ZingTruyen.Xyz

OrmLing - BHTT - Tình Yêu Chắp Vá !!

Chương XVI/ Sỡ hữu !

fw_pon

Lưu ý : Nhạc và nội dung có thể gây khó chịu, suy nghĩ kỹ trước khi đọc nhé, và từ chương XVII trở đi thì sẽ có chút drama, đội nón vào nhé, chân thành cảm ơn !

____

Lingling tỉnh dậy trong một cảm giác đau nhức và kiệt sức toàn thân.

Ánh sáng vàng nhạt của buổi sáng sớm xuyên qua rèm cửa dày, rọi vào căn phòng ngủ sang trọng.

Nàng nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn của Orm.

Lingling khẽ cử động, và lập tức cảm thấy sự đau rát và nhức mỏi ở vùng eo, vùng đùi, và đặc biệt là vùng nhạy cảm. Nàng khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt nhìn người đang ôm mình.

Orm đang nằm bên cạnh, ngủ say, khuôn mặt cô thanh thản một cách đáng ngạc nhiên, hoàn toàn khác với ánh mắt rực lửa và hoang dại của đêm qua.

Cánh tay Orm vòng qua eo Lingling, ôm nàng chặt chẽ và chiếm hữu ngay cả trong giấc ngủ.

Lingling nằm im, nhìn trần nhà, và hồi tưởng lại toàn bộ những gì đã xảy ra.

Đêm qua...đêm qua thật sự là một cơn ác mộng và một sự giải thoát khủng khiếp.

Nàng nhớ lại sự thô bạo của nụ hôn, sự tàn nhẫn khi Orm siết chặt eo nàng, sự xấu hổ khi bị tước bỏ quần áo, và sự mãnh liệt của những ngón tay Orm.

Nàng nhớ lại tiếng van xin của chính mình, sự bất lực khi không thể dừng lại.
Cảm giác đau đớn đó là có thật, là rõ ràng và ám ảnh.

Nhưng đi kèm với nỗi đau, Lingling cũng không thể phủ nhận sự thật lòng rằng đêm qua, nàng đã có những khoảnh khắc lên đến đỉnh điểm của cảm xúc.

Sự quyết liệt và ám ảnh của Orm, dù đáng sợ, nhưng lại đánh thức được những khát khao và cảm giác mà nàng đã cố gắng chôn vùi suốt năm năm.

Lingling cảm thấy một chút sợ hãi khi nhìn vào Orm đang ngủ say bên cạnh.

Nàng sợ sự mất kiểm soát của Orm, sợ cái cách cô có thể vượt qua mọi ranh giới và lý trí chỉ vì dục vọng và sự chiếm hữu.

Orm của đêm qua không chỉ là một người yêu, mà là một kẻ săn mồi đáng sợ.

Và nỗi sợ đó xen lẫn với sự bối rối và tự dằn vặt vì nàng đã có cảm tình sướng.

Cơ thể nàng đã phản bội nàng, đã hưởng ứng sự thô bạo đó, và điều này khiến Lingling cảm thấy hoang mang và tuyệt vọng về chính mình.

Mọi sự cứng rắn và quyết tâm đòi ly hôn của nàng dường như đã tan vỡ chỉ sau một đêm bị áp chế.

Lingling khẽ thở dài, cảm nhận hơi thở đều đặn của Orm trên gáy mình. Nàng cần phải quyết định, tiếp tục kháng cự hay chấp nhận sự phức tạp, nguy hiểm này?

Lingling nằm im thêm một lúc nữa, đấu tranh với sự hoang mang và sợ hãi của chính mình.

Cuối cùng, nàng quyết định, nàng phải rời đi để lấy lại sự kiểm soát và khoảng cách.

Lingling nhích người một cách cực kỳ cẩn thận, rồi đưa tay nhẹ nhàng gỡ cánh tay Orm đang ôm ngang eo mình. Nàng cố gắng trườn khỏi giường một cách âm thầm nhất có thể.

Nhưng Orm, như một con sói cảnh giác, có vẻ như chỉ ngủ bằng thể xác, còn bản năng chiếm hữu thì hoàn toàn tỉnh táo.

Ngay khi Lingling vừa dịch chuyển, lực siết ở eo nàng đột ngột tăng lên. Orm mở mắt, đôi mắt cô không còn sự mộng mị của giấc ngủ mà thay vào đó là sự cảnh giác và sở hữu quen thuộc.

Chưa để Lingling kịp phản ứng hay thốt lên, Orm đã nhanh như cắt xoay người. Chỉ trong một khoảnh khắc, Lingling lại bị Orm đè dưới thân một lần nữa.

Orm dùng tay ghì chặt hai cổ tay nàng xuống gối, hoàn toàn khóa chặt mọi đường lui.

Lingling kinh ngạc và hoảng hốt, thở dốc nhìn lên khuôn mặt Orm đang cúi xuống gần mình.

- Orm! Chị làm gì vậy? Buông..em ra.

Lingling thốt lên, giọng nàng vừa sợ hãi vừa tức giận.

Orm nhìn xuống Lingling, ánh mắt quyền lực và mê muội vẫn chưa tan hẳn. Cô nhếch mép cười nhẹ, nụ cười đầy áp chế.

- Em nghĩ em đi đâu?

Orm hỏi, giọng cô trầm ấm nhưng lại mang sự cảnh cáo rõ rệt.

- Đã là của tôi rồi, Lingling. Không được phép rời đi mà chưa có sự cho phép.

Orm siết chặt tay Lingling hơn.

- Tôi cho em một lựa chọn. Ngoan ngoãn ở lại đây, hoặc tôi phải dạy cho em biết rằng, đừng bao giờ cố gắng trốn thoát khỏi tôi.

Orm không đợi Lingling trả lời hay phản kháng. Cô cúi xuống hôn Lingling, nụ hôn này không dữ dội như đêm qua, nhưng lại mang sự chắc chắn và chiếm hữu tuyệt đối.

Cô đang dùng nụ hôn để áp chế mọi sự phản đối của nàng.

Đúng như Lingling lo sợ, bàn tay Orm lại không hề yên phận. Cô luồn tay xuống, từ từ vén chiếc váy xẻ tà của Lingling lên cao tới eo.

Chiếc váy đã được nới lỏng từ đêm qua, nên việc này không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lingling cảm thấy làn da trần của mình lạnh ngắt khi tiếp xúc với không khí.

Những ngón tay Orm di chuyển đầy tinh tế và chậm rãi trên vùng đùi trong của nàng, như thể đang thưởng thức. Rồi, cô tiến sâu vào trong vùng cấm địa.

Lingling rùng mình mạnh mẽ, không chỉ vì sự lạnh lẽo mà còn vì sự nhận biết và mong chờ đầy xấu hổ. Nàng biết điều gì sắp xảy ra.

Khi ngón tay Orm nhẹ nhàng nhưng chính xác chạm vào cửa hang động sâu, một dòng điện mãnh liệt chạy qua cơ thể Lingling. Nàng giật mình mạnh mẽ, không kịp kiểm soát được âm thanh.

- A..! Orm..

Lingling kêu lên, giọng nàng nức nở và bị áp chế ngay dưới môi Orm.

Orm mỉm cười thỏa mãn ngay trong nụ hôn. Cô dứt môi Lingling, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng đang sợ hãi và mê dại, giọng cô khàn đặc và quyền lực.

- Thấy chưa, Lingling?

Orm thì thầm, ngón tay cô ấn nhẹ vào trong.

- Cơ thể em vẫn không thể lừa dối tôi được. Chào buổi sáng, Vợ yêu.

Orm bắt đầu chuyển động, buộc Lingling phải đầu hàng trong sự chiếm hữu mãnh liệt ngay giữa ban ngày này.

______

Cuộc vận động mãnh liệt và kéo dài trong căn phòng cách âm cuối cùng cũng dừng lại.

Lingling hoàn toàn xụi lơ, cơ thể nàng mềm nhũn và không còn chút sức lực nào, chỉ còn biết thở dốc trên chiếc giường lớn.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng và mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại mang sự buồn bã và mê dại sau khi bị chiếm hữu hoàn toàn. Mọi ý chí phản kháng trong nàng đã bị nghiền nát một lần nữa.

Orm hít một hơi thật sâu, sự thỏa mãn và hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Cô nhìn Lingling một lúc lâu, ánh mắt tràn ngập sự sở hữu và âu yếm sau cơn bão dục vọng.

Orm nhấc bổng Lingling lên một cách dịu dàng nhưng quyết đoán. Cô bế nàng vào phòng tắm, tự tay vệ sinh cá nhân cho nàng.

Suốt quá trình đó, Lingling hoàn toàn bị động, chỉ còn biết dựa vào Orm, sự sợ hãi và mệt mỏi đã làm nàng không thể tự lo cho mình.

Sau khi đã làm sạch cho nàng, Orm bế Lingling trở lại phòng.

Orm không tìm đồ của Lingling. Cô mở tủ quần áo của mình, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và rộng rãi, cùng với một chiếc quần short mềm mại.

Orm mặc đồ của mình vào cho Lingling. Chiếc áo sơ mi trắng dài đến nửa đùi nàng, vừa che được hết cơ thể nàng, vừa mang một hương thơm nam tính, mát lạnh đặc trưng của Orm.

Hành động này vô cùng thân mật và mang tính biểu tượng: Lingling đã bị đánh dấu và chiếm hữu hoàn toàn trong lãnh thổ và trang phục của Orm.

Orm nhìn Lingling, lúc này trông nàng nhỏ bé và dễ bị tổn thương trong chiếc áo của cô.

- Em là của tôi, Lingling. Đừng quên điều đó.

Orm thì thầm, chỉnh lại cổ áo cho nàng, ánh mắt sâu thẳm và quyền lực.

- Hôm nay, em sẽ ở đây. Chúng ta còn nhiều chuyện để nói.

Orm lại bế Lingling lên, đặt nàng trở lại giường, và đi ra ngoài để gọi người dọn dẹp. Cô đã quyết định, Lingling sẽ không rời khỏi đây.

Lingling ngồi thẫn thờ trên chiếc giường lớn, cơ thể nàng mềm nhũn và kiệt sức trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Orm.

Nàng nhìn chằm chằm vào khoảng không, nơi Orm vừa đứng, cố gắng tìm kiếm lời giải thích cho cơn ác mộng và sự chiếm hữu đã nuốt chửng nàng suốt đêm qua.

Trong tâm trí Lingling, sự mâu thuẫn giữa Orm của quá khứ và Orm của hiện tại là một vực thẳm không thể lý giải.

Năm năm trước, ngay cả trong những ngày đầu còn mặn nồng, khi tình yêu và sự tôn trọng vẫn còn, Orm cũng không hề bạo liệt đến mức đó.

Orm luôn là người kiểm soát, tinh tế, và có phần lạnh lùng trong sự thân mật.

Mọi hành động của cô đều có chừng mực, được gói gọn trong sự thanh lịch và quy tắc của một người luật sư.

Tình dục là sự kết nối, không phải là sự trừng phạt hay áp chế cuồng loạn.

Trong suốt bốn tháng căng thẳng đòi ly hôn, dù Orm níu kéo và kiểm soát cuộc sống của nàng bằng tiền bạc và quyền lực, cô cũng không hề đụng chạm hay có bất kỳ hành động quá giới hạn nào về thể xác.

Cô giữ một khoảng cách lạnh lùng và khắc nghiệt, sử dụng luật pháp chứ không dùng bạo lực.

Vậy tại sao...tối qua Orm lại như vậy?
Lingling tự hỏi, lý do gì đã khiến một người phụ nữ kiên định và lý trí như Orm lại sụp đổ và trở nên hung bạo đến mức sẵn sàng tự làm mình bị thương và dùng mọi hành động thô bạo nhất để chiếm hữu nàng?

Nàng bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện, lá thư thú tội và sự sụp đổ.

Chính việc Orm phải đối mặt với lời nói dối khủng khiếp của mình và sự sụp đổ của toàn bộ đế chế tình yêu giả tạo đã khiến cô mất đi chiếc mặt nạ kiểm soát. Đó là sự hủy diệt nội tâm.

Lingling xuất hiện với tâm thế quyết liệt đòi ly hôn ngay lập tức, đặt dấu chấm hết cho mọi hy vọng.

Orm nhận ra đây là sự mất mát vĩnh viễn mà cô không thể dùng tiền bạc để níu kéo nữa.

Và khoảnh khắc mấu chốt nhất: Lingling đã gọi cô là "Vợ" trong cơn hoảng loạn và lo lắng.

Tiếng gọi đó đã xé toạc sự phòng thủ của Orm, khẳng định rằng tình yêu và sự gắn kết vẫn còn tồn tại sâu bên trong Lingling, dù nàng có hận cô đến mức nào.

Lingling chợt nhận ra, chính sự kết hợp giữa nỗi sợ hãi tột cùng, mất nàng vĩnh viễn và niềm hy vọng tột độ, sự thừa nhận "Vợ" và sự lo lắng của nàng đã kích hoạt một thứ bản năng chiếm hữu điên cuồng bên trong Orm.

Nó không còn là tình yêu thông thường, mà là sự bám víu vào sự sống của một kẻ đang chết đuối.

Nàng rùng mình. Orm không chỉ là kẻ yêu Lingling, mà cô còn là kẻ sợ mất Lingling đến mức hủy hoại chính mình và người cô yêu.

Orm của đêm qua là phiên bản nguy hiểm nhất, trần trụi nhất, và đáng sợ nhất của sự bất an và độc tài bị dồn nén.

Lingling nhận ra, việc cô ở lại căn biệt thự này không phải là sự lựa chọn của nàng, mà là sự tuyên bố chiến thắng của Orm sau khi đã dùng mọi cách để phá vỡ nàng.

Nàng cần phải tìm cách lấy lại sự kiểm soát trước khi bị sự mê dại và sự chăm sóc này nhấn chìm hoàn toàn.

Lingling ngồi trên giường, khẽ run rẩy. Nàng đưa tay với lấy chiếc điện thoại di động nằm trên bàn cạnh giường, có lẽ là do Orm đặt ở đó.

Màn hình điện thoại hiện lên một loạt thông báo đỏ rực.

Nàng mở khóa và thấy có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ Bow. Bow hẳn đã rất lo lắng.

Lingling không chần chừ. Nàng nhanh chóng bấm gọi lại cho Bow, đưa điện thoại lên tai, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.

Đầu dây bên kia, Bow bắt máy gần như ngay lập tức. Bow với giọng hốt hoảng và trách móc

- Lingling! Cuối cùng cũng nghe máy! Trời ơi, cậu ở đâu vậy?! Tớ gọi hơn hai mươi cuộc! Cậu có biết tớ lo muốn chết không? Tối qua cậu đi đâu?!

Lingling cất giọng yếu ớt, cố nén mệt mỏi

- Bow, bình tĩnh. Tớ không sao. Tớ..tớ đang ở nhà Orm.

Bow tăng giọng, gần như hét lên

- Cái gì?! Cậu đang ở đó à? Cậu có ổn không? Cô ta có làm gì cậu không?!

Lingling hít một hơi thật sâu

- Tớ...tớ ổn. Chỉ là...mệt thôi. Orm bị thương nặng không? Tay cô ấy...

Bow bực dọc

- Cậu còn lo cho cô ta à?! Cô ta bị thương thì liên quan gì đến cậu? Nhưng quan trọng là cậu! Cô ta có bắt ép cậu cái gì không? Cậu có cần tớ gọi cảnh sát không, Lingling? Nói cho tớ biết!

Lingling lúc này nhìn về phía cửa, nơi Orm vừa đi khỏi

- Không, không cần đâu, Bow. Mọi chuyện đã qua rồi. Tớ cần một chút thời gian để suy nghĩ.

Bow khó hiểu

- Suy nghĩ gì chứ! Cậu phải về khách sạn với tớ! Tối qua tớ đã rất sợ hãi khi không thể liên lạc với cậu. Nghe này, Lingling, tớ sẽ lái xe đến đón cậu ngay bây giờ. Nói cho tớ địa chỉ.

Lingling thì thầm, mắt nhìn chiếc áo sơ mi của Orm đang mặc

- Không, Bow. Đừng đến. Nếu cậu đến, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Cậu...cậu giúp tớ một việc.

Bow cực kỳ lo lắng

- Việc gì? Cậu nói đi.

- Cậu...cậu giúp tớ giữ liên lạc với công ty, và chuẩn bị mọi thứ cho việc ly hôn, theo kế hoạch cũ. Tớ cần một chút thời gian ở đây để tìm câu trả lời. Tớ hứa, tớ sẽ tự lo cho mình.

Bow có chút không hài lòng

- Lingling, tớ không hiểu cậu đang làm gì! Cậu đang đùa với lửa đấy!

- Tớ biết. Nhưng hãy tin tớ lần này. Tớ cần phải tự mình làm rõ chuyện này với Orm. Tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.

Lingling nhanh chóng ngắt máy trước khi Bow kịp phản đối thêm. Nàng ôm chiếc điện thoại vào ngực, cảm thấy một sự cô đơn và bất lực lớn lao bao trùm.

Nàng đã chọn ở lại, ít nhất là trong lúc này, để đối diện trực tiếp với con sói của mình.

Lingling vẫn ngồi thẫn thờ trên giường, chiếc điện thoại đặt bên cạnh, cố gắng trấn tĩnh sau cuộc gọi gấp gáp với Bow.

Nàng chìm trong sự giằng xé giữa ý chí muốn tự do và cảm giác bị chủ động chiếm hữu không thể chối từ.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra.
Orm bước vào, cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng chiếc áo sơ mi mới vẫn không giấu được băng quấn dày cộp trên bàn tay phải.

Cô mang theo một khay nhỏ đựng bữa sáng và một tuýp thuốc mỡ.

Lingling giật mình, cơ thể nàng co rúm lại một cách vô thức. Đôi mắt nàng mở to và ánh lên sự sợ hãi rõ rệt.

Dù Orm đang thể hiện sự chăm sóc, nhưng sự ám ảnh về ánh mắt mê dại và sự thô bạo của đêm qua vẫn còn hằn sâu trong tâm trí Lingling.

Orm đặt khay đồ ăn xuống bàn cạnh giường. Cô nhìn thấy sự hoảng hốt thoáng qua trong mắt Lingling.

Orm bước tới bên giường, ngồi xuống một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Cô đưa tay chạm nhẹ vào má Lingling, hành động này vừa âu yếm vừa uy hiếp.

Orm cất giọng trầm ấm, nhưng đầy sự chiếm hữu

- Em đang nghĩ gì vậy, Vợ yêu?

Lingling né tránh ánh mắt Orm, nhưng Orm ghì nhẹ má nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào cô.

Lingling giọng run run, đầy cảnh giác

- Tôi..tôi không nghĩ gì cả. Chị..tay chị đã băng bó rồi à?

Orm nhìn xuống bàn tay đang được băng bó của mình, rồi cười nhạt

- Chuyện nhỏ. Nó không quan trọng. Điều quan trọng là em. Sáng nay em đã cố gắng rời đi mà không nói với tôi một lời nào.

Orm nghiêng đầu, ánh mắt cô sắc lạnh và quyền lực, không cho phép Lingling phủ nhận.

- Lingling. Tôi đã nói rồi. Em đã trở lại nơi em thuộc về. Giờ đây, em chính thức là của tôi. Em không cần phải sợ hãi. Tôi sẽ không làm em đau nữa, trừ khi em cố gắng bỏ trốn.

Orm đưa tay vuốt ve khuôn mặt Lingling, sự âu yếm này lại khiến Lingling càng thêm rùng mình vì sợ hãi.

- Ăn chút gì đi. Sau đó, tôi sẽ sơ cứu lại cho em. "Cô ấy" đã làm việc quá sức rồi.

Lingling ngồi trên giường, ăn bữa sáng do Orm chuẩn bị. Dù bụng nàng đói cồn cào sau đêm dài kiệt sức, nhưng nàng ăn một cách vô vị và cảnh giác.

Mỗi cử động của Orm, mỗi ánh mắt cô dành cho nàng, đều khiến Lingling cảm thấy bị theo dõi và kiểm soát chặt chẽ.

Orm, sau khi ép Lingling ăn xong, bước ra ban công rộng lớn của phòng ngủ chính.

Cô lấy điện thoại và bắt đầu gọi cho ai đó. Dù cách một lớp cửa kính và rèm mỏng, Lingling vẫn nghe loáng thoáng giọng Orm trầm thấp và quyền lực đang giải quyết công việc.

Đây là cơ hội Lingling chờ đợi.
Ngay khi Orm bắt đầu cuộc gọi, Lingling nhanh chóng đặt khay đồ ăn xuống bàn. Nàng nhón chân xuống sàn, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

Chiếc áo sơ mi rộng của Orm mặc trên người nàng trở nên vướng víu và dài quá mông, nhưng Lingling mặc kệ.
Nàng đi thẳng tới cánh cửa phòng ngủ.
Cạch.

Lingling khẽ mở khóa rồi lách mình ra khỏi phòng, đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng và tuyệt đối không gây ra tiếng động. Trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực.

Bên ngoài, hành lang của biệt thự sang trọng một cách im lìm và vắng lặng. Sàn gỗ cứng bóng loáng phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.

Hành lang rộng thênh thang, được trang trí bằng những bức tranh trừu tượng và tượng điêu khắc đắt tiền, nhưng không hề có bóng dáng người phục vụ nào. Sự cách ly này càng làm tăng thêm cảm giác cô lập và bí ẩn.

Lingling bước đi rón rén dọc theo hành lang, đôi mắt nàng quét ngang những cánh cửa phòng ngủ khác, tất cả đều giống hệt nhau, màu trắng ngà và được thiết kế tối giản. Nàng đi thẳng về cuối hành lang.

Và rồi, nàng nhìn thấy nó.
Ở góc khuất cuối hành lang, nơi ánh sáng dịu dần, có một cánh cửa màu đen hoàn toàn khác biệt.

Cánh cửa đó đứng sừng sững, tối đen như gỗ mun, tạo nên sự tương phản rõ rệt với tông màu trắng và vàng nhạt chủ đạo của biệt thự.

Nó không có bất kỳ chi tiết trang trí nào, cánh cửa trơn lì, mang lại cảm giác kiên cố và cấm đoán.

Ngay cả nắm đấm cửa cũng là một khối kim loại đen mờ, khác hẳn với nắm đấm cửa mạ vàng của những phòng khác.

Sự tò mò vốn có của một người thích tìm hiểu và sự bất mãn vì bị Orm kiểm soát đã chiến thắng nỗi sợ hãi của Lingling.

Cánh cửa đó dường như đang che giấu một bí mật nào đó, một thứ gì đó cá nhân và quan trọng đối với Orm.

Lingling tiến lại gần, nàng đặt tay lên nắm đấm cửa lạnh lẽo. Có một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, nhưng cuối cùng, sự tò mò và khát khao muốn hiểu rõ hơn về người đàn bà vừa hủy hoại và chiếm hữu mình đã thúc đẩy nàng.

Lingling nhắm mắt lại trong giây lát, rồi vặn nắm cửa một cách chậm rãi và cẩn thận.

Cạch!

Cánh cửa không khóa. Lingling hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng nàng cần phải nhanh chóng và quyết đoán.

Lingling mở hé cánh cửa, và bước vào bên trong căn phòng bí ẩn đó, để cánh cửa khẽ khàng đóng lại sau lưng.

Lingling bước vào căn phòng màu đen và khẽ khàng đóng cửa lại sau lưng. Ánh sáng vàng nhạt từ hành lang không thể lọt vào, khiến căn phòng chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Đúng như nàng nhận thấy, căn phòng này không hề có cửa sổ, hoàn toàn bị bịt kín khỏi thế giới bên ngoài.

Đây không phải là phòng sinh hoạt, mà giống như một kho lưu trữ bí mật. Không gian bên trong rất sạch sẽ, không có bụi bẩn, chỉ có một mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc, nhẹ nhàng và u uất.

Vật dụng duy nhất trong phòng là một cái bàn gỗ vuông, được đặt cô độc ngay chính giữa căn phòng.

Lingling tiến lại gần chiếc bàn, bàn tay nàng run rẩy chạm vào mặt gỗ lạnh lẽo. Trên mặt bàn, rải rác là những bức ảnh của cả hai người.

Nàng bắt đầu lật xem từng bức một, cảm xúc xen lẫn giữa nhung nhớ và đau khổ

Bức ảnh chụp họ ở Milan, cả hai đang cười rạng rỡ, ôm nhau giữa trời tuyết.

Bức ảnh chụp tại lễ cưới, Orm mặc váy trắng, Lingling mặc váy cưới, trao nhau nụ hôn đầy hứa hẹn.

Bức ảnh chụp buổi tối đầu tiên sau khi Lingling phát hiện ra lời nói dối, nơi Orm đứng trong phòng khách, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Mỗi bức ảnh là một nhát dao cứa vào trái tim Lingling, nhắc nhở nàng về sự ngọt ngào đã từng có và sự đau khổ không thể cứu vãn.

Rồi, Lingling dừng lại. Nàng nhìn thấy một bức ảnh đặc biệt và ám ảnh hơn cả.

Đó là bức ảnh chụp họ trong một chuyến du lịch biển, Orm đang ôm Lingling từ phía sau, nhưng bức ảnh này đã bị xé rách thành hai mảnh.

Đường xé sắc lẹm, đi ngay giữa hai người, chia tách hoàn toàn hai khuôn mặt đang tựa vào nhau.

Tuy nhiên, hai mảnh ảnh lại được Orm dán lại bằng băng dính trong suốt, chắp vá một cách tuyệt vọng.

Lingling khó hiểu. Tại sao lại phải xé, rồi lại phải dán lại? Nó thể hiện sự giằng xé nào trong lòng Orm? Sự hận thù hay sự níu kéo điên cuồng?

Ngay khi sự bối rối và tò mò của Lingling đạt đến đỉnh điểm, một bàn tay ấm áp và quyền lực đột ngột ôm lấy eo nàng từ phía sau.

Lingling giật mình mạnh mẽ, cơ thể nàng căng cứng lại. Nàng không cần phải quay lại để biết đó là ai.

Mùi gỗ đàn hương và bạc hà quen thuộc, hơi thở nóng ấm phả vào tai nàng, và lực siết chiếm hữu đó chỉ có thể là của Orm.

Orm đã kết thúc cuộc gọi trên ban công, và lặng lẽ theo nàng vào đây.

Lingling chưa kịp thốt ra một lời nào, thì Orm đã cúi sát xuống, phà hơi nóng vào tai nàng, giọng cô trầm thấp và đầy quyền lực, như một lời tuyên thệ trong căn phòng bí mật này.

- Em đang làm gì ở đây, vợ yêu?

Orm thì thầm, bàn tay cô siết nhẹ eo Lingling, ngăn không cho nàng di chuyển.

- Nơi này là nơi chỉ có chúng ta mới được phép bước vào. Căn phòng này, Lingling, là trái tim đã tan vỡ của tôi.

Orm áp mặt vào tóc nàng, hít một hơi sâu.

- Và em thấy đó.

Orm tiếp tục, giọng cô chứa đầy sự uy hiếp và tuyệt vọng

- Ngay cả khi tôi xé nát trái tim mình, tôi vẫn phải dán nó lại. Vì nếu không có em...tôi không thể tồn tại.

Orm không hề cho Lingling cơ hội để nói hay phân tích bức ảnh bị xé dán. Cô lợi dụng sự suy sụp tinh thần của Lingling, càng lấn tới hơn, hành động nhanh chóng để khóa chặt Lingling trong khoảnh khắc riêng tư này.

Bàn tay Orm siết chặt eo Lingling, nơi chỉ được che bằng lớp áo sơ mi mỏng của cô, nhưng lại bắt đầu mân mê một cách tinh tế hơn, ngón tay cô miết nhẹ vào vùng da mềm mại bên dưới vạt áo.

Hành động đó mang tính chất quyến rũ và chiếm hữu, không còn sự thô bạo của đêm qua, nhưng lại càng nguy hiểm hơn.

Orm ghé sát hơn, hôn lên vành tai Lingling. Hơi thở cô nóng rực, phả vào tai nàng, khiến Lingling giật mình khẽ rùng mình.

Orm giọng thủ thỉ, mang đầy sự đe dọa ngọt ngào

- Em đã thấy rồi, Vợ. Đây là lý do tôi không thể để em đi. Em không thể bỏ lại một nửa của tôi. Cả bức ảnh, cả trái tim tôi...đều cần em để được dán lại.

Orm trượt xuống gáy Lingling, hôn lên vùng cổ trắng ngần và nhạy cảm của nàng. Nụ hôn giờ đây trở nên say đắm, tìm kiếm những điểm yếu của nàng.

Lingling chỉ biết đứng đó chịu đựng. Sự mệt mỏi thể xác và sự áp đảo tinh thần đã khiến nàng không thể nhúc nhích.

Nàng nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận từng cái hôn nóng bỏng phả lên da thịt, từng cái động chạm đầy nguy hiểm từ người phía sau.

Lingling hoàn toàn là một bức tượng, bị kiểm soát bởi bàn tay đang mân mê vòng eo mình.

Orm áp môi vào gáy Lingling, tiếp tục lời nói độc tài của mình, dùng sự thân mật để tuyên bố chủ quyền.

- Chiếc áo này, nó là của tôi. Căn phòng này là của tôi. Và em, em cũng là của tôi, Lingling. Tôi sẽ không để em chạy trốn khỏi bất cứ điều gì nữa, nhất là cảm giác mà em vừa tìm thấy.

Orm siết nhẹ eo Lingling, đủ để nàng cảm thấy nhức nhối nhẹ. Lingling không phản ứng bằng lời nói, chỉ bằng một tiếng thở dốc nhỏ.

Nàng hiểu rằng, trong căn phòng tĩnh lặng và ám ảnh này, mọi nỗ lực trốn thoát của nàng đều sẽ bị chấm dứt ngay lập tức.

Orm không ngừng nghỉ. Cô vừa hôn lên cổ Lingling, vừa phun ra những lời thao túng đầy quyền lực vào tai nàng.

Mỗi từ ngữ đều đánh thẳng vào nỗi sợ hãi và sự tự vấn của Lingling, khiến nàng cảm thấy tội lỗi và cần sự chiếm hữu này.

- Em sợ hãi.

Orm thì thầm, nụ hôn trượt dần xuống vai nàng.

- Nhưng sâu thẳm bên trong, Lingling, em khao khát sự chắc chắn này. Em khao khát cái cách tôi đánh dấu em. Em muốn tôi sửa chữa những mảnh vỡ mà em không dám tự nhìn nhận.

Cùng lúc đó, bàn tay Orm luồn vào dưới áo Lingling từ phía sau. Chiếc áo sơ mi trắng của cô từ từ được vén lên theo di chuyển của ngón tay Orm.

Làn da trần của Lingling lộ ra và cảm nhận được sự lạnh lẽo của không khí, rồi sự nóng bỏng của bàn tay Orm.
Orm đưa tay lên trên, ngón tay cô miết nhẹ vào vùng lưng và hông Lingling.

Lúc này, Lingling đã biết Orm muốn gì một cách rõ ràng và tuyệt đối. Mọi sự ngoan cố và kháng cự trong nàng đã tan biến hoàn toàn.

Nàng biết mình không thể ngăn lại được sự quyết liệt và nhu cầu bệnh hoạn này của Orm.

Lingling nhắm mắt lại, chấp nhận số phận. Nàng buộc phải nhảy theo điệu nhạc của Orm.

Cảm nhận được sự mềm nhũn và đầu hàng của Lingling, Orm hôn mạnh hơn lên gáy nàng, bàn tay cô tiến lên vùng nhạy cảm hơn.

Lingling thở dốc, giọng run rẩy

- Aa...Orm..chị..chị đang làm gì vậy?

Lời nói yếu ớt, mang tính khuất phục hơn là phản kháng.

Orm cười khẽ, một âm thanh chiến thắng và thỏa mãn vang lên trong căn phòng tối.

Orm thì thầm vào tai nàng, dằn từng chữ

- Tôi đang dạy em, vợ. Tôi đang dạy em rằng em không có quyền rời bỏ tôi. Và tôi đang dạy em cách yêu tôi một lần nữa, bằng cách khiến em không thể ngừng mong muốn tôi.

Bàn tay Orm tiếp tục di chuyển, giờ đã chạm vào vùng ngực Lingling, hoàn toàn chiếm hữu và áp đảo nàng giữa những bức ảnh kỷ niệm đã bị xé dán.

_____

End chương XVI.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz