ZingTruyen.Xyz

OrmLing - BHTT - Tình Yêu Chắp Vá !!

Chương XIX/ Mê man !

fw_pon


Lingling không biết mình đã nằm đó bao lâu, chỉ biết rằng sự kiệt quệ về tinh thần đã chiến thắng mọi sự kháng cự thể xác.

Nàng ngủ thiếp đi trong tư thế cuộn tròn, chìm vào một giấc ngủ nặng nề và vô mộng.

______

Khi nàng tỉnh dậy, điều đầu tiên nàng cảm nhận được là sự mềm mại và êm ái của tấm ga trải giường quen thuộc.

Nàng mở mắt một cách chậm rãi, và nhận ra mình đã được đưa trở lại phòng ngủ chính của Orm.

Lingling giật mình, cố gắng nhớ lại nàng đã xuống bếp, gặp Mae Koy, và gục ngã ở phòng khách.

Việc nàng được chuyển về phòng chứng tỏ Orm hoặc Quản gia Kim đã theo dõi và can thiệp ngay khi nàng ngủ.

Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ lớn. Ánh sáng từ thành phố lờ mờ hắt vào, tô đậm khung cảnh ngoài kia.

Trời đã tối đen. Nàng đã ngủ suốt từ trưa đến tối.

Ngay bên cạnh nàng, Orm đang nằm. Cô nằm nghiêng, một cánh tay ôm trọn eo Lingling, kéo nàng sát vào lồng ngực mình.

Hơi thở Orm đều đặn, nhưng sự chiếm hữu vẫn hiển hiện rõ ràng ngay cả trong giấc ngủ.

Lingling cố gắng nín thở, không dám nhúc nhích, nỗi sợ hãi lại dâng lên khi ý thức nàng hoàn toàn tỉnh táo.

Đúng lúc đó, Orm khẽ động đậy tay. Cái ôm ở eo Lingling được siết chặt lại một cách nhẹ nhàng nhưng quyết đoán.

Orm mở mắt, đôi mắt cô trong bóng đêm có vẻ sâu thẳm và mê muội hơn bao giờ hết.

Orm hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lingling, giọng cô trầm ấm và ngọt ngào một cách rùng rợn, hoàn toàn đối lập với những hành động thô bạo ban sáng.

- Em đã ngủ rất sâu, Vợ yêu.

Cô siết eo nàng, không để nàng có cơ hội né tránh.

- Hôm nay của em thế nào? Em đã gặp ai và đã nói chuyện gì rồi?

Lingling cảm nhận được cái siết tay chặt chẽ và câu hỏi sắc bén của Orm. Nàng biết Orm đã biết hết mọi chuyện, từ cơn khóc của nàng đến cuộc gặp gỡ với Mae Koy. Che giấu là vô ích, thậm chí còn kích động Orm hơn.

Lingling khẽ thở dài, giọng nàng khàn đặc và yếu ớt vì đã khóc quá nhiều, tựa hồ như vừa trải qua một cơn ốm nặng. Nàng không cố gắng chống cự cái ôm mà chỉ nằm yên trong vòng tay Orm.

- Hôm nay của em...rất mệt mỏi, Orm.

Nàng ngước mắt lên một chút, ánh mắt nàng chất chứa sự tuyệt vọng và cầu xin.

- Em đã ăn cháo do bà Kim chuẩn bị. Sau đó, Mae Koy đã đến.

Lingling ngừng lại một lát, chờ phản ứng của Orm. Thấy Orm vẫn im lặng, chỉ siết tay thêm chút nữa, nàng tiếp tục một cách thành thật nhưng thận trọng.

- Chúng em đã nói chuyện. Về...về đơn ly hôn, và về tương lai của em. Mae Koy đã đưa ra một đề nghị để mọi chuyện có thể quay trở lại quỹ đạo cũ, và em...em có 24 giờ để suy nghĩ.

Nàng không dám nhắc đến cụm từ "sinh con" hay "IVF," chỉ nói về "đề nghị" và "quỹ đạo cũ," buộc Orm phải tự đối diện với những gì mẹ cô đã sắp đặt.

- Em chỉ muốn nói với Orm rằng, em không làm bất cứ điều gì để thách thức Orm. Em chỉ đang cố gắng tìm ra cách để cả ba chúng ta...có thể chấm dứt sự đau khổ này một cách bình yên nhất.

Nghe Lingling nói về việc "chấm dứt đau khổ" và mong muốn "cả ba được bình yên," khóe môi Orm từ từ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng và khinh miệt trong bóng tối.

Nàng không hề che giấu sự hoài nghi và phẫn nộ trước ý tưởng đó.

Orm giọng cô trầm thấp, đầy mỉa mai

- Bình yên? Em nghĩ rằng bình yên là rời khỏi tôi? Em nghĩ rằng tôi có thể sống sót nếu em rời đi, Lingling?

Không để Lingling kịp trả lời hay phản kháng, Orm không chậm trễ. Cô lật người một cách mạnh mẽ và dứt khoát. Chỉ trong tích tắc, Lingling đã nằm dưới thân Orm một lần nữa, bị ghì chặt vào tấm đệm, hoàn toàn mất đi sự tự chủ.

Orm cúi xuống ngay lập tức, khuôn mặt cô ẩn hiện trong bóng đêm, đầy vẻ thèm khát và tuyệt vọng của kẻ chiến thắng. Cô bắt đầu tấn công vào những vùng nhạy cảm nhất của Lingling.

Nàng hôn một cách thô bạo và chiếm đoạt lên cổ Lingling, rồi trượt xuống vùng xương quai xanh mảnh dẻ của nàng.

Orm cắn mút mạnh mẽ, không chỉ để thỏa mãn dục vọng, mà còn để đánh dấu và áp chế Lingling, đối xử với nàng như một đồ chơi quý giá mà cô sợ bị mất.

Cảm giác đau rát và bỏng rát lan tỏa trên da thịt Lingling, là sự nhắc nhở trực tiếp về quyền lực của Orm.

Orm thì thầm giữa những nụ hôn và cắn mút, giọng cô khàn đặc và giận dữ

- Đây mới là bình yên của tôi, Lingling. Cảm giác em ở đây, dưới thân tôi, không thể chạy trốn được nữa.

Orm áp môi vào tai Lingling, lời nói của cô chứa đầy sự tàn nhẫn và tình yêu độc chiếm.

- Mẹ tôi đã nói gì, tôi biết. Nhưng đừng nghĩ rằng một đứa trẻ sẽ là lối thoát cho em. Đứa trẻ đó chỉ là sợi xích mới, Lingling. Và em sẽ phải quen với sự chiếm hữu này. Bình yên của em, là thuộc về tôi mãi mãi.

Lingling chỉ biết chịu đựng. Hai tay nàng nắm chặt lấy vạt áo Orm, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực.

Đó là tất cả sự phản kháng nàng có thể thực hiện lúc này, một sự giằng co nội tâm trong sự bất lực hoàn toàn.

Sự tấn công quá mức thô bạo và chiếm đoạt của Orm đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Lingling. Dù đã tự nhủ phải nhẫn nhịn, bản năng tự vệ vẫn bùng lên trong nàng.

Lingling dùng cả hai tay, những ngón tay run rẩy siết chặt đẩy mạnh vào vai Orm, cố gắng tạo ra một khoảng cách dù chỉ là nhỏ nhoi để lấy lại hơi thở và sự kiểm soát.

Tuy nhiên, đối với Orm, hành động đó không phải là sự tự vệ vì đau đớn, mà là sự phản kháng trực tiếp, là lời phủ nhận đối với mọi sự chiếm hữu mà cô đã cất công xây dựng.

Orm ngừng lại đột ngột, ánh mắt cô nóng rực và nguy hiểm trong bóng tối.

Cô tóm lấy hai cổ tay của Lingling một cách mạnh bạo, dùng sức lực tuyệt đối ghìm chặt chúng xuống gối, hoàn toàn vô hiệu hóa mọi sự chống cự.

Orm giọng cô lạnh băng, mang theo cơn giận dữ kìm nén

- Em đang làm gì, Lingling?

Orm cúi sát xuống, hơi thở cô nóng rực phả vào mặt nàng.

- Chúng ta vừa mới có một thỏa thuận im lặng, phải không? Em đã hứa không thách thức tôi. Em đã chọn ở lại. Vậy mà em lại dám đẩy tôi ra?

Sự phẫn nộ của Orm không phải là sự giận dữ của kẻ bị từ chối, mà là sự trừng phạt của kẻ có quyền lực đối với vật sở hữu cố gắng bỏ trốn.

- Không. Đừng mơ mộng về sự tự do nữa. Tôi cho em thời gian 24 giờ để suy nghĩ về đề nghị của mẹ tôi, chứ không phải cho em thời gian để chống cự tôi! Hãy để tôi dạy em điều đó!!

Orm siết chặt cổ tay Lingling hơn nữa, ánh mắt cô đầy sự cảnh cáo và quyết tâm tàn nhẫn.

Cô tiếp tục cúi xuống, nụ hôn tiếp theo không chỉ là sự chiếm đoạt mà là sự trừng phạt trực tiếp.Orm không hề quan tâm đến sự giận dữ của Lingling.

Mọi sự phản kháng của nàng chỉ càng làm bùng lên ngọn lửa chiếm hữu và thú tính trong Orm.

Trong khi tay vẫn ghì chặt cổ tay Lingling xuống gối, Orm đưa tay lên túm lấy phần vai áo sơ mi của mình mà Lingling đang mặc.

Vì áo rộng và quá khổ, cô kéo mạnh xuống một cách dễ dàng, không cần gỡ bất kỳ cúc áo nào.

Chiếc áo trượt xuống vai, để lộ hoàn toàn vùng vai trần và xương quai xanh mềm mại của Lingling trong ánh sáng lờ mờ.

Orm cúi xuống, áp môi vào vai Lingling. Cô hôn rất từ tốn, từng nụ hôn mềm mại và dai dẳng chạy dọc theo đường cong của xương đòn. Sự dịu dàng giả tạo này chỉ là màn dạo đầu ám ảnh trước cơn bão.

Rồi, đột nhiên, Orm há miệng, hàm răng cô cắm sâu vào vùng vai trần của Lingling.

Đó là một cú cắn mạnh và sâu, đầy quyền lực và sở hữu, không phải là một dấu hôn nhẹ nhàng.

Lingling khẽ rít lên vì đau đớn, một âm thanh mỏng manh và đau khổ bị kìm nén lại trong cổ họng nàng.

Cơ thể nàng căng cứng lại dưới sức nặng của Orm. Orm buông vai Lingling ra, cô cảm nhận được vị tanh nhẹ của máu.

Trên làn da trắng ngần của Lingling, một dấu răng đỏ thẫm và sâu hiện lên rõ ràng.

Nghe thấy tiếng kêu đau bị nén lại của Lingling, Orm không hề hối hận. Cô rất thích thú, nụ cười sắc lạnh và hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Orm hì thầm vào tai Lingling, giọng cô đầy sự thỏa mãn

- Ngọt ngào lắm, Vợ yêu. Giờ thì em đã được đánh dấu rồi.

Orm đưa lưỡi liếm nhẹ vết cắn đang rỉ máu trên vai nàng, một hành động man rợ và thân mật cùng lúc.

- Đây là hình phạt cho việc đẩy tôi ra. Đây là cách tôi chứng minh cho mẹ tôi thấy, cơ thể này đã là của ai. Em không cần một đứa trẻ để ràng buộc, Lingling. Em đã là của tôi!

Nghe Orm tuyên bố chủ quyền và đánh dấu mình bằng vết cắn, một nụ cười khinh miệt và tuyệt vọng đột ngột xuất hiện trên môi Lingling.

Nàng đã quá sợ hãi đến mức sự sợ hãi đó chuyển hóa thành sự thách thức.

Lingling cất giọng nàng yếu ớt nhưng đầy thách thức

- Em là của Orm sao?

Lingling cười một tiếng khô khốc, như thể cười nhạo sự ảo tưởng của Orm.

- Nếu em là của vợ, thì vợ làm gì cho em sợ đi? Từ khi nào em lại thuộc về Orm? Chúng ta sắp ly hôn..-

Lingling chưa kịp nói hết chữ "ly hôn," nàng đã phải la lên một tiếng rất lớn, một tiếng hét đột ngột và xé lòng vang vọng trong căn phòng.

Orm tăng lực ở hai cổ tay Lingling một cách tàn nhẫn và tuyệt đối. Cô siết chặt đến mức Lingling cảm thấy như xương mình sắp gãy vụn.

Không chỉ dừng lại ở đó, Orm còn dùng móng tay của mình ghim sâu vào da thịt mềm mại ở cổ tay nàng. Cơn đau nhói buốt và xé toạc không chỉ đến từ sự đè nén mà còn đến từ những vết cắt sắc lẹm.

Lingling la lên thất thanh, tiếng kêu chứa đựng sự hoảng loạn và đau đớn tột cùng

- AAAA! Đau...đau quá! Buông ra! Orm!"

Mặt Lingling tái mét đi trong bóng tối, mồ hôi lạnh toát chảy ra. Cơn đau ở cổ tay dữ dội và tức thì đã bóp nghẹt mọi sự thách thức trong nàng.

Nàng cảm thấy sự ghì chặt đó không chỉ là vật lý, mà là sự trừng phạt trực tiếp nhắm vào ý chí muốn tự do của nàng.

Orm ghì chặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước và hoảng loạn của Lingling. Cô không nói gì, nhưng hành động này đã thay cho tất cả lời nói

Thách thức sự chiếm hữu của cô, và nàng sẽ phải trả giá bằng máu thịt.

Cơn đau từ hai cổ tay bị Orm nghiền nát và cắt xé đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của Lingling. Nàng cong người lại trên giường, cố gắng rút tay ra, nhưng hoàn toàn vô ích.

Orm thấy Ling càng đau đớn, đôi mắt cô càng hiện lên vẻ tuyệt vọng và mê muội. Cô không muốn gây tổn thương, nhưng cô cần sự đầu hàng tuyệt đối này để xoa dịu nỗi sợ mất Lingling.

Cô càng dùng sức hơn, như muốn ép Ling phải phát ra tiếng thừa nhận sự thua cuộc của mình.

Lingling cảm nhận được máu rỉ ra từ cổ tay, và sự buốt nhói chạy dọc cánh tay nàng.

Nàng nhận ra mình đã nói hơi quá khi nhắc đến "ly hôn" và thách thức quyền sở hữu của Orm.

Điều đó đã chạm đến giới hạn sống còn của kẻ chiếm hữu này.

Sự kiêu hãnh và cứng cỏi cuối cùng trong Lingling tan chảy thành nỗi sợ hãi tột độ.

Nàng biết, nếu nàng không nói gì đó, Orm sẽ không bao giờ buông tha.

Lingling lắp bắp cầu xin, giọng nàng nghẹn lại trong tiếng nức nở

- Orm...vợ ơi...Em sai rồi! Xin Vợ...buông em ra, đau quá..!

Nàng cầu xin, gọi Orm bằng cái tên thân mật "Vợ ơi" mà nàng đã cố gắng quên lãng suốt nhiều tháng, như một lời xoa dịu và đầu hàng ngay lập tức.

- Em xin lỗi! Em không nên nói những lời đó! Em biết em không thể ly hôn! Em biết em là của Vợ...Em không phải là đồ chơi...em xin Vợ...dừng lại.

Nàng khóc nấc lên, tiếng nấc hòa cùng tiếng van xin.

- Vợ ơi, làm ơn...em sẽ nghe lời Vợ, em sẽ không nói gì nữa! Em đồng ý...đồng ý tất cả! Đừng...đừng làm em đau nữa, em xin vợ..!

Lingling đóng sập mọi cánh cửa kháng cự, chấp nhận hạ mình hoàn toàn, thề nguyện sự vâng lời tuyệt đối. Sự tuyệt vọng đã buộc nàng phải hy sinh tất cả.

Nghe thấy lời cầu xin và sự đầu hàng hoàn toàn của Lingling, đặc biệt là khi nàng gọi mình là "Vợ ơi" và thốt lên "Em đồng ý tất cả," sự tức giận trong Orm lập tức tan biến và được thay thế bằng cảm giác hài lòng sâu sắc và chiến thắng.

Cô từ từ buông tay Lingling ra, nhưng vẫn giữ sự cận kề và áp chế của cơ thể mình.

Hai cổ tay của Lingling giờ đây đã đỏ lên rất đỏ, in hằn những vết tím bầm sâu và những vết cào xước sắc lẹm từ móng tay Orm, nơi máu rướm ra một chút, tạo thành những vệt đỏ nhỏ.

Orm chậm rãi nhìn xuống khuôn mặt của Lingling. Nàng nằm đó, nước mắt vẫn còn long lanh trên mi, hai má đỏ ửng vì sự sợ hãi và uất ức.

Môi nàng vẫn còn vết cắn sâu thẳm mà Orm đã tạo ra. Cơn đau và sự khuất phục đã khiến Lingling trở nên mềm yếu và kiều diễm đến mức nghẹt thở.

Khuôn mặt nàng, thấm đẫm nước mắt và đau đớn, lại mang một vẻ quyến rũ mãnh liệt.

Orm nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp tang thương đó, và dù trong phòng có máy lạnh đang hoạt động hết công suất, cơ thể cô vẫn nóng bừng lên vì dục vọng và cảm giác chiến thắng.

Sự vulnerable (mong manh) và thân thuộc của Lingling lúc này đã đánh gục mọi lý trí cuối cùng của Orm.

Orm đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve vết rách ở môi Lingling, nhưng ánh mắt cô lại rực lửa và chiếm hữu.

Orm giọng cô khàn đi, tràn ngập dục vọng.

- Lingling, chỉ cần em học cách vâng lời nhanh hơn một chút thôi.

Cô hạ giọng, lời nói như một lời thề nguyền.

- Vẻ đẹp này của em. Em có biết nó khiến tôi mất kiểm soát đến mức nào không? Khi em ở dưới thân tôi, hoảng sợ và cầu xin như vậy, nó chứng minh rằng tôi cần em và em thuộc về tôi. Em khiến tôi phát điên lên, Vợ yêu.

Orm cúi xuống, liếm nhẹ đi những giọt nước mắt còn sót lại trên má Lingling.

- Giờ thì đừng nói về sự ly hôn hay IVF nữa. Tôi muốn em ở đây. Toàn bộ cơ thể và tâm trí em. Hoàn toàn là của tôi.

Lingling nhắm nghiền mắt lại, gật đầu một cách nhanh chóng và khuất phục.
Sự gật đầu đó, dù yếu ớt và đầy nước mắt, lại là một lời đồng ý hoàn toàn.

Nó là tín hiệu giải phóng cho sự khao khát và chiếm hữu đã bị dồn nén đến tột cùng trong Orm.

Orm mỉm cười thỏa mãn, nụ cười đó sáng rực và nguy hiểm trong bóng đêm. Cô không nói thêm một lời nào về Mae Koy hay IVF nữa.

Giờ phút này, chỉ còn lại hai người và bản năng chiếm đoạt.
Orm cúi xuống, áp môi vào tai Lingling, giọng cô tràn ngập sự say đắm và quyền lực.

- Vợ yêu. Em không cần phải lựa chọn bất kỳ lối thoát lạnh lùng nào khác. Em không cần một tờ giấy, hay một ống nghiệm, để biết em thuộc về tôi.

Orm từ từ trượt xuống, chiếc áo sơ mi của cô trượt theo, để lại chiếc áo mỏng dính của Lingling.

Bàn tay cô âu yếm nhưng chiếm hữu vuốt ve cơ thể Lingling, mọi sự mơn trớn đều mang ý nghĩa đánh dấu.

Orm thì thầm, hơi thở nóng bỏng

- Mọi thứ chúng ta đã có, không phải là giả dối. Em sẽ cảm nhận nó ngay bây giờ. Em sẽ cảm nhận sự thật rằng, không có ai khác có thể cảm nhận và giữ lấy em như tôi.

Orm bắt đầu làm chuyện "nên làm", không còn sự thô bạo của sự trừng phạt, mà là sự áp đảo của tình yêu cuồng nhiệt và sở hữu.

Mỗi cử động đều như một lời tuyên bố về quyền lợi vĩnh viễn của cô đối với Lingling.

- Đây là cách chúng ta ký lại hợp đồng hôn nhân của mình, Lingling. Bằng máu, bằng nước mắt, và bằng niềm khao khát này. Em sẽ không bao giờ quên được điều đó.

Orm không còn nói nữa. Sau lời tuyên bố đầy mãnh liệt đó, cô dùng hành động để khẳng định sự chiếm hữu tuyệt đối của mình.

Cô đặt một nụ hôn sâu lên môi Lingling, nụ hôn này không còn là sự trừng phạt thô bạo, mà là sự khẳng định quyền lợi bằng tất cả sự khao khát bị dồn nén bấy lâu.

Orm bao trùm lấy Lingling. Mọi ranh giới về cảm xúc và thể xác giữa họ tan biến trong bóng đêm.

Orm đón nhận Lingling bằng một sự đam mê cuồng nhiệt và không hề có giới hạn, như thể cô đang cố gắng hấp thụ linh hồn và cơ thể nàng vào chính mình.

Lingling, sau những giờ phút sợ hãi và uất ức, hoàn toàn bị động và mềm mại trong vòng tay Orm.

Nàng cảm nhận được sức nóng, sự mãnh liệt, và sự tuyệt vọng trong từng cử động của Orm.

Đây không chỉ là hành vi của một cặp vợ chồng, mà là hành động của một người chủ đang tái chiếm tài sản quý giá của mình, in dấu quyền sở hữu lên mọi ngóc ngách.

Căn phòng chìm trong hơi thở dốc và những âm thanh trầm thấp đầy tính chiếm đoạt của Orm.

Orm không ngừng gọi tên Lingling bằng những lời lẽ thân mật và mê muội, như một lời thề giữ lấy nàng, từ chối mọi sự can thiệp của thế giới bên ngoài từ đơn ly hôn, Mae Koy, cho đến cả sự tự do của Lingling.

Trong khoảnh khắc đó, Lingling hoàn toàn bị hòa tan vào cơn bão Orm. Nàng không còn là Lingling của Paris nữa, mà là Lingling của Orm, bị định vị lại vị trí và vai trò trong căn phòng tối này, nơi chỉ có niềm khao khát và quyền lực là sự thật cuối cùng.

Cơn mê man của Lingling đã nhấn chìm nàng, đưa nàng đi xa khỏi mọi ý nghĩ về sự phản kháng và hối tiếc.

Trong vòng tay của Orm, nàng chỉ còn là một cơ thể đáp ứng theo bản năng, bị cuốn vào cơn cuồng nhiệt không thể thoát ra.

Orm, cảm nhận được sự mềm mại và đầu hàng của Lingling, càng trở nên dữ dội hơn.

Cô đưa tay xuống đùi Lingling, siết nhẹ và vuốt ve một cách chiếm hữu, như một lời nhắc nhở rằng mọi phần trên cơ thể Lingling đều đã bị cô đánh dấu.

Sau đó, Orm bắt đầu di chuyển vào sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Hành động của cô nhấn chìm Lingling, làm tăng sự tuyệt đối và khắc nghiệt trong sự chiếm hữu này.

Orm không muốn Lingling chỉ là một đối tác, mà là một phần của chính cô.

Lingling nằm đó, cơ thể nàng căng cứng rồi lại chùng xuống theo từng cử động của Orm.

Cơn sóng mãnh liệt và ám ảnh này khiến nàng không thể giữ im lặng nữa. Một âm thanh yếu ớt và khàn đặc thoát ra khỏi cổ họng nàng.

- Ưm...a..

Lingling rên lên. Đó là tiếng rên rỉ của sự đau khổ, của sự mệt mỏi, nhưng cũng là của sự đáp ứng không thể chối bỏ.
Orm hài lòng với âm thanh đó.

Cô cúi xuống, hôn sâu vào hõm cổ Lingling, giọng nói cô trầm thấp và đầy quyền lực trong lúc này.

- Rên tên tôi đi, Vợ yêu. Em không cần phải lừa dối tôi nữa. Hãy để cơ thể em nói sự thật. Hãy để nó chứng minh rằng chúng ta không bao giờ có thể tách rời nhau được.

Cô siết chặt Lingling hơn nữa, giọng cô nóng rực và nguy hiểm.

- Đây là lời giải cho mọi vấn đề của chúng ta, Lingling. Không phải IVF, không phải giấy ly hôn. Chỉ có tôi và em, mãi mãi!

Cơn mê man của Lingling bị gián đoạn một cách đột ngột.

Trong lúc Lingling đang lơ lửng giữa sự đau khổ và sự đáp ứng thể xác, Orm trượt tay xuống, bàn tay cô chậm rãi nhưng quyết đoán chạm vào phần quần nhỏ của Lingling.

Cái chạm đó, dù nhẹ nhàng, lại như một luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng Lingling.

Nàng giật mình, ý thức tỉnh táo trở lại một cách tàn nhẫn, xóa tan mọi sự buông thả vừa rồi.

Nàng biết Orm sẽ làm chuyện này ngay lúc này. Tất cả những hành động từ trước đến giờ, từ sự trừng phạt đến sự chiếm hữu đều chỉ là sự chuẩn bị cho khoảnh khắc cuối cùng này.

Lingling ngước nhìn Orm. Trong bóng đêm mờ ảo của căn phòng, nàng thấy rõ đôi mắt Orm lúc này.

Chúng không còn sự giận dữ hay mệt mỏi, mà chỉ toàn là dục vọng cháy bỏng, rực rỡ như lửa, và không hề có sự hối tiếc hay ngừng nghỉ.

Ánh mắt đó là một lời tuyên bố không lời rằng Orm sẽ chiếm lấy nàng hoàn toàn.

Lingling tự nhủ trong tuyệt vọng, giọng nàng nghẹn lại

- " Không còn đường lui, không còn cơ hội nào nữa "

Orm cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi mới trong Lingling. Cô hôn nhẹ lên trán nàng, một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa uy hiếp.

Orm thì thầm, hơi thở nóng hổi

- Đừng sợ hãi, Vợ yêu. Em đã đồng ý rồi. Đây là sợi xích cuối cùng, em sẽ cảm thấy nó. Cảm thấy cách tôi hoàn toàn giữ lấy em.

Lingling nhắm chặt mắt lại, biết rằng mình đã mất hoàn toàn quyền kiểm soát.

Nàng chấp nhận số phận mình, bó buộc vào Orm bằng chính thân thể này. Nàng chỉ có thể nín thở chờ đợi sự xâm chiếm hoàn toàn và bạo liệt của người phụ nữ mà nàng vừa yêu vừa hận này.

Lingling cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo và xâm phạm khi quần nhỏ của mình đang được bàn tay ma quái của Orm kéo xuống.

Bàn tay Orm di chuyển nhanh chóng và chính xác, không hề có sự do dự. Cảm giác vải vóc trượt dài xuống đùi là lời cảnh báo cuối cùng, dứt khoát về sự xâm chiếm sắp xảy ra.

Bản năng tự vệ và sự hổ thẹn bùng lên mạnh mẽ trong Lingling. Nàng vội vàng khép chân lại, cố gắng chống cự bằng sức lực cuối cùng của mình, tạo ra một ranh giới vật lý mong manh.

Nhưng Orm không để điều đó xảy ra.
Cô dùng đầu gối của mình xen vào giữa hai chân Lingling một cách dứt khoát và mạnh mẽ, dễ dàng ngăn chặn hành động khép chân vô vọng của nàng.

Sức mạnh của Orm hoàn toàn áp đảo sự chống cự của Lingling, buộc nàng phải mở ra và tiếp nhận sự chiếm hữu của cô.

Orm ghì chặt Lingling xuống, giọng cô trầm thấp và đầy quyền lực, như một lời tuyên bố không thể bị bẻ gãy.

- Không, Lingling. Đừng làm lãng phí thời gian của chúng ta nữa. Em không có quyền khép lại với tôi.

Cô cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai Lingling, khiến nàng rùng mình.

- Cơ thể em đã nói có ngay từ khi em nhìn thấy tôi. Giờ đây, em đã chọn tôi. Hãy để tôi hoàn tất sự lựa chọn này. Mở ra cho tôi, Lingling. Hoàn toàn!

Sự mệt mỏi và tuyệt vọng khiến Lingling không thể chống cự được nữa. Nàng buông lỏng cơ thể, nước mắt lại chảy dài vào tóc mình. Orm đã thắng hoàn toàn.

_____

End chương XIX.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz