khác.

Thế nhưng tiên phủ ấy, hắn đã hạ quyết tâm phải đi.

Tính theo thời gian, hiện giờ tiên phủ ấy vẫn chưa hiện thế.

Nói ra, trong tiên phủ đó còn có một khối xích ngọc cực kỳ giống với ngọc giản Lăng Đan.

Nghiêm Cận Sưởng ở đời trước cũng từng vào tiên phủ kia, nên chính mắt từng thấy khối xích ngọc ấy. Nếu vật đó thực sự xuất hiện cùng với ngọc giản Lăng Đan, vậy mặt trên của xích ngọc có lẽ cũng có chữ khắc, chỉ là hắn không nhìn thấy mà thôi.

Đời trước, hắn là do Tiêu Minh Nhiên dẫn vào tiên phủ kia. Có lẽ vì chịu ảnh hưởng từ Tiêu Minh Nhiên, Nghiêm Cận Sưởng chưa từng gặp Thẩm Biệt cùng Thẩm Quá. Bởi thế nên lúc này, dù hai người kia có gỡ bỏ mặt nạ da người, dùng diện mạo thật đứng trước mặt hắn, Nghiêm Cận Sưởng cũng không dám chắc bọn họ có thật là hai người trong cốt truyện kia hay không.

Không, đúng hơn phải nói, là một người.

Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng lại dừng trên kẻ tự xưng là Thẩm Biệt – Thầm Phùng.

Thẩm Biệt, không sống được đến giờ.

Hắn bị Thẩm Quá triệu hoán mà hiện thân trước mặt mọi người.

Do hồn phách Thẩm Biệt đã tan biến, nên thứ Thẩm Quá gọi ra chỉ là thể xác không có hồn. Nhưng trước khi chết, Thẩm Biệt đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ, hơn nữa Thẩm Quá còn động tay động chân lên thân thể hắn, nên dù chỉ là một thân xác vô hồn, cũng cực kỳ khó đối phó.

Nghiêm Cận Sưởng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có lý.

An Thiều vừa rồi cũng nói, Thẩm gia tiền bối tinh thông thuật triệu hoán, chỉ là do bị Húc Đình Cung chèn ép, Thẩm thị không chịu khuất phục nên dần sa sút, nay còn bị truy sát.

Nếu đã bị truy sát, ắt hẳn trên đường có thể gặp bất trắc, mất mạng trong tay kẻ ám toán.

"Khụ!" An Thiều ho khẽ một tiếng, âm thanh trầm nặng.

Nghiêm Cận Sưởng bỗng hoàn hồn, liền thấy tu sĩ tự xưng Thẩm Biệt kia đang nhìn mình, trên mặt mang vẻ nghi hoặc: "Vị đạo quân này, vì sao nhìn ta như vậy? Là không hài lòng với những gì ta vừa nói sao? Thật lòng mà nói, việc này đụng chạm gân cốt, thương tổn huyết mạch, quả thực không ổn. Nếu chúng ta hiện giờ vẫn còn đường thương lượng, sao không ngồi xuống hảo hảo bàn bạc?"

Nghiêm Cận Sưởng mặt không đổi sắc: "Không cần."

Thẩm Biệt: "......"

Thẩm Biệt theo bản năng hạ tay lên thái dương mình, nơi dễ khiến mặt nạ da người bị lệch và lộ ra sơ hở.

Nhưng khi tay hắn ấn xuống, mới phát hiện mặt nạ dán rất khít, hoàn toàn không có dấu hiệu bong tróc. Lúc này hắn mới nhận ra, nam tử trước mặt đang cố tình thử hắn.

Người đông, không tiện nói nhiều, nên mấy người mau chóng tìm đến một tửu lầu, chọn một gian nhã thất ngồi xuống.

Thẩm Biệt gọi tiểu nhị mang lên một bàn lớn rượu và thức ăn, xem như bồi bữa sáng mà An Thiều chưa kịp dùng.

Khác với buổi sáng khi Thẩm Quá còn ở đó mà nửa lời cũng khó thốt, Thẩm Biệt lại có thể nói năng khá nhu hòa, thái độ rất thành khẩn. Qua vài câu bồi giải, An Thiều dần bớt giận, thậm chí thấy hắn có phần thú vị.

Thẩm Biệt nhìn qua thì dễ chuyện trò, nhưng Thẩm Quá cùng vị tu sĩ áo lam lại giống hai con chim nhỏ, chỉ dám trả lời khi bị hỏi, không dám nhiều lời.

Nghiêm Cận Sưởng thấy dáng vẻ Thẩm Quá như vậy, càng cảm thấy hắn chẳng giống kẻ điên được mô tả trong cốt truyện chút nào.

Vậy thì, thật sự chỉ là trùng tên thôi sao?

Dù vậy, để phòng ngừa, Nghiêm Cận Sưởng vẫn hỏi thêm: "Vị đạo quân này, chúng ta còn chưa biết nên xưng hô thế nào."

Theo ánh mắt của Nghiêm Cận Sưởng, Thẩm Biệt nhìn sang tu sĩ mặc áo lam kia, trong mắt hiện rõ một tia bất mãn: "Ồ, ta quên chưa nói sao? Là ta sơ sót mất rồi. Gần đây gia sự rối ren, trí nhớ ta cũng chẳng khá gì."

Tu sĩ áo lam cười gượng: "Đại ca vất vả quá."

Thẩm Biệt liếc hắn một cái: "Hắn tên... Lam Lũ."

Tu sĩ áo lam: "......"

An Thiều: "......" Cái tên này có thể qua loa hơn được nữa sao?

Nghiêm Cận Sưởng: "......" Hai cái tên trùng hợp thì còn được, ba cái giống nhau, chẳng lẽ vẫn là ngẫu nhiên?

Nghiêm Cận Sưởng hạ mắt, nâng chén trà trong tay, nhìn phản chiếu đôi mắt mình trong làn nước, tâm tình khẽ dao động.

Thẩm Biệt rõ ràng không ưa Lam Lũ, giọng khi nói cũng trở nên lạnh lẽo: "Vì một vài nguyên do, hắn tạm thời cùng chúng ta đồng hành, ít ngày nữa sẽ rời đi."

"Ta... ta không nghĩ......" Giọng Lam Lũ ngày càng nhỏ, mấy chữ phía sau gần như không nghe rõ.

Những giọt lệ trong suốt lại bắt đầu đảo quanh trong đôi mắt Lam Lũ, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thẩm Quá thấy vậy, vội nghiêng người tiến lại gần, hạ giọng an ủi: "Ngươi đừng khổ sở, đại ca đây cũng là vì ngươi tốt, ngươi nếu còn tiếp tục theo chúng ta......" Hắn vừa nói tới đây, chợt nhớ bên cạnh còn có người ngoài, liền vội khép miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Lam Lũ "đằng" một tiếng bật dậy, đột ngột đẩy ngã ghế dựa, quay người chạy nhanh ra ngoài cửa. Nhìn kỹ sẽ thấy, từ hai bên gò má hắn có vài giọt trong suốt rơi xuống, bị gió từ cánh cửa mở rộng cuốn qua... Những giọt nhỏ bé ấy, như vô tình mà lại hữu ý, rơi thẳng vào ly trà trong tay Nghiêm Cận Sưởng.

Nghiêm Cận Sưởng: "......" Cuối cùng là nên vui vì ta còn nhìn rõ, hay là hận vì ta trông quá rõ ràng đây?

Nghiêm Cận Sưởng lặng lẽ đổ bỏ ly trà đó.

An Thiều khó hiểu: "Sao vậy, không ngon sao?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Không." Chỉ là trách ta thấy được quá nhiều.

"Lam......" Thẩm Quá vừa gọi đến một chữ, liền nhớ ra huynh trưởng vừa mới đặt cho hắn cái tên mới, vì thế im lặng nuốt nốt lời còn lại, cũng đẩy ghế đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.

Tiếng bước chân dần xa, chỉ còn lại hai cánh cửa lớn mở rộng, kẽo kẹt đung đưa.

"Bang!" Thẩm Biệt bẻ gãy đôi đũa trong tay.

Nếu lửa giận có thể hóa thành hình, Nghiêm Cận Sưởng cảm giác như có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực đang bốc lên quanh Thẩm Biệt, dữ dội đến mức như muốn thiêu rụi cả gian phòng này.

"Làm nhị vị chê cười, đệ đệ ta bị người nhà chiều chuộng quá mức, hành sự không biết phân tấc." Thẩm Biệt cố kiềm chế, hướng Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều nở một nụ cười gượng.

An Thiều: "Vậy thì ngươi đừng miễn cưỡng, ta hiểu được."

Thẩm Biệt cầm lấy một đôi đũa mới, "Mặc kệ họ, chúng ta vừa nói tới chỗ nào rồi?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Không bằng nói tiếp chuyện da người mặt nạ đi?"

Tay Thẩm Biệt khựng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn Nghiêm Cận Sưởng dần thay đổi.

Nghiêm Cận Sưởng khẽ phất tay, cánh cửa vừa bị Lam Lũ mở ra liền lập tức khép lại, đồng thời được hắn dán thêm mấy tấm phù cách âm.

Thẩm Biệt buông đũa, từ trong tay áo rút ra một tấm trận đồ triệu hoán, nhẹ giọng nói: "Kim đạo quân, có một số việc nhìn thấu mà không nói ra thì hơn, như vậy đối với cả hai bên đều là chuyện tốt."

Nghiêm Cận Sưởng: "Cũng đúng, nhưng mà......"

Thẩm Biệt bí mật cắt đầu ngón tay, định bôi máu lên trận đồ thì nghe Nghiêm Cận Sưởng tiếp lời: "Thẩm đạo quân thật sự không nghĩ tới việc mua vài tấm da người mặt nạ tốt hơn sao?"

Thiếu chút nữa đã triệu ra linh vật, Thẩm Biệt khựng lại: "......" Mua?

Nghiêm Cận Sưởng chỉ lên mặt mình: "Giống như loại của ta và hắn đây."

Thẩm Biệt ngạc nhiên: "Hai ngươi cũng đeo da người mặt nạ?"

An Thiều: "Đúng vậy, nhìn không ra chứ? Hắn làm da người mặt nạ thật sự rất tinh xảo, so với trên thị trường thì thật hơn nhiều!"

Nghiêm Cận Sưởng lấy ra từ túi Càn Khôn một chiếc rương gỗ, mở ra trước mặt Thẩm Biệt.

Từng tấm mặt nạ được chế tác khéo léo hiện ra trước mắt.

Nghiêm Cận Sưởng bắt đầu giới thiệu: "Đây là mấy tấm ta mới làm gần đây. Chỉ cần ngâm chúng vào nước một lúc sẽ mềm ra. Lúc ấy dán lên mặt, bất kể mặt to hay nhỏ đều có thể dễ dàng chỉnh cho vừa. Qua nửa nén hương, nó sẽ cố định hoàn toàn, khít chặt lên da. Chừng nào không bị xé mạnh tay hoặc cắt bằng dao, cơ bản chẳng ai nhận ra khác thường."

Vừa nói, Nghiêm Cận Sưởng vừa cầm một tấm, nhúng nước rồi dán lên mặt An Thiều, khéo léo nặn thành một gương mặt tuấn mỹ. Sau đó lấy ra cây quạt nhỏ, khẽ quạt bên má An Thiều, lại nói: "Nếu cảm thấy nửa nén hương là quá lâu, có thể làm như ta, quạt nhẹ cho nhanh khô."

Nhìn lớp mặt nạ dần dính chặt trên mặt An Thiều, Thẩm Biệt không khỏi kinh ngạc: "Không ngờ lại có loại da người mặt nạ thế này, thật tiện lợi. Không biết cần bao nhiêu linh thạch?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Loại này một ngàn linh thạch một tấm, giá rẻ nhất. Ta ở đây còn có loại khác, đắt hơn một ít, nhưng càng tốt và thật hơn. Quý nhất là loại ta và hắn đang đeo, một vạn linh thạch một tấm."

Thẩm Biệt: "Đắt như vậy, cũng được."

Nghiêm Cận Sưởng lại lần lượt lấy ra vài loại mặt nạ da người, từng cái giới thiệu.

Thẩm Biệt nhìn những mặt nạ da người trong tay Nghiêm Cận Sưởng, nhất thời cảm thấy mấy hôm trước mình bỏ ra mấy ngàn linh thạch mua mấy cái mặt nạ kia quả thực chẳng khác nào đống phế phẩm không đáng nhìn.

Không bao lâu sau, Nghiêm Cận Sưởng liền bán hết mấy loại mặt nạ da người, ngoài linh thạch còn thu về được hai cây Thiên Vụ Thảo.

Thẩm Biệt: "Vốn ta bên này còn có hai cây Thiên Vụ Thảo, lại bị thằng đệ không biết nhìn hàng kia của ta mang đi đổi lấy thứ khác, bằng không ta còn định đổi thêm vài cái mặt nạ da người nữa." Với bọn họ, kẻ đang trốn tránh truy sát, loại vật này là thứ không thể thiếu, lại cần thường xuyên thay mới.

Nghiêm Cận Sưởng thầm nghĩ: Dù sao cũng là đổi lại về chỗ ta.

Những ngày gần đây hắn hấp thu Thiên Vụ Thảo, cảm giác vô cùng tốt, quả nhiên chỉ có tu sĩ mang sương mù linh căn mới có thể dùng loại linh thảo này, quả thật có tác dụng rất lớn với người sở hữu linh căn ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz