ZingTruyen.Xyz

[ Novel ] Cẩn Thận Trăng Rằm Tháng 3

Quyển 6 : Chương 2

NguyenTrang187

       "Thật sự xin lỗi, quý khách. Do bão tuyết, đã có lệnh cấm lưu thông. Việc leo núi Hallasan bị cấm, vì tuyết rơi quá nhiều ở các con đường quanh núi, chúng tôi đang thực hiện công tác dọn tuyết, vì vậy hôm nay không thể lên núi được..." 

Nhân viên gọi điện thông báo, vội vã giải thích. Nakwon hoàn toàn tiếp nhận lời thông báo một cách dễ dàng.

"À, nếu vậy thì không thể làm gì được." 

Anh nhanh chóng hiểu ra, nhớ lại cơn gió mạnh tối qua. Quả thật, có lý do để hiểu. Lướt qua điện thoại, anh thấy dòng tin "Do điều kiện thời tiết xấu, các chuyến bay từ và đến Jeju bị hủy" trên trang tin tức. May mắn là anh đã đến hôm qua, nếu không, có lẽ mọi thứ sẽ tồi tệ hơn. Lạ thay, những dịch vụ như cabana, glamping hay leo núi Hallasan lẽ ra phải được đặt kín chỗ, nhưng hôm nay lại không có ai. Nhân viên cũng rất kiên nhẫn giải thích rằng nếu tình hình tốt lên trước khi anh trả phòng, anh có thể đặt lại bất cứ lúc nào. Nhưng trong lòng Nakwon, chỉ có một câu"Mình sao phải làm vậy chứ?"

Anh vốn không ngờ mùa đông ở Jeju lại có thời tiết như thế này. Dù đã cố gắng, nhưng không muốn mặc bộ đồ leo núi màu sắc sặc sỡ, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Đây là một trải nghiệm rất hiếm hoi đối với Kim Nakwon – việc anh không thể thực hiện điều mình muốn, và cảm giác thất vọng này là rất mới mẻ. Tuy nhiên, anh lại cảm thấy may mắn khi chuyện bị hủy bỏ này xảy ra, như thể đó là một điều tốt.

Nakwon, vốn rất ít khi tỏ ra kiên nhẫn và dễ tha thứ, đã chấp nhận lời xin lỗi của nhân viên một cách lịch sự và rộng lượng, khiến cho ai biết anh cũng phải ngạc nhiên.

"Là thiên tai mà, không sao đâu."

Nói xong, anh cúp điện thoại và quay lại, định vui vẻ nói với Mokhwa rằng "Họ bảo vậy đó."

Chắc chắn hôm nay sẽ là ngày tuyệt vời nhất để nằm dài suốt cả ngày trong khách sạn, ăn uống phòng dịch vụ và nằm trên giường thư giãn. Đó mới là tinh túy của chuyến du lịch này, phải không? Đây chính là định mệnh của chúng ta, Nakwon đang nghĩ trong đầu khi định thuyết phục Mokhwa theo hướng này.

"Cậu biết không, người ta bảo không thể leo núi Hallasan nữa."

Vừa nói xong, Nakwon quay lại và bất ngờ khi nhìn thấy Mokhwa đã thay đồ leo núi, đứng thẳng dậy, chuẩn bị sẵn sàng. Mokhwa đứng đó như một bức tượng, hoàn toàn kiên định, dáng vẻ như một con đuốc rực rỡ, với bộ đồ leo núi màu cam sáng, hoàn toàn không cho phép Nakwon phản đối.

"Đi lên Seongsan Ilchulbong đi."

"Ơ...?" 

Nakwon ngạc nhiên hỏi lại, nhưng vẻ kiên quyết của Mokhwa không hề cho phép anh có câu hỏi nào. Mặc dù đang có chút hoảng loạn, Nakwon vẫn phải cười trừ. Đi lên đó, như là muốn dẫn mình đi đến cõi khác ấy. Mokhwa kiên trì lặp lại

"Đi lên Ilchulbong đi."

Với câu nói này, Nakwon không còn sức để phản kháng nữa. Lúc này anh chợt nhớ lại là khi ở sân bay, Mokhwa đã nhìn thấy quảng cáo về Jeju và muốn đi đến Ilchulbong. Quảng cáo ấy cũng có câu nói "Nơi ngắm bình minh tuyệt đẹp." Có lẽ từ lúc đó, Mokhwa đã quyết định muốn đến đó. Nakwon không thể không để tâm đến điều đó.

Dù không thích chút nào, nhưng không thể từ chối. Nakwon, người luôn kiên quyết làm những gì mình muốn, không thể chống lại sự kiên định của Mokhwa. Thậm chí, khi Mokhwa đã hiếm khi đề nghị gì đó, Nakwon càng không thể từ chối.

"Ừ, được rồi." 

Cuối cùng, Nakwon đành phải mặc bộ đồ leo núi mà mình không hề muốn mặc, nhưng ít ra thì bộ đồ đôi ấm áp có giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn. Trong suốt hành trình, anh vẫn cố gắng tìm cách thay đổi quyết định của mình bằng cách nói linh tinh: "Nhìn tuyết bay kìa." "Những công chức ở đây chắc chỉ toàn lo dọn tuyết thôi, không kịp đón Tết." Nhưng Mokhwa chẳng hề quan tâm đến những câu nói đó. Anh ta chỉ tiếp tục thẳng thắn như vậy.

"Nghe nói buổi tối phải đặt chỗ trước mới lên được."

Mokhwa đã tìm hiểu đến mức đó sao? Thật sự là cậu ấy rất muốn đến đó. A, may mà không phải đi vào ban đêm. Nakwon đồng ý ngay lập tức rằng leo núi vào lúc này còn dễ dàng hơn nhiều so với việc mặc đồ leo núi, chen chúc trong đám đông và mò mẫm lên trong bóng tối vào ban đêm.

"Chắc là phải lên ngay bây giờ thôi."

"Ừm." Mokhwa gật đầu.

Cùng chung một giấc mơ nhưng không dễ dàng thu hẹp khoảng cách. Nakwon, người đang trả lời một cách nhiệt tình, khiến Mokhwa nghĩ rằng có lẽ Nakwon thực sự thấy tiếc. Cũng may là Mokhwa đã hỏi Yunil trước đó. Seongsan Ilchulbong chính là địa điểm để ngắm bình minh mà Mokhwa đã tìm hiểu để dành cho Nakwon, người có vẻ rất quan tâm đến việc ngắm bình minh.

Khi thấy Nakwon ngày càng có vẻ không hào hứng khi nhận cuộc gọi từ nhân viên, Mokhwa lo lắng và đã hỏi Yunil, người có thể hiểu rõ về những điều này. Khi hỏi "Ở Jeju, ngắm bình minh ở đâu?", Yunil đã phản ứng: "Anh ơi, Jeju sao? Chẳng phải anh đi Hawaii à?" Sau đó, Mokhwa không trả lời điện thoại của Yunil vì sợ làm phiền Nakwon, và trả lời trước rằng điện thoại khó nhận được. Trong lúc còn đang suy nghĩ về cách giải thích lý do tại sao lại đến đây, Yunil tự động đưa ra kết luận và gửi tin nhắn ngay lập tức:

「Cảnh sát cuối cùng cũng tiết kiệm được tiền. Seongsan Ilchulbong ở Jeju là địa điểm ngắm bình minh nổi tiếng đấy.」

Và sau đó, Mokhwa còn gửi cả liên kết để đặt chỗ cho chuyến leo núi buổi sáng, rồi ngay lập tức bảo rằng điều này sẽ khó thực hiện. Nếu Nakwon biết được câu hỏi và câu trả lời này, chắc chắn sẽ cảm thấy tức giận, nhưng Mokhwa may mắn đã bỏ qua những chi tiết đó.

"Lẽ ra nên tìm trước khi đi."

...Ôi. Khi nghe câu nói đó, Nakwon trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên về Mokhwa. Thật ra cậu ấy không phải là người nghiêm túc đâu. Nếu Mokhwa đã quyết tâm như vậy, thì chắc chắn sẽ không có điều gì cậu ấy không thể làm. Mới chỉ là Seongsan Ilchulbong thôi mà, leo lên đó một lần cũng chẳng sao. Chắc chắn đây là điều mà Nakwon đã làm vì tình yêu, và đó là điều rẻ nhất anh từng làm trong năm nay. Với tấm lòng dành cho người đá cứng như Mokhwa, Nakwon quyết định sẽ chịu đựng mọi thứ mà không phàn nàn.

Khoảng cách từ khách sạn đến Seongsan Ilchulbong mất tới 2 giờ đồng hồ. Nếu biết trước sẽ đến đây, Nakwon thật sự không chọn khách sạn Shilla. Nakwon nghĩ vậy, nhưng không hề than phiền. Dù đã đến nơi nhưng đường vào bãi đỗ xe lại bị tắc nghẽn, Nakwon cũng chỉ đành chấp nhận. Địa điểm nổi tiếng như Seongsan Ilchulbong mà Mokhwa muốn đến, thì chắc chắn sẽ có nhiều người khác cũng muốn đến. Dù có những xe du lịch xếp hàng dài trong bãi đỗ, Nakwon cũng chỉ đành chấp nhận. Dù vậy, Nakwon đoán rằng họ cũng không thể đặt chỗ leo núi buổi sáng như mình.

Khi vừa xuống xe, tiếng nhạc trot sôi động vang lên: "Seongsan~ Ilchulje~! Bắt đầu rồi nhé~!" Kim Nakwon chỉ cười khẽ và bỏ qua. Lễ hội địa phương này, vào ngày 31 tháng 12, thật ra cũng là điều bình thường. Mặc dù những cơn tuyết rơi ngang và cảnh tượng các đoàn khách du lịch nối thành hàng như những con kiến bám chặt lên đỉnh núi làm anh cảm thấy hơi choáng, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đó chỉ là chuyện nhỏ. Với tình yêu, anh có thể vượt qua mọi thử thách. Hơn nữa, nhìn vào mặt của Park Mokhwa, anh ấy không có chút phản ứng nào. Sự điềm tĩnh không bị xao động dù là âm nhạc trot, gió lạnh, tuyết rơi hay gió mạnh, thật không thể tin được. Anh ta có phải là người không? Đột nhiên, Kim Nakwon nghĩ thầm, có khi anh ta thực sự là một cái máy. Tuy nhiên, anh nhanh chóng xua đi những suy nghĩ khó chịu đó và rùng mình một cái để xua đuổi cái lạnh. Dù vẻ ngoài của anh ấy có vẻ lạnh lùng và cứng rắn, nhưng ai hiểu được bên trong anh ta mềm mại đến nhường nào? Anh ấy là con người, máu chảy và cũng có những vết thương. Nghĩ đến đó, Nakwon lấy lại sự bình tĩnh bằng tình yêu và trở lại tâm trạng ổn định. Nhớ lại những gì anh đã biết vào mùa hè, Mokhwa thực sự không ghét con người. Khi nghĩ như vậy, Nakwon nhận ra rằng anh ấy không chỉ không cảm thấy nóng mà còn chẳng cảm thấy lạnh. Cũng như khi họ cùng nhau đi bộ qua đám đông 100.000 người ở Haeundae, Mokhwa vẫn điềm nhiên như một vị Phật. Dù có chen lấn giữa đám đông khách du lịch, anh ấy cũng chẳng mảy may dao động. Cơn gió mạnh tạt qua trán mà chẳng hề làm anh ta bị tổn thương. Dù vậy, khi có ai đó bên cạnh hét lên: "Á, mũ của tôi, mũ của tôi!" và mọi người bắt đầu hoảng loạn vì những đồ vật bị gió thổi bay, Mokhwa vẫn không hề dao động. Động tác anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lấy mũ và đưa lại cho người phụ nữ làm Nakwon nghĩ rằng anh ta thật sự là một người quá đỗi tử tế.

"Ôi, làm sao đây! Cảm ơn anh rất nhiều!" 

Một người phụ nữ nhận lấy mũ, cẩn thận buộc lại rồi nhìn Nakwon và Mokhwa một cái, rồi hỏi

 "Hai người đến cùng nhau à? Chắc là bạn bè phải không?"

Nghe nói rằng việc leo lên đỉnh Seongsan Ilchulbong mất khoảng 30 phút, nhưng khi người đông lên, quãng đường này mất khoảng một giờ. Vì cơn gió lạnh thấu xương và tuyết rơi mạnh, mọi người đứng sát nhau như những con chim cánh cụt ở Nam Cực, di chuyển rất chậm. Thời gian leo lên cũng kéo dài theo thực tế. Trong đám đông đông đúc ấy, chắc chắn không ai có thể không chú ý đến hai chàng trai cao ráo và đẹp trai. Có lẽ dù không nhặt mũ cho người phụ nữ kia, họ cũng sẽ tìm cách nói chuyện với cô ấy. Tuy nhiên, dù biết điều đó, việc thể hiện sự hòa đồng ở đây lại là một chuyện khác. Đây không phải là xã hội hóa, mà là sự giao tiếp xã hội.

"Haha, vâng. Cậu bạn này muốn leo lên đỉnh Seongsan Ilchulbong lắm nên tôi phải đi cùng." 

Trong khi Kim Nakwon trả lời với sự xã giao đã thành thói quen, mặc dù anh không thực sự có hứng thú, Park Mokhwa lại đang cầm những quả quýt vàng, sô-cô-la quýt, và một hộp sữa chua có ống hút trong tay, nổi bật giữa những người phụ nữ xung quanh. Đó mới thực sự là sự giao tiếp xã hội.

"Ăn thử cái này đi. Ở đây quýt rất nhiều đấy. Con gái tôi bảo,ở đây là đất nước của quýt luôn đấy ."

"Cái này cũng thử đi. Đến tuổi này rồi phải nạp năng lượng đường, cứ thấy cái gì là mua hết."

"Tôi mua cái này ở tiệm trong bãi đỗ xe trước đấy, xem thử bánh này đi." Rồi bà ấy cười lớn khi nhìn thấy tên trên bao bì bánh quýt.

"Nhìn này, tên của bánh là 'Người yêu của Jeju'...!"

Trong đám phụ nữ cười nói vui vẻ, Kim Nakwon cảm thấy hơi khó chịu vì bị lẫn vào. Cảm giác như anh thực sự là người yêu của Park Mokhwa. Mỗi khi Mokhwa có những hành động như thế này, Nakwon càng cảm thấy anh ta có một sự giao tiếp xã hội quá hoàn hảo. Nếu không phải là người trong nghề, Nakwon chắc chắn sẽ nghĩ Mokhwa là một tay đào mỏ có danh tiếng. Anh ta không nói gì mà chỉ đứng yên, nhưng vẫn khiến người ta muốn chăm sóc và cho anh ta ăn uống.

Kim Nakwon trong lòng nghĩ, "Chắc là nếu cứ thế mà đưa vào miệng cho anh ta ăn, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhận lấy thôi?" Nhưng khi anh đang mỉa mai trong lòng, Mokhwa lại lấy một cái bánh quy, mở nó ra và đưa cho anh. Lẽ ra là phải nhận bằng tay, nhưng vì câu chuyện "người yêu" đang làm anh cảm thấy hơi bối rối, Nakwon liền mở miệng ra để nhận lấy.

"......"

 Mokhwa dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đưa chiếc bánh vuông vào miệng Nakwon. Cái cố gắng đó thực sự đáng khen. "Cậu làm tốt lắm." Dù có hơi buồn cười, nhưng chỉ với một hành động như vậy, trái tim của Nakwon đã tan chảy. Anh nhận lấy và ăn bánh một cách dễ dàng. Bánh trong miệng tan ra nhẹ nhàng và dù là sản phẩm công nghiệp, nhưng không đến nỗi tệ. Sau đó, anh cười rạng rỡ, khiến Mokhwa có vẻ ngần ngại một chút. 

Tên gọi "Người yêu của Jeju" dù gì cũng khiến anh nghĩ đến những chiếc bánh của Nhật Bản. Nhưng ít nhất anh cũng hiểu lý do vì sao lại có tên như vậy. 

Ít nhất, nhờ vậy mà anh có thể cười một chút.

"Gì vậy, tại sao?" Tôi nói, vì tôi là người yêu của cậu mà. Khi Nakwon nói một cách trơ trẽn, cậu ta không nói gì thêm. Mokhwa không nói gì, chỉ thở dài nhẹ một chút, nhưng Nakwon chẳng bận tâm. Cảm giác lúc này của anh đã khá thoải mái rồi.

Sau đó, họ tiếp tục leo lên một cách thuận lợi. Thỉnh thoảng, Mokhwa vô tình kéo tay những bà cô hoặc đứng ở bên ngoài nhóm chim cánh cụt, tự nhiên trở thành chiếc chắn gió, khiến Nakwon suýt chút nữa nổi cáu vì nghĩ "Tại sao anh lại làm những chuyện như vậy?". Tuy nhiên, không có chuyện gì đáng để nổi giận. Khi lên đến đỉnh, một cảnh quan rộng lớn của thung lũng và biển hiện ra. Mặc dù có khá nhiều người chụp ảnh ở những điểm đặc biệt, nhưng tầm nhìn không bị cản trở quá nhiều. Địa hình với biển và thung lũng trông thật đặc biệt và ấn tượng. Bờ biển màu xám với tuyết bay, những hòn đảo khác hiện lên ngay trong tầm mắt. Nakwon nhíu mắt và tưởng tượng lại bản đồ, cuối cùng nhận ra đó là đảo Udo. Đây chính là nơi Mokhwa từng không muốn đến. Nhớ lại thì, lần này sao lại cảm thấy ổn vậy nhỉ...?

"Thế nào?" 

Đột nhiên Mokhwa hỏi. Cậu ta có muốn hỏi liệu có thích không? Ừ, phong cảnh cũng giống như trong ảnh. Lạnh, đông người nên khó đi lại, biển thì màu xám, gió thổi mạnh đến mức âm thanh của áo khoác vang lên như muốn xé rách. Nhưng dù vậy, cảnh vật vẫn đẹp. Và quan trọng là, chỉ cần ở đây với Mokhwa thôi cũng đã là một điều tuyệt vời.

"Thích." 

Nakwon trả lời một cách chân thành. 

Nhưng khi bắt đầu xuống, cảm giác "thích" ấy nhanh chóng biến mất. 

Con đường xuống không đơn giản như lúc lên. Khi cả nhóm chậm rãi đi xuống, Mokhwa đã bốn lần giúp đỡ những khách du lịch lảo đảo. 

Khi họ đến được vùng đất bằng phẳng, Nakwon cố tình bước nhanh để cắt đứt cuộc trò chuyện dài với các bà cô. Họ phải chen qua đám đông ở bãi đỗ xe, ghé vào cửa hàng rồi cuối cùng mới lên được xe. Lúc này, nhóm du khách đã thân thiết với họ và vẫy tay chúc "Chúc chuyến đi vui vẻ~ Chúc mừng năm mới!" Nakwon cười mỉm và vẫy tay đáp lại, sau đó vội vàng lên xe. Rồi, anh ta đưa một hộp bánh mua ở cửa hàng gần bãi đỗ xe cho Mokhwa. Đó là loại "Người yêu đảo Jeju" mà họ đã ăn trước đó.

"Ngon đấy chứ?" 

Nakwon nói, sau đó lại lái xe và yêu cầu như trước.

"Thử bóc ra rồi đút cho tôi đi."

 Trước khi xuất phát, Nakwon đã ấn nút khởi động xe. 

"Được rồi, mở miệng nào." 

Và rồi, Mokhwa thực sự cầm bánh và cho Nakwon ăn. Cử động của Mokhwa tập trung vào việc không làm vỡ bánh trong xe, nhưng dù sao, đối với cậu ấy, cũng không tệ. 

Khi bàn tay Mokhwa chạm vào miệng Nakwon, Nakwon cố tình ngậm một chút rồi mới rút ra, làm Mokhwa hơi giật mình. Dù không tinh ý, nhưng Mokhwa cũng không phải là người không có cảm giác. Nakwon cười nhẹ, cảm thấy vui vẻ.

 "Một lần thì có thể."

 Khi Nakwon nhấn ga và xe bắt đầu di chuyển

"Còn hai lần thì không đâu."

  Mokhwa bất ngờ lẩm bẩm

 "Không phải là thích sao?"

Nakwon suýt nữa thì hỏi lại "Cái gì cơ?" nhưng sau đó nhận ra rằng Mokhwa đang nói về cảnh vật ở đỉnh núi mà họ vừa nhìn thấy. 

"Cái gì? Làm sao mà không thích được, cậu là người đi cùng mà."

 Mokhwa liếc nhìn Nakwon, và những lời nói như "Thích khi đi cùng cậu" nghe có vẻ khá ngọt ngào, nhưng cũng ẩn chứa ý nghĩa rằng nếu không phải đi cùng, cậu ấy sẽ không làm thế.

"Không phải cậu thích leo núi sao?" 

Nakwon bật cười vì câu hỏi bất ngờ của Mokhwa. 

"Cậu nhìn tôi như thế mà hỏi vậy sao?" 

"Không hề đâu."

 Mokhwa có vẻ hơi bối rối.

 "Vậy thì núi ở Hawaii..." 

"Quan trọng là việc đi qua đêm thôi, việc đó là kế hoạch dùng xe để lên mà."

 Nakwon chỉnh lại thông tin nhanh chóng, bấm vào chỉ đường. "Cậu hiểu nhầm ở đâu vậy?" Khi nhìn sang Mokhwa, Nakwon thấy cậu ta đang suy nghĩ rất nghiêm túc, có vẻ như đang lo lắng về việc đã hiểu lầm gì đó.

Đến lúc này, Nakwon mới nhận ra một điều, có thể Mokhwa nghĩ rằng Nakwon thích leo núi và vì vậy họ mới lên đỉnh Seongsan Ilchulbong. Nhưng thật ra, nếu nghĩ lại, liệu Mokhwa có hiểu đúng ý của mình không?

"Cậu không phải nghĩ tôi thích leo núi nên mới đến đây chứ?"

Nakwon bất giác nuốt nước bọt và hỏi. Mokhwa bình thản trả lời

"Đúng vậy."

"......!" 

Vào khoảnh khắc đó, cảm xúc của Nakwon như bay lên tận trời. 

Nếu không vội vàng bỏ chân khỏi chân ga, có lẽ đã xảy ra tai nạn. Chiếc xe tiếp tục lao nhanh trên con đường. Tim đập mạnh đến mức Nakwon không thể nhìn sang bên cạnh, chỉ cảm nhận được vị ngọt của bánh trong miệng và lẩm bẩm trong lòng. 

Điên thật. 

Mokhwa nghĩ tôi là kiểu người đó sao? 

Cậu ta leo núi vì nghĩ tôi thích à? Đây là thực tế sao, Nakwon vô thức chớp mắt.

 Cả thế giới bỗng nhiên sáng rực lên. 

Không phải do cảm giác, mà thực sự là như vậy. Dù tuyết vẫn rơi và con đường ngày càng tối, nhưng lúc này, pháo hoa từ lễ hội Seongsan Ilchulbong đang nổ tung. Tuy nhiên, giống như những quả pháo nổ ở Jeju, tâm trạng của Nakwon cũng bay lên tận trời, và tất cả là nhờ Mokhwa.

Chỉ mới tròn 100 ngày kể từ khi Nakwon vất vả đưa mối quan hệ này vào đầu Mokhwa. Đến được đây, với Nakwon, đã là một kỳ tích không thể tin nổi. Nhưng giờ đây, cậu ta còn chủ động tìm hiểu sở thích và mong muốn của Nakwon, lên kế hoạch cho chuyến đi.

 Trời ơi, thật sự, Mokhwa cư xử như thể đang yêu đương vậy. Không, không phải như vậy, mà chính là yêu đấy. Nakwon bất giác cảm thấy như một đợt sóng dâng lên trong lòng, rồi nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. 

Quả thật, đây là một mối quan hệ yêu đương. 

Đột nhiên, trái tim cậu đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc trước, khi nhân viên gọi báo rằng không thể leo Hallasan, Mokhwa đã ngay lập tức tìm kiếm Seongsan Ilchulbong để thay thế. Mokhwa vì nghĩ mình yêu thích leo núi, và chỉ trong chốc lát, cậu ta đã tìm ra giải pháp. Vậy thì chuyện tối qua nói không uống rượu vì phải leo núi, hay là chuyện mua đồ leo núi, tất cả đều là vì Mokhwa muốn lo lắng cho cậu. 

Cảm xúc dâng trào khiến Nakwon chỉ biết thở dài, không sao kìm nén được. 

Cái tên cứng đầu này lại có thể khiến cậu cảm động đến vậy. Cảm giác như nước mắt sắp rơi, nhưng Nakwon chỉ biết chớp mắt để giấu đi. Dù sao thì khóc vì chuyện này cũng chẳng đúng đắn, nhưng không thể giấu được sự cảm động trong lòng. 

Quả thật, khi có tâm, thì tất cả sẽ được đền đáp. Trái tim sẽ hiểu nhau, và kể cả một người cứng nhắc như Mokhwa cũng có lúc biết rung động. Cậu ta, người mà Nakwon vẫn gọi là "cứng như đá", cuối cùng cũng đã nở hoa.

Lòng ngực tràn ngập niềm vui thuần khiết, cảm giác ấy khiến Nakwon tự hỏi, liệu đây có phải là sự cảm động mà tình yêu mang lại không. Những đốm pháo bông sắc màu rực rỡ trên con đường tối mờ như đang chúc mừng riêng cho Nakwon và Mokhwa.

 Cảm giác lâng lâng trong lòng, Nakwon mở miệng phá tan sự im lặng.

 "Sao không nói với tôi từ trước? Tôi có phải là người thích núi đâu?"

Nakwon khẽ cười. 

"Tôi ghét chỗ đông người, cũng không thích núi. Núi thì tôi sẽ xuống, nhưng chẳng hiểu nổi tại sao người ta lại muốn leo lên, lại còn phải leo bằng chính đôi chân của mình. Những chuyện như vậy, hỏi đi, sẽ dễ dàng hơn."

Đúng rồi, đáng ra phải hỏi chứ. 

Việc làm cho Mokhwa đi theo hướng của mình có vẻ là cần thiết. Nhưng mà, nghĩ đến việc đi cùng cậu ta, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến trái tim Nakwon đập loạn nhịp. Cuộc sống quả thật có những khoảnh khắc như vậy. Năm nay, có vẻ như Nakwon đã sống tốt hơn một chút. Sau khi phải chịu đựng nỗi đau từ năm ngoái, năm nay cậu đã sống một cách điềm tĩnh và thận trọng. Nếu những người bạn của Nakwon nghe thấy điều này, chắc chắn sẽ phải ngã ngửa và uống vài ly rượu cho thỏa thích, nhưng Nakwon lại nói điều đó với tất cả lòng chân thành.

 Cuối cùng, phải chăng đây chính là kết quả của sự kiên nhẫn và nỗ lực?

Nakwon nhẹ nhàng quay vô lăng, cảm giác thoải mái trào dâng trong lòng. Mokhwa, sau một thoáng do dự, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi một câu đầy ngọt ngào. 

"Vậy sao trước đó cậu lại đặt chỗ cắm trại?" 

Khi hiểu được nguồn gốc của sự hiểu lầm đó, Nakwon lại cảm thấy càng vui hơn. Điều đó có nghĩa là Mokhwa thật sự đã để tâm đến mọi chi tiết, đã lắng nghe từng lời nói của cậu

"Glamping chỉ là để tạo không khí thôi mà. Cậu sẽ hiểu khi thử đi. Có đầu bếp đến nướng thịt cho mình, còn có cả tráng miệng nữa. Nói về Haleakalā, thì cũng chỉ là muốn cùng cậu ở lại một đêm ở đó thôi, trong bóng tối mà chẳng thể bật đèn." Kim Nakwon tiếp tục nói, tâm trạng vui vẻ khi nghĩ đến. "Thật sự là tôi muốn dụ dỗ cậu ở một nơi không có ai cả. Lôi kéo cậu đi bơi dưới ánh trăng, còn được nhìn thấy cơ thể cậu nữa. Cắt chút thịt, uống vài ly rượu, tạo không khí rồi ngủ quên mất trời sáng. Đó mới là thú vui thực sự của chuyến du lịch."

"...Cậu muốn đón năm mới chỉ với hai người trong chiếc giường, đúng không?"

Trong khi Nakwon tiếp tục nói về ước muốn năm mới của mình, Mokhwa nhìn xuống tay mình, nơi có chút hơi ấm từ hơi thở của cậu. Cảm giác mơ màng như thể tay bị cắn nhẹ. Cảm giác nguy hiểm đầy mờ ám tràn ngập, và Mokhwa không thể không nhận ra sự hàm ý tình dục trong đó. Giờ thì cậu đã hiểu Kim Nak  muốn gì, nhưng liệu có cần thiết phải đi qua bao nhiêu bước như vậy chỉ để đạt được điều đó?

Đi du lịch xa, thuê xe cắm trại, leo núi ở Hawaii, rồi nếu không được thì lại đến Jeju, ở khách sạn... Tất cả những thủ tục phức tạp này thật khó hiểu. Nhưng dù sao, Mokhwa cũng quyết định sẽ đồng ý một phần nào đó, và đáp lại một cách bình thản. 

"Cậu chẳng phải chỉ cần nói ra là xong sao?"

"......!"

 Nakwon chợt nhận ra mình đã thổ lộ hết mọi suy nghĩ, không kìm nổi sự ngạc nhiên mà há miệng.  Vừa nói gì cơ?

Nói ra thôi à? 

Nói cái gì? 

... ã nói đến đâu rồi? Cái đầu bỗng chốc trống rỗng rồi lại rối bời, rồi lại trở nên trống rỗng. Cảnh tượng buổi hè năm ngoái ở Busan bất chợt hiện ra trong đầu, làm Nakwon phải dừng lại một lúc, bối rối không biết đã nói gì. Những lời nói về cơ thể, về ánh trăng, và gì nữa nhỉ?

Không, nhưng có một điều chắc chắn. Cậu ta chắc chắn đã nói muốn đón năm mới cùng nhau trong phòng ngủ. Việc bảo  nói ra điều đó... thì là-...

"Chà chà?"  

Kim Nakwon nuốt nước miếng, với giọng run rẩy hiếm hoi, cất lời như đang mời gọi. Lúc đó, Mokhwa, cái tên cứng nhắc ấy, bất ngờ cười khẽ rồi gật đầu đồng ý.

"Được rồi."

Ngay khoảnh khắc đó, con đường như sáng bừng lên, giống như trái tim của Kim Nakwon vậy. Tiếng pháo nổ "pằng pằng pằng" vang lên phía sau, và Kim Nakwon đạp mạnh chân ga. Con đường mất hai giờ đi lúc trước, nhưng lần này chỉ mất vỏn vẹn 1 giờ 20 phút để quay lại.

                                                                                                  ***

Khi Kim Nakwon vừa đến khách sạn, gần như ngay lập tức định lao vào phòng ngủ, thì Mokhwa đã gọi lại.

 "Không ăn cơm à?"

Câu hỏi của cậu ta làm Nakwon cảm thấy bực bội, vì cậu ta trông thật điềm tĩnh. Nakwon lúc này mới nhớ ra việc đặt món ăn cho buổi glamping, một chuyện mà cậu đã hoàn toàn quên mất.

 "Này, giờ mình có thể ăn được sao ?"  

Kim Nakwon suýt nữa đã hét lên ngay tại sảnh. Đến bữa tối glamping, chắc cũng phải mất hai tiếng mới xong, liệu mình có thể ăn nổi không? Tuy nhiên, Mokhwa lại trông quá bình tĩnh. Nhìn vẻ mặt cứng rắn của cậu ta, Nakwon cảm thấy mất hết sức lực.

" Anh, tý nữa...?"  

Kim Nakwon suýt nữa lại buột miệng nói một câu không thể tin nổi: "Chẳng lẽ tý  anh chỉ muốn ngủ thôi sao?" Nhưng rồi Nakwon nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Và, hạ một hơi thở dài. Dù sao thì, cậu ta không phải là người dễ dàng thay đổi lời nói, và có thể là cậu ta chỉ đang trêu mình thôi.

Nakwon nhận ra rằng cứ tiếp tục nóng giận cũng không có ý nghĩa gì. Nếu Mokhwa không muốn, thì thôi, nếu cậu ta đã nói "được rồi", thì có lẽ chỉ cần chấp nhận thôi. Sau khi tự trấn tĩnh, Nakwon thở dài một cái rồi lấy lại bình tĩnh. 

"Được rồi. Đi ăn thôi."

 Việc nhịn đói rồi chui vào giường mà không ăn gì quả thật là điều không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, trong số vô vàn cách ăn uống đơn giản hơn, việc chọn phương pháp rườm rà và tốn nhiều thời gian này lại khiến Nakwon cảm thấy rất khó chịu với bản thân. 

Tại sao lại phải đặt trước một buổi glamping? Và lại còn nói ra nữa chứ. Nếu không phải như vậy, có phải sẽ tiện hơn nếu gọi dịch vụ phòng không? Nakwon cứ tiếc nuối khi trên đường đến làng glamping. Mặc dù trong lều có sofa, bàn ăn và thậm chí còn có cả máy sưởi để giữ ấm, nhưng khi nhân viên đẩy xe phục vụ đồ ăn đến, Nakwon không khỏi càu nhàu về việc sao lại bắt nhân viên làm việc trong thời tiết lạnh như thế này. Cảm giác như nhân viên khách sạn bị lợi dụng. Cũng như việc hủy bỏ việc leo núi Hallasan vì thời tiết xấu, đáng lẽ họ phải tự động hủy buổi glamping này. Tại sao vận may luôn đi theo mình, nhưng lại không xuất hiện trong tình huống này? Mọi thứ, từ việc không có hai người ở một mình, đến những thứ nhỏ nhặt xung quanh, đều khiến Nakwon cảm thấy bực bội.

Món khai vị là nghêu tươi ceviche, khá ngon. Tuy nhiên, việc món ăn này được dọn lên lại có nghĩa là bữa ăn sẽ còn kéo dài. Dù món gì đi nữa, Nakwon thật sự chỉ muốn nhanh chóng ăn xong và về phòng. Trong một khoảnh khắc, cậu tự hỏi nếu chỉ có hai người ở đây thì liệu có chuyện gì sẽ xảy ra không? Ngay cả khi đang ngồi cạnh nhau, Nakwon vẫn cảm thấy muốn gần gũi hơn và có cảm giác khát khao.

Nhưng đúng là tên này quá đáng thật. Được phép rồi mà lại bảo ăn xong rồi từ từ chờ đợi mà ăn tiếp. Dù có huấn luyện tốt đến đâu thì cũng chẳng ai nghe lời theo cách đó. Nakwon tự mắng mình trong lòng, cảm thấy như mình đang bị đối xử như một con chó. Cậu liếc nhìn Park Mokhwa ngồi bên cạnh, nhưng anh ta thì vẫn thản nhiên, chẳng có vẻ gì là gấp gáp. Anh  ăn món thịt nướng và tôm hùm nướng, thưởng thức chậm rãi ly rượu đã gọi sẵn, hoàn toàn không có chút lo lắng hay căng thẳng nào. 

Đúng là đã yêu nhau, thậm chí còn sống chung, nhưng chỉ vì một câu "ngủ đi" mà Nakwon lại lo lắng và căng thẳng đến vậy cũng thật buồn cười. Tuy nhiên, chẳng có gì là lạ cả, phải không? Tất cả là vì anh ta không bao giờ để lộ bất kỳ khe hở nào. Nakwon tự trách . Nếu bảo mình nói ra từ trước chuyến đi, cậu đã có thể lên máy bay sớm, có khi đã chẳng phải vội vàng như thế. Cả tuần ở trong nhà, thật sự là thế. Nakwon thở dài, vừa ăn vừa không biết là thức ăn vào miệng hay vào mũi. Mãi cho đến khi món chính xong, cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc. Sau đó, có một món tráng miệng đặc biệt, đầu bếp sẽ viết chữ lên bánh. 

"Xin vui lòng cho biết lời chúc bạn muốn viết."

Mặc dù cậu thật sự chỉ muốn nhanh chóng làm xong, nhưng không thể làm như vậy. Nakwon nhìn Park Mokhwa, người đã rất chủ động trong chuyến đi này. 

"Có gì muốn nói không?" 

... Thật bất ngờ, lại có. Mokhwa nhớ lại lời chúc của những đứa em ở quán cà phê khi thông báo nghỉ lễ Tết. 

"Nếu  đón Tết ở đó, chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm." 

Đây là câu chúc đầu tiên mà Mokhwa nghe thấy.

Giữa lời chúc Tết và "Happy New Year", những lời chúc kiểu như năm cũ qua đi và năm mới sẽ mang đến những điều tốt đẹp, là những điều rất xa lạ đối với Mokhwa. Việc một năm qua đi không có nghĩa là những gì anh đã làm trong năm đó trở thành vô nghĩa, và việc bước vào năm mới cũng không có gì đặc biệt để anh kỳ vọng. Thật sự, sự kỳ vọng vào tương lai, đặc biệt là kỳ vọng rằng sẽ có hạnh phúc, là điều vô cùng xa lạ với anh. 

Dù có nghe được lời chúc năm mới nhận nhiều phúc lộc, thì đối với anh, đó cũng chỉ là lời cầu chúc tài lộc, không liên quan gì đến những từ như hạnh phúc. Chắc hẳn những người bình thường sống với những kỳ vọng như vậy? Mokhwa cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghe Nakwon nói những lời ấy mỗi ngày sau khi quyết định đi du lịch. Anh muốn nói lời chúc Nakwon hạnh phúc trong năm mới, nhưng khi nhìn lại năm qua, năm nay cũng không thiếu những điều tốt đẹp. Những khoảnh khắc vui vẻ và những nụ cười của anh trong suốt năm nay thoáng qua trong đầu. Nếu gọi đó là hạnh phúc, thì năm nay anh cũng đã hạnh phúc.

 Và anh không thể không nhận ra rằng Nakwon đã đóng góp vào việc tạo ra một năm như vậy. Vì thế, Mokhwa hy vọng Nakwon cũng sẽ hạnh phúc trong năm mới. Tuy nhiên, để gói gọn tất cả những suy nghĩ ấy vào một câu chúc là điều vô cùng khó khăn. Sau một hồi suy nghĩ, Mokhwa cố gắng thể hiện những gì anh có thể bằng lời chúc mà anh đã nghe một lần. 

"...Chúc mừng năm mới..." 

Câu đơn giản ấy khiến anh suy nghĩ lâu như vậy.

"Nhận nhiều phúc lộc nhé. Thế này được không?" Nakwon nhanh chóng tiếp lời.

"Ừ, nghe có vẻ tốt đấy." Mokhwa trả lời. 

Đây là lời chúc mang tính cá nhân đầu tiên của anh, một lời chúc gửi đến Nakwon. Ngay sau đó, đầu bếp viết lên bánh "Chúc mừng năm mới nhận nhiều phúc lộc". Câu "Nhận nhiều phúc lộc" thay vì "Nhận phúc lộc" thật sự rất giống phong cách của Nakwon, vừa hài hước lại hợp lý.

Sau khi hoàn tất tất cả các món tráng miệng, đầu bếp rời khỏi gian bếp. Chỉ còn lại hai người trong chiếc lều nhỏ, nơi Park Mokhwa đang chăm chú nhìn vào những dòng chữ được viết trên món tráng miệng. Kim Nakwon ngồi sát bên cạnh, rồi bất ngờ bắt đầu bóp kem màu lên lớp đường bột trắng và viết chữ "Tết Nguyên Đán" với những nét uốn lượn đầy nghệ thuật.

"Đây."

 Cậu ta đưa ra một cách tự tin.

Park Mokhwa ngẩng lên nhìn cậu, trong lòng dấy lên một chút nghi ngờ. Khi thấy Kim Nakwon làm dáng miệng thành hình chữ "A" để minh họa , anh bất chợt giật mình. 

Không lẽ cậu ta muốn mình ăn như lúc nãy? Dù có thìa ở đó, nhưng trước sự khích lệ của cậu, anh vẫn chần chừ mở miệng theo ý cậu ta. Ngay khi vừa hé môi một chút, ngón tay dài của Nakwon đã khéo léo chui vào miệng , nhẹ nhàng chạm vào lưỡi  với lớp kem và bột đường.Vị ngọt nhẹ lan tỏa trong miệng, khiến anh cảm thấy thích thú. Trong một khoảnh khắc không kiềm chế được, Park Mokhwa đã vô tình cắn nhẹ vào ngón tay của Nakwon như lúc trước cậu ta đã làm với mình.

 "......!" 

Ngay khoảnh khắc đó, hơi thở của Kim Nakwon trở nên gấp gáp hơn, đôi mắt cậu sáng lên với một cảm xúc mãnh liệt. Nhìn thấy khuôn mặt nóng bừng của cậu ta, Mokhwa không thể không mỉm cười.Và rồi, giống như điều Nakwon đã làm trước đó, anh cũng chấm chữ "Phúc" bên cạnh chữ "Tết Nguyên Đán" lên môi cậu ta. Ý định của anh là muốn cậu nếm thử hương vị ngọt ngào ấy, nhưng không ngờ điều đó lại khiến Kim Nakwon trở nên mất kiểm soát.

"Anh...."

Không thốt nên lời, cậu ta lao tới như muốn nuốt chửng lấy cậu. Sức nặng của Nakwon  đè lên khiến cả hai ngã xuống ghế sofa phía sau. Toàn bộ trọng lượng cơ thể của cậu ta đổ lên trên. Tiếng thở gấp, chiếc lưỡi len lỏi qua đôi môi, và sức nặng đè lên người – tất cả những điều đó giờ đây đã không còn lạ lẫm. Nhưng điều khiến Mok-hwa bối rối chính là cảm giác hơi nóng từ Nakwon lan sang cơ thể mình. Mok-hwa cắn nhẹ vào môi của Nakwon. 

Trời ơi, thằng nhóc này... Học đâu ra những thứ như thế này?

Nakwon ngỡ ngàng không nói nên lời, chỉ phát ra tiếng rên khẽ rồi nuốt ngược vào trong. Nhưng ngay lúc ấy, điều cậu nghĩ tới là hành động của mình hồi sáng. Khi nhận ra Mok-hwa đang bắt chước mình, hơi nóng lan tỏa khắp đầu, khiến Nakwon hoàn toàn choáng ngợp.

Cậu ôm chặt lấy Mok-hwa, dồn tất cả cảm xúc vào nụ hôn cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi của hai người quấn lấy nhau trong một nụ hôn sâu. Không dừng lại ở đó, theo bản năng, Nakwon bắt đầu tìm kiếm làn da trần, bàn tay của cậu lần xuống thấp hơn, thấp hơn nữa. Chỉ khi chạm vào làn da mát lạnh của Mok-hwa, cậu mới nhận ra chiếc áo Mok-hwa đang mặc không phải áo sơ mi như thường lệ mà là áo thun.

Cảm giác làn da trần khiến cậu khựng lại. Sự lành lạnh của làn da ấy nhắc cậu rằng họ đang ở ngoài trời. Nakwon, trong phút cuối cùng, cố giữ bình tĩnh, ghì Mok-hwa trong vòng tay để hạ nhiệt. Nhưng cảm giác như sắp phát điên, cậu lại hôn tới tấp lên cổ, cằm, và cả tai của Mok-hwa. Khi đầu lưỡi chạm tới tai, Mok-hwa rùng mình.

Đôi tai vẫn là nơi nhạy cảm với cả hai. Mok-hwa khẽ cắn nhẹ vào tai của Na-gwon khi nghe lời thì thầm

" Anh cắn thử xem."

Vấn đề là Mok-hwa cắn quá nhẹ, như sợ làm đau cậu. Cảm giác ấy khiến Nakwon không khỏi bất ngờ. Cậu nuốt khan, tự hỏi từ khi nào Mok-hwa học được kiểu âu yếm đầy tinh tế này. Sự dịu dàng ấy, sự quan tâm ấy... Tại sao hôm nay Mok-hwa lại đáng yêu đến vậy? Đây là thực hay mơ?

Nếu kết thúc năm như thế này, chẳng lẽ năm sau sẽ không gặp lại nhau nữa sao? Ngọn lửa đam mê trong Nakwon bùng cháy mãnh liệt hơn. Cậu ôm chặt Mok-hwa, rùng mình, cố gắng dập tắt sự bùng nổ ấy. Nhưng việc dừng lại thật quá sức.

Hít sâu, thở ra nhiều lần,  cuối cùng cũng buông Mok-hwa và ngồi dậy. "Lẽ ra mình không nên bảo anh ấy ," cậu nghĩ. Điều đó chỉ làm mọi thứ khó khăn hơn. Nếu không nhận ra lớp da trần của Mok-hwa khẽ nổi gai vì lạnh, chắc chắn cậu đã không thể dừng lại.

Sao lạnh như thế mà anh ấy không nói gì? Ở ngoài trời thế này, chẳng phải hơi quá sao? Sao anh ấy không nhắc gì cả?

Khát khao muốn lột sạch mọi thứ trên người cậu chàng trước mặt, lao vào không chút kiềm chế, cuộn trào mãnh liệt trong lòng Nakwon. Cậu ta có vẻ ngoài ngoan ngoãn nhưng lại chẳng hề màng đến những điều bình thường hay đạo đức, chỉ thừa mỗi sự kiên nhẫn khiến người ta phát điên. Nhưng không khí lạnh buốt từ bên ngoài len lỏi vào trong lều, như lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sắc bén. Máy sưởi đang làm hết công suất, song trong thời tiết này, việc đi xa hơn ở đây là không thể.

Vì người yêu xinh đẹp như một đóa hoa trước mặt, Nakwon nghiến răng vận dụng toàn bộ sức mạnh ý chí phi thường để kiềm chế bản thân.

"Đi thôi. Anh ăn xong rồi chứ?"

Nakwon vội vã hỏi, giọng như đang che giấu một sự cấp bách không cần phải nói cũng rõ. Mok-hwa hiểu ngay, chỉ mỉm cười đáp

"Ừ."

Cậu vừa định đứng lên thì như chợt nhớ ra điều gì, khẽ lắc đầu. Rồi không để ý đến ánh mắt bối rối của Nakwon, Mok-hwa với tay rót thêm một ly rượu từ chai còn đặt trên bàn.

"Rượu thì trong phòng cũng có mà," 

Nakwon buột miệng, giọng gấp gáp đến mức khiến chính cậu cũng nhận ra. Lời nói ấy như vạch trần tất cả suy nghĩ trong đầu, và Mok-hwa bật cười khẽ.

"Chẳng phải cậu bảo uống hai ly để tạo không khí còn gì."

Nói xong, cậu cầm ly rượu, ngửa cổ uống cạn trong một hơi. Mok-hwa không ngờ mình lại uống một cách thản nhiên như thế, nhưng cũng chẳng bận tâm.

"Được chưa?"

Câu nói ấy như một mồi lửa, khiến khuôn mặt Nakwon – dù chưa uống nhiều – đỏ bừng như ly rượu đỏ trong tay cậu vừa cạn sạch. Đến mức, nếu không biết, người ta dễ nhầm tưởng cậu vừa nốc cạn cả chai.

"Ha, cái đồ này... Từ khi nào cậu từ một chú gấu ngoan ngoãn lại thành một con cáo ranh mãnh thế hả?"

Nakwon nghiến răng, lầm bầm như nói với chính mình.

"Tôi chỉ làm theo những gì cậu muốn thôi," Mok-hwa nghĩ, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch, nhưng không buồn nói ra. Nếu cậu muốn thế, chẳng phải cậu mới là con cáo hay sao?

Dẫu vậy,  phải thừa nhận rằng lúc này đây, khuôn mặt đỏ bừng của Nakwon chẳng hề hợp với hình ảnh một kẻ ranh mãnh chút nào. Gương mặt mà thường ngày luôn trơ trẽn, giờ đây lại đỏ lựng chỉ vì một câu nói của cậu.

Điều kỳ lạ là, nhìn cảnh tượng ấy, lòng Mok-hwa bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường. Trái tim cậu đập mạnh hơn, một phần có lẽ nhờ ly rượu vừa uống. Nhưng Mok-hwa hiểu rõ, chẳng cần thêm lời nào nữa. Với khuôn mặt đỏ rực như lửa, hơi thở gấp gáp và đôi mắt nóng bỏng, Nakwon vội vàng nắm lấy tay cậu, kéo cậu đi như thể sợ sẽ không kiềm chế nổi bản thân thêm một giây nào nữa.

Điều kỳ lạ là khi nhìn cảnh tượng ấy, Mok-hwa cảm thấy rất vui và tim đập mạnh hơn. Có lẽ vì cậu vừa uống cạn ly rượu. Dù vậy, won dường như không còn cần câu trả lời nữa. Với khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, cậu vội vã nắm tay Mok-hwa, định kéo ra khỏi lều ngay.

Dù thế nào đi nữa, có vẻ cậu ta không cần thêm câu trả lời nào từ Mok-hwa nữa. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp liên tục bị kìm nén, Nakwon vội vàng nắm lấy tay cậu và định kéo ra khỏi lều.

Dẫu vậy, Mok-hwa không thể để Nakwon ra ngoài trong bộ dạng như vậy. Cậu kéo anh chàng dừng lại, nhặt chiếc áo khoác dày bên cạnh và đưa cho. Nakwon nhanh chóng giật lấy áo, mặc vội lên người. Nhưng vì quá hấp tấp, cậu ta lóng ngóng với chiếc khóa kéo, thử vài lần mà vẫn không xong – một việc thật chẳng hợp với hình ảnh hoàn hảo của Na-gwon thường ngày. Mok-hwa nhìn, định bụng lên tiếng giúp đỡ, nhưng Nakwon cuối cùng cũng thành công, quay lại nhìn cậu với ánh mắt kiên định và chìa tay ra.

"Đi thôi."

Mok-hwa nắm lấy tay Na-gwon. Anh chàng siết chặt tay cậu, kéo cậu ra khỏi lều, bước đi nhanh như thể muốn thoát khỏi bầu không khí kìm nén ấy càng sớm càng tốt. Nhưng vừa bước ra ngoài, Nakwon lập tức hối hận. Cái ý tưởng chọn địa điểm ăn tối ở khu cắm trại xa phòng nghỉ thế này đúng là điên rồ!

Cơn gió lạnh cắt da thổi qua, đôi lúc kèm theo tuyết rơi, khiến quãng đường dường như dài thêm gấp bội. Nhưng điều kỳ lạ là, thay vì dịu đi, sự hưng phấn trong lòng Nakwon lại càng dâng cao. Tay cậu ta nắm chặt tay Mok-hwa hơn, như sợ nếu buông ra sẽ mất đi cảm giác này.

Cuối cùng cũng tới phòng, vừa bước vào, won gần như mất bình tĩnh, quay sang xác nhận với Mok-hwa đến vài lần. Ban đầu còn dè dặt hỏi, "Chỉ ngủ thôi, đúng không?" Mok-hwa gật đầu. Nhưng càng về sau, câu hỏi càng thẳng thắn hơn, từ "Thật sự làm nhé?" rồi tới "Cả đêm luôn?" Mỗi lần như vậy, Mok-hwa chỉ đáp nhẹ, "Ừ," và tiếp tục bước đi. Đến cuối cùng, khi Nakwon chỉ còn biết thốt lên một tiếng "Hả?" đầy ngờ vực, Mok-hwa bất giác bật cười. Tiếng cười ấy như ngọn lửa đổ thêm dầu vào sự hưng phấn đang bừng cháy trong lòng Nakwon.

Vừa bước vào phòng, Nakwon lập tức đẩy Mok-hwa vào cửa, không thể kiềm chế được nữa. Nhưng chiếc áo khoác lại làm phiền lần nữa – chiếc khóa kéo không chịu tuân theo ý muốn của Nakwon. Trong lúc anh chàng suýt nữa thì buột miệng chửi thề, Mok-hwa chỉ cười khẽ, với tay kéo xuống chiếc khóa một cách dễ dàng. Sau đó, cậu còn tháo luôn khóa áo của mình, để lộ một chiếc áo thun mỏng manh bên trong.

Mok-hwa nhẹ nhàng giơ tay, kéo áo thun qua đầu và ném sang bên. Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tô lên dáng vẻ mảnh mai nhưng mạnh mẽ của cậu. Khi Nakwon còn đang sững sờ, Mok-hwa từ từ trút bỏ từng lớp trang phục, cho đến khi hoàn toàn trần trụi dưới ánh sáng.

Rồi cậu quay lại nhìn Nakwon, khẽ cười, giọng nói trầm thấp

"Giờ thì xong cả rồi."

Nụ cười ấy, giọng nói ấy, như một tiếng còi khai hỏa, phá tan chút lý trí cuối cùng của Nakwon. Cậu lao tới, hơi thở gấp gáp hòa vào môi Mok-hwa. Vòng tay siết chặt cơ thể cậu ấy, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim bên dưới làn da lạnh giá. Cái lạnh bên ngoài giờ đây lại làm tăng thêm cảm giác nóng rực giữa hai người.

Môi Nakwon lướt từ môi Mok-hwa xuống cằm, rồi dừng lại nơi lồng ngực vững chãi, những vết sẹo hằn trên làn da như kể lại câu chuyện riêng của chúng. Anh chàng đặt lên đó những nụ hôn đầy say mê, như muốn xóa nhòa đi mọi thứ.

Cậu thì thầm, giọng khản đặc nhưng đầy chân thành

"Suýt chút nữa thì tôi phát điên."

Tiếng thở phập phồng và những lời thì thầm trên bụng khiến Mok-hwa cảm nhận được một cảm xúc nóng bỏng xen lẫn chút trách móc, đủ để cậu cũng bất giác cảm thấy phấn khích. Mok-hwa nuốt khẽ một hơi thở, và Nakwon đã nhanh chóng ném bỏ lớp áo của mình.

Cảm giác làn da trần chạm vào nhau khiến mọi giác quan như căng lên. Hơi thở ấm áp của Nakwon cùng những đầu ngón tay còn lạnh giá trượt qua đôi môi cậu, để lại một dấu ấn ngọt ngào mà Mok-hwa vô thức nếm thử.

Hương vị đó như hòa lẫn với dư âm của rượu vang, khiến tim cậu đập rộn ràng. Những nhịp đập dồn dập của trái tim Nakwon giờ đây truyền thẳng qua lớp da chạm vào cậu. Nếu trước đây chỉ cần nhìn thấy Nakwon, cậu đã cảm nhận được chút rạo rực nơi lồng ngực, thì giờ đây, mỗi lần tiếp xúc lại càng làm trái tim đập nhanh hơn, mạnh hơn.

Giữa những hơi thở dồn dập và tiếng tim đập rộn ràng, Nakwon liên tục thì thầm những lời như khắc sâu vào tâm trí

"Chỉ là ngủ thôi, phải không? Ở bên nhau thôi, cậu biết mà, đúng không?"

Mok-hwa chẳng cần đáp lại nữa. Cậu đã gật đầu từ lâu, và lần này chỉ nhẹ nhàng gật đầu thêm lần nữa, như một lời khẳng định lặng thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz