C33
" Bộp....Phập....Rắc....Rắc "
Lão Xèng đang bổ củi bên ngoài sân, cúi xuống xếp gọn chỗ củi vừa bổ,
lão Xèng đưa tay lên lau mồ hôi trêи trán. Đang định nghỉ mệt một chút thì
từ trong nhà, lão thấy Bảo mở cửa đi ra, dáng vẻ hãy còn loạng choạng,
chạy vội lại đỡ, lão nói :
— Chưa khỏe hẳn đâu, sao ra ngoài làm gì...?
Bảo vịn tay vào người lão Xèng, chỉ tay ra đống củi cạnh đó có chỗ ngồi
được, Bảo đáp :
— Phiền ông dìu tôi ra kia ngồi một chút, đã nằm 2 ngày nay rồi, tôi thấy bí
bách khó chịu lắm. Hôm nay thời tiết đẹp, ra ngoài hít thở không khí trong
lành, chứ cứ nằm bẹp rồi có khi bệnh lại nặng thêm. Hơn nữa tôi thấy
người khỏe lắm rồi.
Dìu Bảo ngồi xuống, lão Xèng rót nước ra cái bát sành đã sứt mẻ, lão cười :
— Nói thế cũng đúng, nhưng lần này đúng là thập tử nhất sinh. Cũng may
là còn đủ sức lết về đây, không thì giờ này chắc đến xương cũng chẳng còn.
Mạng cậu lớn lắm đó.
Bảo uống ngụm nước, Bảo gật đầu :
— Vậy mà cũng mê man 2 ngày trời, đúng là không thể coi thường được.
Lão Xèng tặc lưỡi :
— Chậc, chỉ có người liều lĩnh như cậu mới không màng đến mạng sống
thôi. Còn ngay đến dân bản địa, sống bao năm qua tại vùng núi này cũng
chẳng ai điên khùng vào rừng ban đêm cả. Rốt cuộc thì cậu đang mạo hiểm
tính mạng bản thân để tìm thứ gì vậy...? Đời người chỉ có 2 điều khiến con
người ta bất chấp, đó chính là : Tiền bạc và tình yêu. Quen biết cậu lâu nay,
tôi không nghĩ cậu là loại người ham tiền bạc, của cải, vì những lời đồn,
những truyền thuyết mà liều chết đi tìm vàng. Vậy chỉ còn lại điều thứ 2,
cậu đi tìm " Làng Quỷ " là vì một người con gái...? Có đúng như vậy
không...?
Bảo nhìn lão Xèng, có chút bất ngờ, bởi trước giờ Bảo chưa từng kể với ai
mục đích thực sự của mình khi đi tìm " Làng Sương Mù " hay còn được gọi
với cái tên đáng sợ hơn " Làng Của Quỷ ". Phân tích của lão Xèng khiến
cho Bảo có phần bất ngờ, Bảo hỏi lại :
— Sao ông lại nói thế...?
Lão Xèng mỉm cười :
— Tại trong lúc mê man, ta thấy cậu có nhắc đến tên một cô gái, hơn nữa
hình như cậu còn trao cho cô ta tín vật gì đó.....Xin lỗi cậu trai trẻ, ta
không có ý muốn đi sâu vào cuộc dời của cậu, những gì ta nghe thấy chỉ là
tình cờ, và được cậu nói trong vô thức mà thôi. Nhưng khi đã nghe thì ta có
điều này muốn nhắc nhở cậu. Khi tìm hiểu về " Làng Quỷ " chắc chắn
ngoài truyền thuyết nơi đó có vàng, ắt hẳn cậu cũng đã biết về chuyện trong
ngôi làng đó, phụ nữ, con gái đều vô cùng xinh đẹp, phải vậy không...?
Bảo khẽ đáp :
— Tôi...tôi...có nghe, nhưng người mà tôi gặp không hề giống như những
gì được đồn đại. Ông nói đúng, tôi mạo hiểm tính mạng của mình là vì một
người con gái. Cô ấy cũng chính là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu như
không có cô ấy, chắc có lẽ tôi đã chết cách đây gần 3 năm về trước. Mạng
sống của tôi là do cô ấy cứu, hơn nữa tôi cũng đã hứa sẽ quay lại để tìm cô
ấy, cho dù có phải chết, tôi cũng sẽ tìm bằng được.
Lão Xèng khẽ lắc đầu :
— " Làng Quỷ " nơi được cho là chỉ cần ra suối cũng nhặt được vàng, vàng
lộ thiên, vàng ẩn trong đá, chính vì điều đó, truyền thuyết về " Làng Quỷ "
đã thu hút không ít những kẻ tham lam, bị vàng làm cho mờ mắt để rồi cuối
cùng, một đi không trở lại. Kẻ nào may mắn sống sót quay về thì cũng trở
nên điên dại, miệng luôn nhắc đến vàng cho đến tận khi chết đi. Bên cạnh
vàng, truyền thuyết còn nhắc đến những người con gái với nước da trắng
như băng thanh, ngọc khiết, họ đẹp tựa như tiên nữ, với mái tóc dài óng ả,
chỉ với một nụ cười, họ sẽ mê hoặc được bất cứ người đàn ông nào, cho dù
đó có là kẻ cứng rắn, bản lĩnh nhất. Người đi tìm vàng rất nhiều, nhưng
cũng không ít những kẻ vì sắc mà không màng mạng sống. Vốn là một
người đã sống ở vùng núi này từ nhỏ, cũng đã gần đất xa trời, ta thực sự
quý mến cậu, cậu là người tốt. Ta vẫn khuyên cậu, hãy dừng lại, đừng đi
tìm những thứ mà khi cậu chưa tìm thấy, rất có thể cậu đã bỏ mạng mất rồi.
Nắm chặt bàn tay lại, Bảo nhìn lão Xèng bằng ánh mắt khó chịu, Bảo gắt :
— Tôi không cần biết cái gọi là truyền thuyết về " Làng Quỷ ", nhưng
người con gái đó với tôi là người vô cùng quan trọng, tôi nói rồi, dù phải
chết tôi cũng phải gặp lại cô ấy. Đúng, Sương là người con gái vô cùng
xinh đẹp, chưa bao giờ tôi gặp được ai xinh đẹp như cô ấy, ông nói không
sai, mái tóc dài, nước da băng thanh, ngọc khiết, nụ cười mê hồn......Tất cả
đều đúng, nhưng ông sai một điều, trong truyền thuyết của các người,
những cô gái đó được gọi với cái tên " Nữ Quỷ ", bọn họ mê hoặc, dẫn dụ
đàn ông, khiến đàn ông phát điên....Tuy nhiên, Sương của tôi không phải
như vậy, đó là một cô gái tốt, chính cô ấy đã cứu mạng tôi. " Làng Quỷ ", "
Vàng ", " Nữ Quỷ " ư....? Đó chỉ là truyền thuyết của các người, tôi chưa
từng thấy những thứ đó, điều mà tôi tìm kiếm thiêng liêng hơn rất nhiều.
Hơn nữa nếu đúng như lời ông nói, nếu Sương là " Nữ Quỷ " thì chẳng
phải tôi đã chết hoặc bị điên rồi hay sao....?
Lão Xèng lắc đầu thở dài :
— Điều này.......
Chưa biết phải giải thích ra sao thì bên ngoài có tiếng trẻ con cười đùa, bọn
trẻ cùng bản với lão Xèng, mặc dù nhà của chúng cách đây cũng khá xa.
Tiếng gọi của lũ trẻ khiến bầu không khí căng thẳng giữa lão Xèng và Bảo
được xoa dịu :
— Ông Xèng ơi, ông Xèng ơi.....A, anh Bảo ngủ dậy rồi kìa....Hi hi hi,
bọn em đến thăm anh đây.
Tự động mở cửa, lũ nhóc người đồng bào với những bộ quần áo cũ kỹ,
chạy chân dất đến chỗ Bảo và lão Xèng đang ngồi, trêи tay chúng là mấy
bắp ngô, mấy củ khoai rồi cả một bó rau rừng, trứng gà mới để hãy còn
dính trấu, còn có cả miếng thịt lợn rừng hãy còn lông cứng ngắc, đen xì.
Bọn nhóc đặt tất cả lên chỗ củi ban nãy lão Xèng mới bổ, đứa nào đứa đấy
cười tít mắt, chúng vây lấy Bảo rồi cười nói hồn nhiên :
— Anh Bảo khỏe chưa, bọn em đến thăm anh đây nè.
Lão Xèng nhìn bọn trẻ rồi nói với Bảo :
— Lũ nhóc này hôm qua cũng đến, nhưng khi đó cậu vẫn hôn mê nên ta
nói chúng đi về.
Bảo cảm động lắm, nhìn bọn trẻ Bảo xoa đầu từng đứa rồi trả lời :
— Anh khỏe rồi, mà đồ ở đâu các em mang đến cho anh nhiều vậy...?
Lũ nhóc nhao nhao :
— Không phải của chúng em đâu, là của bố mẹ bọn em nói mang đến cho
anh đó....Khì khì khì, anh ăn nhiều vào nhé.
Bảo nghẹn ngào, rơm rớm nước mắt, tuy ở đây chưa được bao lâu, mới hơn
1 năm nay, nhưng bà con nơi này rất quý Bảo, không chỉ vậy, bọn trẻ con
cũng quấn quýt vô cùng. Là một người có chuyên ngành về địa chất,
khoảng thời gian Bảo sống ở đây tuy không nhiều, nhưng Bảo đã có những
đóng góp quan trọng cho bà con đồng bào nơi đây. Từ việc thăm dò nguồn
nước cho đến việc kiểm tra chất lượng đất, từ khi có Bảo, việc trồng trọt
của bà con đồng bào đã tiện lợi, đỡ vất vả và cho năng suất cao hơn. Bảo
hãy còn nhớ, lúc Bảo mới đến, trẻ con trong làng bị dịch tả, vốn là người đi
nhiều, cũng biết nhiều và có phòng bị nên ngoài việc dùng thuốc chữa cho
bọn nhóc, Bảo còn tìm được nguyên nhân sinh bệnh. Người đồng bào có
những tục lệ lâu đời, có những món ăn họ ăn gần như là sống, có thể người
lớn sưc đề kháng cao không sinh bệnh. nhưng trẻ con thì lại khác. Tuy
nhiên, họ suy nghĩ đơn giản, để làm cho họ tin thì phải chứng minh bằng
hành động cụ thể chứ không nói suông được. Nỗ lực suốt nửa năm ròng,
vừa giúp đỡ, vừa tuyên truyền, dần dà Bảo cũng thuyết phục được bà con
không nên cho trẻ nhỏ ăn tái, ăn sống nữa. Chẳng biết từ bao giờ, hơn 1
năm qua, Bảo giống như con dân trong bản vậy.
Lão Xèng nhìn Bảo khẽ cười, lão nói :
— Ta hãy còn nhớ, hồi đó khi cậu đem thuốc cho bọn nhóc uống, bố mẹ
chúng còn định đánh cậu. Vậy mà bây giờ, họ quý cậu, coi cậu như người
nhà. Khi nãy ta có nói cũng chỉ muốn tốt cho cậu, bản thân ta và mọi người
quanh đây, chúng ta rất yêu quý cậu vì những gì cậu đã làm. Cậu nói đúng,
một lão già sống cô độc đến ngần này tuổi như ta không thể hiểu được cậu.
Ta chỉ mong cậu luôn được bình an, củi đã bổ xong rồi, ta đi hai cho cậu
nắm thuốc, uống hết lần này chỉ mai, kia là cậu khỏe lại thôi. Cậu ở nhà
chơi với bọn trẻ nhé, ta đi đây.
Bảo muốn nói gì đó với lão Xèng nhưng rồi lại thôi, khi nãy Bảo đã gắt lên
hơi to tiếng, giờ bình tâm lại, Bảo thấy có lỗi với lão Xèng. Câu nói mà lão
vừa nói, Bảo cũng nhớ, trước lúc mê man Bảo đã nói ra miệng. Nhìn lão
Xèng đeo cái gùi lên lưng rồi bước ra khỏi cổng tre, Bảo thầm tự nhủ :
— Ông Xèng, cho tôi xin lỗi.
Thời tiết hôm nay khá dễ chịu, hơi se se lạnh, nhà lão Xèng nằm ở lưng
chừng quả đồi. Đứng từ đây tuy không thể nhìn rõ, nhưng phóng tầm mắt
ra xa, Bảo có thể thấy khu vực rừng núi luôn bị che phủ bởi những đám
sương mù chưa bao giờ tan. Phải chi nơi ấy cũng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay
như những gì Bảo đang nhìn thấy lúc này thì tốt biết mấy. Nhưng không,
hơn 1 năm qua, Bảo miệt mài, băng rừng, lội suối, đã cố gắng tìm kiếm
khắp nơi, đã tìm hiểu về cả những thứ được cho là truyền thuyết không có
thật.........Nhưng, trong khoảng sương mù mênh ʍôиɠ ấy, mọi thứ cứ như
một mê cung không có hồi kết, Bảo giống đang lạc trong ảo tưởng của
riêng mình.
Bảo chợt cười chua xót :
" Phải chăng mình đã bị điên mà chính mình cũng không hề hay biết. "
Trong tâm trí của Bảo, hình ảnh Sương lại hiện ra rõ mồn một, Bảo vẫn nhớ
như in câu trả lời của Sương khi Bảo hỏi :
— Em sống ở bản làng nào quanh đây sao...?
Sương cười hiền dịu :
— Làng của em được gọi là " Làng Sương Mù ". Nhưng anh không nên
đến đó.
Bảo hỏi tiếp :
— Vì sao...?
Sương đáp :
— Vì như vậy thì anh sẽ không thể trở về được nữa.
Dứt lời, đôi mắt Sương từ từ chảy xuống hai hàng máu, Bảo bàng hoàng
khi nhìn lại, bàn tay anh đang nắm lấy bàn tay của Sương lúc này chỉ còn là
những đốt xương khô không khốc. Ngước mắt lên nhìn, Bảo càng kinh sợ
hơn vì trước mắt Bảo, da thịt của Sương đang rữa ra rồi tan biến, Sương
mấp máy bờ môi :
" Cứu....em.....với....."
— KHÔNG......KHÔNG THỂ NÀO....
Bảo ngồi bật dậy, tiếng củi đang cháy lép bép, ngồi bên bếp là lão Xèng,
lão đang sắc thuốc cho Bảo. Thấy Bảo như vậy, lão hỏi :
— Mơ thấy ác mộng sao....? Nhìn cậu ra mồ hôi nhiều quá.
Bên ngoài trời đã tối, Bảo nhớ lúc mình ngủ thϊế͙p͙ đi là tầm ban chiều, Bảo
hỏi :
— Mấy giờ rồi....?
Lão Xèng đáp :
— Gần nữa đêm, mà cậu mơ thấy gì vậy...?
Bảo im lặng một hồi, nhìn vào lòng bàn tay, cảm giác trong giấc mơ khi
nãy quá đỗi thật, Bảo trả lời câu hỏi của lão Xèng :
— Tôi mơ thấy....cô ấy. Nhưng.....nhưng trong mơ....cô ấy đã chết rồi.
Hơn 2 năm qua, chưa bao giờ tôi nằm mơ như vậy cả.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz