Nông nữ tu tiên từ vườn rau đến đỉnh phong
Chương 4 : Một Mình Giữa Chốn Phồn Hoa, Gian Nan Tìm Lấy Tấm Hộ Tịch
Vân Hoang Đại Lục, Đại Hạ Quốc, rạng sáng một ngày cuối tháng mười một năm Khải Nguyên thứ 12, trong một sơn cốc vắng vẻ phía Tây An Bình Trấn.
Ánh bình minh yếu ớt của ngày mới len lỏi qua khe cửa hang động, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt còn say ngủ của An Nhiên. Đống lửa trại đêm qua đã gần tàn, chỉ còn lại những viên than hồng âm ỉ chút hơi ấm cuối cùng. Không khí trong sơn cốc buổi sớm se lạnh và tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng gió khẽ xào xạc trên những vòm cây và tiếng chim hót líu lo từ xa vọng lại.
An Nhiên khẽ cựa mình, từ từ mở mắt. Cảm giác đầu tiên là một sự trống vắng đến khó hiểu. Cô bé theo thói quen đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Thanh Vân tỷ tỷ, nhưng đáp lại chỉ là không gian tĩnh mịch. Bên cạnh gối, nơi Thanh Vân thường ngồi tĩnh tọa mỗi khi họ dừng chân, giờ đây chỉ còn lại một khoảng đất trống lạnh lẽo.
"Thanh Vân tỷ tỷ?" An Nhiên gọi khẽ, giọng còn ngái ngủ. Không có tiếng trả lời.
Tim cô bé chợt thắt lại. Một dự cảm không lành len lỏi trong tâm trí. An Nhiên vội vàng ngồi bật dậy, nhìn quanh hang động. Không một bóng người. Chỉ có chiếc túi gấm nặng trĩu, một phong thư được niêm phong cẩn thận và một nhành hoa dạ hương trắng muốt còn đọng sương đêm được đặt ngay ngắn trên phiến đá nơi đầu nằm của cô. Trên cổ, miếng ngọc bội hình lá phong màu xanh biếc mà Thanh Vân đeo cho cô đêm qua vẫn còn lành lạnh.
Một sự thật bỗng chốc hiện rõ trong đầu An Nhiên: Thanh Vân tỷ tỷ đã đi rồi. Đi một cách lặng lẽ, không một lời từ biệt trực tiếp.
Bàn tay nhỏ bé có chút run rẩy khi cầm lấy phong thư. Con dấu niêm phong hình đóa sen thanh khiết vẫn còn nguyên vẹn. An Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, rồi cẩn thận mở thư ra đọc.
Từng dòng chữ thanh tú, bay bướm của Thanh Vân hiện ra trước mắt, thấm đẫm sự quan tâm, dặn dò và cả một chút lưu luyến. Đọc đến đoạn Thanh Vân nói về cơ duyên đột phá, về sự cần thiết phải bế quan ngay lập tức, An Nhiên hiểu rằng tỷ tỷ của mình không phải cố ý bỏ rơi cô. Đọc đến những lời dặn dò phải cẩn thận, phải sống thật tốt, phải làm hộ tịch, rồi đến lời hứa hẹn "nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại", một nỗi buồn man mác của sự chia ly chợt dâng lên, nhưng nhanh chóng bị ý chí kiên cường và sự biết ơn sâu sắc lấn át. Cô bé không khóc, chỉ mím chặt môi, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. Thanh Vân tỷ tỷ đã cho cô một cơ hội sống, cho cô hành trang để bước vào thế giới này, cô không thể phụ lòng tốt đó.
"Thanh Vân tỷ tỷ," An Nhiên thì thầm, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định, "muội hiểu rồi. Muội nhất định sẽ sống thật tốt, sẽ làm được những gì tỷ dặn dò. Mong ngày chúng ta tái ngộ."
Sau khi bình tâm trở lại, An Nhiên cẩn thận cất kỹ lá thư vào lòng. Cô mở túi gấm ra xem. Hai tờ ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng bạc của Vạn Bảo Các và một túi bạc vụn ước chừng năm mươi lượng. Đây là một gia tài khổng lồ! Với số tiền này, cô có thể làm được rất nhiều việc. Miếng ngọc bội hộ thân trên cổ tỏa ra một hơi ấm nhẹ nhàng, mang lại cho cô cảm giác an tâm lạ thường. Nhành hoa dạ hương vẫn còn tươi nguyên, hương thơm thanh khiết, dịu dàng như chính con người Thanh Vân vậy. An Nhiên khẽ đặt nhành hoa lên mũi hít một hơi thật sâu, như muốn lưu giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của vị tỷ tỷ mà cô vô cùng kính mến.
Cô bé thu dọn lại những vật dụng cá nhân ít ỏi của mình, dập tắt hoàn toàn đống lửa trại, rồi một mình quả quyết bước ra khỏi sơn cốc, hướng về phía An Bình Trấn mà Thanh Vân đã chỉ. Hành trang của cô giờ đây không chỉ có quần áo, lương khô, mà còn có cả sự kỳ vọng, những lời dặn dò và tình cảm ấm áp của một người tỷ tỷ mà cô sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng.
Con đường từ sơn cốc đến An Bình Trấn không quá xa, chỉ mất khoảng hơn một canh giờ đi bộ. An Nhiên tuy còn nhỏ nhưng nhờ những ngày luyện tập tâm pháp dưỡng sinh và được ăn uống đầy đủ, sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều. Cô bé men theo con đường mòn nhỏ, băng qua những cánh rừng thưa, lòng vừa có chút lo lắng cho tương lai chưa biết, lại vừa có một sự háo hức khó tả khi sắp được đặt chân đến một trấn lớn thực sự, nơi cô sẽ bắt đầu xây dựng cuộc sống mới của mình.
Khi bóng dáng An Bình Trấn sầm uất hiện ra trước mắt, An Nhiên không khỏi có chút choáng ngợp trước quy mô của nó. Cổng trấn cao lớn xây bằng đá xanh, tường thành vững chãi, lính gác vận giáp trụ sáng loáng, tay cầm trường thương đứng nghiêm trang, ánh mắt sắc lẹm quét qua dòng người và xe ngựa ra vào tấp nập như mắc cửi. An Nhiên cẩn thận hòa mình vào dòng người đang xếp hàng chờ vào trấn, cố gắng không để lộ vẻ ngơ ngác hay sợ sệt của một đứa trẻ nhà quê lần đầu lên tỉnh. May mắn là do cô còn nhỏ, lại ăn mặc tuy sạch sẽ nhưng đơn giản, không giống con nhà giàu có, nên lính gác cũng chỉ liếc qua rồi cho vào, không đòi hỏi giấy tờ gì phức tạp.
Bước qua cổng trấn, một thế giới hoàn toàn khác mở ra trước mắt An Nhiên. Đường phố chính của An Bình Trấn được lát đá xanh rộng rãi và sạch sẽ, hai bên là những cửa hàng, tửu lầu, khách điếm, tiệm thuốc, tiệm vải, tiệm tạp hóa... san sát nối tiếp nhau, biển hiệu đủ màu sắc được treo cao, trông vô cùng bắt mắt. Tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, tiếng xe ngựa lộc cộc trên đường đá, tiếng người nói cười, mặc cả huyên náo cả một góc trời. Không khí phồn hoa đô hội này khác hẳn sự tĩnh lặng của rừng sâu hay sự tiêu điều, nghèo đói của những thôn xóm hẻo lánh trong ký ức của nguyên chủ.
An Nhiên cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng ghi nhớ đường đi lối lại, đồng thời cũng cảnh giác với những ánh mắt tò mò hoặc không mấy thiện cảm có thể hướng về phía một đứa trẻ đơn độc như mình. Cô tìm một khách điếm có vẻ ngoài sạch sẽ, không quá sang trọng để tránh bị chú ý, cũng không quá tồi tàn để đảm bảo an toàn, tên là "Hoa Mai Khách Điếm", nằm ở một con phố nhỏ hơn một chút nhưng vẫn khá đông đúc. Cô bé dùng một ít bạc vụn trong số năm mươi lượng mà Thanh Vân cho, thuê một căn phòng nhỏ ở tầng trên cùng, trả tiền trước ba ngày. Căn phòng tuy đơn sơ nhưng cũng có giường, bàn ghế và chậu rửa mặt, quan trọng nhất là có chốt cửa bên trong khá chắc chắn.
Việc đầu tiên An Nhiên làm sau khi nhận phòng là khóa chặt cửa lại, cẩn thận kiểm tra lại số ngân lượng và các vật phẩm Thanh Vân cho. Hai tờ ngân phiếu một trăm lượng được cô khâu kỹ vào một lớp vải lót bên trong chiếc áo bông cũ nhất của mình. Số bạc vụn còn lại khoảng hơn bốn mươi lượng, cô chia làm nhiều phần nhỏ, một phần để trong người, một phần giấu dưới đáy hòm quần áo, một phần để trong túi tiền tùy thân để tiện chi tiêu. Miếng ngọc bội hộ thân hình lá phong thì được cô đeo sát vào người, giấu kín dưới lớp áo.
Ngày đầu tiên ở An Bình Trấn, An Nhiên không vội đi đâu cả. Cô ở trong phòng nghỉ ngơi, làm quen với không khí mới và suy nghĩ thật kỹ về kế hoạch tiếp theo. Mục tiêu quan trọng nhất lúc này, như lời Thanh Vân tỷ tỷ dặn dò, là phải có được hộ tịch. Không có hộ tịch, cô sẽ mãi mãi chỉ là một "hắc hộ", không thể làm được bất cứ việc gì một cách đường hoàng và an ổn.
Ngày thứ hai, An Nhiên bắt đầu hành trình tìm hiểu thông tin. Cô không dại dột đến thẳng nha môn mà chọn cách lân la ở các quán trà bình dân, những nơi thường tập trung đủ loại người, từ thương nhân, người làm thuê, đến cả những kẻ giang hồ tam giáo cửu lưu. Ở những nơi như vậy, chỉ cần bỏ ra một chút tiền trà nước, gọi một ấm trà rẻ tiền và một đĩa hạt dưa, rồi chịu khó lắng nghe những câu chuyện phiếm của thực khách xung quanh, thường có thể thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích và thực tế.
Cô bé chọn một góc khuất trong một quán trà đông khách, gọi một ấm trà hoa cúc, rồi giả vờ ngây ngô ngồi nghe ngóng, thỉnh thoảng lại đưa đôi mắt to tròn nhìn quanh. Quả nhiên, chỉ sau một buổi sáng cẩn thận lắng nghe và chắt lọc thông tin, An Nhiên đã lờ mờ hiểu ra tình hình. Việc làm hộ tịch ở An Bình Trấn này đối với một đứa trẻ mồ côi, không rõ lai lịch, không người thân thích bảo lãnh như cô là vô cùng khó khăn và cực kỳ tốn kém. Người ta nói, muốn việc được trôi chảy, phải tìm đến đúng cửa, gặp đúng người có thẩm quyền, và quan trọng nhất là phải có "lễ vật" thật hậu hĩnh thì mới mong có cơ hội. Vị quan chuyên lo việc hộ tịch ở nha môn An Bình Trấn nghe đâu là một thư lại họ Lưu, nổi tiếng khắp trấn là kẻ tham lam vô độ và rất hay làm khó dễ người dân đến xin giấy tờ.
Ngày thứ ba, An Nhiên quyết định thử đến nha môn một chuyến để xem xét tình hình thực tế. Cô bé ăn mặc một bộ đồ trông có vẻ tươm tất nhất có thể, mang theo một túi tiền nhỏ đựng khoảng năm lượng bạc, rồi tìm đường đến nha môn An Bình Trấn. Quả nhiên, mọi việc không hề dễ dàng. Vừa mới ngỏ ý muốn xin gặp Lưu thư lại để hỏi han về việc nhập tịch, cô đã bị mấy tên lính gác cổng mặt mày lạnh tanh, hạch sách đủ điều, rồi thẳng thừng từ chối với lý do "Lưu đại nhân đang bận việc công, không có thời gian tiếp dân thường". An Nhiên cố gắng tỏ ra lễ phép, kiên nhẫn giải thích hoàn cảnh, thậm chí kín đáo đưa cho một tên lính gác có vẻ dễ nói chuyện hơn vài đồng văn tiền trà nước, nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu và thái độ lạnh nhạt, xua đuổi.
Thất bại ngay từ vòng "gửi xe", An Nhiên không hề nản lòng hay tỏ ra yếu đuối. Cô biết con đường này chắc chắn không hề dễ dàng như vậy. Trở về khách điếm, cô bình tĩnh ngồi xuống, suy nghĩ lại toàn bộ sự việc. Rõ ràng cách tiếp cận trực tiếp này không hiệu quả, nhất là với một đứa trẻ như cô. Cô cần một người trung gian có thể dẫn dắt, hoặc ít nhất phải biết được "sở thích" và "thói quen" của vị Lưu thư lại kia để có thể "đi đúng cửa".
Ngày thứ tư, An Nhiên lại tiếp tục công cuộc "dùi mài kinh sử" của mình ở các quán trà và những khu chợ đông người. Lần này, cô không chỉ ngồi nghe ngóng một cách thụ động nữa mà còn chủ động hơn trong việc bắt chuyện với một vài người trông có vẻ "thông thổ địa" hoặc những người hay lui tới nha môn. Cô giả vờ kể lể về hoàn cảnh mồ côi đáng thương của mình, về mong muốn cháy bỏng có được một tấm hộ tịch để có thể tìm một công việc lương thiện nuôi sống bản thân, đồng thời cũng kín đáo hỏi han, dò la tin tức về vị Lưu thư lại ở nha môn, về tính tình, sở thích và cả những "luật bất thành văn" khi muốn nhờ vả ông ta. Sau khi tốn thêm không ít tiền trà nước, vài cái bánh bao và cả những câu chuyện "bi thương" được thêm mắm thêm muối một cách có chủ đích, cuối cùng An Nhiên cũng moi được một thông tin vô cùng quan trọng từ một ông lão bán quạt giấy dạo hay ngồi trước cổng nha môn: Lưu thư lại này tuy nổi tiếng tham lam nhưng lại có một điểm yếu, đó là rất thích sưu tầm đồ cổ và đặc biệt là những món đồ trang sức bằng ngọc thạch quý hiếm, độc đáo.
Có được thông tin quý giá này, An Nhiên trong lòng đã có kế hoạch. Cô không có đồ cổ, nhưng ngọc thạch... Cô chợt nhớ đến những món đồ mà Thanh Vân tỷ tỷ đã cho mình trước lúc chia tay. Ngoài miếng ngọc bội hộ thân hình lá phong mà cô luôn đeo sát vào người, trong chiếc túi gấm mà Thanh Vân đưa còn có một vài món trang sức nhỏ bằng bạch ngọc và cả một viên phỉ thúy màu xanh biếc rất đẹp mắt mà có lẽ Thanh Vân không còn dùng đến nữa. Đây đều là những món đồ của người tu tiên, tuy có thể không phải là bảo vật gì ghê gớm đối với họ, nhưng đối với người thường ở An Bình Trấn này thì chắc chắn là những món hàng cực phẩm, có giá trị không nhỏ.
Tuy nhiên, An Nhiên cũng rất đắn đo và có chút không nỡ. Đây là những kỷ vật quý giá mà Thanh Vân tỷ tỷ đã tin tưởng trao cho cô, mang theo tình cảm và sự quan tâm của người ấy. Cô thực sự không muốn đem chúng ra để đổi chác hay hối lộ. Nhưng nếu không làm vậy, e rằng việc xin được hộ tịch sẽ còn gian nan và tốn kém hơn nữa, thậm chí là không thể thành công. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn, An Nhiên quyết định sẽ thử dùng bạc trước một lần nữa, với một số lượng lớn hơn, và nếu vẫn không được thì mới bất đắc dĩ phải tính đến phương án cuối cùng này. Cô cũng tự nhủ rằng, mình không thể để lộ ra việc mình sở hữu những món đồ quý giá như vậy, kẻo lại rước thêm họa vào thân không chừng.
Sáng ngày thứ năm ở An Bình Trấn, An Nhiên chuẩn bị kỹ lưỡng hơn rất nhiều. Cô mang theo đúng hai mươi lăm lượng bạc trắng, chia thành hai gói nhỏ cẩn thận. Cô cũng cố tình làm cho mình trông có vẻ tiều tụy và mệt mỏi hơn một chút, quần áo cũng chọn bộ cũ kỹ hơn, để tăng thêm sự đáng thương và giảm bớt sự nghi ngờ của đối phương. Lần này, cô không đến thẳng nha môn vào giờ làm việc nữa, mà tìm cách tiếp cận Lưu thư lại khi ông ta vừa tan làm vào buổi chiều, trên con đường vắng vẻ dẫn về nhà của ông ta.
Sau khi kiên nhẫn theo dõi và chờ đợi ở một con hẻm nhỏ gần phủ đệ của Lưu thư lại, cuối cùng An Nhiên cũng gặp được ông ta đang một mình đủng đỉnh đi bộ về nhà, tay phe phẩy chiếc quạt giấy, vẻ mặt có chút tự mãn. Cô bé hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, rồi nhanh chóng bước ra, cúi đầu thật thấp chặn đường ông ta, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thật lễ phép và đáng thương, trình bày lại một lần nữa hoàn cảnh éo le của mình và ngỏ ý tha thiết muốn xin được nhập tịch An Bình Trấn.
Lưu thư lại ban đầu tỏ vẻ rất ngạc nhiên và có chút khó chịu ra mặt khi bị một đứa trẻ ăn mày bẩn thỉu, rách rưới chặn đường giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng khi An Nhiên khéo léo nhắc đến việc mình có chút "lễ mọn" thành tâm muốn dâng lên để nhờ cậy đại nhân giúp đỡ cho, và kín đáo để lộ ra một góc túi tiền khá nặng mà cô đang cầm trên tay, thái độ của hắn mới từ từ dịu đi đôi chút, không còn vẻ xua đuổi nữa.
"Ngươi nói ngươi muốn xin nhập tịch hả? Việc này không phải dễ dàng đâu nha đầu. Ngươi có người thân nào ở An Bình Trấn này không? Có ai đứng ra bảo lãnh cho ngươi không?" Lưu thư lại vuốt vuốt bộ râu lưa thưa của mình, đôi mắt ti hí gian xảo liếc nhìn An Nhiên từ đầu đến chân, rồi lại liếc xuống túi tiền trên tay cô bé.
An Nhiên lại một lần nữa phải kể lại câu chuyện bi thương đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, về việc cha mẹ không may mất sớm trong một tai nạn trên đường đi buôn bán xa, bản thân may mắn sống sót nhưng lưu lạc đến tận nơi này, không còn một người thân thích nào trên đời để nương tựa. Cô bé vừa nói vừa cố gắng làm cho giọng mình thêm phần nghẹn ngào, đôi mắt to tròn thì ngước lên nhìn hắn đầy vẻ van xin và tội nghiệp, nhưng tuyệt nhiên không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ có sự kiên định và một chút bất lực có kiểm soát.
Lưu thư lại nghe xong, gật gù ra vẻ thông cảm lắm, nhưng rồi lại thở dài một tiếng đầy ẩn ý: "Hoàn cảnh của ngươi quả thực rất đáng thương. Nhưng nha đầu à, phép vua là phép vua, luật lệ của Đại Hạ Quốc rất nghiêm ngặt. Không có người thân thích bảo lãnh, không có giấy tờ tùy thân gốc gác rõ ràng, việc xin nhập tịch là vô cùng khó khăn, thủ tục lại rất rườm rà, tốn kém nhiều thứ lắm..." Hắn lại cố tình kéo dài giọng ở cuối câu, đưa mắt nhìn về phía túi tiền của An Nhiên một cách không hề che giấu.
An Nhiên hiểu ý của hắn. Cô bé không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy ra túi tiền đựng mười lăm lượng bạc trắng mà cô đã chuẩn bị sẵn, hai tay kính cẩn dâng lên cho Lưu thư lại: "Bẩm Lưu đại nhân, đây là toàn bộ gia sản ít ỏi mà cha mẹ tiểu nữ đã vất vả cả đời mới để lại được. Tiểu nữ không dám mong gì hơn là có thể được trở thành một người dân hợp pháp của An Bình Trấn, sau này có thể tìm một công việc lương thiện nào đó để tự nuôi sống bản thân, không phải sống cảnh đầu đường xó chợ nữa. Xin Lưu đại nhân thương tình hoàn cảnh mồ côi không nơi nương tựa của tiểu nữ, mà đặc cách giúp đỡ cho tiểu nữ một lần này. Tiểu nữ xin hứa sẽ suốt đời khắc cốt ghi tâm ơn đức trời biển của đại nhân."
Lưu thư lại nhận lấy túi tiền, không vội mở ra xem mà chỉ khẽ ước lượng sức nặng của nó trong tay, đôi mắt ti hí của hắn sáng lên một chút nhưng rồi lại nhanh chóng nhíu mày, tỏ vẻ vẫn chưa hoàn toàn hài lòng. Hắn lại ra vẻ đăm chiêu, suy nghĩ: "Mười lăm lượng bạc... cũng tạm gọi là có chút thành ý rồi đó. Nhưng ngươi có biết không, An Bình Trấn này là một trấn lớn, dân cư đông đúc, người muốn xin nhập tịch nhiều không kể xiết. Việc của ngươi lại thuộc diện đặc biệt, không hề có tiền lệ nào trước đây, ta muốn giúp ngươi cũng phải chạy vạy lo liệu ở nhiều nơi, tốn không ít công sức và cả... những thứ khác nữa chứ không phải chỉ đơn giản là đặt bút ký tên đâu." Hắn lại liếc mắt ra hiệu một cách đầy ẩn ý.
An Nhiên cắn nhẹ môi dưới, trong lòng thầm rủa không biết bao nhiêu lần tên quan tham lam vô độ này, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và khẩn thiết. Cô bé lại run rẩy lấy ra túi tiền còn lại mà cô đã chuẩn bị sẵn, bên trong có đúng mười lượng bạc trắng nữa, đặt vào tay Lưu thư lại. "Bẩm đại nhân, đây... đây thực sự là tất cả những gì mà tiểu nữ còn lại rồi ạ, không dám giấu giếm gì đại nhân nữa. Xin đại nhân nhận cho, coi như chút lòng thành cuối cùng của tiểu nữ. Chỉ cần có được tấm hộ tịch này, sau này tiểu nữ nhất định sẽ cố gắng làm lụng chăm chỉ, nếu có cơ hội, nhất định sẽ không bao giờ quên ơn của đại nhân ngày hôm nay." Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, có phần lem luốc lên, đôi mắt to tròn giờ đây đã thực sự có chút đỏ hoe vì uất ức và cả sự lo lắng tột độ, nhìn thẳng vào Lưu thư lại đầy vẻ van xin và khẩn cầu.
Hai mươi lăm lượng bạc trắng! Tổng cộng là hai mươi lăm lượng bạc trắng! Con số này cuối cùng cũng làm cho vị Lưu thư lại tham lam cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn thầm nghĩ trong bụng, một đứa trẻ ăn mày mồ côi mà có được trong tay một số tiền lớn đến như vậy cũng không phải là dạng vừa đâu, có lẽ không nên ép buộc nó quá đáng, kẻo lại sinh thêm chuyện không hay thì phiền phức. Hắn ho khan một tiếng để lấy lại vẻ oai nghiêm, rồi cất hai túi tiền nặng trĩu vào trong tay áo rộng của mình một cách nhanh chóng, sau đó mới chậm rãi gật đầu một cái, vẻ mặt cũng trở nên "thân thiện" và "dễ chịu" hơn hẳn lúc trước: "Thôi được rồi! Thấy ngươi tuy còn nhỏ tuổi mà đã có lòng thành hiếu thuận và sự kiên trì như vậy, lại có một hoàn cảnh thực sự éo le, đáng thương, bản quan sẽ phá lệ một lần, đặc cách giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này. Ngày mai, đúng vào giờ Thìn (tức là từ 7 giờ đến 9 giờ sáng), ngươi hãy đến nha môn tìm gặp ta, nhớ mang theo giấy bút đầy đủ, ta sẽ cho ngươi làm thủ tục nhập tịch An Bình Trấn."
An Nhiên nghe như mình vừa được đại xá khỏi tử tù, mừng đến mức tim đập loạn xạ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, vội vàng cúi đầu cảm ơn rối rít không ngừng: "Đội ơn Lưu đại nhân! Đội ơn Lưu đại nhân đã rộng lòng từ bi! Tiểu nữ xin ghi nhớ ơn đức này của đại nhân suốt đời!"
Ngày hôm sau, đúng vào giờ Thìn như đã hẹn, An Nhiên có mặt tại nha môn An Bình Trấn. Lưu thư lại lần này không còn làm khó dễ hay tỏ vẻ hách dịch như những lần trước nữa. Hắn đưa cho cô một tờ giấy dó vàng úa và một cây bút lông đã được chấm sẵn mực đậm. An Nhiên cẩn thận cầm lấy bút, nắn nót viết từng chữ thông tin cá nhân của mình vào tờ khai theo sự hướng dẫn của hắn. Tên: An Nhiên. Tuổi: Mười một . Năm sinh: Khải Nguyên năm đầu tiên. Quê quán: Thôn Lạc Thủy, huyện Thanh Khê, phủ Hoài An.
Sau khi Lưu thư lại xem qua một lượt tờ khai, thấy không có gì sơ sót hay đáng nghi ngờ nữa, hắn liền lấy ra một con dấu lớn bằng đồng, có khắc chữ triện của nha môn An Bình Trấn, đóng một dấu triện đỏ chót lên đó, rồi đưa cho An Nhiên một tờ giấy chứng nhận hộ tịch chính thức của An Bình Trấn, trên đó có ghi rõ ràng tên tuổi, quê quán và ngày tháng chính thức được nhập tịch của cô bé.
Cầm tấm giấy mỏng manh nhưng lại mang một ý nghĩa vô cùng to lớn, một bước ngoặt quan trọng đối với cuộc đời mình ở thế giới này trên tay, lòng An Nhiên trào dâng một cảm xúc vô cùng khó tả: vừa có niềm vui sướng khôn xiết đến muốn hét lên, vừa có sự nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng ngàn cân đã đè nặng lên vai mình suốt mấy ngày qua, lại có cả một chút chua xót, tiếc nuối vì số tiền lớn mà mình đã phải bỏ ra để đổi lấy nó. Nhưng trên hết tất cả, đó là một niềm hy vọng mãnh liệt vào một tương lai tốt đẹp hơn, một tương lai mà cô có thể tự do tự tại, tự tay mình xây dựng và làm chủ.
Bước ra khỏi cánh cổng uy nghiêm của nha môn An Bình Trấn dưới ánh nắng ấm áp của buổi trưa đầu đông, An Nhiên hít một hơi thật sâu không khí trong lành của thế giới mới. Một nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin cuối cùng cũng đã nở trên đôi môi của cô bé. Từ nay, cô đã là một công dân hợp pháp của Đại Hạ Quốc, của An Bình Trấn này. Con đường phía trước tuy vẫn còn rất nhiều chông gai và thử thách đang chờ đợi, nhưng ít nhất cô đã có được một điểm tựa, một sự khởi đầu vững chắc hơn rất nhiều so với trước đây. Ước mơ về một cuộc sống tự do tự tại, có một mảnh vườn nhỏ của riêng mình để trồng trọt những loại cây mình yêu thích, có lẽ không còn quá xa vời nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz