Nông nữ tu tiên từ vườn rau đến đỉnh phong
Chương 5: Rời Trấn Tìm Thôn, Cơ Duyên Cứu Người Lập Nghiệp Điền Viên
Vân Hoang Đại Lục, Đại Hạ Quốc, An Bình Trấn, những ngày đầu tháng Chạp năm Khải Nguyên thứ 12. Tiết trời đầu đông mang theo những cơn gió se lạnh, nhưng lòng An Nhiên lại ấm áp một niềm hy vọng sau khi đã có được tấm hộ tịch quý giá.
Tấm hộ tịch An Bình Trấn bằng giấy dó vàng ngà, với những dòng chữ Hán cổ và con dấu son đỏ chót của nha môn, được An Nhiên cẩn thận cất kỹ vào một ngăn bí mật bên trong chiếc tay nải nhỏ của mình. Hai mươi lăm lượng bạc trắng đổi lấy tờ giấy mỏng manh này, một cái giá không hề nhỏ chút nào, nhưng An Nhiên biết nó hoàn toàn xứng đáng với những gì cô phải bỏ ra. Đây không chỉ đơn thuần là một tờ giấy thông hành, mà còn là sự công nhận hợp pháp về thân phận, là nền tảng đầu tiên và vô cùng quan trọng để cô có thể ngẩng cao đầu, đường hoàng sống và tự tay mình tạo dựng nên một tương lai mới ở thế giới xa lạ này.
Trở về Hoa Mai Khách Điếm sau khi hoàn tất thủ tục ở nha môn, An Nhiên không vội vàng ăn mừng hay đi đâu cả. Cô bé khóa chặt cửa phòng lại, ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại những cảm xúc vui mừng xen lẫn chút căng thẳng vẫn còn đang xao động trong lòng. An Bình Trấn tuy phồn hoa, náo nhiệt, tấp nập người qua kẻ lại, mở ra vô vàn cơ hội cho những ai biết cách nắm bắt, nhưng trực giác của một người đã từng trải qua không ít sóng gió ở một kiếp người khác mách bảo An Nhiên rằng, đây không phải là nơi lý tưởng để một đứa trẻ mồ côi, đơn độc như cô, lại còn đang mang trong mình một số tiền không nhỏ cùng những bí mật không thể nào nói ra, có thể an toàn và yên ổn bắt đầu lại từ đầu được. Sự dòm ngó, những ánh mắt tò mò, và cả những cạm bẫy khó lường nơi phố thị sầm uất này có thể ập đến với cô bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, mục tiêu lớn nhất và cũng là ước mơ cháy bỏng nhất của An Nhiên không phải là cuộc sống giàu sang, phú quý hay sự tấp nập, xô bồ nơi thị thành, mà là một mảnh vườn nhỏ thật yên tĩnh, một cuộc sống tự do tự tại được gắn liền với đất đai, cây cỏ, được tự tay mình gieo trồng, chăm sóc và thu hoạch những thành quả lao động ngọt ngào. Đó mới là cuộc sống mà cô thực sự khao khát. Trong những ngày ngắn ngủi ở An Bình Trấn, qua những gì quan sát và nghe ngóng được từ những câu chuyện phiếm ở các quán trà, An Nhiên cũng phần nào cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng thế giới này, ít nhất là ở Đại Hạ Quốc, dường như không quá khắt khe và hà khắc với nữ giới trong việc tự lập kinh tế như một số triều đại phong kiến hà khắc mà cô từng biết qua sách vở. Phụ nữ ở đây vẫn có thể đứng tên để kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ, quản lý tài sản riêng của mình, thậm chí những tiểu thư con nhà khá giả còn được phép đến các nữ học đường để học chữ, học cầm kỳ thi họa, học cách quản gia quán xuyến việc nhà. Tuyệt nhiên không có những luật lệ hà khắc đến mức vô lý như "tam tòng tứ đức" hay "nữ tử vô tài mới là có đức". Dĩ nhiên, con đường khoa cử để làm quan trong triều đình vẫn hoàn toàn đóng chặt với họ, nhưng ít nhất, họ vẫn có được một không gian nhất định để có thể tự lập và phát triển bản thân. Điều này càng làm củng cố thêm quyết tâm theo đuổi con đường điền viên, tự cung tự cấp của An Nhiên. Tự mình làm chủ một trang trại nhỏ, tự mình quyết định cuộc sống của mình, có lẽ đó mới chính là con đường tự do và an toàn nhất cho cô bé trong hoàn cảnh hiện tại.
Vậy nên, ngay sáng sớm ngày hôm sau khi đã có được tấm hộ tịch trong tay, An Nhiên quyết định sẽ rời khỏi An Bình Trấn sầm uất này. Cô dành cả buổi sáng để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới. Ngoài những vật dụng cá nhân ít ỏi mà cô mang theo người, cô mua thêm một ít lương khô đủ dùng cho nhiều ngày đường, một túi muối trắng tinh, vài bộ quần áo bằng vải gai màu sẫm, kiểu dáng đơn giản nhưng lại rất bền chắc, một con dao nhỏ sắc bén hơn để phòng thân khi cần thiết và một chiếc cuốc làm vườn loại tốt, nhỏ gọn vừa với sức của mình. Số ngân lượng còn lại sau khi đã trừ đi các chi phí làm hộ tịch và mua sắm những thứ cần thiết, khoảng hơn hai trăm lượng bạc trắng, được cô chia thành nhiều phần nhỏ, cẩn thận cất giấu ở những nơi kín đáo nhất trên người và trong chiếc tay nải bằng vải thô mà cô luôn mang theo bên mình.
Sau đó, An Nhiên tìm đến một bến xe lừa ở rìa phía Tây của trấn, nơi thường có những chuyến xe chuyên chở hàng hóa hoặc đưa khách về các thôn làng hẻo lánh, xa xôi hơn. Cô tìm một lão nông có vẻ ngoài hiền lành, chất phác, đang chuẩn bị một chuyến xe trống không có hàng hóa để trở về quê sau khi đã giao xong hàng ở trấn. An Nhiên lễ phép tiến lại gần, bịa ra một câu chuyện đã được chuẩn bị kỹ lưỡng rằng mình là một đứa trẻ mồ côi vừa mới tìm được người bà con xa ở thôn Bạch Thạch, nay muốn thuê xe để có thể trở về đó nhận tổ quy tông và nương tựa. Thôn Bạch Thạch là một thôn làng nhỏ bé, nghèo nàn nằm cách An Bình Trấn khoảng chừng ba ngày đường nếu đi bằng xe lừa về phía Tây Nam, cũng khá trùng hợp là trên con đường mà lão nông kia cũng sắp đi qua một phần đáng kể. Lão nông thấy cô bé tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng ăn nói lại rất lễ phép, rõ ràng, lại có một hoàn cảnh đáng thương như vậy, cũng không nỡ lòng nào từ chối, đồng ý cho cô đi cùng với một giá tiền xe hợp lý và phải chăng.
Ba ngày sau đó, vào một buổi chiều tà cuối tháng mười một, khi những cơn gió đầu đông mang theo cái lạnh se sắt bắt đầu thổi mạnh hơn trên những cánh đồng đã gặt xong trơ gốc rạ, chiếc xe lừa lọc cọc cũng đưa An Nhiên đến đầu thôn Bạch Thạch. Càng đi xa khỏi sự sầm uất của An Bình Trấn, cảnh vật xung quanh càng trở nên hoang sơ và có phần tiêu điều hơn. Con đường đất đỏ gập ghềnh, khúc khuỷu, hai bên đường là những cánh đồng lúa đã được thu hoạch xong từ lâu, chỉ còn trơ lại những gốc rạ xác xơ, úa vàng trong gió lạnh, xen kẽ với đó là những vạt rừng thưa cây cối khẳng khiu, trụi lá, đứng im lìm dưới bầu trời xám xịt của mùa đông. Thôn Bạch Thạch cuối cùng cũng hiện ra trước mắt cô bé, đúng như tên gọi của nó – một xóm làng nhỏ bé, nghèo nàn, nhà cửa ở đây chủ yếu là những căn nhà tranh vách đất đã cũ kỹ, xiêu vẹo, nằm nép mình một cách khiêm tốn dưới chân một dãy núi đá vôi sừng sững, trắng bạc, trông có phần đìu hiu, tĩnh lặng và hoàn toàn cách biệt với thế giới phồn hoa, náo nhiệt bên ngoài.
An Nhiên trả tiền xe cho lão nông tốt bụng, lễ phép cảm ơn ông ta rồi một mình xách theo túi hành lý nhỏ bằng vải thô, chậm rãi đi vào trong thôn. Cô cố tình đi men theo con đường chính của thôn, vừa đi vừa cẩn thận quan sát kỹ lưỡng cảnh vật xung quanh và cả những người dân làng hiếm hoi mà cô tình cờ gặp trên đường, đồng thời cũng không quên để ý xem có bất kỳ ai khả nghi đang theo dõi mình từ phía sau hay không. Đến khi chắc chắn rằng không có một sự chú ý bất thường nào đang hướng về phía mình, cô bé mới thực sự có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nơi hẻo lánh, nghèo khó và có phần tách biệt này, có lẽ sẽ là một khởi đầu an toàn và phù hợp hơn cho cô so với An Bình Trấn ồn ào kia.
Việc đầu tiên mà An Nhiên làm khi đến thôn Bạch Thạch là tìm đến nhà của vị trưởng thôn – ông Lý Phúc, một lão nông đã ngoài sáu mươi tuổi, lưng tuy đã hơi còng xuống vì năm tháng và sự vất vả, nhưng đôi mắt của ông vẫn còn rất tinh anh, gương mặt thì phúc hậu, hiền từ. Cô bé lễ phép trình ra tấm hộ tịch An Bình Trấn của mình, rồi lại một lần nữa kể lại câu chuyện đã được chuẩn bị và diễn tập kỹ lưỡng về việc mình là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sau nhiều năm lưu lạc cuối cùng cũng tìm được về quê gốc của tổ tiên là thôn Bạch Thạch này, nay chỉ có một mong muốn duy nhất là được an cư lạc nghiệp, có một nơi để thờ cúng tổ tiên và nương tựa qua ngày, rất mong được trưởng thôn và toàn thể dân làng chiếu cố, giúp đỡ. Cô cũng ngỏ ý rằng mình có một chút tiền tiết kiệm ít ỏi do cha mẹ để lại, muốn xin được phép mua lại một căn nhà bỏ hoang cùng với mảnh vườn rộng ở cuối thôn, gần bìa rừng mà cô đã để ý thấy khi đi ngang qua lúc vào thôn.
Trưởng thôn Lý Phúc nhìn cô bé An Nhiên gầy gò, nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại sáng và kiên định lạ thường đang đứng trước mặt mình, không khỏi có chút ngạc nhiên và cả sự ái ngại không hề che giấu. Ông cẩn thận xem qua tấm hộ tịch mà An Nhiên trình ra, thấy đúng là giấy tờ thật của nha môn An Bình Trấn cấp, không có vẻ gì là giả mạo cả. "An Nhiên à," ông chậm rãi cất tiếng, giọng nói có chút đắn đo và ái ngại, "lòng cháu muốn tìm về nguồn cội, muốn được an cư lạc nghiệp ở thôn Bạch Thạch chúng ta là một điều rất đáng quý. Nhưng theo lệ làng từ xưa đến nay và cũng là theo luật pháp của Đại Hạ Quốc chúng ta, cháu tuổi còn quá nhỏ, lại không có một người thân thích nào ở trong thôn này đứng ra để bảo lãnh cho cháu, thì e rằng không thể nào tự mình đứng tên để mua bán nhà đất được đâu. Chuyện này... thực sự là rất khó cho lão rồi."
An Nhiên nghe trưởng thôn Lý nói vậy, trái tim khẽ chùng xuống một nhịp. Cô đã lường trước được rằng sẽ có khó khăn này, nhưng không ngờ nó lại rắc rối và phức tạp đến vậy. Dù cô đã có được tấm hộ tịch hợp pháp của An Bình Trấn, nhưng với cái tuổi mười một được ghi rõ ràng trên giấy tờ, việc một đứa trẻ đơn độc, không người thân thích, muốn đứng ra sở hữu một tài sản lớn như nhà đất ở một nơi hoàn toàn xa lạ là một điều gần như không tưởng. Cô đang cảm thấy hơi bế tắc, không biết phải làm thế nào tiếp theo, định bụng hay là mình cứ tìm cách thuê tạm một căn nhà nhỏ nào đó ở trong thôn để ở trước rồi từ từ tính kế lâu dài sau, thì một cơ duyên bất ngờ và hoàn toàn không thể ngờ tới lại đến với cô, thay đổi hoàn toàn tình thế hiện tại.
Chuyện là, trong lúc chờ đợi và suy tính phương cách để giải quyết vấn đề nhà cửa, để không lãng phí thời gian một cách vô ích và cũng để tiết kiệm được chút tiền ít ỏi còn lại trong người cho những việc quan trọng hơn sau này, An Nhiên thường một mình đi vào khu vực bìa rừng và men theo các bờ ruộng, ven suối gần thôn để tìm kiếm các loại rau dại, củ quả có thể ăn được nhằm cải thiện bữa ăn hàng ngày. Với vốn kiến thức nông nghiệp phong phú của mình từ kiếp trước, cô đặc biệt chú ý đến những dây khoai lang dại mọc um tùm, xanh tốt ở một vài khoảnh đất ẩm ướt ven dòng suối nhỏ chảy ngang qua khu vực cuối thôn. Loại cây này rất dễ trồng, dễ sống, lại cho cả phần ngọn non lẫn phần củ ở dưới đất đều có thể dùng làm lương thực, rất thích hợp để trồng làm loại cây lương thực tiên phong cho kế hoạch làm nông và tự cung tự cấp của cô trong tương lai.
Một buổi trưa đầu tháng Chạp, khi An Nhiên đang cặm cụi dùng con dao nhỏ mà cô luôn mang theo bên mình để đào một bụi khoai lang dại khá lớn, có những củ khoai mập mạp, trắng ngần đang ẩn mình sâu dưới lòng đất tơi xốp, thì mũi dao của cô bỗng nhiên chạm phải một vật gì đó mềm mềm, không giống như rễ cây hay đá sỏi thông thường. Tò mò, An Nhiên cẩn thận dùng tay gạt nhẹ lớp lá cây khô và những bụi cỏ dại đang phủ dày đặc bên trên ra. Cô kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì đã kêu lên thành tiếng khi phát hiện ra đó là một người đàn ông trung niên đang nằm bất động, người bê bết máu me, hơi thở thì vô cùng yếu ớt, gần như không còn cảm nhận được nữa. Nếu không phải vì cô vô tình đào trúng ngay chỗ này, có lẽ sẽ không một ai có thể phát hiện ra được ông ta đang nằm ẩn mình kỹ đến vậy giữa một bụi cây rậm rạp, um tùm, gần như bị che khuất hoàn toàn.
Dù có chút sợ hãi và hoảng hốt ban đầu khi đối mặt với một cảnh tượng đáng sợ như vậy, nhưng bản năng lương thiện và những kiến thức sơ cứu cơ bản mà cô đã từng học được qua các chương trình truyền hình thực tế và những cuốn sách báo về kỹ năng sinh tồn ở kiếp trước đã thôi thúc An Nhiên phải hành động ngay lập tức. Cô bé cẩn thận quỳ xuống bên cạnh người đàn ông, run run đưa ngón tay nhỏ bé của mình lên đặt dưới mũi ông ta – vẫn còn cảm nhận được một chút hơi thở ấm nóng rất nhẹ, rất yếu ớt đang phả ra. Rồi cô lại nhanh chóng áp tai vào lồng ngực trần của ông ta – tim vẫn còn đập, tuy rất yếu ớt và nhịp đập cũng rất chậm, không đều. "Còn sống! Ông ấy vẫn còn sống!" An Nhiên thầm reo lên trong lòng một niềm vui khó tả.
Cô vội vàng chạy nhanh ra dòng suối trong vắt gần đó, dùng chiếc khăn tay sạch nhất mà cô luôn mang theo bên mình thấm đầy nước mát lạnh, rồi nhanh chóng quay trở lại, nhẹ nhàng lau sạch hết những vết máu đã khô và lớp bùn đất đang bám đầy trên gương mặt tái nhợt, đầy những vết chém ngang dọc của người đàn ông. Vết thương trên người ông ta chủ yếu là do đao kiếm sắc bén gây ra, có vài vết chém rất sâu ở vùng ngực và cánh tay, máu tươi vẫn còn đang từ từ rỉ ra, thấm đẫm cả một mảng đất lớn xung quanh, tạo thành một màu đỏ thẫm đáng sợ. An Nhiên không một chút do dự, xé một phần chiếc áo cũ sạch sẽ mà cô mang theo trong tay nải của mình thành những dải vải nhỏ, rồi cố gắng nhớ lại những gì mình đã từng xem qua trên tivi, tuy có phần vụng về nhưng vẫn rất cẩn thận băng bó tạm thời những vết thương lớn nhất để cầm máu cho ông ta. Trong lúc hoảng loạn và gấp gáp, cô chợt nhớ đến khẩu quyết tâm pháp dưỡng sinh mà Thanh Vân tỷ tỷ đã từng từ bi dạy cho mình. Dù chưa hiểu rõ về linh khí hay công dụng thực sự của nó đối với việc chữa thương, nhưng trong giây phút cấp bách đó, cô vẫn theo một sự mách bảo của bản năng, thử vận một chút khí lực ấm áp ít ỏi mà cô có thể cảm nhận được đang lưu chuyển trong cơ thể mình, áp hai bàn tay nhỏ bé, run rẩy của mình lên lồng ngực người đàn ông, miệng lẩm nhẩm thầm cầu nguyện cho ông ta có thể qua khỏi được cơn nguy kịch này. Có lẽ do sự thành tâm của cô bé, hoặc cũng có thể do chút linh khí yếu ớt nhưng lại vô cùng tinh thuần vô tình có tác dụng, một lúc sau, người đàn ông đang nằm bất động trên mặt đất khẽ rên rỉ một tiếng rồi từ từ hé mở đôi mắt.
Đôi mắt của ông ta ban đầu còn có chút mờ mịt, hoang mang, nhưng khi nhìn thấy An Nhiên, một cô bé gầy gò, gương mặt tuy còn non nớt nhưng lại ánh lên một vẻ lo lắng và sự chân thành không hề giả dối, rồi lại nhìn xuống những vết thương đã được băng bó tạm thời nhưng lại khá cẩn thận trên người mình, trong ánh mắt của ông ta liền ánh lên một vẻ ngạc nhiên và sự biết ơn sâu sắc không thể che giấu. Qua vài câu hỏi thăm đứt quãng và đầy khó nhọc của An Nhiên, cô bé cuối cùng cũng biết được người đàn ông này tên là Lâm Tri Viễn, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, là một thương nhân buôn bán tơ lụa giàu có nổi tiếng khắp gần xa từ Kinh Thành Đại Hạ. Do bị đối thủ cạnh tranh trong việc làm ăn và cả những kẻ xấu trong chính dòng tộc của mình muốn chiếm đoạt gia sản đã ngấm ngầm cấu kết với nhau để hãm hại, ông đã không may rơi vào một cái bẫy phục kích vô cùng tàn độc và hiểm ác trên đường đi kiểm tra một lô hàng lớn ở phương Nam. May mắn nhờ có vài vị hộ vệ trung thành, tâm phúc đã liều chết chiến đấu để bảo vệ cho chủ nhân, ông mới có cơ hội thoát được vòng vây dày đặc của kẻ địch, nhưng bản thân cũng bị trọng thương và lưu lạc đến tận nơi hoang vắng, hẻo lánh này.
Thấy An Nhiên tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng lại có một tấm lòng nhân hậu, dũng cảm không quản hiểm nguy để cứu giúp mình trong lúc nguy nan thập tử nhất sinh, ông Lâm Tri Viễn vô cùng cảm kích và xúc động. Khi biết được hoàn cảnh mồ côi cha mẹ và những khó khăn, trắc trở mà An Nhiên đang gặp phải trong việc muốn mua nhà đất để có thể an cư ở thôn Bạch Thạch này, ông liền nảy ra một ý định trong đầu.
"An Nhiên tiểu cô nương," ông Lâm Tri Viễn nói bằng giọng vẫn còn rất yếu ớt nhưng lại vô cùng chân thành và tha thiết, "ơn cứu mạng to lớn này của cháu, Lâm Tri Viễn ta thực sự không biết phải lấy gì để có thể báo đáp cho xứng đáng đây. Ta thấy cháu tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng đã có một ý chí tự lực tự cường đáng nể, lại còn có một tấm lòng lương thiện hiếm có trên đời này. Hay là thế này đi, ta hiện tại cũng không còn nơi nào an toàn để đi, sức khỏe lại chưa thể nào hồi phục ngay được. Cháu cứ coi ta như một người thúc thúc ở xa mới tìm lại được của cháu. Ta sẽ cùng cháu đến gặp vị trưởng thôn kia, đứng ra làm người bảo lãnh và cũng là người giám hộ cho cháu trong việc mua bán nhà đất."
An Nhiên nghe những lời đó của ông Lâm Tri Viễn, đôi mắt vốn đang lo lắng của cô bé bỗng sáng rực lên vì vui mừng và cả sự xúc động. Đây đúng là cơ duyên trời ban, là quý nhân phù trợ mà ông trời đã gửi đến cho cô vào lúc khó khăn nhất! Ông Lâm Tri Viễn này tuy hiện tại đang gặp nạn nhưng nhìn dáng vẻ, khí độ và cả cách ăn nói thì rõ ràng không phải là một người tầm thường chút nào. Có ông đứng ra giúp đỡ, việc mua nhà đất của cô chắc chắn sẽ trở nên thuận lợi và dễ dàng hơn rất nhiều. Cô bé không chút do dự, vội vàng gật đầu đồng ý ngay lập tức, rồi lại cẩn thận dìu ông Lâm Tri Viễn về căn lều nhỏ tạm bợ mà cô đã tự mình dựng lên gần bìa rừng từ mấy hôm trước để ông có một nơi sạch sẽ, kín đáo nghỉ ngơi, tránh mưa tránh nắng, đồng thời cô cũng nhanh chóng chạy đi tìm thêm một ít lá thuốc nam đơn giản mà cô biết được công dụng qua những cuốn sách vở đã đọc ở kiếp trước để cầm máu và giảm sưng cho những vết thương nghiêm trọng của ông.
Ngày hôm sau, với sự xuất hiện của "Lâm thúc thúc" – một người đàn ông trung niên tuy gương mặt còn có vẻ mệt mỏi, xanh xao vì "đường xa mới đến" và "một chút bệnh vặt không đáng kể" nhưng phong thái vẫn còn giữ được nét đĩnh đạc, ung dung của một người từng trải và có địa vị – An Nhiên cảm thấy tự tin hơn hẳn khi cùng ông một lần nữa tìm đến nhà của trưởng thôn Lý Phúc. Ông Lâm Tri Viễn đã khéo léo dựng nên một câu chuyện vô cùng cảm động và hợp tình hợp lý về việc mình là một thương nhân nhỏ ở phương xa, trên đường đi làm ăn không may gặp phải chút rủi ro, xui xẻo, tình cờ tìm lại được đứa cháu gái mồ côi duy nhất của người em trai đã không may qua đời từ nhiều năm về trước, nay muốn giúp cháu có một nơi an cư ổn định ở thôn Bạch Thạch này để tiện bề chăm sóc và cũng là để bù đắp phần nào cho những thiếu thốn về mặt tình cảm mà cháu gái mình đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.
Trưởng thôn Lý Phúc thấy lần này An Nhiên có một người lớn tuổi, ăn nói lại rất đàng hoàng, lịch sự, lại có vẻ rất đáng tin cậy đứng ra làm người bảo lãnh và giám hộ cho cô bé, hơn nữa câu chuyện mà ông Lâm Tri Viễn kể ra cũng rất có lý có tình, thái độ lại vô cùng chân thành, tha thiết, liền không còn chút do dự hay ái ngại nào nữa. Ông vui vẻ dẫn An Nhiên và "Lâm thúc" đi xem lại căn nhà bỏ hoang ở cuối thôn mà An Nhiên đã để ý từ trước. Đó là một căn nhà ba gian lợp ngói âm dương đã nhuốm màu thời gian, tường trình bằng đất có vài chỗ đã bị bong tróc, cửa nẻo cũng có phần ọp ẹp, xiêu vẹo, nhưng nhìn chung khung sườn được làm bằng gỗ lim quý hiếm vẫn còn rất vững chãi và chắc chắn, chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể ở được ngay. Phía trước nhà có một khoảng sân đất khá rộng rãi, còn phía sau là một mảnh vườn hoang um tùm cỏ dại, rộng chừng hơn một mẫu, kéo dài ra đến sát một con suối nhỏ nước chảy róc rách quanh năm và gần ngay bìa rừng. Vị trí này tuy có hơi hẻo lánh, tách biệt hẳn với các ngôi nhà khác trong thôn, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, không khí trong lành và đặc biệt là có nguồn nước tự nhiên rất thuận lợi, vô cùng lý tưởng cho kế hoạch làm nông và xây dựng một cuộc sống tự do tự tại, không bị ai làm phiền của An Nhiên.
Sau khi hai bên vui vẻ thỏa thuận xong giá cả, giấy tờ mua bán nhà đất nhanh chóng được hoàn tất dưới sự chứng kiến và xác nhận của trưởng thôn Lý Phúc. Trên giấy tờ, tên chủ sở hữu được ghi rõ ràng là An Nhiên, và có thêm một dòng ghi chú ông Lâm Tri Viễn là người giám hộ hợp pháp cho cô bé cho đến khi An Nhiên đủ mười sáu tuổi theo đúng luật pháp của Đại Hạ Quốc.
Vậy là, sau bao nhiêu trắc trở và chờ đợi, An Nhiên cuối cùng cũng đã chính thức có được một mái nhà và một mảnh đất của riêng mình ở thế giới này – một sự khởi đầu tuy còn nhiều khó khăn nhưng cũng tràn đầy những niềm hy vọng lớn lao vào một tương lai tươi sáng hơn.
Những ngày tiếp theo, trong khi ông Lâm Tri Viễn ở lại căn nhà mới mua của An Nhiên để tĩnh dưỡng những vết thương trên người dưới sự chăm sóc vô cùng tận tình và chu đáo của cô bé, An Nhiên cũng không hề nghỉ ngơi một chút nào mà bắt tay ngay vào công cuộc cải tạo lại tổ ấm mới và mảnh vườn mơ ước của mình. Căn nhà cũ kỹ được cô bé quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, mạng nhện giăng đầy góc nhà được phủi đi, những chỗ tường đất bị bong tróc được cô bé tự tay học cách trát lại bằng một loại đất sét đặc biệt trộn với rơm khô và một chút vôi, cửa sổ, cửa ra vào cũng được sửa sang lại cho thêm phần kín gió và chắc chắn hơn. Tuy vẫn còn rất đơn sơ, mộc mạc, nhưng ít nhất nó đã có được dáng vẻ của một ngôi nhà thực sự, một nơi có thể gọi là "nhà", là chốn đi về của riêng cô.
Nhưng tâm huyết và sự hứng khởi lớn nhất của An Nhiên được dồn cả vào mảnh vườn rộng lớn um tùm cỏ dại phía sau nhà. Cô bé dùng chiếc cuốc mới mua, ngày ngày cặm cụi một mình phát quang hết những bụi cỏ dại cao quá đầu người, cuốc xới lại từng tấc đất đã bị bỏ hoang từ rất lâu, làm cho đất trở nên tơi xốp hơn. Đất ở đây tuy có phần cằn cỗi do thiếu sự chăm sóc từ nhiều năm, nhưng lại rất gần nguồn nước trong lành từ con suối nhỏ và có nhiều mùn lá từ bìa rừng trôi xuống tích tụ lại, nếu biết cách cải tạo tốt thì vẫn hoàn toàn có thể trồng trọt được những loại cây mà cô mong muốn. An Nhiên áp dụng những kiến thức nông nghiệp hiện đại mà mình đã học được từ kiếp trước, cẩn thận chia mảnh vườn thành từng khu vực rõ ràng và hợp lý: khu nào để trồng các loại rau ăn lá ngắn ngày cần nhiều ánh sáng, khu nào để trồng các loại cây lấy củ cần thời gian sinh trưởng lâu hơn và ít ánh sáng hơn, khu nào để trồng những cây ăn quả mà cô đã gieo từ những hạt giống Thanh Vân tỷ tỷ cho, và một khu đất nhỏ ở góc vườn được cô dành riêng để làm phân xanh, ủ các loại phân hữu cơ từ cỏ rác, lá cây mục và cả phân trâu bò mà cô bé khéo léo xin được từ nhà trưởng thôn Lý và một vài hộ dân khác trong thôn có nuôi trâu bò.
Những dây khoai lang dại mà An Nhiên đã dày công thu thập được trong những ngày tìm kiếm thức ăn ở bìa rừng cũng được cô bé trồng xuống cẩn thận theo từng luống thẳng tắp, đều đặn. Đặc biệt, mỗi đêm khuya thanh vắng, khi ông Lâm Tri Viễn đã ngủ say trong gian nhà giữa, An Nhiên lại lặng lẽ một mình ra ngoài vườn. Cô bé ngồi xếp bằng giữa những luống cây vừa mới gieo trồng, nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần, cố gắng vận hành khẩu quyết tâm pháp dưỡng sinh mà Thanh Vân tỷ tỷ đã dạy. Bằng một cách nào đó mà chính cô cũng không thể giải thích rõ ràng, dường như có một luồng năng lượng mát lành, vô hình từ sâu trong cơ thể cô, từ từ lan tỏa ra, hòa quyện với linh khí mỏng manh của đất trời, rồi nhẹ nhàng dẫn truyền xuống sâu trong lòng đất, thẩm thấu vào từng hạt giống, từng gốc cây non. Cô làm việc này một cách vô cùng cẩn trọng và bí mật, chỉ truyền đi một lượng năng lượng vừa đủ mà cô cảm nhận được, không dám làm quá lộ liễu hay tiêu hao quá nhiều tinh thần lực của mình.
Phép màu đã thực sự xảy ra, vượt ngoài cả sự mong đợi của An Nhiên. Những dây khoai lang vốn chỉ là những đoạn thân già cỗi, trông có vẻ yếu ớt, sau vài đêm được "tưới" thêm thứ năng lượng kỳ diệu đó, bỗng trở nên xanh tốt lạ thường, lá non bật ra tua tủa, thân cây mập mạp, vươn những ngọn non mơn mởn đầy sức sống. Đáng kinh ngạc hơn nữa, những hạt quả dại mà Thanh Vân tỷ tỷ cho cô, vốn dĩ cô nghĩ rằng cần rất nhiều thời gian và những điều kiện chăm sóc đặc biệt mới có thể nảy mầm thành công, thì chỉ sau ba bốn đêm được "chăm sóc đặc biệt" bằng thứ năng lượng bí ẩn đó, đã đồng loạt nhú lên khỏi mặt đất những mầm non xanh biếc, yếu ớt nhưng lại tràn đầy sinh khí, mỗi mầm cây đã cao khoảng chừng 3cm. An Nhiên sung sướng đến mức tim đập loạn nhịp, nhưng cũng tự nhủ phải tuyệt đối giữ bí mật về khả năng kỳ diệu này của mình, ngay cả với ông Lâm Tri Viễn, người mà cô rất kính trọng và biết ơn. Đây sẽ là con át chủ bài lớn nhất của cô để có thể sống tốt và thực hiện được ước mơ của mình ở thế giới này.
Nửa tháng trôi qua nhanh chóng như một giấc mơ đẹp. Nhờ sự chăm sóc vô cùng tận tình và chu đáo của An Nhiên và có lẽ cả chút năng lượng kỳ diệu mà ông vô tình hấp thụ được từ những loại rau củ đặc biệt do An Nhiên trồng và mang vào cho ông dùng, vết thương của ông Lâm Tri Viễn đã hồi phục một cách thần kỳ, nhanh hơn rất nhiều so với dự kiến ban đầu. Ông đã có thể đi lại trong sân một cách khỏe mạnh, sắc mặt cũng hồng hào trở lại, tinh thần thì phấn chấn và minh mẫn hơn nhiều. Ông quan sát sự cần cù, tháo vát và cả trí thông minh, sự hiểu chuyện vượt xa lứa tuổi của An Nhiên, cũng như sự phát triển kỳ diệu đến khó tin của mảnh vườn nhỏ bé kia, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi, cảm phục và cả một chút tò mò không thể nào giải thích được. Ông biết chắc chắn rằng, cô bé An Nhiên này không hề tầm thường như vẻ ngoài yếu đuối, gầy gò của mình.
Đến ngày ông Lâm Tri Viễn cảm thấy sức khỏe của mình đã hoàn toàn bình phục và quyết định đã đến lúc phải rời đi để trở về Kinh Thành lo liệu những việc lớn đang chờ đợi mình ở đó, ông nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của An Nhiên, ánh mắt đầy lưu luyến, biết ơn và cả một sự áy náy không hề nhỏ. "Nhiên Nhiên à, thúc phải đi rồi. Công việc ở Kinh Thành không thể trì hoãn thêm được nữa, kẻ thù của thúc vẫn còn đang nhởn nhơ bên ngoài, ta phải nhanh chóng trở về. Ơn cứu mạng to lớn này của con, Lâm Tri Viễn ta thực sự suốt đời này không thể nào quên được. Sau khi ta giải quyết xong mọi chuyện rối ren của gia tộc và công việc làm ăn của mình, nhất định sẽ có ngày quay trở lại tìm con, lúc đó sẽ có sự báo đáp thật xứng đáng cho con."
An Nhiên tuy trong lòng có chút buồn bã và hụt hẫng khi phải chia tay một người mà cô đã coi như một vị trưởng bối thân thiết trong những ngày qua, nhưng cũng hiểu chuyện, không hề níu kéo hay tỏ ra yếu đuối. Cô bé mỉm cười, ánh mắt kiên định và chân thành: "Lâm thúc cứ yên tâm lên đường ạ. Thúc bình an trở về, giải quyết được mọi việc một cách thuận lợi mới là niềm vui lớn nhất của con rồi. Con ở lại đây vẫn có thể tự mình lo liệu được mọi việc mà. Thúc không cần phải quá bận tâm hay lo lắng cho con đâu ạ."
Ông Lâm Tri Viễn nhìn cô bé mạnh mẽ, hiểu chuyện trước mặt, trong lòng càng thêm yêu mến, khâm phục và cả một chút lo lắng không yên. Để một đứa trẻ mới chỉ mười một tuổi như An Nhiên sống một mình ở nơi thôn quê hẻo lánh, heo hút này, dù có nhà có đất, cũng không thể nào tránh khỏi những khó khăn, thử thách và cả những nguy hiểm tiềm ẩn từ những kẻ xấu bụng hay những biến cố bất ngờ có thể xảy ra. Sau khi bí mật liên lạc được với một vài thuộc hạ trung thành, tâm phúc của mình đang ẩn náu ở một nơi không xa thôn Bạch Thạch, ông đã đưa ra một sự sắp xếp cuối cùng để có thể phần nào yên tâm hơn khi rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ông Lâm Tri Viễn đã chuẩn bị xong hành trang đơn giản để lên đường trở về Kinh Thành, từ đầu thôn Bạch Thạch bỗng có một cặp vợ chồng già, trông dáng vẻ phúc hậu, hiền từ, ăn mặc giản dị như những người nông dân bình thường, tìm đến tận nhà An Nhiên. Ông Lâm Tri Viễn vui vẻ nắm tay An Nhiên, giới thiệu với cô bé: "Nhiên Nhiên, đây là Lâm Trung thúc và Lâm Tú thẩm. Hai người họ là bà con xa và cũng là những người nhà vô cùng tín cẩn, đã từng theo hầu gia đình ta từ nhiều năm về trước. Hai người họ tuổi cũng đã cao, lại không có con cái nương tựa bên cạnh, chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh, thanh bình để an hưởng tuổi già, vui thú điền viên qua ngày. Ta đã ngỏ lời nhờ họ đến đây ở cùng với con, vừa để có người bầu bạn sớm hôm cho con đỡ buồn, vừa để giúp đỡ con trông nom nhà cửa, vườn tược trong thời gian ta đi vắng. Con cứ yên tâm nhé, Lâm thúc và Lâm thẩm là những người rất tốt bụng, thật thà và vô cùng đáng tin cậy, chắc chắn sẽ chăm sóc và bảo vệ cho con thật tốt."
An Nhiên ngước nhìn cặp vợ chồng già trước mặt. Lâm Trung thúc khoảng ngoài sáu mươi tuổi, dáng người tuy không cao lớn nhưng vẫn còn rất rắn rỏi, khỏe mạnh, tóc đã hoa râm bạc trắng nhưng đôi mắt lại rất tinh anh, trầm ổn, ẩn chứa một sự từng trải và một khí thế khó tả. Lâm Tú thẩm cũng trạc tuổi đó, gương mặt hiền từ, phúc hậu, có nhiều nếp nhăn của thời gian nhưng nụ cười lại rất ấm áp và chân thành. Cô bé mơ hồ cảm nhận được một sự vững chãi và một khí tức khác thường, mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, tỏa ra từ hai người họ, hoàn toàn không giống những lão nông bình thường mà cô từng gặp ở trong thôn.
Lâm Tú thẩm bước tới gần An Nhiên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói hiền hậu, ấm áp như của một người bà thực sự: "An Nhiên cô nương, chúng tôi già rồi, chỉ mong có một chốn thanh tịnh, yên bình để sớm hôm rau cháo qua ngày, không muốn bon chen với đời nữa. Được ở lại đây bầu bạn với cô nương, giúp cô nương chút việc vặt trong nhà ngoài vườn cũng là niềm vui và phúc phận của vợ chồng già này rồi. Từ nay có gì khó khăn, cháu cứ nói với chúng ta nhé."
An Nhiên biết đây chính là sự sắp xếp vô cùng chu đáo và sâu sắc của ông Lâm Tri Viễn để bảo vệ cho sự an toàn của mình. Có thêm hai người lớn tuổi, lại có vẻ rất đáng tin cậy và không hề tầm thường ở cùng, cô sẽ cảm thấy an tâm và vững lòng hơn rất nhiều khi phải sống một mình ở nơi này. Cô bé ngoan ngoãn cúi đầu thật thấp, lễ phép chào: "Cháu xin kính chào Lâm thúc, Lâm thẩm ạ. Sau này có điều gì không phải, xin hai người cứ tự nhiên chỉ bảo thêm cho cháu. Cháu xin đa tạ tấm lòng của hai người và của cả Lâm thúc Tri Viễn nữa."
Lâm Tri Viễn lúc này mới thực sự có thể tạm thời yên tâm phần nào. Ông dặn dò thêm An Nhiên vài câu cuối cùng, rồi lưu luyến từ biệt cô bé và cặp vợ chồng già, hứa hẹn ngày trở lại không xa sẽ đến. An Nhiên không hề biết rằng, Lâm Trung thúc và Lâm Tú thẩm mà ông Lâm Tri Viễn tin tưởng gửi gắm cô không chỉ đơn giản là những người nông dân già muốn tìm nơi quy ẩn, mà chính là hai vị cao thủ từng theo hầu và bảo vệ gia đình ông Lâm Tri Viễn từ nhiều năm về trước, cả hai người đều có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ, võ công không hề tầm thường chút nào. Họ đã thực sự mệt mỏi với những tranh đấu, thị phi của thế gian, chỉ muốn tìm một nơi thật sự yên bình để sống những ngày tháng cuối đời, thuận theo tự nhiên. Lời nhờ cậy của thiếu chủ cũ mà họ hết mực kính trọng, cùng với việc cảm nhận được sự đặc biệt, thiện lương và cả một chút cơ duyên khó nói từ cô bé An Nhiên này, đã khiến họ vui vẻ đồng ý ở lại thôn Bạch Thạch.
Tiễn ông Lâm Tri Viễn đi rồi, An Nhiên quay trở vào nhà, nhìn Lâm Trung thúc và Lâm Tú thẩm đang mỉm cười hiền hậu với mình. Ngôi nhà nhỏ cuối thôn từ nay đã có thêm hơi ấm của một gia đình thực sự, dù không phải là máu mủ ruột rà. Mảnh vườn xanh tốt ngoài kia đang vươn mình mạnh mẽ trong ánh nắng ban mai của những ngày cuối năm. Một cuộc sống mới, tuy bắt đầu đầy gian truân và thử thách, nhưng cũng tràn ngập những niềm hy vọng và những cơ duyên bất ngờ, đang thực sự mở ra trước mắt cô gái nhỏ mang trong mình linh hồn từ một thế giới khác.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz