OrmLing - BHTT - Tình Yêu Chắp Vá !!
Chương XVII/ Sự ấm áp nhỏ nhoi !
Orm không hề nương tay hay dịu dàng như một người tình chu đáo. Cô tiếp tục tấn công một cách thô lỗ, sử dụng sức mạnh và sự tuyệt vọng của mình.
Bàn tay Orm nắm lấy bầu ngực Lingling một cách hung bạo và thô báp qua lớp áo mỏng. Không có sự vuốt ve hay mơn trớn, mà là sự áp chế và siết chặt đầy uy hiếp.
Lingling oằn mình vì đau đớn và sự xâm phạm đột ngột. Nàng bị Orm ghì chặt vào chiếc bàn gỗ, cơ thể nàng bị nghiền ép giữa Orm và mặt bàn lạnh lẽo.
Orm hôn mạnh lên cổ Lingling, vừa hôn vừa gặm cắn, để lại những dấu vết đỏ hằn trên làn da nàng.
Orm giọng khàn đặc, đầy sự kiểm soát
- Cảm thấy nó đi, Lingling. Cảm thấy cơn đói này của tôi! Tôi muốn em khắc cốt ghi tâm rằng em là của ai!!!
Bàn tay Orm bóp mạnh hơn nữa, khiến Lingling không thể giữ được tiếng rên rỉ.
- A! Orm! Đau!
Lingling la lên một tiếng, giọng nàng mỏng manh và tuyệt vọng trong căn phòng bí mật.
Orm phớt lờ lời cầu xin. Cô mạnh bạo xoay người Lingling lại một chút, để nàng đối diện với cô trong tư thế bị ép chặt vào bàn. Ánh mắt Orm đỏ rực lên, chứa đầy sự cuồng dại của kẻ chiến thắng.
- Đúng vậy!
Orm gằn giọng, cô dùng sức kéo chiếc váy Lingling lên cao hơn nữa.
- Phải đau. Em phải biết cái giá của sự tự do là gì!
Orm thả tay ra khỏi Lingling, và đưa tay xuống dưới, tìm kiếm sự xâm nhập trực tiếp hơn, không còn sự vờn vã hay thao túng bằng lời nói nữa.
Mọi thứ trở nên nguyên thủy và trần trụi. Lingling đứng đó, khuất phục hoàn toàn dưới sự thô bạo và uy quyền của Orm.
Sự thô lỗ và trần trụi trong hành động của Orm đã dội một gáo nước lạnh vào bất kỳ sự mê dại nào còn sót lại trong Lingling. Nàng rất sợ, nhận ra Orm đang mất kiểm soát hoàn toàn.
Lingling dùng hết sức bình sinh, đẩy mạnh vai Orm ra. Lực đẩy bất ngờ khiến Orm chững lại một giây. Lingling lợi dụng khoảnh khắc đó, quay người chạy thục mạng về phía cánh cửa đen.
Nàng phải thoát ra khỏi căn phòng bí mật và ám ảnh này ngay lập tức.
Chưa kịp chạm vào nắm cửa lạnh lẽo, một lực mạnh mẽ và tàn bạo đã kéo mạnh lấy eo Lingling. Orm đã tóm được nàng.
Lingling bị giật ngược lại. Nàng nhìn qua vai Orm và thấy một điều khiến máu nàng đóng băng trong huyết quản.
Con ngươi của Orm đã trở nên khác hơn, chúng thu hẹp lại, không còn vẻ mê dại hay dục vọng, mà là một sự lạnh lẽo và cơn thịnh nộ gần như hoang dã.
Lingling biết, nàng đã chọc giận Orm. Đây không còn là sự chiếm hữu vì tình yêu, mà là sự trừng phạt vì phản bội. Sự sợ hãi nhân lên gấp bội.
Orm kéo eo nàng lại một cách bạo liệt, ghì chặt Lingling vào cánh cửa đen lạnh lẽo. Cơ thể nàng bị ép sát vào mặt gỗ cứng.
Lingling kinh hoàng nhìn Orm. Ánh mắt Orm sắc như dao, cô không hề chớp mắt.
Orm chậm rãi đưa tay ra sau lưng Lingling, lách qua cơ thể nàng để tìm đến cái chốt cửa và chốt nó lại bằng một tiếng "Cạch!" dứt khoát.
Mọi lối thoát đã hoàn toàn bị phong tỏa.
Sau đó, Orm cúi xuống, hôn lên môi Lingling.
Nụ hôn này thô lỗ và mạnh bạo hơn tất cả những nụ hôn đêm qua. Nó không phải là sự khám phá, mà là sự trừng phạt bằng uy quyền.
Orm cắn mạnh xuống môi dưới của Lingling, một sự đau đớn buốt nhói và tàn nhẫn.
- A..!
Lingling kêu lên vì đau, vị máu tươi lan ra trong khoang miệng.
Orm dứt nụ hôn, máu của Lingling dính trên môi cô. Cô nhìn Lingling bằng ánh mắt ghê rợn, giọng cô lạnh lẽo và sắc bén, không hề có chút tình cảm
- Em muốn đi đâu?
Orm gằn giọng, hơi thở cô nóng rực và phẫn nộ phả vào mặt Lingling.
- Tôi cho em một căn phòng để nàng suy nghĩ, cho em một cơ hội để thở. Và đây là cách em đáp lại?
Orm ghì chặt Lingling hơn nữa, áp sát cơ thể cô vào nàng.
- Nghe đây, Lingling. Tôi không cho em quyền lựa chọn nữa. Em sẽ ở lại đây cho đến khi nào linh hồn em chấp nhận rằng em thuộc về tôi.
- Và nếu em thử chạy trốn một lần nữa..!
Orm thì thầm, giọng cô nhấn mạnh từng từ
- Thì đêm qua sẽ chỉ là khởi đầu thôi. Em đã hiểu chưa?
Không nhận được bất kỳ lời đáp nào từ Lingling-chỉ có sự im lặng sợ hãi và đôi mắt hoảng loạn, Orm càng điên tiết hơn.
Trong đầu cô, sự im lặng này chính là sự chống cự cuối cùng, là lời thách thức khinh miệt nhất
Orm gằn mạnh răng, gương mặt cô vặn vẹo vì cơn giận và sự tuyệt vọng. Bàn tay đang siết eo Lingling tăng lực đột ngột và khủng khiếp.
Cô bóp eo Lingling như thể muốn nghiền nát tất cả bên trong, muốn dùng nỗi đau vật lý để xé toạc mọi sự cứng đầu của nàng.
- Em câm điếc rồi sao, Lingling?!
Orm hét lên bằng một giọng thì thầm giận dữ.
- Tôi hỏi em đã hiểu chưa?! Hay em muốn tôi phải dùng lại ngôn ngữ của đêm qua để em thấm thía hơn?!
Cơn đau do lực siết đó khiến Lingling phải thở dốc và rên rỉ không thành tiếng. Nàng cảm thấy như xương sườn mình sắp gãy vụn.
Theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, Lingling cong người lại, uốn cong lưng để né cái lực siết tàn bạo đang muốn nghiền nát nàng.
Tư thế đó khiến nàng càng trở nên yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.
Orm giữ nguyên lực bóp đó, không buông tha. Cô buộc Lingling phải đối diện với sự thống trị đau đớn này.
- Nói đi! Nói rằng em đã hiểu!
Orm gầm gừ.
Lingling, nước mắt chảy dài vì cơn đau quá mức chịu đựng, không còn cách nào khác. Nàng biết, nếu nàng còn im lặng, Orm sẽ thực hiện lời đe dọa của mình.
Lingling gật đầu liên tục một cách vội vã và hoảng loạn, cố gắng thốt ra lời trong hơi thở yếu ớt của mình.
- Vợ...em...em biết rồi..
Lingling nức nở nói, giọng nàng mỏng manh đến tội nghiệp.
- Em đã biết! Em đã hiểu! Xin...xin vợ...buông ra...
Orm vẫn nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, đôi mắt giận dữ và hoài nghi. Sau khi xác nhận sự chân thật trong nỗi sợ hãi và lời đầu hàng của Lingling, Orm mới từ từ nới lỏng lực siết ở eo nàng.
Lingling sụp xuống một chút, cả người run rẩy và thở dốc nặng nề. Nàng vừa thoát khỏi sự tấn công đầy bạo liệt của Orm.
Orm nhích lại gần, khuôn mặt cô đổi sang vẻ nghiêm trọng, không còn là cơn thịnh nộ điên cuồng nữa.
- Tốt!
Orm nói, giọng cô lạnh lùng nhưng đã bình tĩnh hơn.
- Tôi không thích phải lặp lại lời mình, Lingling. Từ giờ, em chỉ có một công việc, nghe lời tôi.
Cảm nhận được Orm đã dịu bớt xuống sau cơn thịnh nộ, Lingling biết đây là cơ hội cuối cùng để nàng thoát khỏi tình thế bị áp chế ngay tại cánh cửa lạnh lẽo này.
Dù cơ thể nàng đau nhức và run rẩy, Lingling cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh và thương cảm mà nàng đã từng dùng để đối phó với thế giới.
Lingling ngước nhìn Orm, đôi mắt nàng đẫm lệ và mệt mỏi, nhưng không còn sự sợ hãi hoàn toàn nữa, thay vào đó là sự buồn bã sâu sắc.
Lingling giọng yếu ớt, cố nén tiếng nức nở
- Em biết rồi. Em...em sẽ không chạy nữa. Vợ...vợ không cần phải làm những chuyện này..!
Lingling khẽ đưa tay lên, bàn tay nàng run rẩy chạm vào bàn tay Orm đang đặt trên eo mình.
Nàng không gỡ tay Orm ra, mà dùng chính hành động này để chuyển hướng sự chú ý của Orm.
- Em nhìn thấy những bức ảnh ngoài kia rồi. Em hiểu được...nỗi đau mà vợ phải chịu đựng. Em biết vợ đã giằng xé thế nào. Chính em c-cũng rất đau khi nhìn thấy nó..!
Nàng nhấn mạnh vào nỗi đau của Orm, không phải nỗi đau của mình. Đây là chiêu bài đánh vào sự cô đơn của Orm.
- Vợ có thể buông em ra không? Em không chạy đâu. Em...em mệt lắm rồi, Orm. Đêm qua...quá sức với em. Nhưng em hứa với Vợ, em sẽ không làm Vợ giận thêm nữa. Chúng ta...chúng ta hãy nói chuyện..!
Nàng kết thúc bằng một lời hứa hẹn về sự thành thật và nhượng bộ.
Orm đứng im, ánh mắt cô vẫn sắc lạnh và nghi ngờ, nhưng đã có một vết nứt nhỏ trong lớp vỏ cứng rắn của cô.
Lời nói của Lingling, sự thừa nhận về nỗi đau của Orm, sự mệt mỏi thể xác thật sự của nàng, và lời hứa không chạy trốn-đã chạm đến điểm yếu của Orm.
Orm luôn khao khát sự thừa nhận từ Lingling hơn bất cứ điều gì.
Orm nhìn chằm chằm vào mắt Lingling thêm vài giây nữa, cố gắng đọc xem nàng có đang nói dối không.
Orm giọng khàn đặc, đầy ngờ vực
- Em không được phép lừa dối tôi, Lingling. Nếu em thử...tôi thề, tôi sẽ không chỉ dùng tay nữa đâu. Em có thực sự muốn nói chuyện không?
Lingling gật đầu yếu ớt)
- Vâng. Em cần...em cần một chút thời gian để hiểu những gì đang xảy ra. Chúng ta...chúng ta hãy ra khỏi đây.
Orm lặng im thêm một lúc, rồi từ từ buông Lingling ra. Sức ép ở eo nàng biến mất, nhưng cánh cửa vẫn khóa chặt.
Orm rút tay ra và đứng lùi lại một bước, ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng, nhưng sự điên tiết đã được thay thế bằng sự cảnh giác và hy vọng mong manh.
Lingling đã tạm thời thành công trong việc xoa dịu Orm.
Đây là một sự làm rõ rất quan trọng về chiều sâu nhân vật Orm. Hành vi của cô không xuất phát từ bản chất bệnh hoạn hay ác ý thuần túy, mà là kết quả của một sự tuyệt vọng cùng cực và nỗi sợ bị bỏ rơi vĩnh viễn.
Sự mâu thuẫn này chính là điểm cốt lõi trong tình yêu của Orm
Suốt năm năm, Orm đã cố gắng chôn vùi cảm xúc thật sự sau vỏ bọc của một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Khi Lingling quyết tâm rời đi, tất cả những khao khát chiếm hữu và tình yêu mãnh liệt đầu tiên, cái "cảm giác" mà Orm từng có-bỗng quay trở lại một cách bùng nổ.
Nó không được kiểm soát bằng lý trí mà bằng bản năng sinh tồn.
Sự sợ hãi mất vĩnh viễn và hành động bạo liệt của Orm là phản ứng tự vệ trước mối đe dọa mất đi Lingling mãi mãi, thông qua lá đơn ly hôn.
Cô không biết cách nào để giữ Lingling, ngoại trừ việc gây tổn thương và chiếm hữu Lingling bằng thể xác, để chứng minh cả hai vẫn còn gắn kết, dù đó là gắn kết bằng đau đớn.
Việc Orm cũng rất đau khi nhìn Lingling chịu đựng chứng tỏ hành vi của cô là tự hủy hoại.
Cô không thích thú khi Lingling đau, mà cô dùng sự đau đớn đó như một phương tiện tuyệt vọng để tái khẳng định chủ quyền và sự tồn tại của mối quan hệ này.
Bàn tay bị thương của cô, sự giận dữ tột độ và sự xoa dịu ngay sau đó đều là bằng chứng cho thấy cô đang đánh nhau với chính mình trong cuộc chiến giành lại Lingling.
Những hành động thô bạo của Orm là phản ứng sinh tồn trong cơn khủng hoảng, là cách cô trút giận lên chính mối quan hệ này và buộc Lingling phải nhìn nhận cô, thay vì là sự hưởng thụ nỗi đau của người khác.
Sự chăm sóc ngay sau những hành động chiếm hữu, như mặc áo khoác, tự tay sơ cứu, chuẩn bị bữa sáng, càng làm nổi bật sự giằng xé và tuyệt vọng trong tình yêu đầy độc chiếm của Orm.
Sau khi Lingling xác nhận sự khuất phục, Orm nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu.
Ánh mắt cô sâu thẳm và cảnh giác, như thể đang cố gắng đọc xem liệu lời nói của Lingling có phải là mưu kế hay không.
Sự thô bạo vừa rồi đã biến mất, nhường chỗ cho sự lạnh lùng và nghiêm nghị của một nữ cường nhân.
Orm hít một hơi sâu, rồi rút chìa khóa khỏi chốt cửa. Cô mở khóa cánh cửa đen, để ánh sáng mờ ảo từ hành lang lọt vào.
- Tốt!
Orm nói, giọng cô trở lại với sự cương quyết và nghiêm khắc thường ngày, như thể cuộc bạo hành cảm xúc vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cô bước ra ngoài trước, nhưng đứng chặn ngay lối ra, không cho Lingling đi trước.
- Tôi phải lên công ty. Công việc của em lúc này là ở yên phận.
Orm quay hẳn lại nhìn Lingling, đôi mắt cô không hề nhân nhượng.
- Nghe cho rõ đây, Lingling. Em đang mặc đồ của tôi, ở trong nhà của tôi, và em vừa cam kết sự vâng lời bằng chính nỗi đau của mình.
Orm tiến lại gần nàng một bước, giọng cô trầm xuống, mang theo lời đe dọa lạnh lẽo nhất.
- Em đi đâu, làm gì trong căn biệt thự này, tôi có thể không biết. Nhưng tôi mà biết em rời khỏi Thái Lan...!!
Cô dừng lại một nhịp, để lời đe dọa thấm sâu vào tâm trí Lingling.
- Thì em xác định. Mọi chuyện sẽ không còn là một cuộc tranh chấp ly hôn nữa. Em sẽ không bao giờ nhìn thấy tự do nữa đâu.
Orm nhếch môi, một nụ cười sắc lạnh và tự tin.
- Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, Lingling. Tôi đã cho em cơ hội để nói chuyện, nhưng không phải cơ hội để chạy trốn. Hãy nhớ lại cơn đau lúc tôi bóp eo em. Tôi sẵn sàng lặp lại nó bất cứ lúc nào!
Nói xong, Orm quay người, bước đi dứt khoát dọc hành lang. Cô không hề ngoái lại.
Lingling đứng đó, dựa vào cánh cửa đen, cơ thể nàng run rẩy sau lời tối hậu thư lạnh gáy đó.
Nàng biết, cánh cửa phòng đã mở, nhưng nàng đã bị giam cầm bằng một sợi dây vô hình còn chặt hơn mọi song sắt, nỗi sợ hãi tột độ và sự chiếm hữu không có giới hạn của Orm.
Lingling vẫn đứng dựa vào cánh cửa đen đã mở khóa, hơi thở nàng vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Nàng nhìn theo bóng Orm khuất dần ở cuối hành lang, rồi nhìn xuống chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Orm đang mặc trên người mình.
Nàng cảm thấy như đang bị giam cầm trong chính chiếc áo đó.
" Tại sao...tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? "
Câu hỏi đó vang vọng trong tâm trí nàng, một sự giằng xé đầy cay đắng. Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh về cuộc sống cách đây vài tuần hiện lên rõ ràng, đầy sự yên bình và tự do.
Nếu nàng không về Thái Lan...
Nếu nàng không chấp nhận lời đề nghị ký hợp đồng, nếu nàng chỉ đơn giản là từ chối qua email và tiếp tục sống ở Paris.
Cuộc sống của nàng bây giờ vẫn sẽ giống như ở Paris.
Ở đó, nàng là Bác sĩ Lingling tự chủ, độc lập. Nàng có công việc ổn định, có những buổi chiều yên tĩnh ngồi uống cà phê, không bị giám sát, không có những ánh mắt chiếm hữu và rực lửa của Orm theo dõi.
Hàng ngày, nàng sẽ thức dậy trong căn hộ nhỏ, không phải là một biệt thự sang trọng nhưng đầy sự uy hiếp này.
Nàng sẽ không phải sợ hãi những cú bóp eo nghiền nát, không phải van xin hay kêu rên trong đau đớn và xấu hổ.
Lingling tự trách mình một cách cay đắng. Chính sự chủ quan và tham vọng nghề nghiệp đã dẫn nàng trở lại.
Nàng nghĩ rằng chỉ cần ký xong hợp đồng, cẩn thận tránh mặt Orm, mọi chuyện sẽ ổn. Nàng đã đánh giá thấp sự tuyệt vọng và mức độ ám ảnh của Orm.
"Mình đã quá tự tin..."
Chính chiếc bút ký tên vào hợp đồng đó đã mở ra cánh cửa cho Orm, đã cho cô ta lý do để tiếp cận và tấn công Lingling bằng một chiến lược bạo liệt và ám ảnh hơn bất kỳ điều gì Lingling từng tưởng tượng.
Nếu nàng không về, Lingling sẽ không bao giờ nhìn thấy căn phòng bí mật này, không bao giờ biết được Orm đã đau khổ và giằng xé đến mức nào, và quan trọng hơn, nàng sẽ không bao giờ tái kích hoạt được thứ tình yêu độc chiếm đáng sợ đó.
Lingling siết chặt tay, cảm thấy sự bất lực và hối tiếc đè nặng lên vai. Nàng đã từ bỏ sự bình yên của Paris để đổi lấy sự giam cầm trong tình yêu bệnh hoạn của Orm ở Thái Lan.
Giờ đây, mọi con đường trốn thoát đều đã bị Orm phong tỏa một cách tàn nhẫn và dứt khoát.
Sức nặng của sự hối hận và tuyệt vọng đã đè bẹp hoàn toàn sức lực cuối cùng của Lingling.
Cơ thể nàng trượt dài xuống mặt sàn gỗ lạnh lẽo ngay bên ngoài cánh cửa đen. Nàng ôm lấy đầu gối, thu mình lại thành một khối nhỏ bé và mong manh trong chiếc áo sơ mi rộng của Orm.
Lingling gục mặt lên đầu gối, chôn vùi khuôn mặt vào vải vóc, cố gắng cách ly bản thân khỏi thế giới bên ngoài.
Và rồi, sự kìm nén đã bị phá vỡ.
Nàng khóc rất to, không phải là những giọt nước mắt thút thít buồn bã, mà là một trận khóc gào đầy uất ức và tuyệt vọng không thể tả xiết.
Tiếng khóc của nàng vang vọng một cách đớn đau trong hành lang vắng lặng và sang trọng của biệt thự.
Đó là tiếng khóc của một người đã mất hết mọi thứ, sự tự do, sự kiểm soát, và cả sự kiêu hãnh của chính mình.
Nàng không thể nói thành lời. Sự uất ức không nói thành lời đó chất chứa quá nhiều thứ, sự hận thù Orm, sự tủi hổ vì cơ thể đã phản bội mình, sự hối tiếc vì đã trở về, và nỗi sợ hãi tột cùng trước tương lai bị giam cầm.
Tất cả những cảm xúc đó chỉ có thể được diễn tả bằng nước mắt và những tiếng nấc nghẹn đến xé lòng.
Cơ thể Lingling run lên bần bật theo từng tiếng nấc. Nước mắt nóng hổi thấm đẫm vào vải áo. Nàng ôm chặt đầu gối, như thể đó là nơi duy nhất trên thế giới này nàng có thể tìm thấy sự an ủi.
Lingling khóc cho Bác sĩ Lingling của Paris, người đã chết. Nàng khóc cho sự tự do đã mất.
Nàng khóc cho sự thật rằng, nàng đã mở cửa cho chính kẻ giam cầm mình, và giờ đây, nàng hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của con sói mà nàng vừa sợ hãi vừa không thể phủ nhận những cảm xúc phức tạp mà nó mang lại.
Trận khóc đó là sự phủ nhận và sự đầu hàng cuối cùng của linh hồn nàng.
Lingling tiếp tục cơn tuyệt vọng của mình. Nàng không chỉ khóc, mà sự uất hận đã chuyển thành hành động tự trừng phạt.
Nàng bất lực nâng bàn tay lên, đấm liên tục vào ngực mình. Mỗi cú đấm là một sự trút giận lên trái tim đang rỉ máu vì sự bất lực và sự phản bội của chính cơ thể nàng.
Những cú đấm đó không đủ mạnh để gây tổn thương vật lý, nhưng lại mang ý nghĩa xé nát tinh thần nàng.
Nàng nấc lên rất nhiều, tiếng nấc khàn đặc và khổ sở, như thể nàng đang cố gắng hít thở trong một môi trường không có không khí.
Nàng khóc cũng rất nhiều, nước mắt nóng hổi thi nhau chảy dài xuống gò má, thấm ướt tóc và chiếc áo sơ mi của Orm. Khuôn mặt nàng nhàu nát vì sự giằng xé nội tâm.
Cảm giác đau rát ở eo do Orm bóp mạnh ban nãy, giờ đây không còn là gì so với nỗi đau tinh thần và sự tuyệt vọng nàng đang phải đối mặt.
Sự đau đớn về thể xác là hữu hình, nhưng nỗi đau mất tự do, mất đi bản ngã và sự kiểm soát cuộc đời mình, mới là thứ đang nghiền nát nàng từng chút một.
Lingling nhận ra, nàng đã bị mắc kẹt. Mắc kẹt giữa kẻ giam cầm và sự đầu hàng của chính bản thân mình.
Nàng khóc cho sự tan vỡ hoàn toàn của lý trí và sự chiến thắng tuyệt đối của bản năng chiếm hữu.
____
Lingling ngồi đó khóc trong tư thế gục mặt lên gối, khóc ròng rã suốt mấy tiếng đồng hồ. Thời gian trôi qua chậm rãi và khắc nghiệt trong hành lang yên tĩnh của biệt thự.
Nàng khóc cho đến khi kiệt sức, cổ họng khàn đặc, và mọi sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt.
Mãi đến khi bụng nàng liên tục kêu lên thành tiếng, một lời nhắc nhở phũ phàng và sinh học về sự sống còn, Lingling mới chịu đựng đứng dậy.
Nàng từ từ gỡ tay ra khỏi đầu gối, rồi chống tay xuống sàn để đỡ cơ thể đứng lên. Nhưng vì do nàng ngồi quá lâu trong một tư thế, máu không lưu thông được.
Khi Lingling cố gắng bước đi, nàng ngay lập tức loạng choạng. Hai chân nàng tê cứng và mất cảm giác, như thể không còn là của nàng nữa.
Cảm giác kim châm và buốt lạnh chạy dọc xuống tận các đầu ngón chân. Nàng phải bám vào bức tường gần nhất để giữ thăng bằng.
Lingling nhắm mắt lại, cố gắng hít sâu để máu lưu thông trở lại. Từng bước đi của nàng đều chậm chạp và khó khăn, cơ thể nàng lảo đảo như một người say rượu, một sự tương phản đáng buồn với sự mạnh mẽ và kiên định của Orm.
Lingling chống tay vào tường, từng bước loạng choạng tiến về phía cầu thang. Nàng biết mình không thể gục ngã nữa, nàng cần phải ăn để lấy lại sức lực, chuẩn bị cho cuộc đối đầu tiếp theo với Orm.
Lingling dùng hết sức lực để bước xuống cầu thang, đôi chân vẫn còn tê buốt và run rẩy sau thời gian dài ngồi khóc.
Nàng vịn chặt vào tay vịn cầu thang, từng bước cẩn trọng và chậm rãi để giữ thăng bằng.
Chiếc áo sơ mi trắng rộng của Orm rũ xuống trên người nàng, khiến nàng càng trông thêm nhỏ bé và yếu ớt.
Khi nàng bước xuống bậc thang cuối cùng, nàng thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng chờ ở sảnh chính.
Bà có vẻ ngoài nhã nhặn, mặc một chiếc váy đồng phục màu xám đen gọn gàng, khuôn mặt hiền hậu và phúc hậu, có lẽ đã ngoài sáu mươi tuổi.
Người phụ nữ đó mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy Lingling. Bà chủ động cúi người chào nàng một cách trang trọng và thân mật.
- Chào cô chủ nhỏ, cuối cùng cô cũng xuống rồi.
Bà cất tiếng, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng mang sự kính trọng tuyệt đối.
Lingling giật mình vì cách gọi "cô chủ nhỏ" đó. Nàng biết Orm luôn là người sắp đặt và chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo để phục vụ cho sự chiếm hữu của mình.
Việc có một quản gia riêng trong biệt thự này, ngay sau khi Lingling bị bắt về, chứng tỏ Orm đã chuẩn bị kỹ lưỡng để củng cố sự giam cầm này.
Lingling không nói gì về sự sắp xếp này, vì nàng biết mọi lời phản đối đều vô ích. Nàng gật đầu và chào lại bà một cách lịch sự và mệt mỏi.
- Chào bà.
Người phụ nữ đó tiến lên một bước với vẻ mặt quan tâm.
- Tôi là quản gia Kim. Kể từ bây giờ, tôi sẽ ở đây để lo liệu mọi việc trong biệt thự và phục vụ cô. Cô chủ đã ăn trưa chưa ạ? Cô chủ có muốn một bát cháo nóng không?
Lời giới thiệu của bà Kim xác nhận sự tuyệt đối trong kế hoạch của Orm.
Lingling đã chính thức có người giám sát và chăm sóc 24/7 trong căn biệt thự này. Nàng đã bị giam lỏng một cách hoàn hảo.
Nghe thấy lời đề nghị đầy quan tâm của quản gia Kim, và cảm nhận được sự trống rỗng của dạ dày, Lingling gật đầu đồng ý.
Lingling cất giọng khàn khàn
- Vâng, bà Kim. Cháu muốn một chút cháo ạ.
Quản gia Kim mỉm cười hiền hậu và gật đầu đáp lại, nụ cười của bà mang lại cảm giác ấm áp hiếm hoi trong bầu không khí ngột ngạt của biệt thự.
- Được, thưa cô chủ nhỏ. Cô chủ hãy đi theo tôi xuống bếp. Tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.
Lingling bước theo bà Kim. Nhà bếp của biệt thự rộng rãi và hiện đại, nhưng cũng vắng lặng không kém.
Lingling kéo ghế và ngồi xuống tại bàn ăn bằng đá cẩm thạch trong khu vực bếp, cơ thể nàng vẫn còn uể oải và mệt mỏi.
Bà Kim làm việc cực kỳ nhanh nhẹn. Chỉ chưa đầy năm phút, bà đã đặt xuống trước mặt Lingling một khay ăn đầy đủ, được sắp xếp tinh tế và chu đáo
Một tô cháo thịt heo nóng hổi. Cháo được nấu nhuyễn và mịn, được rắc thêm tiêu và hành lá xanh tươi, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, rất hợp để tẩm bổ.
Đĩa trái cây được cắt tỉa đẹp mắt, gồm dâu tây và kiwi, đầy màu sắc và vitamin.
Một hộp sữa chua không đường: Được đặt kèm một chiếc muỗng nhỏ.
Bà Kim nhẹ nhàng đẩy khay về phía Lingling.
- Cô chủ nhỏ, đây là cháo thịt heo nóng và một chút trái cây để bổ sung năng lượng. Cô Orm dặn tôi rằng cô chủ cần được tẩm bổ và nên ăn những món dễ tiêu hóa. Cô chủ dùng bữa ngon miệng ạ. Nếu cần thêm gì, cứ gọi tôi.
Lingling nhìn vào khay thức ăn. Mỗi món ăn đều là sự sắp đặt và chiếm hữu tinh vi của Orm. Thậm chí cả chế độ ăn uống của nàng cũng đã bị Orm kiểm soát hoàn toàn.
Lingling gật đầu
- Cảm ơn bà Kim. Cháu sẽ dùng ngay.
Lingling bắt đầu ăn, từng thìa cháo ấm áp trôi xuống cổ họng giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Dù biết mình đang bị giám sát và giam lỏng, nhưng sự chu đáo và chuyên nghiệp của quản gia Kim khiến Lingling không thể không cảm thấy một chút nhẹ lòng trong tuyệt vọng.
___
Lingling đang tập trung dùng bữa cháo nóng hổi, cảm nhận được sức nóng đang dần lan tỏa khắp cơ thể sau những giờ phút kiệt quệ vì khóc và sợ hãi.
Nàng cố gắng ăn hết cháo để lấy lại năng lượng, tâm trí vẫn còn bận rộn với những suy nghĩ về kế hoạch trốn thoát.
Đột nhiên, quản gia Kim, người đang đứng lặng lẽ ở góc bếp, đi nhanh ra theo hướng phòng khách chính.
Bà không nói một lời nào, nhưng Lingling nhận thấy bước chân bà khẩn trương hơn hẳn so với sự bình tĩnh và chậm rãi lúc nãy.
Gương mặt bà Kim giữ nguyên sự chuyên nghiệp, nhưng có vẻ như bà đang phải đối phó với một việc gì đó cấp bách.
Lingling ngước nhìn theo bóng bà Kim. Nàng không biết bà Kim có chuyện gì mà lại vội vã như vậy.
Có lẽ đó là cuộc gọi từ công ty, hay một vấn đề đột xuất nào đó trong biệt thự.
Tuy nhiên, Lingling cũng không hỏi. Một mặt, nàng là "cô chủ nhỏ" đang bị giám sát và không muốn gây thêm sự chú ý nào.
Mặt khác, nàng biết rõ bất kỳ chuyện gì xảy ra trong căn nhà này cũng đều liên quan đến Orm.
Việc hỏi han chỉ khiến nàng bị cuốn sâu hơn vào thế giới phức tạp và nguy hiểm của Orm.
Lingling chỉ gật gù trong đầu, tiếp tục húp thìa cháo cuối cùng, tận dụng sự vắng mặt thoáng qua của quản gia để có thêm một chút không gian riêng tư.
_____
End chương XVII.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz