ZingTruyen.Xyz

OrmLing - BHTT - Tình Yêu Chắp Vá !!

Chương XX/ Cơn đau thể xác & tinh thần !

fw_pon


Trong lúc ghì chặt Lingling, Orm với tay lên phần đầu giường, nơi có một chiếc kệ nhỏ.

Cô lấy ra một vật gì đó hình tròn và dài, trông giống như một cây bút dạng ống hoặc một loại nhang đặc biệt.

Orm nhanh chóng và dứt khoát đốt cháy đầu vật đó.

Một làn khói mỏng và thơm thoảng, mang theo một mùi hương lạ lùng nhưng dễ chịu một cách đáng ngờ, bắt đầu lan tỏa trong không khí.

Orm cúi xuống, giữ vật đó gần khuôn mặt Lingling, đảm bảo nàng sẽ hít phải làn khói.

Lingling nhăn mày khi ngửi thấy mùi lạ đó. Phản xạ cuối cùng của nàng cố gắng quay đầu đi, nhưng vòng tay Orm ghì chặt nàng lại. Làn khói len lỏi vào phổi nàng.

Tác dụng của thứ đó cực kỳ nhanh. Chỉ trong vài giây, Lingling cảm thấy mọi sự kháng cự trong cơ thể nàng tan chảy ra.

Các giác quan nàng trở nên nhòe đi, ý thức xa rời thực tại, nàng liền mê man hơn và chìm sâu vào một trạng thái bị động và buông xuôi hoàn toàn.

Orm mỉm cười thỏa mãn, cô dập tắt vật đó và vứt nó sang một bên. Cô đã có được sự kiểm soát mà cô muốn.

Lúc này, Orm bắt đầu thao túng Lingling bằng lời nói, tận dụng sự mềm yếu do chất kích thích gây ra.

Orm cất giọng nói trở nên quyến rũ và chiếm đoạt, rót vào tai Lingling

- Vợ yêu. Giờ thì nói sự thật cho tôi nghe đi. Tôi biết em mệt mỏi, nhưng hãy để tôi sửa chữa em. Hãy để tôi lấp đầy những khoảng trống mà sự tự do giả tạo kia đã tạo ra.

Orm cúi xuống, hôn lên môi Lingling một cách dài và sâu, rồi rời ra một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt Lingling đang mơ màng.

- Nói cho tôi biết, Lingling. Em có muốn nằm dưới thân tôi không? Có muốn tôi chiếm lấy em như thế này không? Có muốn quên đi Mae Koy, quên đi Paris, quên đi mọi thứ và chỉ còn lại tôi, ngay lúc này không?

Cô nhấn mạnh từng chữ, ép buộc Lingling phải đồng ý trong trạng thái không còn tự chủ hoàn toàn.

Lingling cảm thấy như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù ấm áp, mọi suy nghĩ và ý chí đều trở nên xa vời.

Lời nói của Orm vang vọng trong đầu nàng, và nàng không thể phân biệt được đâu là sự thật, đâu là sự thao túng.

Lingling mấp máy mở môi, cố gắng trả lời câu hỏi ám ảnh của Orm.

Giọng nàng yếu ớt, mềm mại và khó khăn vô cùng, như thể nàng phải vật lộn để đẩy từng âm thanh ra khỏi cổ họng.

Lingling giọng thều thào, gần như tan chảy

- Vợ...vợ ơi...em...em muốn...

Lingling khẽ thở dốc, cơ thể nàng bị định hướng bởi sự chiếm hữu và chất kích thích.

- Em muốn Vợ...em muốn nằm dưới thân Vợ...đ-đừng rời đi...

Lời nói của nàng là sự đầu hàng cuối cùng, không còn chút ý thức phản kháng nào.

Nàng chấp nhận bình yên giả tạo và tình yêu cuồng nhiệt mà Orm đã sắp đặt. Nàng chìm sâu vào cơn mê man, hoàn toàn thuộc về Orm.

Nhận được lời đầu hàng mềm mại và khát khao từ Lingling, tất cả sự phẫn nộ và tuyệt vọng trong Orm tan biến, chỉ còn lại sự thỏa mãn và tình yêu cuồng nhiệt đến mức ám ảnh.

Orm khẽ cười một tiếng chiến thắng, một âm thanh trầm thấp và hạnh phúc tuyệt đối.

Cô áp sát khuôn mặt mình vào Lingling, đôi mắt cô nhắm nghiền lại trong sự giải thoát cảm xúc.

- Tốt lắm, Vợ yêu. Em nói đúng. Em luôn muốn tôi. Em luôn là của tôi.

Orm bắt đầu làm chuyện đó, không còn sự vội vã hay giận dữ như trước, mà là sự mãnh liệt của một người đang tái khẳng định và chữa lành vết thương bằng sự sở hữu tuyệt đối.

Cô nhấn chìm Lingling vào một cơn lốc đam mê không ngừng nghỉ.

Mọi cử động của Orm đều là lời tuyên bố, đây là sự thật, đây là sợi dây ràng buộc không thể cắt đứt bằng bất kỳ lá đơn ly hôn hay giải pháp khoa học nào.

Cô trao trọn cho Lingling tất cả sự khao khát và tuyệt vọng của mình, đồng thời yêu cầu sự hồi đáp và thuộc về tuyệt đối.

Orm thì thầm giữa hơi thở dốc, lời nói đứt quãng vì đam mê

- Em thấy không, Lingling? Đây mới là điều chúng ta nên làm. Không phải thỏa thuận của Mae Koy, không phải trốn thoát. Em là của tôi, mãi mãi. Em không cần phải sinh con để ràng buộc tôi, vì tâm hồn em đã là đứa con của tôi rồi.

Orm giữ chặt Lingling, cảm nhận sự mềm mại và đáp ứng của nàng dưới sự thao túng và tình yêu của mình.

Lingling chìm hoàn toàn vào sự mê man và buông xuôi, chỉ còn cảm nhận được sự mãnh liệt và nóng bỏng của Orm, và lời tuyên bố quyền lực đang đóng đinh nàng vào cuộc hôn nhân đầy ám ảnh này.

- Không có lối thoát, Vợ yêu. Không bao giờ!

______

Sau vài giờ cuồng nhiệt cùng nhau, sự tuyệt vọng và mãnh liệt của Orm đã tạm thời được xoa dịu.

Khi đồng hồ điểm nửa đêm, sự cạn kiệt về thể xác và tinh thần đã khiến Lingling ngất đi trong vòng tay Orm. Nàng nằm đó, cơ thể mềm nhũn và hoàn toàn kiệt sức.

Orm nhìn ngắm khuôn mặt Lingling, đôi mắt cô lấp lánh sự thỏa mãn và tuyệt vọng đan xen.

Cô âu yếm đặt một nụ hôn lên vết cắn trên vai nàng. Dù hành động của cô tàn nhẫn, nhưng sự chăm sóc sau đó lại tỉ mỉ đến đáng sợ.

Orm nhẹ nhàng bế nàng lên, cơ thể Lingling nhẹ bỗng trong vòng tay cô. Cô bước vào nhà vệ sinh, tắm rửa cho nàng bằng nước ấm, cẩn thận lau khô từng tấc da thịt.

Sau đó, cô mặc cho nàng một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, bế nàng ra rồi đặt Lingling nằm ngay ngắn trên giường. Orm chỉnh lại chăn để đảm bảo Lingling được ấm áp và vuốt nhẹ mái tóc nàng khỏi khuôn mặt.

Mọi hành động đó đều là sự phục vụ của một kẻ chiếm hữu tuyệt đối.
Trước khi rời đi, Orm khẽ cúi xuống thì thầm vào tai Lingling đang ngủ say.

- Ngủ ngon, Vợ yêu. Em đã là của tôi, trọn vẹn. Không ai có thể thay đổi được điều đó.

Orm rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại một cách im lìm.

Cô bước xuống cầu thang với thần thái cương quyết và lạnh lùng. Khi đi qua phòng bếp, ánh mắt cô quét qua bàn ăn.

Quả nhiên, trên đó là rất nhiều món ăn bổ dưỡng và cầu kỳ theo đúng lệnh của Mae Koy, nhưng tất cả đã nguội lạnh từ lâu.

Orm không quan tâm. Cô biết, bữa tối này là sự trừng phạt gián tiếp của mẹ cô, là sự áp đặt về một giải pháp sạch sẽ (IVF) mà cô đã phá vỡ.

Orm lấy chìa khóa xe và rời khỏi biệt thự.

Ngồi vào chiếc xe thể thao sang trọng của mình, Orm khởi động động cơ. Chiếc xe rẽ sóng đêm Bangkok tĩnh mịch, hướng thẳng đến Sethratanapong Gia.

Orm tự nhủ với bản thân, giọng cô cứng rắn và quyết đoán trong bóng tối.

- Lingling đã đưa ra câu trả lời cho cả tôi và mẹ. Cô ấy đã chọn tôi. Đơn ly hôn sẽ cháy thành tro, và chuyện cháu chắt sẽ được thực hiện theo cách của tôi. Mẹ sẽ phải hiểu, không ai có thể sắp đặt con gái mẹ cả!

____

Sau khoảng mười lăm phút lái xe với tốc độ cao trong đêm, chiếc xe của Orm dừng lại trước cổng chính của Sethratanapong Gia.

Đây là một căn biệt phủ đồ sộ, được xây dựng theo kiến trúc cổ kính và uy nghiêm, thể hiện rõ địa vị và sự giàu có của gia tộc.

Sân vườn rất rộng, được chăm sóc tỉ mỉ, với hồ bơi lấp lánh dưới ánh trăng và những hàng cây xanh được cắt tỉa nghệ thuật. Ở góc khu vườn là một căn nhà nhỏ dùng để nghỉ ngơi hoặc uống trà ngắm cảnh.

Orm tắt máy, bước xuống xe. Dù sự mệt mỏi của một đêm cuồng nhiệt vẫn còn hiện hữu, thần thái của cô vẫn cương quyết và lạnh lùng. Cô bước thẳng vào biệt phủ, không hề dừng lại.

Mae Koy đang ngồi ở phòng khách chính, nhâm nhi tách trà nóng. Bà không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của con gái vào nửa đêm.

Bà thấy Orm thì nở nụ cười tươi, một nụ cười ấm áp và nhân hậu khác hẳn vẻ nghiêm nghị lúc đối diện Lingling.

Orm là đứa con gái duy nhất của bà, nên tình yêu thương mà bà dành cho cô là tuyệt đối.

Bà đã luôn yêu thương và cưng chiều cô hết mực, điều này cũng lý giải phần nào sự chiếm hữu và mất kiểm soát của Orm.

Mae Koy đặt tách trà xuống mặt bàn kính, bà mở lời bằng giọng điệu dịu dàng và quan tâm của một người mẹ.

- Con gái yêu của mẹ. Con đến rồi. Mẹ biết con sẽ không thể ngủ được.

Bà chỉ tay về phía sofa đối diện.

- Ngồi xuống đi, Orm. Nhìn con rã rời quá. Chắc con đã làm việc rất vất vả để xoa dịu cô dâu nhỏ của con. Con đã ăn gì chưa? Bà Kim gọi mẹ, nói bữa tối đã bị nguội lạnh rồi.

Bà nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi, nhưng hàm ý của bà là, Mẹ biết con đã làm gì, và mẹ muốn nghe kết quả.

Orm kéo ghế ngồi xuống đối diện mẹ mình. Cô không hề chạm vào ấm trà hay có ý định nghỉ ngơi. Sự mệt mỏi thể xác hiện rõ, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc lạnh và quyết đoán.

Giọng cô trầm và dứt khoát, không một chút cảm xúc thừa thãi

- Con đến đây không phải để nói chuyện ăn uống hay nghỉ ngơi, thưa mẹ.

Cô nhìn thẳng vào mẹ mình, cắt ngang sự dịu dàng của Mae Koy.

- Mẹ đã gặp Lingling và đưa ra tối hậu thư 24 giờ. Con biết, và con đến để đưa ra câu trả lời của con và của cô ấy. Không cần phải đợi đến ngày mai.

Orm hít một hơi sâu, sự chiếm hữu và quyền lực của cô hiện rõ trong từng lời nói.

- Đơn ly hôn đó, mẹ có thể vứt nó đi được rồi. Lingling sẽ không đi đâu hết. Và về chuyện cháu chắt.

Cô nhấn mạnh từng chữ, mỉa mai sự sắp đặt lạnh lùng của Mae Koy.

- Lingling không cần phương pháp IVF vô vị của mẹ. Cô ấy đã chọn ở lại với con, và đã chấp nhận sự chiếm hữu của con. Cơn mê man và nước mắt của cô ấy tối nay đã nói lên tất cả.

Orm kết luận một cách tàn nhẫn và tự mãn.

- Con đã tự mình giải quyết vấn đề, thưa mẹ. Lingling là của con. Mẹ không cần phải lo lắng về việc mất đi con dâu nữa.

Mae Koy chỉ nhìn Orm một lúc lâu, không hề lên tiếng phản đối hay tức giận trước sự ngang ngược và tuyên bố chủ quyền đầy thẳng thừng của con gái.

Thay vào đó, bà mỉm cười một cách nhẹ nhõm nhưng cũng mệt mỏi, một nụ cười vừa chứa đựng sự am hiểu vừa mang sự nhân nhượng của một người mẹ.

Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc sảo

- Con bé Orm của mẹ. Mẹ biết mà. Con lúc nào cũng phải chọn con đường ồn ào và mãnh liệt nhất để có được thứ con muốn.

- Phương pháp IVF của mẹ là an toàn và kín đáo, nhưng mẹ hiểu, con bé thích chiến thắng một cách trọn vẹn hơn.

Bà nhấp một ngụm trà nhỏ, rồi nhìn sâu vào mắt Orm, thần thái bà chuyển từ người mẹ sang người đứng đầu gia tộc một lần nữa.

- Tốt thôi. Nếu con đã dùng hết mọi chiêu thức và Lingling đã chọn ở lại theo cách đó, thì mẹ sẽ không can thiệp vào. Mục đích cuối cùng của mẹ là giữ con dâu lại và đảm bảo danh tiếng gia tộc.

Bà đặt tách trà xuống, tiếng chạm nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực

- Nhưng hãy nghe đây, Orm. Sự chiếm hữu của con chỉ giải quyết được khát khao của con. Nó không giải quyết được ý chí của Lingling.

- Một cô gái độc lập và thông minh sẽ không dễ dàng quên đi sự bạo hành về tinh thần mà con đã gây ra. Mẹ cần con kiểm soát bản thân. Con đã đạt được mục đích, giờ hãy chuyển sang giai đoạn xoa dịu.

Bà mỉm cười một lần nữa, nhưng nụ cười này mang ý cảnh cáo.

- Con đã khiến con bé khóc nhiều đến mức ngất đi. Mẹ không muốn thấy Lingling bỏ trốn lần nữa, Orm. Lần này, mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở chuyện gia đình nữa đâu. Con đã hiểu ý mẹ chưa?

Orm lắng nghe lời cảnh cáo cuối cùng của mẹ mình một cách trọn vẹn.

Cô biết, Mae Koy đã trao cho cô quyền lực tuyệt đối để giải quyết vấn đề, nhưng đi kèm với một sợi dây ràng buộc về trách nhiệm và danh tiếng gia tộc.

Orm gật đầu một cái dứt khoát, không hề có sự cãi lại hay chậm trễ.

Giọng cô chắc chắn, đầy sự cam kết

- Con hiểu, thưa mẹ. Con sẽ kiểm soát được chính mình. Không cần phải lo lắng về việc cô ấy bỏ trốn nữa. Con đã cho cô ấy thấy, tự do không phải là thứ có thể tồn tại khi tình yêu của con còn ở đây.

Cô đứng dậy, thần thái uy nghiêm không kém gì Mae Koy.

- Con sẽ chuyển sang giai đoạn xoa dịu như mẹ nói. Nhưng không phải để cô ấy có thêm cơ hội để suy nghĩ về việc rời đi. Mà là để cô ấy quen dần với việc thuộc về con, bình yên trong sự chiếm hữu của con.

Nói xong, Orm cúi đầu chào Mae Koy một cách trang trọng nhưng ngắn gọn.

- Con xin phép về. Con cần ở bên cạnh Vợ của con.

Orm quay lưng và bước đi dứt khoát ra khỏi biệt phủ. Cô lái xe về biệt thự của mình. Trên đường đi, cô nhìn vào màn đêm và tự nhủ. Mọi sự đã được giải quyết.

Lingling đã chọn cô. Giờ đây, công việc của cô là khiến Lingling quên đi mọi lựa chọn khác, và chấp nhận sự thật rằng, cuộc sống mới của nàng đã bắt đầu, một cuộc sống mãi mãi trong vòng tay của Orm.

Orm lái xe về biệt thự của mình với tốc độ vừa phải, tâm trí cô ngập tràn sự thỏa mãn và lên kế hoạch cho việc "xoa dịu" Lingling.

Khi cô về đến nhà, đã là 1 giờ sáng. Biệt thự chìm trong tối tăm, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn vườn hắt vào.

Cô bước vào nhà, và ngay khi bước lên từng bậc thang đầu tiên, hệ thống đèn cảm ứng tự động sáng lên, tạo thành một vệt sáng dẫn đường cô lên phòng ngủ.

Sự vắng mặt ngắn ngủi ở Sethratanapong Gia đã khiến cô rất nhớ Lingling.

Dù mới chia xa vài tiếng, nhưng nỗi sợ mất nàng vẫn luôn rình rập trong tâm trí Orm.

Cô bước nhanh đến cửa phòng ngủ chính, bàn tay cô nhanh nhẹn vặn nắm đấm cửa.

Nhưng...!

Khi Orm mở cửa ra, căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Chiếc giường King size trống rỗng. Orm không thấy nàng đâu.

Cảm xúc hài lòng và tự mãn mà Orm vừa có được từ cuộc gặp gỡ với mẹ mình đều lao xuống con số âm. Một cơn hoảng loạn lạnh buốt và bạo liệt lập tức xâm chiếm lấy cô.

Hình ảnh Lingling đã ngủ say khi cô rời đi hoàn toàn sụp đổ.

Orm thốt lên bằng giọng khàn đặc, đầy sự tuyệt vọng và nổi điên

- LINGLING!!

Cô bước vội vào phòng, bật đèn lên hết cỡ. Ánh sáng trắng chói lòa phơi bày sự thật, Lingling đã biến mất.

Chiếc chăn bị xô lệch, và chiếc váy ngủ lụa mà Orm đã mặc cho nàng nằm trơ trọi trên giường.

- Không thể nào! Mình đã chốt cửa sổ! Mình đã khóa cửa! Cô ấy không thể nào..!!

Cơn giận dữ và sự phản bội lại bùng lên trong Orm, mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Cô cảm thấy bị sỉ nhục và bị thách thức một cách tàn nhẫn nhất. Orm đã ghìm chặt nàng, đánh dấu nàng, đã ép nàng đầu hàng bằng tất cả mọi thủ đoạn, vậy mà Lingling vẫn tìm cách bỏ trốn.

Orm rảo bước nhanh đến cửa phòng tắm, mở tung nó ra. Trống rỗng.
Sự mất kiểm soát hoàn toàn đã khiến Orm rít lên một tiếng.

Cô lao ra khỏi phòng, bắt đầu cuộc tìm kiếm điên cuồng trong căn biệt thự, sẵn sàng đập phá và hủy hoại bất cứ thứ gì cản đường cô.

Lời hứa với mẹ cô đã tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt.

Orm tìm kiếm khắp biệt thự trong cơn điên loạn. Cô mở tung từng cánh cửa, kiểm tra từng phòng, từng góc khuất. Sự phản bội đã dấy lên trong cô một cơn thịnh nộ kinh hoàng.

Cô tưởng tượng ra cảnh Lingling đã trốn thoát, và tương lai đen tối của cô lại mở ra.

Cô lao xuống tầng dưới, hai tay nắm chặt lại, sẵn sàng hủy hoại bất cứ thứ gì cản đường.

Nhưng đúng lúc cơn cuồng nộ lên đến đỉnh điểm, một ánh đèn nhỏ ở trong bếp lại thu hút sự chú ý của cô.

Đó là ánh đèn LED dịu nhẹ trên kệ bếp, khác hẳn ánh sáng chói lòa của phòng khách.

Orm đi chậm lại, rồi bước nhanh vào bếp. Cô đứng sững lại.

Dưới ánh đèn nhỏ đó, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng đó. Lingling.

Nàng đang mặc một chiếc váy ngủ lụa khác, màu xanh nhạt, không phải chiếc áo sơ mi của Orm hay chiếc váy ngủ ban nãy.

Nàng đang đứng bên quầy bếp, cúi xuống pha mì tôm bằng ấm nước nóng. Mùi thơm dịu nhẹ của mì tôm làm dịu đi không khí căng thẳng.

Sự nhẹ nhõm tràn ngập Orm nhanh và mạnh đến mức khiến cô gần như khuỵu xuống.

Cơn hoảng loạn và giận dữ ngay lập tức được thay thế bằng sự vui sướng tột cùng vì tìm thấy người yêu.

Orm không nói một lời, cô lao nhanh tới, sải bước băng qua sàn bếp và ôm lấy Lingling từ phía sau.

Cái ôm này không còn là sự trừng phạt hay chiếm hữu, mà là sự giải tỏa của một người vừa mất đi tất cả và tìm lại được.

Cô ôm rất chặt, chặt đến mức xương sườn Lingling cảm thấy bị nghiền nát.

Giọng cô run rẩy, chôn mặt vào tóc Lingling

- Em đang làm gì vậy, Lingling? Em đi đâu? Em đã làm tôi sợ chết khiếp! Tại sao em lại rời khỏi giường mà không nói gì! Tôi tưởng em...tôi tưởng em đã bỏ trốn!

Lingling khẽ rên lên vì áp lực quá lớn, nàng cảm thấy khó thở và đau nhói ở eo.

Giọng nàng yếu ớt, mệt mỏi

- Orm...vợ ơi...đau! Khó thở...vợ siết chặt quá. Em...em chỉ đói. Em ngủ lâu quá, bụng em đói lắm...

Nghe thấy tiếng khẽ kêu đau và lời giải thích ngây thơ đó, Orm chợt tỉnh ngộ. Cô nhận ra cô đã quá mạnh bạo và sợ hãi đến mức suýt làm Lingling bị thương.

Cô buông lỏng cái ôm ra ngay lập tức, nhưng vẫn tựa cằm lên vai nàng.

Giọng cô trở nên dịu dàng, nhưng vẫn đầy sự run rẩy

- Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi, Vợ yêu. Tôi quá sợ hãi. Lần sau, hứa với tôi là em sẽ gọi tôi dậy nếu em đói, hay muốn đi bất cứ đâu. Đừng làm tôi sợ như vậy nữa, Lingling. Tôi không chịu đựng được đâu.

Lingling gật đầu đồng ý một cách yếu ớt trong vòng tay Orm. Nàng hiểu cơn hoảng loạn vừa rồi của Orm là chân thật, và hành động của nàng, dù chỉ là xuống bếp pha mì, lại là một sự thách thức lớn đối với nỗi sợ bị từ bỏ của Orm.

- Vâng, Vợ ơi. Em sẽ nhớ. Em xin lỗi vì đã làm Vợ sợ.

Orm hôn nhẹ lên má Lingling, lòng cô vẫn còn quặn thắt vì cảm giác sợ hãi vừa trải qua. Cô buông Lingling ra và lấy chiếc ly mì tôm đã nở mềm.

Orm cất giọng dịu dàng và đầy hối lỗi

- Đừng xin lỗi tôi. Lỗi là của tôi. Tôi đã bỏ mặc em sau khi, sau khi làm em mệt mỏi. Nào, Vợ yêu, để tôi đút em ăn. Em quá mệt rồi.

Orm cầm chiếc ly mì lên, chuẩn bị lấy đũa và đút cho Lingling ăn. Đó là một cử chỉ chăm sóc và hối lỗi tuyệt đối.

Nhưng Lingling lắc đầu nhẹ. Sau khi bị thao túng và chiếm đoạt suốt cả đêm, nàng cần một hành động nhỏ để khẳng định khả năng tự chủ của mình, dù chỉ là việc ăn uống.

Lingling nói giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn một chút

- Em cảm ơn, Vợ. Nhưng em muốn tự ăn. Em khỏe hơn nhiều rồi. Em muốn cảm thấy mình...có thể tự làm mọi thứ một chút.

Ánh mắt Lingling nhìn thẳng vào Orm, đó không phải là sự phản kháng, mà là một yêu cầu nhỏ bé nhưng cần thiết để giữ lại chút tôn nghiêm sau khi đã hoàn toàn đầu hàng.

Orm nhìn Lingling, cô hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói đó. Cô hiểu rằng Lingling đang cố gắng tái thiết lập ranh giới cá nhân sau khi đã bị cô xâm phạm quá sâu.

Cô thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười và nhượng bộ

- Được rồi, Lingling. Nếu em muốn tự ăn, tôi sẽ không ép. Tôi chiều theo ý em. Nhưng em phải hứa, em sẽ ăn hết ly mì này và cả ly sữa chua trong tủ lạnh nữa. Em cần phải lấy lại sức.

Orm đặt ly mì xuống bàn, kéo một chiếc ghế cho Lingling ngồi và ngồi xuống bên cạnh nàng, quan sát nàng ăn một cách tận tâm và chiếm hữu.

- Ăn đi, Vợ yêu. Tôi sẽ ở đây. Tôi sẽ không rời mắt khỏi em nữa.

Lingling ngồi xuống ghế, đón nhận sự quan tâm áp đảo của Orm.

Dưới cái nhìn chăm chú và đầy chiếm hữu của cô, Lingling cảm thấy mình không khác gì một món đồ quý giá đang được chủ nhân trông chừng và chăm sóc.

Nàng cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức ly mì của mình. Ly mì tôm nóng hổi, dù đơn giản, nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng an ủi sau một ngày dài khóc lóc, hoảng loạn, và kiệt sức vì cơn đam mê.

Hơi nóng của nước dùng phả lên mặt nàng, làm tan đi chút ít sự lạnh lẽo và căng thẳng còn sót lại.

Lingling húp xì xụp nước mì, hương vị mặn mà và cay nhẹ đánh thức vị giác nàng.

Nàng ăn từng đũa một cách chậm rãi và tận hưởng, cố gắng hấp thụ lại từng chút năng lượng đã mất.

Orm ngồi yên bên cạnh, cánh tay cô vòng qua lưng ghế của Lingling, như một vòng vây nhẹ nhàng nhưng không thể thoát ra.

Cô quan sát nàng ăn, ánh mắt cô mềm mại và yêu chiều, nhưng đồng thời cũng cháy lên sự cảnh giác và sở hữu tuyệt đối.

Đối với Lingling, ly mì này không chỉ là bữa ăn đêm, mà là hành động khẳng định sự sống còn của nàng.

Nàng cần sức lực để đối phó với cuộc chiến dai dẳng và nguy hiểm này, cuộc chiến không phải để ly hôn, mà là để giữ lại bản ngã của mình trong vòng kiểm soát của Orm.

Orm khẽ mỉm cười khi thấy Lingling ăn ngon miệng.

- Em ăn hết đi, Lingling. Sau khi ăn xong, chúng ta lên giường nghỉ ngơi. Tôi sẽ ôm em cả đêm nay. Không có bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ là bình yên thôi.

Lingling gật đầu, tiếp tục húp cạn nước mì, biết rằng sự bình yên mà Orm nói đến chỉ là một cái bẫy ngọt ngào khác mà nàng buộc phải bước vào.

Sau khi húp cạn nước mì tôm, Lingling cảm thấy ấm áp và hồi phục hơn rất nhiều.

Nàng đứng dậy dọn chiếc ly mì rỗng vào bồn rửa, rồi mở tủ lạnh lấy hộp sữa chua không đường, món ăn được Mae Koy chỉ định.

Nàng cầm muỗng, ăn được hai muỗng nhỏ.

Vị sữa chua lạnh và chua nhẹ giúp nàng cảm thấy dễ chịu, nhưng sau một ngày dài kiệt sức, dạ dày nàng thực sự đã quá mệt mỏi để tiếp nhận thêm. Lingling định cất hộp sữa chua còn lại vào tủ lạnh.

Đúng lúc đó, bàn tay mạnh mẽ của Orm áp vào cánh cửa tủ lạnh, chặn lại động tác của Lingling.

Giọng cô hơi nghiêm nghị, ánh mắt không hề nhượng bộ

- Em nghĩ em đang làm gì, Lingling?

Lingling khẽ giật mình, nàng nhìn vào hộp sữa chua còn nguyên gần hết. Nàng hiểu ý của Orm.

Nàng ăn quá ít, việc này không chỉ liên quan đến sức khỏe của nàng, mà còn liên quan đến uy quyền của Orm, Lingling phải hồi phục dưới sự chăm sóc của cô.

Giọng nàng nhỏ và có chút cầu xin

- Vợ ơi...em no rồi. Em cảm thấy ổn hơn nhiều rồi. Em...em cất lại để mai em ăn...

Orm lắc đầu, cô nhẹ nhàng nhưng quyết đoán lấy hộp sữa chua ra khỏi tay Lingling, rồi đặt nó lại vào tay nàng.

- Không được. Em biết rõ em ngất đi vì kiệt sức. Em đã khóc ròng rã suốt mấy tiếng đồng hồ, và em chỉ ăn vài miếng cháo buổi trưa.

- Em cần bổ sung năng lượng ngay lập tức, Lingling. Em là bác sĩ, em biết điều đó quan trọng thế nào đối với em.

Orm nhấn mạnh vào tình trạng sức khỏe của Lingling, khiến nàng không thể chối cãi được nữa.

- Em đã đồng ý nghe lời tôi. Giờ thì ăn hết đi. Tôi không muốn sáng mai thấy em lại tiều tụy hay đau ốm đâu. Sức khỏe của em là trách nhiệm của tôi.

Nghe lời nói quyền lực nhưng quan tâm của Orm, Lingling buông xuôi sự kháng cự. Nàng hiểu rằng, trong tình cảnh này, việc tuân thủ là lối thoát dễ dàng nhất.

Lingling hít một hơi, rồi lẳng lặng ngồi xuống ghế, ăn hết phần sữa chua còn lại trong hộp dưới ánh mắt giám sát nghiêm ngặt của Orm.

Mặc dù sữa chua lạnh lẽo và chua, nhưng nàng vẫn cố gắng nuốt trôi để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Khi Lingling ăn hết muỗng cuối cùng, Orm mới nở nụ cười thỏa mãn và chiến thắng.

- Tốt lắm, Vợ yêu. Giờ thì chúng ta có thể lên phòng.

____

End chương XX.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz